124

Lần đầu tiên xảy ra quan hệ với Nhâm Niệm Niên là khi Dư Hành mười tám tuổi, năm đó Nhâm Niệm Niên phát tình sớm ngoài ý muốn, lúc đó cả người anh khô nóng khó nhịn, ngã xuống trong nhà nghỉ, trùng hợp bị Dư Hành tìm đến bắt gặp.

Tiết dục tố trên người Dư Hành và Nhâm Niệm Niên đan xen, xuất phát từ sinh lý theo năng, lúc Omega phát tình rất khó ngăn cản Alpha, huống hồ Nhâm Niệm Niên đã dùng thuốc ức chế hai mươi mấy năm, đè nén đã lâu, một khi bùng phát, không cần đoán cũng biết tình trạng khát khao cực độ này.

Trong giao hợp quấn quýt, Dư Hành ôm Nhâm Niệm Niên, hỏi: “Nhâm Niệm Niên, em có thể hôn anh không?”

Khi đó suy nghĩ Dư Hành rất đơn thuần, hắn cho rằng nụ hôn thân mật nồng cháy giữa hai người là một loại hứa hẹn quan trọng, cho nên hắn muốn được sự đồng ý của Nhâm Niệm Niên, dưới tình trạng tỉnh táo mà hôn môi với hắn.

Thấy Nhâm Niệm Niên đỏ mặt lắc đầu, Dư Hành cũng không cố chấp, chỉ hạ một nụ hôn êm ái xuống trán Nhâm Niệm Niên.

Tình yêu thuở thiếu thời ngây thơ mà thuần khiết, sôi nổi lại sâu đậm.

Khác với Nhâm Niệm Niên, Dư Hành luôn không suy nghĩ đến cách biệt gia cảnh của bọn họ, cái nhìn phiến diện của người đời, củng với các loại vụn vặt trong cuộc sống thực tế.

Sau này Dư Hành dần lớn lên, cũng hòa nhập vào hiện thực xã hội, huống chi hắn lại đang lăn lộn trong giới giải trí, mỗi bước càng phải cẩn thận.

Chỉ là, Nhâm Niệm Niên là nhớ nhung duy nhất hắn không vứt bỏ được trong nhiều năm qua, chỉ cần thầy Niên Niên của hắn quay về, hắn sẽ tình nguyện làm ‘Tiểu Dư’ ngây thơ kia.

Cách năm năm, rốt cuộc Dư Hành không nhịn được hôn môi Nhâm Niệm Niên, cũng hỏi anh: “Thầy Niên Niên, Nhâm Niệm Niên, anh thích em không?”

Dư Hành còn chưa nói xong, Nhâm Niệm Niên nước mắt tràn mi.

Trong khoảnh khắc này, anh nhớ lại năm Dư Hành mười tám tuổi đã từng níu kéo anh, cầu xin anh, cũng nói lời giống hệt như vậy.

Nội tâm vạn phần không muốn cùng lưu luyến, rõ ràng Nhâm Niệm Niên đã trải qua rất nhiều đau khổ, rất ít khi khóc, nhưng vào lúc này lại mềm nhũn ra, nước mắt không ngừng chảy xuống khóe mắt anh, cũng lướt qua viên lệ chí nâu nhạt kia.

Lúc này đây dưới trạng thái tỉnh táo, Nhâm Niệm Niên không tự chủ thốt lên: “Tiểu… Tiểu Dư, anh…”

Không đợi anh nói xong, Dư Hành đã giành trước: “Em đã biết đáp án, thầy.”

Dứt lời, hắn hôn lên lệ chí nơi khóe mắt Nhâm Niệm Niên, lại một lần nữa cạy miệng Nhâm Niệm Niên, đầu lưỡi khuấy đảo, cùng Nhâm Niệm Niên hôn kịch liệt lại sâu sắc.

Cùng lúc đó, eo Dư Hành vận động cuồng dã, hung vật nóng bỏng đỉnh vào miệng khoang sinh sản, đâm mạnh vào điểm nhạy cảm của Nhâm Niệm Niên, bắn tất cả tinh hoa đậm đặc vào trong thân thể Nhâm Niệm Niên.

“Nhâm Niệm Niên, bây giờ đổi thành anh chờ em, anh nhất định phải chờ em.” Dư Hành và Nhâm Niệm Niên mười ngón tay đan xen, nói rất kiên định.

Mà Nhâm Niệm Niên bị lật tới lật lui, chơi đùa nhiều lần đã hoàn toàn hôn mê.

Sau đó, Dư Hành tắm rửa cho Nhâm Niệm Niên, cũng mặc quần áo cho anh, thừa dịp trời còn chưa sáng ôm Nhâm Niệm Niên đang ngủ mê man lên xe.

