64
Nhâm Niệm Niên không lừa được trái tim mình, học sinh anh luyến tiếc nhất, cũng không yên tâm nhất chính là Dư Hành.
Trong di động của Nhâm Niệm Niên còn lưu rất nhiều ảnh của Dư Hành, trong hành lý cũng chứa khăn quàng cổ màu hồng mà Dư Hành tặng anh, còn có cờ nhỏ màu xanh, trên cờ có hình đầu Dư Hành do Nhâm Niệm Niên vẽ, cũng có chữ ký Dư Hành tự tay ký lên.
Thời gian trôi qua chưa tới một năm nhưng giữa Nhâm Niệm Niên và Dư Hành xảy ra rất nhiều chuyện. Khi Nhâm Niệm Niên mới gặp gỡ Dư Hành thì hắn vẫn đang đánh nhau trèo tường, cả người tràn đầy hung dữ, là thiếu niên khó có thể tới gần, nhưng sau này…
Nhâm Niệm Niên giúp đỡ Dư Hành cùng nhặt rác, thu thập chai chai lọ lọ bán lấy tiền; cùng Dư Hành ngồi trên đầu tường, ngoéo tay ước hẹn; anh cũng làm mì trứng gà cho Dư Hành ăn, mời Dư Hành ăn bưởi, uống trà bưởi; cùng Dư Hành bắt gà, dạy hắn làm cơm, giơ cao băng rôn nỗ lực hò hét vì Dư Hành; hơn nữa một giáo viên dạy văn như anh cũng phụ đạo toán lý hóa cho Dư Hành.
Có một số việc thoạt nhìn không thể tin được, hoặc ấu trĩ hoặc điên cuồng lại đều xảy ra một cách chân thực, Dư Hành tính tình cô độc cũng dần dần thay đổi.
Tuần trước, sau khi Nhâm Niệm Niên nhận được điện thoại của ba vẫn luôn do dự mãi, cuối cùng vẫn nói với các học sinh 11-6 rằng mình sắp phải rời khỏi nơi này.
Lúc đó trong một tràng tiếc nuối và kinh ngạc, Dư Hành vẫn không có biểu hiện gì, lẳng lặng ngồi ở phía sau, chỉ là trong mắt hắn không có bất kỳ tia sáng nào, âm u tĩnh mịch. Nhâm Niệm Niên nhìn đến co rút tim gan, càng không nỡ nhìn hắn thêm nhiều lần.
Hôm nay Nhâm Niệm Niên rời đi, Dư Hành không giống những bạn cùng lớp chạy đến nhà ga tiễn Nhâm Niệm Niên, mà là đứng đầu đường thứ nhất bên ngoài bến xe, thổi kèn harmonica chờ đợi Nhâm Niệm Niên.
Sau khi bảo bác tài dừng xe, Nhâm Niệm Niên vội vã chạy xuống.
Đứng trước mặt Nhâm Niệm Niên là Dư Hành mặc một cái áo T-shirt hình chó hoạt hình, đây là năm ngoái Nhâm Niệm Niên tặng hắn. Còn có lục lạc Nhâm Niệm Niên đưa, cũng được Dư Hành xỏ dây vào, đeo trên cổ tay.
“Nhâm Niệm Niên, thầy còn đi sao?”
Dư Hành lại một lần nữa gọi ra tên đầy đủ của Nhâm Niệm Niên, Nhâm Niệm Niên nhớ rất rõ ràng, đây là lần thứ hai.
Lúc này bác tài nhấn còi một cái, thúc giục Nhâm Niệm Niên mau lên xe nhưng Nhâm Niệm Niên lại như không nghe thấy, anh siết chặt lòng bàn tay. Kỳ thực từ khi anh chạy xuống xe, cũng đã dùng hành động biểu lộ tâm ý chân chính của mình.
Vì vậy, Nhâm Niệm Niên lắc đầu: “Tôi không đi.”
Trong con ngươi Dư Hành lóe lên kinh ngạc: “Thật sao?”
“Ừ, tôi còn muốn ở cùng các em một thời gian nữa.”
Không nghe lời ba, bỏ qua công việc tốt hơn, cũng làm em gái thất vọng nhưng Nhâm Niệm Niên không hối hận. Nếu như có thể, Nhâm Niệm Niên muốn có nhiều thời gian hơn nữa, anh rất muốn cùng Dư Hành và những học sinh kia trưởng thành.
Trước đó Hạ Sênh luôn một mực chờ Dư Hành trả lời, mà Dư Hành lại đang chờ Nhâm Niệm Niên, nếu hiện tại Nhâm Niệm Niên lựa chọn ở lại, đương nhiên Dư Hành cũng không đi cùng Hạ Sênh.
Bởi vì chuyện công ty bên Mỹ thực sự quá nhiều, Hạ Sênh cũng không thể trì hoãn thêm nữa, không thể làm gì khác hơn là tạm thời từ biệt Dư Hành: “Tiểu Hành, chờ thêm một thời gian nữa, cô sẽ quay lại thăm cháu.”
Dư Hành gật đầu.
Trước khi đi, Hạ Sênh còn mua một di động mới cho Hạ Sênh để tiện lên lạc. Hạ Sênh cũng cho hắn một tấm thẻ ngân hàng, để một vệ sĩ ở lại phụ trách chăm sóc Dư Hành.
“Tiểu Hành, nếu cháu thay đổi chủ ý, chỉ cần cháu muốn đi thì có thể tìm cô bất cứ lúc nào.” Hạ Sênh lại dặn dò.
Dư Hành: “Vâng.”
Trong hai tháng tiếp theo, mặc dù Nhâm Niệm Niên ở lại nhưng cũng không quá thân thiết với Dư Hành.
