112
Tuần trước Dư Hành gửi cho Khâu Tòng Quân ảnh chụp thân mật của hắn và Nhâm Niệm Niên, không ngờ chưa tới mấy ngày sau, Khâu Tòng Quân cũng đã chụp ảnh khoe khoang với Dư Hành.
Trong hình là hai người Khâu Tòng Quân và Kiều Minh, Khâu Tòng Quân ôm vai Kiều Minh, mặt hắn dán vào gò má Kiều Mnh, hai người vô cùng thân mật.
Khâu Tòng Quân cười đến thỏa mãn, pose hình còn ngốc hơn Dư Hành.
Dư Hành kinh ngạc, lập tức gọi điện thoại cho Khâu Tòng Quân, hỏi: “Hai người quen nhau rồi à?”
Khâu Tòng Quân ở đầu dây bên kia cười hì hì, tâm tình sung sướng: “Không sai! Đây là bản live action gương vỡ lại lành, có phải rất cảm động không?”
Dư Hành không trả lời, ấn tượng của hắn về Kiều Minh vẫn là một cậu học sinh giỏi thanh lãnh, đồng thời Kiều Minh rất lý trí, tuy là một Beta bình thường nhưng không cam chịu khuất phục dưới thân, có khí khái và kiêu ngạo.
Dư Hành không nói được nguyên nhân cụ thể, nhưng chung quy hắn có cảm giác này.
Có lẽ là trước khi thành niên, mình cũng là Beta nên về phương diện này có chút đồng cảm.
“Kiều Minh đồng ý để cậu đè?”
Một châm thấy máu làm tim Khâu Tòng Quân khựng lại, suýt chút nữa nói không nên lời: “Khụ… Khụ khụ! Rồi… Rồi sao! Không được à! Cậu ấy thích tớ, đương nhiên phải… Phải đồng ý.”
“Cậu lắp bắp là đang căng thẳng sao?”
“Tớ… Tớ xấu hổ!” Khâu Tòng Quân tiếp tục liều chết, trợn tròn mắt nói dối: “Dư Hành, nói thế nào đi chăng nữa thì tớ cũng là Alpha, Kiều Minh là một Beta nên ngoan ngoãn nằm dưới thân tớ thở dốc!”
Ở trong điện thoại Khâu Tòng Quân nói rất khí phách, trên thực tế đang lén lút xoa thắt lưng đau nhức.
Kiều Minh ở cách đó không xa nghe được…
“Ha ha ha tớ dùng phía trước rất thoải mái!” Khâu Tòng Quân lại nói.
Kiều Minh: “…..”
Rõ ràng là dùng phía sau thoải mái.
Dư Hành không muốn tiếp tục nghe Khâu Tòng Quân miêu tả nữa, thản nhiên ‘Ừ’ vài tiếng rồi cúp máy.
Hai người vừa kết thúc cuộc gọi, Dư Hành lại gửi cho Khâu Tòng Quân các loại ảnh ‘Giường chiếu’ của hắn và Nhâm Niệm Niên. Đương nhiên, trong những hình này, Nhâm Niệm Niên đều mặc quần áo, mà có tấm Dư Hành trần nửa thân trên, hắn cho rằng không vấn đề gì, mình lộ một chút cũng không sau.
Khâu Tòng Quân không cam lòng yếu kém, sau đó cũng gửi cho Dư Hành một đống hình của Kiều Minh. Dáng vẻ công tác của Kiều Minh, dáng vẻ lúc uống nước ăn cơm, còn có lúc y ngủ, chạy bộ, nấu ăn, rửa chén, quét dọn lau bàn…
Dư Hành xem lướt qua, quyết định sau này hắn cũng phải chụp Nhâm Niệm Niên như vậy, phải lưu lại các loại dáng vẻ cùng tư thế của anh.
“Ha ha ha, Dư giả B, chờ rảnh rỗi tớ và Minh Minh nhà tớ gặp các cậu. Tớ nhớ thầy Niên Niên làm bánh quy với bánh kem cực kỳ ngon, trước đây lúc chúng ta còn 11, dường như đều được ăn, hương vị đúng là suốt đời khó quên! Tớ còn muốn ăn một lần nữa, cậu nói thầy Niên Niên làm cho tụi tớ ăn đi.”