Hạ Hưng Dương đã sớm ngồi sẵn ở ghế lái trong xe, đợi nửa ngày. Hắn ngửi được mùi tiết dục tố khắp người Nhâm Niệm Niên, buồn bực lầm bầm: “Giờ mấy giờ rồi? Chậc chậc, đúng là dằn vặt quá thể.”

Dư Hành lạnh lùng liếc hắn.

“Này này, lần này tôi tới giúp cậu, Dư Hành, cậu thiếu tôi một đại ân tình, sau này phải nhớ đó!”

“Biết rồi, đừng nói nhảm, anh mau đưa anh ấy đi đi.”

“Lần sau phải nói thầy Nhâm dạy cậu đối xử với anh lớn thế nào cho phải phép. Tôi đi đây, mong cậu mau chóng giải quyết phiền phức.” Dứt lời, Hạ Hưng Dương liền phất tay, sau đó cho xe chạy, nhanh chóng lái xe đi.

Dư Hành đứng tại chỗ nhìn họ rời đi, đến khi xe biến mất khỏi tầm nhìn.

Sau khi scandal của hắn bị truyền ra, Dư Hành đoán được Nhâm Niệm Niên sẽ định làm chuyện gì ngu xuẩn, thừa dịp thân phận của Nhâm Niệm Niên còn chưa bị bại lộ, Dư Hành quyết định tạm thời đưa Nhâm Niệm Niên đi nơi khác.

Bên trường học, hắn cũng đã xin nghỉ bệnh lâu dài cho Nhâm Niệm Niên, sau đó chuyển em gái Nhâm Niệm Tư đến bệnh viện khác.

Nói chung, Dư Hành muốn giấu Nhâm Niệm Niên đi, bảo vệ anh tránh khỏi scandal này.

125

Sau khi trời sáng, Dư Hành gọi điện cho người đại diện Đào Dĩ Nghiệp của hắn. Hai người nói chuyện hồi lâu, đến buổi chiều, Dư Hành ra ngoài gặp Tưởng Xuyên Thành.

Scandal còn chưa lắng xuống, đã một ngày một đêm Dư Hành không đứng ra giải thích, các loại ngờ vực vô căn cứ của dân mạng không ngừng xuất hiện, những người qua đường cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận công ty quản lý và fan tẩy trắng.

Hiện nay Dư Hành và Tưởng Xuyên Thành đều là những nhân vật nhạy cảm, đương nhiên không thể đường hoàng gặp mặt, chỉ có thể làm trong lén lút.

Kỳ thực ngoại trừ uy hiếp Nhâm Niệm Niên bỏ đi thì Tưởng Xuyên Thành cũng uy hiếp Dư Hành, muốn hắn đuổi Nhâm Niệm Niên, đối với Nhâm Niệm Niên đã từng là ‘Anh hai’ của hắn, trên tay Tưởng Xuyên Thành có không ít lợi thế.

Sau khi nhìn thấy Tưởng Xuyên Thành, câu nói đầu tiên của Dư Hành là: “Nhâm Niệm Niên đã đi rồi.”

Tưởng Xuyên Thành cong vành mắt cười cười, trước khi đến chỗ Dư Hành, hắn đã phái người điều tra hành tung của Nhâm Niệm Niên. Giống như lời Dư Hành đã nói, Nhâm Niệm Niên không đến trường, em gái cũng bị chuyển đến bệnh viện khác, Nhâm Niệm Niên không ở bên cạnh Dư Hành, đúng là đã rời khỏi thành phố này.

Ép Nhâm Niệm Niên đi, đối với Tưởng Xuyên Thành mà nói, không thể nghi ngờ đây là một tin cực tốt.

Tưởng Xuyên Thành cười cười đi đến gần trước mặt Dư Hành, ngón tay sờ soạng trên ngực Dư Hành hai cái, sau đó từ từ cởi cà vạt của Dư Hành.

“Dư tiên sinh, chúng ta tắm chung đi.” Tưởng Xuyên Thành nháy mắt với hắn.

Đối với lần trước bị nhục nhã ở khách sạn, hắn muốn dùng loại thủ đoạn này trả thù lại.

“Được.”

Dư Hành gật đầu, cũng rất sảng khoái cởi áo khoác ra…

Đại khái sau một giờ, Đào Dĩ Nghiệp cũng vội vãi chạy tới nơi này.

Sám sớm Dư Hành đã gọi điện thoại cho hắn, Dư Hành nói, bọn họ đã chuẩn bị xong rồi, đêm nay có thể hành động.