Bình thường ngoại trừ thời gian đi học, sau giờ học Nhâm Niệm Niên sẽ không lại gọi Dư Hành đến văn phòng, nói là thành tích của Dư Hành càng ngày càng tốt, không cần phụ đạo thêm nữa. Cho nên thời gian bọn họ gặp riêng càng ngày càng ít.
Tiếng xưng hô ‘Tiểu Dư’ bên tai Dư Hành cũng trở nên ít đi, Nhâm Niệm Niên toàn gọi là ‘Dư Hành’, nghe có vẻ xa lạ hời hợt.
Không chỉ bản thân Dư Hành có thể cảm nhận được chuyện này mà những người khác cũng phát hiện.
Khâu Tòng Quân so sánh với tình cảnh của bản thân mình, có chút đồng cảm Dư Hành: “Trời không phụ lòng người! Minh Minh khó theo đuổi như vậy mà tớ cũng đã thành công rồi, bắt đầu từ học kỳ này, cậu ấy đã đồng ý quen với tớ! Dư Hành, nhưng cậu và thầy Niên Niên sao lại… Có phải có chuyện gì xảy ra hay không?”
Dư Hành không đáp, nhưng trong lòng hắn hiểu Nhâm Niệm Niên đang trốn tránh hắn.
Gần đây mỗi khi Nhâm Niệm Niên thấy Dư Hành thì luôn nghĩ đến ngày nào đó.
Ngày nào đó, Dư Hành xem《 Tiểu vương tử 》mà Nhâm Niệm Niên tặng hắn, nói hắn thích hồ ly, sau đó nắm tay Nhâm Niệm Niên: “Nhâm Niệm Niên, thầy Niên Niên, em tình nguyện bị anh thuần dưỡng.”
Lúc đó Nhâm Niệm Niên ngẩn ngơ một lúc lâu mới rút tay về: “Tiểu Dư, đừng nói bừa.”
Nhâm Niệm Niên giả vờ nghe không hiểu, anh biết Dư Hành trưởng thành có nảy sinh tình cảm kia, nhưng bọn họ là thầy trò, không thể tiến thêm một bước.
Nhỡ đâu tiếp cận thâm nhập quá mức, sẽ quá nguy hiểm.
Hơn nữa Nhâm Niệm Niên cho rằng Dư Hành chỉ là không đi ra ngoài, tạm thời bị trói buộc ở thôn quê nho nhỏ này, chờ tương lai Dư Hành tiếp xúc với thế giới rộng lớn hơn, đặc sắc hơn, cũng sẽ gặp càng nhiều người tốt hơn, sẽ tìm được người phù hợp cho mình.
Mà quan hệ giữa anh và Dư Hành là sai lầm.
Thời gian trôi qua vội vã, chớp mắt một cái đã đến cuối tháng năm, theo kế hoạch cuối tháng sáu Nhâm Niệm Niên sẽ rời đi, trước khi đi anh còn muốn tặng Dư Hành món quà cuối cùng.
Khi đầu tháng sáu, Nhâm Niệm Niên mới chủ động hẹn Dư Hành ra ngoài, đã một thời gian dài anh chưa nói chuyện riêng với Dư hành.
Lần gặp mặt này, Nhâm Niệm Niên không nói gì liền cười híp mắt đưa một cây đàn guitar.
Dư Hành ngơ ngẩn, tạm thời không nhận.
Nhâm Niệm Niên rất nhiệt tình nhét guitar vào trong ngực Dư Hành: “Tiểu Dư, em rất có thiên phú ân nhạc, tương lai có thể thử thi nghệ thuật, bằng không sẽ mai một phần tài hoa này.”
Trải qua thời gian dài sống chung như vậy, Nhâm Niệm Niên phát hiện Dư Hành không chỉ biết dùng lá cây thổi nhạc, thổi kèn harmonica cũng rất tốt; đêm sinh nhật Dư Hành, tuy nói Nhâm Niệm Niên uống say nhưng vẫn nghe thấy Dư Hành hát bài《 Ngọt ngào 》, tiếng hát cũng rất từ tính êm tai.
Hơn nữa Dư Hành từng nói với Nhâm Niệm Niên, hắn muốn thử trình diễn các loại nhạc cụ, nhất là học đàn guitar.
Nghe Nhâm Niệm Niên nói xong, Dư Hành nhẹ nhàng gảy dây đàn vài cái, một chuỗi nốt nhạc bật lên.
Nhâm Niệm Niên khá vui mừng gật đầu, sau đó lại giúp Dư Hành mang guitar ra sau lưng.
Đứng quan sát Dư Hành hai vòng, Nhâm Niệm Niên giơ ngón cái: “Ha ha ha rất tuyệt! Tiểu Dư, bây giờ em chính là một tài tử âm nhạc nha, giá trị nhan sắc cũng siêu cao!”
Nhâm Niệm Niên vừa dứt lời, một giây sau đột nhiên bị Dư Hành kéo về phía trước, cả người ngã vào trong lòng Dư Hành, bị Dư Hành vững vàng ôm lấy.
Trong phút chốc Nhâm Niệm Niên trợn to mắt, muốn đẩy Dư Hành, nhưng lúc này Dư Hành lại cúi đầu, nhắm ngay miệng Nhâm Niệm Niên mà hôn xuống.
Cái ôm bất ngờ không kịp đề phòng, nụ hôn không hề dự định.
Trong lòng Nhâm Niệm Niên run lên bần bật, cảm giác điện giật này cực kỳ rõ ràng.
Chỉ là Dư Hành không làm nụ hôn này trở sâu sắc, chỉ là chuồn chuồn lướt nước, sau khi nhẹ nhàng hôn một cái liền buông Nhâm Niệm Niên ra.
Thấy Nhâm Niệm Niên hoàn toàn ngẩn người, không nhìn ra được vẻ mặt là mừng hay lo, sau đó không đợi Nhâm Niệm Niên mở miệng nói cái gì, Dư Hành xoay người chạy mất.