Nhắc tới chuyện hồi còn học 11, Dư Hành luôn ngẩn ngơ, sau khi suy nghĩ kỹ hắn mới nói: “Anh ấy không làm cho các cậu đâu.”
“A a a! Quỷ hẹp hòi! Dư giả B, tớ phải tố cáo với thầy Niên Niên, tố cáo cậu!”
“Tùy cậu.”
Khâu Tòng Quân: “…..”
Thật kiêu ngạo! Đây là được cưng mà kiêu đi.
Lại một lần nữa bị Dư Hành chọc tới, Khâu Tòng Quân nhanh đi tìm Kiều Minh an ủi. Lúc này Kiều Minh đang dọn dẹp nhà giúp Khâu Tòng Quân, bình thường vị Khâu thiếu gia này rất lười, ngay cả Poodle trong nhà cũng không muốn dắt đi dạo.
Chẳng qua là Poodle động một chút là động dục, đương nhiên không thể nằm dí ở nhà, tự nó chuồn êm ra ngoài rong chơi, Khâu Tòng Quân luôn mắng nó: “Tức Tức, mày lẳng lơ vừa thôi, suốt ngày chỉ biết phóng túng.”
Bây giờ có Kiều Minh rồi, Khâu Tòng Quân càng mặc kệ nó, trong lòng trong mắt đều là Kiều Minh.
Hắn ôm Kiều Minh từ phía sau: “Minh Minh, ở trên giường tớ không nỡ làm đau cậu, cho nên… Tớ đau như thế nào cũng không sao, nhưng ở bên ngoài cậu phải cho tớ chút mặt mũi!”
Từ lâu Kiều Minh đã nghe những lời Khâu Tòng Quân nói với Dư Hành, y bình tĩnh gật đầu.
“Ha ha, Minh Minh thật tốt, moaz moaz moaz!”
Nghe vậy, Kiều Minh liền xoay người hôn Khâu Tòng Quân một cái.
Thân là Beta bình thường, y không có tiết dục tố, cũng không thể đánh dấu và bị đánh dấu. Lúc trước y từng nghe qua có vài Alpha có hương vị tiết dục tố không rõ ràng, mùi rất nhạt, nhưng khi động tình giao hợp, mùi này sẽ nồng đậm hơn.
Một đêm kia, quả thực Kiều Minh đã ngửi thấy.
Theo y thẳng lưng xâm nhập, Khâu Tòng Quân mặt đỏ ửng thút tha thút thít, trên người cũng tản ra từng đợt sữa thơm.
Dường như Kiều Minh đã hiểu nguyên nhân vì sao Khâu Tòng Quân thích uống sữa, sau đó lập tức mua một thùng sữa tươi Vượng Tử cho Khâu Tòng Quân.
113
Sau khi người đại diện Đào Dĩ Nghiệp và Dư Hành đã thương lượng xong lịch trình kế tiếp, Dư Hành đột nhiên mở miệng nói: “Anh Đào, em muốn viết nhạc.”
Đào Dĩ Nghiệp ngẩn người: “Thằng nhóc chết tiệt, có phải có chuyện gì xảy ra hay không? Đang yên đang lành, tự dưng lại nghĩ gì vậy.”
“Không có gì, chỉ là đã lâu em chưa tự viết nhạc thôi.”
Dư Hành vốn ra mắt là ca sĩ, sau lại tiến quân vào điện ảnh và truyền hình, trở thành diễn viên, gần hai năm nay hắn bận rộn quay phim, nhưng hắn vẫn rất nhiệt huyết với âm nhạc, thích ca hát.
Nhất là vừa đàn guitar vừa hát, hát bài chính hắn tự sáng tác.
Mặc dù ước nguyện ban đầu khi ra mắt là vì tìm được Nhâm Niệm Niên, để anh có thể thấy hắn tỏa sáng nổi tiếng, nhưng vào giới đã nhiều năm, Dư Hành cũng dần dần có cảm tình.
Dư Hành cảm thấy khi mình ca hát không giống như trước ống kính, hắn không cần mệt nhọc, không cần ngụy trang, khi hát chính là con người thật của hắn, cũng có thể dùng tiếng ca để truyền đạt tâm ý của mình.