Mà trước đó, đối với sự hiểu biết của hắn về Dư Hành, Đào Dĩ Nghiệp không tin Dư Hành sẽ ngồi yên chờ đợi, dù sao Dư Hành đã nhẫn nhịn hai ba ngày, tuyệt đối sẽ làm gì đó.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, Dư Hành tìm tới Tưởng Xuyên Thành.

“A… A a! Không… Đừng! Ưm…”

“Biến… Biến thái!”

“Khốn nạn, Dư Hành! Mẹ mày… Đồ… Đồ biến thái!”

Trong phòng tắm chảy nước ào ào, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tưởng Xuyên Thành. Dư Hành lạnh lùng đè đầu Tưởng Xuyên Thành xuống, lần lượt đè đầu hắn vào bồn tắm đầy nước.

Tưởng Xuyên Thành cũng liên tục đập nước giãy giụa, mỗi khi sắp ngạt thở lại bị Dư Hành hung hăng lôi lên, cứ như vậy không ngừng tới tới lui lui.

Dư Hành hành hạ Tưởng Xuyên Thành nhiều lần, để hắn cảm nhận đau khổ khi bị nhấm chìm, tiếp cận ranh giới tử vong, nhưng trên mặt Dư Hành lại không có chút biến hóa gì, lạnh lẽo âm trầm đến đáng sợ.

Bàn về đối mặt chính diện một chọi một, đánh xáp lá cà, trừ phi là người luyện võ chuyên nghiệp, bằng không rất ít người là đối thủ của Dư Hành. Từ nhỏ Dư Hành đã rất khỏe, lớn lên trong hoàn cảnh hiểm ác gian nan, buộc hắn phát điên đánh người, lúc hắn đánh nhau, ác với người khác nhưng đối với bản thân còn ác hơn! Nghe Tưởng Xuyên Thành chửi bới khó nghe, Dư Hành cảm thấy vô cùng quen tai, làm hắn nghĩ tới nhà dì hắn từng sống.

Hắn đã từng trải qua bạo lực gia đình, bởi mẹ đẻ là gái điếm, từ nhở Dư Hành đã bị người xung quanh nhìn hắn với ánh mắt rất khinh thường, những đứa trẻ cùng lứa cũng coi rẻ hắn, chê cười hắn, thậm chí còn bắt chẹt hắn, đánh hắn mắng hắn.

Dư Hành ẩn chứa thú tính từ trong xương, bình thường khi hắn đánh nhau đều dựa vào bạo lực, trong thâm tâm cũng dần vặn vẹo.

Dư Hành sống trong âm u, cả người đều là gai, cũng không để ý đến ai, cho đến khi gặp được Nhâm Niệm Niên.

Là Nhâm Niệm Niên, là thầy Niên Niên của hắn tươi cười ôm hắn, dũng cảm không sợ, không sợ bị gai đâm chảy máu, trong mắt cũng chưa từng có một tia kỳ thị cùng chán ghét, là Nhâm Niệm Niên cứu vớt hắn khỏi vực sâu.

Kỳ thực Tưởng Xuyên Thành mắng không sai, nếu như không gặp được Nhâm Niệm Niên, Dư Hành có thể sẽ trở thành một tên biến thái nội tâm khép kín, tương lai cũng sẽ chống đối và thù hận mọi người.

Trước khi hoàn toàn biết rõ tình cảnh gia đình của Nhâm Niệm Niên, Dư Hành khó có thể tin, một Nhâm Niệm Niên suốt ngày cợt nhả, tươi cười sáng sủa lại từng có tình cảnh tương tự hắn.

Sở dĩ Nhâm Niệm Niên rất khó mang thai, ngoại trừ chính anh cố tình uống thuốc ức chế phát tình, chủ yếu là do trước khi thành niên bị người lén bỏ thuốc.

Điểm này, khẳng định là do Tưởng Xuyên Thành, còn có người mẹ Văn Dung Chi đáng chết của hắn cũng không thoát khỏi liên quan.

Về phần nguyên nhân ba Nhâm và Văn Dung Chi ly dị, Hạ Sênh cũng đã điều tra ra, chính là Nhâm Niệm Niên bị mẹ kế và em trai hãm hại phải vào viện, suýt chút nữa mất mạng.

“Tưởng Xuyên Thành, mẹ mày với mày cũng từng đối xử với Nhâm Niệm Niên như thế đúng không?” Lúc này Dư Hành lại lôi đầu Tưởng Xuyên Thành lên, lạnh lùng nói: “Qua nhiều năm như vậy, có phải mày quên rồi không? Bây giờ nhớ chưa?”