65
Liên tục ba ngày nay Nhâm Niệm Niên không đi dạy, nói là bản thân không khỏe nên xin nghỉ bệnh.
Các học sinh lớp 11-6 rất bất ngờ, có lần Nhâm Niệm Niên sốt cao cũng ráng đến trường dạy học.
Bởi vì lần kia là giờ học ôn tập rất quan trọng trước khi thi cuối kỳ, Nhâm Niệm Niên cần phải sắp xếp tất cả kiến thức quan trọng và chỗ khó cho học sinh trước khi đi thi, anh cũng không muốn làm trễ nãy, nhưng nếu giao cho giáo viên khác dạy thay thì anh lại không an tâm.
Ngày đó Nhâm Niệm Niên ho khan đến mặt trắng bệnh, sau khi kết thúc buổi học, cả người anh nóng phừng phừng, bước chân mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã ra đất.
Nhưng rốt cuộc tuần này vì nguyên nhân gì có thể làm Nhâm Niệm Niên xin nghỉ đến ba ngày, không đủ một tuần sẽ không đến trường? Các học sinh rất muốn đi thăm Nhâm Niệm Niên nhưng Nhâm Niệm Niên đã thông báo riêng với thầy Đường chủ nhiệm, trông chừng bọn nhỏ trong lớp ngoan ngoãn, an tâm chờ anh trở lại lớp học là được.
Dư Hành không thể đợi thêm nữa, hắn tìm được nhà trọ hiện tại Nhâm Niệm Niên đang trú ngụ.
Không bao lâu sẽ rời đi, lúc này Nhâm Niệm Niên cũng không ở ký túc xá giáo viên mà đến ở nhà trọ dành cho người trưởng thành ở trấn trên.
Sinh nhật Nhâm Niệm Niên là ngày 6 tháng 6, coi như là một ngày may mắn, chẳng qua khá phiền phức là kỳ phát tình hằng năm của anh cũng nhằm vào lúc này.
Năm rồi là xảy ra trước sau sinh nhật của anh vài ngày, kỳ phát tình của Nhâm Niệm Niên không xảy ra sớm hay muộn bao nhiêu ngày, năm nay lại ngoài ý muốn đến sớm, đến trước cỡ một tuần.
Chính xác mà nói là ngày hôm đó tặng đàn guitar, sau khi bị Dư Hành hôn thì thân thể anh nổi lên phản ứng.
Sau khi Omega thành niên sẽ có kỳ phát tình, kỳ thực bây giờ Nhâm Niệm Niên hai mươi lăm tuổi, mặc dù làm giáo viên nhưng trong mắt những người lớn, anh cũng chỉ là một đứa trẻ to xác mà thôi.
Theo tuổi càng lúc càng lắm, phản ứng mỗi lần phát tình sẽ càng gia tăng, nếu bọn họ bị Alpha kích thích, không thể ức chế sinh lý sẽ tích trữ trong xương càng ngày càng nhiều.
Trước khi mỗi Omega gặp Alpha hoặc trước khi có đối tượng thích hợp, bọn họ rất khó sống qua đoạn thời kỳ phát tình chỉ có một mình này.
Dưới tình huống bình thường, kỳ phát tình của Omega khoảng chừng bảy ngày, những Omega cực phẩm có thể chất đặc biệt thì có thể hơn một tuần. Nhâm Niệm Niên thì trái ngược, thân thể của anh đã sớm bị phá hủy.
Khi anh còn là vị thành niên, đã bị người ác ý đưa thuốc ức chế vào cơ thể trong một thời gian dài dẫn đến công năng sinh sản bị tổn hại, căn bản không thể thụ thao, cho nên nếu Nhâm Niệm Niên khống chế tốt sẽ rút ngắn thời gian còn ba ngày.
Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, đây đã là ngày thứ tư. Nhâm Niệm Niên cố gắng chịu đựng thân thể mềm nhũn dần dần nóng lên, đi tới cửa.
Sau khi mở cửa, anh thấy Dư Hành.
“Thầy ——”
Dư Hành lo lắng mới vừa mở miệng đã bị Nhâm Niệm Niên cắt ngang: “Tôi… Tôi không sao, em nhanh về đi.”
Dứt lời, Nhâm Niệm Niên trực tiếp đóng cửa lại, còn khóa trái bên trong, rất sợ Dư Hành đột nhiên xông tới.
Còn là lần đầu tiên lạnh lùng chặn Dư Hành ở ngoài cửa, giọng nói mới nãy của mình như thế nào, thái độ là cái dạng gì? Tạm thời Nhâm Niệm Niên không nghĩ được nhiều như vậy, anh dần không thể suy nghĩ, thân thể cũng trở nên khô nóng khó nhịn.
Vì sao? Anh chỉ vội vàng gặp Dư Hành có một lần nhưng lại ngửi thấy hương vị ngọt ngào, nồng đậm, giống như vô khổng bất nhập*, lan tràn và thẩm thấu quanh thân Nhâm Niệm Niên.
(Vô khổng bất nhập là có khe hở liền chui đi vào, ví von không buông tha bất kỳ một cơ hội nào)
Rốt cuộc vì sao, rõ ràng Dư Hành là một Beta, không phải sao?
Không thể tiếp tục như vậy nữa, Nhâm Niệm Niên quyết định áp dụng biện pháp cũ. Anh tìm ruy băng bịt kín mắt mình, nhét nút bịt tai vào tai, như vậy mắt không thấy, tai không nghe, không bị bên ngoài quấy rầy. Sau đó anh mới cởi sạch quần áo, vào phòng tắm ngâm nước lạnh nửa giờ.
Nhưng Nhâm Niệm Niên bắt đầu choáng váng hoa mắt, trong lúc vội vàng hai chân mất thăng bằng, anh ngã sấp xuống trước cửa phòng tắm.
Bên kia, Dư Hành đứng ngoài cửa càng lo lắng hơn.
Dáng vẻ của Nhâm Niệm Niên không giống người không có chuyện gì, gương mặt anh đỏ lên, trán cũng rịn một tầng mồ hôi mịn, chẳng lẽ là phát sốt?
Nhâm Niệm Niên ở lầu hai nhà nghỉ, cũng không cao. Dư Hành đi loanh quanh hai vòng, sau khi quan sát địa hình xung quanh liền leo lên.
Dư Hành nhảy lên ban công ngoài phòng, cửa ban công cũng không có khóa, Dư Hành ở xa xa thấy Nhâm Niệm Niên nằm trên đất nên nhất thời nóng ruột, hắn cũng không bận tâm đến gì khác, nhanh chóng vọt vào.
“Thầy Niên Niên, Nhâm Niệm Niên!” Dư Hành nâng Nhâm Niệm Niên nửa hôn mê dậy, hô to tên của anh, cũng cảm nhận được lúc này thân nhiệt của Nhâm Niệm Niên quá cao.
Nóng, quá nóng, thế nên da thịt trắng nõn của Nhâm Niệm Niên đều nổi lên một tầng ửng đỏ.
Nhâm Niệm Niên ý thức mơ hồ nghe chữ được chữ mất, lúc này mắt của anh cũng bị ruy băng che lại, không thể nhìn rõ lắm. Dư Hành có hơi kỳ quái, đang định cởi ruy băng ra thì đột nhiên Nhâm Niệm Niên lại ôm chầm lấy Dư Hành.
Hoàn toàn mất hết dáng vẻ giáo viên, Nhâm Niệm Niên chủ động ôm cổ Dư Hành, cũng dang hai chân kẹp chặt hông hắn. Không chỉ là dụi dụi trong ngực Dư Hành, anh bắt đầu vươn lưỡi liếm gò má và cằm của hắn, tìm kiếm an ủi, ôm thân thể hơi lạnh này khao khát hạ nhiệt độ.
Nhưng thân thể Dư Hành cũng dần nóng lên, lý trí trong đầu hắn căng lên, đồng loạt đứt phựt.
Thì ra Nhâm Niệm Niên cũng không phải sốt cao đơn giản như vậy, mà là phát tình.
Nhâm Niệm Niên có thể ngửi được hương vị ngọt ngào quen thuộc trên người Dư Hành, Dư Hành lại sắp bị mùi thơm mê người của Nhâm Niệm Niên bức cho điên rồi!
Tiết dục tố trên người bọn họ đan xen, chuyện này chỉ có thể xảy ra giữa Alpha và Omega, là phản ứng bản năng nguyên thủy nhất.
Trong cơ thể Nhâm Niệm Niên nổi lửa, cả người phiếm hồng đổ mồ hôi nhễ nhại, dương v*t phía trước cương lên, lỗ nhỏ sau mông càng ngứa đến trống rỗng. Anh ôm Dư Hành, liếm dụi, mỗi một lần tiếp xúc và chuyển động đều là điềm báo giao hợp.
Dư Hành mười tám tuổi, mười bảy tuổi và mười tám tuổi, dù chỉ kém nhau một tuổi nhưng trên phương diện khác cũng đã xảy ra biến đổi to lớn.
Không thể tiếp tục kiềm chế bản thân, rốt cuộc Dư Hành cũng hành động.
Hắn vùi đầu vào cổ Nhâm Niệm Niên, lúc này không phải phòng bị cắn xé mà là ôn nhu hôn liếm, bàn tay của hắn cũng lần mò vuốt ve Nhâm Niệm Niên, men theo tấm lưng, xẹt qua hông, cuối cùng nắm lấy cái mông của Nhâm Niệm Niên.
Cởi quần của Nhâm Niệm Niên, Dư Hành tận tình âu yếm. Hai mông thịt của Nhâm Niệm Niên trắng trắng, mềm mại nhẵn nhụi, xúc cảm cực tốt, cử chỉ Dư Hành giống như điên rồi, sờ tới sờ lui, ngắt rồi lại bóp, chơi đủ loại hình dạng, quả thực yêu thích không muốn buông tay.
“Ưm… Ưm a! Đừng… Đừng làm… A a…” Nhâm Niệm Niên rầm rầm rì rì, khóe mắt đã phiếm hồng ươn ướt, anh thít chặt mông muốn thoát khỏi vuốt ve và dằn vặt nhưng lại bị Dư Hành nâng mông trắng nõn, trực tiếp bế lên.
Cứ như vậy, hai chân Nhâm Niệm Niên kẹp chặt hông Dư Hành, cái mông lại bị Dư Hành nâng lên, bị hắn ôm vào phòng ngủ.
Kỳ thực đối với loại chuyện này, Dư Hành mới trưởng thành không lâu nên kinh nghiệm bằng không, nhưng trước đây ít nhiều gì hắn cũng từng xem qua một vài tranh ảnh và phim, hiểu được những bước cơ bản.
Dư Hành vân vê mông Nhâm Niệm Niên, cũng tách ra khe hở bí ẩn lại chặt chẽ giữa hai mông, cái miệng nhỏ ướt nhẹp, không biết từ lúc nào đã tràn ra một chút chất lỏng.
Trước nay Dư Hành chưa từng thấy qua cảnh sắc nào dâm mỹ như vậy, huống hồ vào giờ phút này đối tượng lại là Nhâm Niệm Niên. Dư Hành nhìn chăm chú, chậm rãi đưa một ngón tay vào.
“Ưm a!” Dị vật xâm lấn làm Nhâm Niệm Niên ngâm khẽ. Phản ứng của anh cũng khá ngây ngô, bởi vì bất luận là về sinh lý hay tâm lý, đây vẫn là lần đầu tiên của anh.
Nhâm Niệm Niên không lừa được trái tim mình, học sinh anh luyến tiếc nhất, cũng không yên tâm nhất chính là Dư Hành.
Trong di động của Nhâm Niệm Niên còn lưu rất nhiều ảnh của Dư Hành, trong hành lý cũng chứa khăn quàng cổ màu hồng mà Dư Hành tặng anh, còn có cờ nhỏ màu xanh, trên cờ có hình đầu Dư Hành do Nhâm Niệm Niên vẽ, cũng có chữ ký Dư Hành tự tay ký lên.
Thời gian trôi qua chưa tới một năm nhưng giữa Nhâm Niệm Niên và Dư Hành xảy ra rất nhiều chuyện. Khi Nhâm Niệm Niên mới gặp gỡ Dư Hành thì hắn vẫn đang đánh nhau trèo tường, cả người tràn đầy hung dữ, là thiếu niên khó có thể tới gần, nhưng sau này…
Nhâm Niệm Niên giúp đỡ Dư Hành cùng nhặt rác, thu thập chai chai lọ lọ bán lấy tiền; cùng Dư Hành ngồi trên đầu tường, ngoéo tay ước hẹn; anh cũng làm mì trứng gà cho Dư Hành ăn, mời Dư Hành ăn bưởi, uống trà bưởi; cùng Dư Hành bắt gà, dạy hắn làm cơm, giơ cao băng rôn nỗ lực hò hét vì Dư Hành; hơn nữa một giáo viên dạy văn như anh cũng phụ đạo toán lý hóa cho Dư Hành.
Có một số việc thoạt nhìn không thể tin được, hoặc ấu trĩ hoặc điên cuồng lại đều xảy ra một cách chân thực, Dư Hành tính tình cô độc cũng dần dần thay đổi.
Tuần trước, sau khi Nhâm Niệm Niên nhận được điện thoại của ba vẫn luôn do dự mãi, cuối cùng vẫn nói với các học sinh 11-6 rằng mình sắp phải rời khỏi nơi này.
Lúc đó trong một tràng tiếc nuối và kinh ngạc, Dư Hành vẫn không có biểu hiện gì, lẳng lặng ngồi ở phía sau, chỉ là trong mắt hắn không có bất kỳ tia sáng nào, âm u tĩnh mịch. Nhâm Niệm Niên nhìn đến co rút tim gan, càng không nỡ nhìn hắn thêm nhiều lần.
Hôm nay Nhâm Niệm Niên rời đi, Dư Hành không giống những bạn cùng lớp chạy đến nhà ga tiễn Nhâm Niệm Niên, mà là đứng đầu đường thứ nhất bên ngoài bến xe, thổi kèn harmonica chờ đợi Nhâm Niệm Niên.
Sau khi bảo bác tài dừng xe, Nhâm Niệm Niên vội vã chạy xuống.
Đứng trước mặt Nhâm Niệm Niên là Dư Hành mặc một cái áo T-shirt hình chó hoạt hình, đây là năm ngoái Nhâm Niệm Niên tặng hắn. Còn có lục lạc Nhâm Niệm Niên đưa, cũng được Dư Hành xỏ dây vào, đeo trên cổ tay.
“Nhâm Niệm Niên, thầy còn đi sao?”
Dư Hành lại một lần nữa gọi ra tên đầy đủ của Nhâm Niệm Niên, Nhâm Niệm Niên nhớ rất rõ ràng, đây là lần thứ hai.
Lúc này bác tài nhấn còi một cái, thúc giục Nhâm Niệm Niên mau lên xe nhưng Nhâm Niệm Niên lại như không nghe thấy, anh siết chặt lòng bàn tay. Kỳ thực từ khi anh chạy xuống xe, cũng đã dùng hành động biểu lộ tâm ý chân chính của mình.
Vì vậy, Nhâm Niệm Niên lắc đầu: “Tôi không đi.”
Trong con ngươi Dư Hành lóe lên kinh ngạc: “Thật sao?”
“Ừ, tôi còn muốn ở cùng các em một thời gian nữa.”
Không nghe lời ba, bỏ qua công việc tốt hơn, cũng làm em gái thất vọng nhưng Nhâm Niệm Niên không hối hận. Nếu như có thể, Nhâm Niệm Niên muốn có nhiều thời gian hơn nữa, anh rất muốn cùng Dư Hành và những học sinh kia trưởng thành.
Trước đó Hạ Sênh luôn một mực chờ Dư Hành trả lời, mà Dư Hành lại đang chờ Nhâm Niệm Niên, nếu hiện tại Nhâm Niệm Niên lựa chọn ở lại, đương nhiên Dư Hành cũng không đi cùng Hạ Sênh.
Bởi vì chuyện công ty bên Mỹ thực sự quá nhiều, Hạ Sênh cũng không thể trì hoãn thêm nữa, không thể làm gì khác hơn là tạm thời từ biệt Dư Hành: “Tiểu Hành, chờ thêm một thời gian nữa, cô sẽ quay lại thăm cháu.”
Dư Hành gật đầu.
Trước khi đi, Hạ Sênh còn mua một di động mới cho Hạ Sênh để tiện lên lạc. Hạ Sênh cũng cho hắn một tấm thẻ ngân hàng, để một vệ sĩ ở lại phụ trách chăm sóc Dư Hành.
“Tiểu Hành, nếu cháu thay đổi chủ ý, chỉ cần cháu muốn đi thì có thể tìm cô bất cứ lúc nào.” Hạ Sênh lại dặn dò.
Dư Hành: “Vâng.”
Trong hai tháng tiếp theo, mặc dù Nhâm Niệm Niên ở lại nhưng cũng không quá thân thiết với Dư Hành.
Bình thường ngoại trừ thời gian đi học, sau giờ học Nhâm Niệm Niên sẽ không lại gọi Dư Hành đến văn phòng, nói là thành tích của Dư Hành càng ngày càng tốt, không cần phụ đạo thêm nữa. Cho nên thời gian bọn họ gặp riêng càng ngày càng ít.
Tiếng xưng hô ‘Tiểu Dư’ bên tai Dư Hành cũng trở nên ít đi, Nhâm Niệm Niên toàn gọi là ‘Dư Hành’, nghe có vẻ xa lạ hời hợt.
Không chỉ bản thân Dư Hành có thể cảm nhận được chuyện này mà những người khác cũng phát hiện.
Khâu Tòng Quân so sánh với tình cảnh của bản thân mình, có chút đồng cảm Dư Hành: “Trời không phụ lòng người! Minh Minh khó theo đuổi như vậy mà tớ cũng đã thành công rồi, bắt đầu từ học kỳ này, cậu ấy đã đồng ý quen với tớ! Dư Hành, nhưng cậu và thầy Niên Niên sao lại… Có phải có chuyện gì xảy ra hay không?”
Dư Hành không đáp, nhưng trong lòng hắn hiểu Nhâm Niệm Niên đang trốn tránh hắn.
Gần đây mỗi khi Nhâm Niệm Niên thấy Dư Hành thì luôn nghĩ đến ngày nào đó.
Ngày nào đó, Dư Hành xem《 Tiểu vương tử 》mà Nhâm Niệm Niên tặng hắn, nói hắn thích hồ ly, sau đó nắm tay Nhâm Niệm Niên: “Nhâm Niệm Niên, thầy Niên Niên, em tình nguyện bị anh thuần dưỡng.”
Lúc đó Nhâm Niệm Niên ngẩn ngơ một lúc lâu mới rút tay về: “Tiểu Dư, đừng nói bừa.”
Nhâm Niệm Niên giả vờ nghe không hiểu, anh biết Dư Hành trưởng thành có nảy sinh tình cảm kia, nhưng bọn họ là thầy trò, không thể tiến thêm một bước.
Nhỡ đâu tiếp cận thâm nhập quá mức, sẽ quá nguy hiểm.
Hơn nữa Nhâm Niệm Niên cho rằng Dư Hành chỉ là không đi ra ngoài, tạm thời bị trói buộc ở thôn quê nho nhỏ này, chờ tương lai Dư Hành tiếp xúc với thế giới rộng lớn hơn, đặc sắc hơn, cũng sẽ gặp càng nhiều người tốt hơn, sẽ tìm được người phù hợp cho mình.
Mà quan hệ giữa anh và Dư Hành là sai lầm.
Thời gian trôi qua vội vã, chớp mắt một cái đã đến cuối tháng năm, theo kế hoạch cuối tháng sáu Nhâm Niệm Niên sẽ rời đi, trước khi đi anh còn muốn tặng Dư Hành món quà cuối cùng.
Khi đầu tháng sáu, Nhâm Niệm Niên mới chủ động hẹn Dư Hành ra ngoài, đã một thời gian dài anh chưa nói chuyện riêng với Dư hành.
Lần gặp mặt này, Nhâm Niệm Niên không nói gì liền cười híp mắt đưa một cây đàn guitar.
Dư Hành ngơ ngẩn, tạm thời không nhận.
Nhâm Niệm Niên rất nhiệt tình nhét guitar vào trong ngực Dư Hành: “Tiểu Dư, em rất có thiên phú ân nhạc, tương lai có thể thử thi nghệ thuật, bằng không sẽ mai một phần tài hoa này.”
Trải qua thời gian dài sống chung như vậy, Nhâm Niệm Niên phát hiện Dư Hành không chỉ biết dùng lá cây thổi nhạc, thổi kèn harmonica cũng rất tốt; đêm sinh nhật Dư Hành, tuy nói Nhâm Niệm Niên uống say nhưng vẫn nghe thấy Dư Hành hát bài《 Ngọt ngào 》, tiếng hát cũng rất từ tính êm tai.
Hơn nữa Dư Hành từng nói với Nhâm Niệm Niên, hắn muốn thử trình diễn các loại nhạc cụ, nhất là học đàn guitar.
Nghe Nhâm Niệm Niên nói xong, Dư Hành nhẹ nhàng gảy dây đàn vài cái, một chuỗi nốt nhạc bật lên.
Nhâm Niệm Niên khá vui mừng gật đầu, sau đó lại giúp Dư Hành mang guitar ra sau lưng.
Đứng quan sát Dư Hành hai vòng, Nhâm Niệm Niên giơ ngón cái: “Ha ha ha rất tuyệt! Tiểu Dư, bây giờ em chính là một tài tử âm nhạc nha, giá trị nhan sắc cũng siêu cao!”
Nhâm Niệm Niên vừa dứt lời, một giây sau đột nhiên bị Dư Hành kéo về phía trước, cả người ngã vào trong lòng Dư Hành, bị Dư Hành vững vàng ôm lấy.
Trong phút chốc Nhâm Niệm Niên trợn to mắt, muốn đẩy Dư Hành, nhưng lúc này Dư Hành lại cúi đầu, nhắm ngay miệng Nhâm Niệm Niên mà hôn xuống.
Cái ôm bất ngờ không kịp đề phòng, nụ hôn không hề dự định.
Trong lòng Nhâm Niệm Niên run lên bần bật, cảm giác điện giật này cực kỳ rõ ràng.
Chỉ là Dư Hành không làm nụ hôn này trở sâu sắc, chỉ là chuồn chuồn lướt nước, sau khi nhẹ nhàng hôn một cái liền buông Nhâm Niệm Niên ra.
Thấy Nhâm Niệm Niên hoàn toàn ngẩn người, không nhìn ra được vẻ mặt là mừng hay lo, sau đó không đợi Nhâm Niệm Niên mở miệng nói cái gì, Dư Hành xoay người chạy mất.
65
Liên tục ba ngày nay Nhâm Niệm Niên không đi dạy, nói là bản thân không khỏe nên xin nghỉ bệnh.
Các học sinh lớp 11-6 rất bất ngờ, có lần Nhâm Niệm Niên sốt cao cũng ráng đến trường dạy học.
Bởi vì lần kia là giờ học ôn tập rất quan trọng trước khi thi cuối kỳ, Nhâm Niệm Niên cần phải sắp xếp tất cả kiến thức quan trọng và chỗ khó cho học sinh trước khi đi thi, anh cũng không muốn làm trễ nãy, nhưng nếu giao cho giáo viên khác dạy thay thì anh lại không an tâm.
Ngày đó Nhâm Niệm Niên ho khan đến mặt trắng bệnh, sau khi kết thúc buổi học, cả người anh nóng phừng phừng, bước chân mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã ra đất.
Nhưng rốt cuộc tuần này vì nguyên nhân gì có thể làm Nhâm Niệm Niên xin nghỉ đến ba ngày, không đủ một tuần sẽ không đến trường? Các học sinh rất muốn đi thăm Nhâm Niệm Niên nhưng Nhâm Niệm Niên đã thông báo riêng với thầy Đường chủ nhiệm, trông chừng bọn nhỏ trong lớp ngoan ngoãn, an tâm chờ anh trở lại lớp học là được.
Dư Hành không thể đợi thêm nữa, hắn tìm được nhà trọ hiện tại Nhâm Niệm Niên đang trú ngụ.
Không bao lâu sẽ rời đi, lúc này Nhâm Niệm Niên cũng không ở ký túc xá giáo viên mà đến ở nhà trọ dành cho người trưởng thành ở trấn trên.
Sinh nhật Nhâm Niệm Niên là ngày 6 tháng 6, coi như là một ngày may mắn, chẳng qua khá phiền phức là kỳ phát tình hằng năm của anh cũng nhằm vào lúc này.
Năm rồi là xảy ra trước sau sinh nhật của anh vài ngày, kỳ phát tình của Nhâm Niệm Niên không xảy ra sớm hay muộn bao nhiêu ngày, năm nay lại ngoài ý muốn đến sớm, đến trước cỡ một tuần.
Chính xác mà nói là ngày hôm đó tặng đàn guitar, sau khi bị Dư Hành hôn thì thân thể anh nổi lên phản ứng.
Sau khi Omega thành niên sẽ có kỳ phát tình, kỳ thực bây giờ Nhâm Niệm Niên hai mươi lăm tuổi, mặc dù làm giáo viên nhưng trong mắt những người lớn, anh cũng chỉ là một đứa trẻ to xác mà thôi.
Theo tuổi càng lúc càng lắm, phản ứng mỗi lần phát tình sẽ càng gia tăng, nếu bọn họ bị Alpha kích thích, không thể ức chế sinh lý sẽ tích trữ trong xương càng ngày càng nhiều.
Trước khi mỗi Omega gặp Alpha hoặc trước khi có đối tượng thích hợp, bọn họ rất khó sống qua đoạn thời kỳ phát tình chỉ có một mình này.
Dưới tình huống bình thường, kỳ phát tình của Omega khoảng chừng bảy ngày, những Omega cực phẩm có thể chất đặc biệt thì có thể hơn một tuần. Nhâm Niệm Niên thì trái ngược, thân thể của anh đã sớm bị phá hủy.
Khi anh còn là vị thành niên, đã bị người ác ý đưa thuốc ức chế vào cơ thể trong một thời gian dài dẫn đến công năng sinh sản bị tổn hại, căn bản không thể thụ thao, cho nên nếu Nhâm Niệm Niên khống chế tốt sẽ rút ngắn thời gian còn ba ngày.
Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, đây đã là ngày thứ tư. Nhâm Niệm Niên cố gắng chịu đựng thân thể mềm nhũn dần dần nóng lên, đi tới cửa.
Sau khi mở cửa, anh thấy Dư Hành.
“Thầy ——”
Dư Hành lo lắng mới vừa mở miệng đã bị Nhâm Niệm Niên cắt ngang: “Tôi… Tôi không sao, em nhanh về đi.”
Dứt lời, Nhâm Niệm Niên trực tiếp đóng cửa lại, còn khóa trái bên trong, rất sợ Dư Hành đột nhiên xông tới.
Còn là lần đầu tiên lạnh lùng chặn Dư Hành ở ngoài cửa, giọng nói mới nãy của mình như thế nào, thái độ là cái dạng gì? Tạm thời Nhâm Niệm Niên không nghĩ được nhiều như vậy, anh dần không thể suy nghĩ, thân thể cũng trở nên khô nóng khó nhịn.
Vì sao? Anh chỉ vội vàng gặp Dư Hành có một lần nhưng lại ngửi thấy hương vị ngọt ngào, nồng đậm, giống như vô khổng bất nhập*, lan tràn và thẩm thấu quanh thân Nhâm Niệm Niên.
(Vô khổng bất nhập là có khe hở liền chui đi vào, ví von không buông tha bất kỳ một cơ hội nào)
Rốt cuộc vì sao, rõ ràng Dư Hành là một Beta, không phải sao?
Không thể tiếp tục như vậy nữa, Nhâm Niệm Niên quyết định áp dụng biện pháp cũ. Anh tìm ruy băng bịt kín mắt mình, nhét nút bịt tai vào tai, như vậy mắt không thấy, tai không nghe, không bị bên ngoài quấy rầy. Sau đó anh mới cởi sạch quần áo, vào phòng tắm ngâm nước lạnh nửa giờ.
Nhưng Nhâm Niệm Niên bắt đầu choáng váng hoa mắt, trong lúc vội vàng hai chân mất thăng bằng, anh ngã sấp xuống trước cửa phòng tắm.
Bên kia, Dư Hành đứng ngoài cửa càng lo lắng hơn.
Dáng vẻ của Nhâm Niệm Niên không giống người không có chuyện gì, gương mặt anh đỏ lên, trán cũng rịn một tầng mồ hôi mịn, chẳng lẽ là phát sốt?
Nhâm Niệm Niên ở lầu hai nhà nghỉ, cũng không cao. Dư Hành đi loanh quanh hai vòng, sau khi quan sát địa hình xung quanh liền leo lên.
Dư Hành nhảy lên ban công ngoài phòng, cửa ban công cũng không có khóa, Dư Hành ở xa xa thấy Nhâm Niệm Niên nằm trên đất nên nhất thời nóng ruột, hắn cũng không bận tâm đến gì khác, nhanh chóng vọt vào.
“Thầy Niên Niên, Nhâm Niệm Niên!” Dư Hành nâng Nhâm Niệm Niên nửa hôn mê dậy, hô to tên của anh, cũng cảm nhận được lúc này thân nhiệt của Nhâm Niệm Niên quá cao.
Nóng, quá nóng, thế nên da thịt trắng nõn của Nhâm Niệm Niên đều nổi lên một tầng ửng đỏ.
Nhâm Niệm Niên ý thức mơ hồ nghe chữ được chữ mất, lúc này mắt của anh cũng bị ruy băng che lại, không thể nhìn rõ lắm. Dư Hành có hơi kỳ quái, đang định cởi ruy băng ra thì đột nhiên Nhâm Niệm Niên lại ôm chầm lấy Dư Hành.
Hoàn toàn mất hết dáng vẻ giáo viên, Nhâm Niệm Niên chủ động ôm cổ Dư Hành, cũng dang hai chân kẹp chặt hông hắn. Không chỉ là dụi dụi trong ngực Dư Hành, anh bắt đầu vươn lưỡi liếm gò má và cằm của hắn, tìm kiếm an ủi, ôm thân thể hơi lạnh này khao khát hạ nhiệt độ.
Nhưng thân thể Dư Hành cũng dần nóng lên, lý trí trong đầu hắn căng lên, đồng loạt đứt phựt.
Thì ra Nhâm Niệm Niên cũng không phải sốt cao đơn giản như vậy, mà là phát tình.
Nhâm Niệm Niên có thể ngửi được hương vị ngọt ngào quen thuộc trên người Dư Hành, Dư Hành lại sắp bị mùi thơm mê người của Nhâm Niệm Niên bức cho điên rồi!
Tiết dục tố trên người bọn họ đan xen, chuyện này chỉ có thể xảy ra giữa Alpha và Omega, là phản ứng bản năng nguyên thủy nhất.
Trong cơ thể Nhâm Niệm Niên nổi lửa, cả người phiếm hồng đổ mồ hôi nhễ nhại, dương v*t phía trước cương lên, lỗ nhỏ sau mông càng ngứa đến trống rỗng. Anh ôm Dư Hành, liếm dụi, mỗi một lần tiếp xúc và chuyển động đều là điềm báo giao hợp.
Dư Hành mười tám tuổi, mười bảy tuổi và mười tám tuổi, dù chỉ kém nhau một tuổi nhưng trên phương diện khác cũng đã xảy ra biến đổi to lớn.
Không thể tiếp tục kiềm chế bản thân, rốt cuộc Dư Hành cũng hành động.
Hắn vùi đầu vào cổ Nhâm Niệm Niên, lúc này không phải phòng bị cắn xé mà là ôn nhu hôn liếm, bàn tay của hắn cũng lần mò vuốt ve Nhâm Niệm Niên, men theo tấm lưng, xẹt qua hông, cuối cùng nắm lấy cái mông của Nhâm Niệm Niên.
Cởi quần của Nhâm Niệm Niên, Dư Hành tận tình âu yếm. Hai mông thịt của Nhâm Niệm Niên trắng trắng, mềm mại nhẵn nhụi, xúc cảm cực tốt, cử chỉ Dư Hành giống như điên rồi, sờ tới sờ lui, ngắt rồi lại bóp, chơi đủ loại hình dạng, quả thực yêu thích không muốn buông tay.
“Ưm… Ưm a! Đừng… Đừng làm… A a…” Nhâm Niệm Niên rầm rầm rì rì, khóe mắt đã phiếm hồng ươn ướt, anh thít chặt mông muốn thoát khỏi vuốt ve và dằn vặt nhưng lại bị Dư Hành nâng mông trắng nõn, trực tiếp bế lên.
Cứ như vậy, hai chân Nhâm Niệm Niên kẹp chặt hông Dư Hành, cái mông lại bị Dư Hành nâng lên, bị hắn ôm vào phòng ngủ.
Kỳ thực đối với loại chuyện này, Dư Hành mới trưởng thành không lâu nên kinh nghiệm bằng không, nhưng trước đây ít nhiều gì hắn cũng từng xem qua một vài tranh ảnh và phim, hiểu được những bước cơ bản.
Dư Hành vân vê mông Nhâm Niệm Niên, cũng tách ra khe hở bí ẩn lại chặt chẽ giữa hai mông, cái miệng nhỏ ướt nhẹp, không biết từ lúc nào đã tràn ra một chút chất lỏng.
Trước nay Dư Hành chưa từng thấy qua cảnh sắc nào dâm mỹ như vậy, huống hồ vào giờ phút này đối tượng lại là Nhâm Niệm Niên. Dư Hành nhìn chăm chú, chậm rãi đưa một ngón tay vào.
“Ưm a!” Dị vật xâm lấn làm Nhâm Niệm Niên ngâm khẽ. Phản ứng của anh cũng khá ngây ngô, bởi vì bất luận là về sinh lý hay tâm lý, đây vẫn là lần đầu tiên của anh.
Danh sách chương