“Cậu nghĩ kỹ chưa?” Đào Dĩ Nghiệp hỏi lần hai.
Dư Hành gật đầu: “Ừ.”
“Vậy được rồi, Tiểu Hành, chờ cậu làm xong những việc trước đây đã, tôi tìm cơ hội sắp xếp cho cậu.”
“Cảm ơn anh Đào.”
Hạ Sênh vừa mới kết thúc hội nghị xong, vừa ra khỏi phòng họp thì phát hiện thư ký Tiểu Quý đang chờ cô, đồng thời sắc mặt cũng đanh lại, nắm chặt di động như đang nói ra suy nghĩ của mình.
Hạ Sênh khôn khéo chỉ cần liếc mắt đã hiểu, bảo Tiểu Quý theo mình vào văn phòng.
“Có chuyện gì?”
“Hạ tổng, vừa nãy Trương tiên sinh gọi điện tới.”
Trương tiên sinh là một gã thám tử tư Hạ Sênh thuê, gần đây vẫn ngầm giúp cô quan sát và điều tra, chủ yếu là chuyện liên quan đến Nhâm Niệm Niên.
Hạ Sênh hơi suy tư: “Hắn nói gì?”
“Lần này Trương tiên sinh nhắc tới một vị phu nhân họ Văn, nói là đã từng là mẹ kế của Nhâm tiên sinh, bà ta ẩn núp nhiều năm, gần đây lại xuất hiện.”
114
Hôm nay sau khi tan làm, Nhâm Niệm Niên đến cửa hàng của Hứa Phiên Phiên, gọi một ly cafe.
Cô nhân viên thấy Nhâm Niệm Niên liền vui vẻ ra mặt, bởi vì Nhâm Niệm Niên là khách quen nơi này, huống hồ còn là giáo viên từng dạy bà chủ.
Cô muốn đi gọi bà chủ, nhưng lúc này Hứa Phiên Phiên có việc ra ngoài, không có mặt ở đây. Nhâm Niệm Niên cười lắc đầu, kỳ thực không cần người nói chuyện phiếm cùng, một mình anh ngồi, lặng lẽ uống cafe cũng vô cùng tốt.
Từ trước đến nay Nhâm Niệm Niên luôn khiêm tốn, người bình thường thích ngồi cạnh cửa sổ, nhưng anh lại thích ngồi trong góc phòng, không muốn bị những người khác chú ý tới.
Bỗng nhiên, một vị khách nam đi thẳng đến chỗ Nhâm Niệm Niên, cũng không chút khách sáo, không thèm hỏi trực tiếp ngồi đối diện Nhâm Niệm Niên.
Nhâm Niệm Niên ngẩn người, giương mắt quan sát người đàn ông trẻ tuổi mang kính, tóc uốn nhuộm vàng đang ngồi trước mặt.
Anh không quá thích mùi nước hoa trên người người này, có hơi nặng, hơn nữa tuy người này mặc áo khoác bình thường nhưng áo thun bên trong là hàng hiệu, giầy càng quý hơn.
Cảm giác của Nhâm Niệm Niên đối với hắn không tốt, thế nhưng lại sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, quen thuộc cùng ghét bỏ đối lập nhau.
Nhìn phản ứng của Nhâm Niệm Niên, hắn nhếch môi cười nhạt: “Nhiều năm không gặp, hình như bây giờ anh sống không tệ, anh hai.”
Một tiếng ‘Anh hai’ lạnh lẽo quỷ dị, Nhâm Niệm Niên nghe đến chấn động, suýt chút nữa đổ ly cafe trong tay.
“Là… Là mày!”
Trong nháy mắt Nhâm Niệm Niên đã nhận ra hắn, ôn hòa trên mặt hoàn toàn tiêu tan, sắc mặt trầm xuống.
Người nọ là Tưởng Xuyên Thành.
Khi Nhâm Niệm Niên học cấp ba, ba Nhâm cưới một người phụ nữ về, bởi vậy Nhâm Niệm Niên có ‘Mẹ’ mới, cũng thêm một ‘Em trai’ mới.
Tưởng Xuyên Thành nhỏ hơn Nhâm Niệm Niên khoảng hai ba tuổi, cũng là một Omega rất xinh đẹp, nhưng so ra lại kém Nhâm Niệm Niên.
Tưởng Xuyên Thành tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt, cười cười nói: “Anh hai, anh trải qua nhiều chuyện đáng sợ như vậy nhưng thoạt nhìn vẫn có tinh thần nhỉ, thật tốt.”
Nhâm Niệm Niên ghê tởm run rẩy không ngừng, trong lòng buồn nôn: “Tưởng Xuyên Thành, mày đừng có gọi tao như vậy! Tao với mày đã sớm là người dưng.”
Bởi vì Tưởng Xuyên Thành và mẹ của hắn luôn lén lút bắt nạt Nhâm Niệm Niên và em gái Nhâm Niệm Tư, làm nhiều chuyện thất đức, sau lại bị ba Nhâm biết, ba Nhâm muốn ly hôn với người đàn bà điên kia, nhưng bà ta không chịu, dây dưa muốn một khoản tiền, làm ba Nhâm dọa báo công an, còn nói muốn kiện bà ta ra tòa.
Lúc này người đàn bà kia mới dẫn theo con trai vội trốn đi.
Tưởng Xuyên Thành đeo lại kính râm, lắc lắc đầu nói: “Aiz, Nhâm Niệm Niên, không ngờ anh cũng là người như thế, một khi ôm đùi kim chủ liền trở mặt.”
“Tưởng Xuyên Thành, đã lâu như vậy mày còn tới gặp tao làm gì?”
“Đương nhiên là…” Tưởng Xuyên Thành cười đầy thâm ý: “Cướp đồ.”
Nhâm Niệm Niên hoảng hốt, những chuyện cũ u ám lập tức hiện lên.
Tưởng Xuyên Thành đố kỵ với Nhâm Niệm Niên ưu tú toàn năng, thường xuyên châm chọc khiêu khích Nhâm Niệm Niên. Từ nhỏ đến lớn, hắn đều thích cướp đồ của Nhâm Niệm Niên, sau này càng thêm trầm trọng, không chỉ là đồ chơi đồ ăn của Nhâm Niệm Niên, hắn cũng giành quần áo của Nhâm Niệm Niên, sao chép bài văn của Nhâm Niệm Niên, thậm chí là người bên cạnh.
Nếu như không giành được, vậy hắn sẽ hủy diệt.
“Nhâm Niệm Niên, đã qua nhiều năm như vậy, tôi phát hiện mình rất thích giành đồ của anh.”
Nhâm Niệm Niên tức giận túm lấy cổ áo Tưởng Xuyên Thành, còn muốn nói điều gì đó, không ngờ có một người đàn ông trung niên vội vàng chạy vào.
“Cậu làm gì vậy? Không được tổn thương Ja…” Gã dừng một chút, cuống quýt đổi giọng: “Vị tiên sinh này, xin cậu chú ý một chút.”
Nhâm Niệm Niên buông lỏng tay, thấy thế gã ta vội vàng phủi phủi áo của Tưởng Xuyên Thành, rất sợ bị nhăn, cũng nhỏ giọng nói với hắn: “Sao em chạy đến chỗ này? Đi đi đi, em nhanh theo anh!”
Sau khi Tưởng Xuyên Thành vội vã rời đi, Nhâm Niệm Niên về nhà tra cứu mới phát hiện, hắn chính là người mẫu nam Jared gần đây chụp chung quảng cáo với Dư Hành.
Lăn lộn nhiều năm, hiện tại Jared cũng có chút danh tiếng trong giới người mẫu, nhưng đa số người chỉ biết tên tiếng Anh của hắn, ít người nào biết tên thật của Jared.
Trước giờ Nhâm Niệm Niên chưa từng chú ý đến giới người mẫu, hơn nữa trong toàn bộ giới giải trí, anh cũng chỉ chú ý đến Dư Hành, cho nên cũng không biết đến sự tồn tại của Tưởng Xuyên Thành.
Nhưng bây giờ, Tưởng Xuyên Thành đã tiếp xúc với Dư Hành.
Tuần trước Dư Hành gửi cho Khâu Tòng Quân ảnh chụp thân mật của hắn và Nhâm Niệm Niên, không ngờ chưa tới mấy ngày sau, Khâu Tòng Quân cũng đã chụp ảnh khoe khoang với Dư Hành.
Trong hình là hai người Khâu Tòng Quân và Kiều Minh, Khâu Tòng Quân ôm vai Kiều Minh, mặt hắn dán vào gò má Kiều Mnh, hai người vô cùng thân mật.
Khâu Tòng Quân cười đến thỏa mãn, pose hình còn ngốc hơn Dư Hành.
Dư Hành kinh ngạc, lập tức gọi điện thoại cho Khâu Tòng Quân, hỏi: “Hai người quen nhau rồi à?”
Khâu Tòng Quân ở đầu dây bên kia cười hì hì, tâm tình sung sướng: “Không sai! Đây là bản live action gương vỡ lại lành, có phải rất cảm động không?”
Dư Hành không trả lời, ấn tượng của hắn về Kiều Minh vẫn là một cậu học sinh giỏi thanh lãnh, đồng thời Kiều Minh rất lý trí, tuy là một Beta bình thường nhưng không cam chịu khuất phục dưới thân, có khí khái và kiêu ngạo.
Dư Hành không nói được nguyên nhân cụ thể, nhưng chung quy hắn có cảm giác này.
Có lẽ là trước khi thành niên, mình cũng là Beta nên về phương diện này có chút đồng cảm.
“Kiều Minh đồng ý để cậu đè?”
Một châm thấy máu làm tim Khâu Tòng Quân khựng lại, suýt chút nữa nói không nên lời: “Khụ… Khụ khụ! Rồi… Rồi sao! Không được à! Cậu ấy thích tớ, đương nhiên phải… Phải đồng ý.”
“Cậu lắp bắp là đang căng thẳng sao?”
“Tớ… Tớ xấu hổ!” Khâu Tòng Quân tiếp tục liều chết, trợn tròn mắt nói dối: “Dư Hành, nói thế nào đi chăng nữa thì tớ cũng là Alpha, Kiều Minh là một Beta nên ngoan ngoãn nằm dưới thân tớ thở dốc!”
Ở trong điện thoại Khâu Tòng Quân nói rất khí phách, trên thực tế đang lén lút xoa thắt lưng đau nhức.
Kiều Minh ở cách đó không xa nghe được…
“Ha ha ha tớ dùng phía trước rất thoải mái!” Khâu Tòng Quân lại nói.
Kiều Minh: “…..”
Rõ ràng là dùng phía sau thoải mái.
Dư Hành không muốn tiếp tục nghe Khâu Tòng Quân miêu tả nữa, thản nhiên ‘Ừ’ vài tiếng rồi cúp máy.
Hai người vừa kết thúc cuộc gọi, Dư Hành lại gửi cho Khâu Tòng Quân các loại ảnh ‘Giường chiếu’ của hắn và Nhâm Niệm Niên. Đương nhiên, trong những hình này, Nhâm Niệm Niên đều mặc quần áo, mà có tấm Dư Hành trần nửa thân trên, hắn cho rằng không vấn đề gì, mình lộ một chút cũng không sau.
Khâu Tòng Quân không cam lòng yếu kém, sau đó cũng gửi cho Dư Hành một đống hình của Kiều Minh. Dáng vẻ công tác của Kiều Minh, dáng vẻ lúc uống nước ăn cơm, còn có lúc y ngủ, chạy bộ, nấu ăn, rửa chén, quét dọn lau bàn…
Dư Hành xem lướt qua, quyết định sau này hắn cũng phải chụp Nhâm Niệm Niên như vậy, phải lưu lại các loại dáng vẻ cùng tư thế của anh.
“Ha ha ha, Dư giả B, chờ rảnh rỗi tớ và Minh Minh nhà tớ gặp các cậu. Tớ nhớ thầy Niên Niên làm bánh quy với bánh kem cực kỳ ngon, trước đây lúc chúng ta còn 11, dường như đều được ăn, hương vị đúng là suốt đời khó quên! Tớ còn muốn ăn một lần nữa, cậu nói thầy Niên Niên làm cho tụi tớ ăn đi.”
Nhắc tới chuyện hồi còn học 11, Dư Hành luôn ngẩn ngơ, sau khi suy nghĩ kỹ hắn mới nói: “Anh ấy không làm cho các cậu đâu.”
“A a a! Quỷ hẹp hòi! Dư giả B, tớ phải tố cáo với thầy Niên Niên, tố cáo cậu!”
“Tùy cậu.”
Khâu Tòng Quân: “…..”
Thật kiêu ngạo! Đây là được cưng mà kiêu đi.
Lại một lần nữa bị Dư Hành chọc tới, Khâu Tòng Quân nhanh đi tìm Kiều Minh an ủi. Lúc này Kiều Minh đang dọn dẹp nhà giúp Khâu Tòng Quân, bình thường vị Khâu thiếu gia này rất lười, ngay cả Poodle trong nhà cũng không muốn dắt đi dạo.
Chẳng qua là Poodle động một chút là động dục, đương nhiên không thể nằm dí ở nhà, tự nó chuồn êm ra ngoài rong chơi, Khâu Tòng Quân luôn mắng nó: “Tức Tức, mày lẳng lơ vừa thôi, suốt ngày chỉ biết phóng túng.”
Bây giờ có Kiều Minh rồi, Khâu Tòng Quân càng mặc kệ nó, trong lòng trong mắt đều là Kiều Minh.
Hắn ôm Kiều Minh từ phía sau: “Minh Minh, ở trên giường tớ không nỡ làm đau cậu, cho nên… Tớ đau như thế nào cũng không sao, nhưng ở bên ngoài cậu phải cho tớ chút mặt mũi!”
Từ lâu Kiều Minh đã nghe những lời Khâu Tòng Quân nói với Dư Hành, y bình tĩnh gật đầu.
“Ha ha, Minh Minh thật tốt, moaz moaz moaz!”
Nghe vậy, Kiều Minh liền xoay người hôn Khâu Tòng Quân một cái.
Thân là Beta bình thường, y không có tiết dục tố, cũng không thể đánh dấu và bị đánh dấu. Lúc trước y từng nghe qua có vài Alpha có hương vị tiết dục tố không rõ ràng, mùi rất nhạt, nhưng khi động tình giao hợp, mùi này sẽ nồng đậm hơn.
Một đêm kia, quả thực Kiều Minh đã ngửi thấy.
Theo y thẳng lưng xâm nhập, Khâu Tòng Quân mặt đỏ ửng thút tha thút thít, trên người cũng tản ra từng đợt sữa thơm.
Dường như Kiều Minh đã hiểu nguyên nhân vì sao Khâu Tòng Quân thích uống sữa, sau đó lập tức mua một thùng sữa tươi Vượng Tử cho Khâu Tòng Quân.
113
Sau khi người đại diện Đào Dĩ Nghiệp và Dư Hành đã thương lượng xong lịch trình kế tiếp, Dư Hành đột nhiên mở miệng nói: “Anh Đào, em muốn viết nhạc.”
Đào Dĩ Nghiệp ngẩn người: “Thằng nhóc chết tiệt, có phải có chuyện gì xảy ra hay không? Đang yên đang lành, tự dưng lại nghĩ gì vậy.”
“Không có gì, chỉ là đã lâu em chưa tự viết nhạc thôi.”
Dư Hành vốn ra mắt là ca sĩ, sau lại tiến quân vào điện ảnh và truyền hình, trở thành diễn viên, gần hai năm nay hắn bận rộn quay phim, nhưng hắn vẫn rất nhiệt huyết với âm nhạc, thích ca hát.
Nhất là vừa đàn guitar vừa hát, hát bài chính hắn tự sáng tác.
Mặc dù ước nguyện ban đầu khi ra mắt là vì tìm được Nhâm Niệm Niên, để anh có thể thấy hắn tỏa sáng nổi tiếng, nhưng vào giới đã nhiều năm, Dư Hành cũng dần dần có cảm tình.
Dư Hành cảm thấy khi mình ca hát không giống như trước ống kính, hắn không cần mệt nhọc, không cần ngụy trang, khi hát chính là con người thật của hắn, cũng có thể dùng tiếng ca để truyền đạt tâm ý của mình.
“Cậu nghĩ kỹ chưa?” Đào Dĩ Nghiệp hỏi lần hai.
Dư Hành gật đầu: “Ừ.”
“Vậy được rồi, Tiểu Hành, chờ cậu làm xong những việc trước đây đã, tôi tìm cơ hội sắp xếp cho cậu.”
“Cảm ơn anh Đào.”
Hạ Sênh vừa mới kết thúc hội nghị xong, vừa ra khỏi phòng họp thì phát hiện thư ký Tiểu Quý đang chờ cô, đồng thời sắc mặt cũng đanh lại, nắm chặt di động như đang nói ra suy nghĩ của mình.
Hạ Sênh khôn khéo chỉ cần liếc mắt đã hiểu, bảo Tiểu Quý theo mình vào văn phòng.
“Có chuyện gì?”
“Hạ tổng, vừa nãy Trương tiên sinh gọi điện tới.”
Trương tiên sinh là một gã thám tử tư Hạ Sênh thuê, gần đây vẫn ngầm giúp cô quan sát và điều tra, chủ yếu là chuyện liên quan đến Nhâm Niệm Niên.
Hạ Sênh hơi suy tư: “Hắn nói gì?”
“Lần này Trương tiên sinh nhắc tới một vị phu nhân họ Văn, nói là đã từng là mẹ kế của Nhâm tiên sinh, bà ta ẩn núp nhiều năm, gần đây lại xuất hiện.”
114
Hôm nay sau khi tan làm, Nhâm Niệm Niên đến cửa hàng của Hứa Phiên Phiên, gọi một ly cafe.
Cô nhân viên thấy Nhâm Niệm Niên liền vui vẻ ra mặt, bởi vì Nhâm Niệm Niên là khách quen nơi này, huống hồ còn là giáo viên từng dạy bà chủ.
Cô muốn đi gọi bà chủ, nhưng lúc này Hứa Phiên Phiên có việc ra ngoài, không có mặt ở đây. Nhâm Niệm Niên cười lắc đầu, kỳ thực không cần người nói chuyện phiếm cùng, một mình anh ngồi, lặng lẽ uống cafe cũng vô cùng tốt.
Từ trước đến nay Nhâm Niệm Niên luôn khiêm tốn, người bình thường thích ngồi cạnh cửa sổ, nhưng anh lại thích ngồi trong góc phòng, không muốn bị những người khác chú ý tới.
Bỗng nhiên, một vị khách nam đi thẳng đến chỗ Nhâm Niệm Niên, cũng không chút khách sáo, không thèm hỏi trực tiếp ngồi đối diện Nhâm Niệm Niên.
Nhâm Niệm Niên ngẩn người, giương mắt quan sát người đàn ông trẻ tuổi mang kính, tóc uốn nhuộm vàng đang ngồi trước mặt.
Anh không quá thích mùi nước hoa trên người người này, có hơi nặng, hơn nữa tuy người này mặc áo khoác bình thường nhưng áo thun bên trong là hàng hiệu, giầy càng quý hơn.
Cảm giác của Nhâm Niệm Niên đối với hắn không tốt, thế nhưng lại sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, quen thuộc cùng ghét bỏ đối lập nhau.
Nhìn phản ứng của Nhâm Niệm Niên, hắn nhếch môi cười nhạt: “Nhiều năm không gặp, hình như bây giờ anh sống không tệ, anh hai.”
Một tiếng ‘Anh hai’ lạnh lẽo quỷ dị, Nhâm Niệm Niên nghe đến chấn động, suýt chút nữa đổ ly cafe trong tay.
“Là… Là mày!”
Trong nháy mắt Nhâm Niệm Niên đã nhận ra hắn, ôn hòa trên mặt hoàn toàn tiêu tan, sắc mặt trầm xuống.
Người nọ là Tưởng Xuyên Thành.
Khi Nhâm Niệm Niên học cấp ba, ba Nhâm cưới một người phụ nữ về, bởi vậy Nhâm Niệm Niên có ‘Mẹ’ mới, cũng thêm một ‘Em trai’ mới.
Tưởng Xuyên Thành nhỏ hơn Nhâm Niệm Niên khoảng hai ba tuổi, cũng là một Omega rất xinh đẹp, nhưng so ra lại kém Nhâm Niệm Niên.
Tưởng Xuyên Thành tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt, cười cười nói: “Anh hai, anh trải qua nhiều chuyện đáng sợ như vậy nhưng thoạt nhìn vẫn có tinh thần nhỉ, thật tốt.”
Nhâm Niệm Niên ghê tởm run rẩy không ngừng, trong lòng buồn nôn: “Tưởng Xuyên Thành, mày đừng có gọi tao như vậy! Tao với mày đã sớm là người dưng.”
Bởi vì Tưởng Xuyên Thành và mẹ của hắn luôn lén lút bắt nạt Nhâm Niệm Niên và em gái Nhâm Niệm Tư, làm nhiều chuyện thất đức, sau lại bị ba Nhâm biết, ba Nhâm muốn ly hôn với người đàn bà điên kia, nhưng bà ta không chịu, dây dưa muốn một khoản tiền, làm ba Nhâm dọa báo công an, còn nói muốn kiện bà ta ra tòa.
Lúc này người đàn bà kia mới dẫn theo con trai vội trốn đi.
Tưởng Xuyên Thành đeo lại kính râm, lắc lắc đầu nói: “Aiz, Nhâm Niệm Niên, không ngờ anh cũng là người như thế, một khi ôm đùi kim chủ liền trở mặt.”
“Tưởng Xuyên Thành, đã lâu như vậy mày còn tới gặp tao làm gì?”
“Đương nhiên là…” Tưởng Xuyên Thành cười đầy thâm ý: “Cướp đồ.”
Nhâm Niệm Niên hoảng hốt, những chuyện cũ u ám lập tức hiện lên.
Tưởng Xuyên Thành đố kỵ với Nhâm Niệm Niên ưu tú toàn năng, thường xuyên châm chọc khiêu khích Nhâm Niệm Niên. Từ nhỏ đến lớn, hắn đều thích cướp đồ của Nhâm Niệm Niên, sau này càng thêm trầm trọng, không chỉ là đồ chơi đồ ăn của Nhâm Niệm Niên, hắn cũng giành quần áo của Nhâm Niệm Niên, sao chép bài văn của Nhâm Niệm Niên, thậm chí là người bên cạnh.
Nếu như không giành được, vậy hắn sẽ hủy diệt.
“Nhâm Niệm Niên, đã qua nhiều năm như vậy, tôi phát hiện mình rất thích giành đồ của anh.”
Nhâm Niệm Niên tức giận túm lấy cổ áo Tưởng Xuyên Thành, còn muốn nói điều gì đó, không ngờ có một người đàn ông trung niên vội vàng chạy vào.
“Cậu làm gì vậy? Không được tổn thương Ja…” Gã dừng một chút, cuống quýt đổi giọng: “Vị tiên sinh này, xin cậu chú ý một chút.”
Nhâm Niệm Niên buông lỏng tay, thấy thế gã ta vội vàng phủi phủi áo của Tưởng Xuyên Thành, rất sợ bị nhăn, cũng nhỏ giọng nói với hắn: “Sao em chạy đến chỗ này? Đi đi đi, em nhanh theo anh!”
Sau khi Tưởng Xuyên Thành vội vã rời đi, Nhâm Niệm Niên về nhà tra cứu mới phát hiện, hắn chính là người mẫu nam Jared gần đây chụp chung quảng cáo với Dư Hành.
Lăn lộn nhiều năm, hiện tại Jared cũng có chút danh tiếng trong giới người mẫu, nhưng đa số người chỉ biết tên tiếng Anh của hắn, ít người nào biết tên thật của Jared.
Trước giờ Nhâm Niệm Niên chưa từng chú ý đến giới người mẫu, hơn nữa trong toàn bộ giới giải trí, anh cũng chỉ chú ý đến Dư Hành, cho nên cũng không biết đến sự tồn tại của Tưởng Xuyên Thành.
Nhưng bây giờ, Tưởng Xuyên Thành đã tiếp xúc với Dư Hành.
Danh sách chương