“Khụ… Khụ khụ! Dư Hành, mày… Mày điên rồi, biến… Biến thái!” Tưởng Xuyên Thành ôm ngực, không ngừng ho khan cùng thở dốc.

“Nếu như tao… Mẹ tao biết… Mày, mày đối xử với tao như thế, khụ khụ! Bà ấy… Bà ấy sẽ không… Tha cho mày! Không tha cho Nhâm Niệm Niên!” Tưởng Xuyên Thành hung tợn la lên, một giây sai lại bị Dư Hành gạt chân ngã trên đất.

Trên mặt đất toàn là nước, cả người Tưởng Xuyên Thành ướt đẫm, hắn trần nửa thân trên, vốn da thịt trắng nõn bây giờ đều là vết hằn đỏ và máu ứ đọng.

Điện thoại di động của hắn rơi ở một bên, đã bị Dư Hành đạp vỡ từ lâu, trên mặt đất có hai ba lọ thuốc ức chế rỗng nằm lăn lóc.

Ánh mắt Dư Hành vô cùng u ám, tuy Tưởng Xuyên Thành đang hùng hùng hổ hổ lớn tiếng nhưng cũng không dám nhìn thẳng Dư Hành, bởi vì chỉ nhìn một cái liền rợn cả tóc gáy.

Cả người hắn lạnh run, Tưởng Xuyên Thành thầm nghĩ tại sao hắn lại trêu chọc một ‘Quái vật’ như vậy.

“Đủ rồi! Dư Hành, tỉnh táo lại đi!”

Lúc này Đào Dĩ Nghiệp chạy ào vào phòng tắm, ngăn cản Dư Hành.

Sau đó, cảnh sát đột nhiên tìm tới cửa, bọn họ dùng tội danh nghi can hút thuốc phiện, dẫn Tưởng Xuyên Thành đi.

Vào ban đêm, trên mạng lại đột nhiên tuôn ra scandal về cái ‘Người bị hại’ Tưởng Xuyên Thành, làm những người khác đều trợn to mắt, kinh hãi tột độ.

Đầu tiên, Dư Hành chưa từng quy tắc ngầm với hắn, trái lại là Tưởng Xuyên Thành bị những người khác ngủ vô số lần, nhiều không đếm xuể, thậm chí ảnh lõa thể hắn chụp nhiều năm trước, cùng với video cảnh giường chiếu.

Thứ nhì, bởi vì Tưởng Xuyên Thành bị cảnh sát bắt, tình cảnh nghiêm trọng, cho nên dân mạng cũng moi ra chuyện mấy năm trước hắn hút thuốc phiện, lại uy hiếp một người mẫu không nổi tiếng, làm đối phương gánh tội thay hắn.

Mặc dù mẹ của Tưởng Xuyên Thành – Văn Dung Chi làm ăn kiếm không ít tiền, cũng lén lút kiếm tiền bất chính, bây giờ có thể nâng đỡ con trai vô điều kiện, thế nhưng phía sau Dư Hành là Hạ Sênh và tập đoàn Hạ thị, thế lực lớn hơn Văn Dung Chi gấp nhiều lần.

Bởi vì đã từng làm những chuyện kia với Nhâm Niệm Niên, rõ ràng cho thấy cố ý giết người, mấy năm trước Văn Dung Chi vừa thấy lóe lên chút manh mối đã lập tức dẫn con trai Tưởng Xuyên Thành trốn mất.

Hiện tại việc làm ăn của Văn Dung Chi hoàn toàn phi pháp, Dư Hành lại nắm được nhược điểm của cô ta, lúc này Dư Hành tuyệt sẽ không buông tha bà ta.

Một đôi mẹ con cực phẩm như vậy nên kéo vào địa ngục, không bao giờ được trở mình.

Cách bốn năm ngày, đây là lần đầu tiên Dư Hành lộ diện, trả lời sự kiện loạn luân thầy trò kia.

Dư Hành biểu lộ, hắn vẫn luôn yêu người thầy kia, cho đến bây giờ bọn họ đều không có lỗi.

Vì bảo vệ thầy, dù hắn phải rút khỏi giới cũng không sao.

Không để ý áp lực dư luận, luân lý đạo đức, Dư Hành làm chuyện này tương đương ‘Come out’, công khai thừa nhận hai thầy trò bọn họ yêu nhau!

Vì thái độ và lần giải thích này của Dư Hành, lập tức dẫn đến sự xôn xao của mọi người, ngay cả Đào Dĩ Nghiệp và Hạ Sênh cũng hoảng hốt, bởi vì trước đó bọn họ hoàn toàn không biết Dư Hành sẽ làm như thế này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện