133
Bầu trời sẩm tối, mưa nhỏ rơi lách tách.
Đứng trước mộ em gái, viền mắt Nhâm Niệm Niên ửng đỏ, vệt nước nơi khóe mắt cũng chưa khô, anh khờ dại hỏi Dư Hành có quan hệ gì với mình? Dư Hành hơi sững sờ, hắn đã từng là học sinh của Nhâm Niệm Niên, cũng từng là kim chủ bao nuôi Nhâm Niệm Niên càng là…
Người yêu quan trọng.
Trong nháy mắt Dư Hành có xung động muốn hôn Nhâm Niệm Niên, nhưng sợ hành động này sẽ hù dọa Nhâm Niệm Niên ngốc ngốc nên nhịn xuống, ôm lấy Nhâm Niệm Niên.
Nhâm Niệm Niên cũng không tự giác ôm chặt Dư Hành, còn vùi mặt vào trong ngực hắn, ngửi hương vị riêng biệt trên người Dư Hành, trong lòng Nhâm Niệm Niên một mảnh mềm mại.
Kỳ thực dù Dư Hành không nói, ah cũng đoán được Dư Hành nhất định là người anh đặc biệt đặc biệt thích.
“Theo anh về nhà đi, Niên Niên.”
“Được.”
Bởi vì Nhâm Niệm Niên nói không thích mùi sát trùng bệnh viện, cũng không muốn tiếp tục ở trong phòng bệnh, quá buồn bực quá chán ngán, cho nên hơn một tháng sau, Dư Hành thay Nhâm Niệm Niên làm thủ tục xuất viện, quyết định dẫn anh về nhà điều dưỡng.
Kéo tay Nhâm Niệm Niên, Dư Hành đưa Nhâm Niệm Niên về lại biệt thự quen thuộc.
Sau năm năm gặp lại nơi đất khách, ban đầu Dư Hành mua căn nhà này chỉ muốn cột Nhâm Niệm Niên vào bên người, giam cầm anh, cho nên hắn chủ động đề nghị bao nuôi, dùng tư thế kim chủ, dùng nợ nần trói buộc Nhâm Niệm Niên ở nơi này.
Sau này bọn họ nuôi ba con mèo, bất tri bất giác ở đây cũng để lại không ít hồi ức tươi đẹp. Mà một căn nhà ở tạm này, cũng dần dần thực sự trở thành ‘Nhà’ của bọn họ.
Dư Hành và Nhâm Niệm Niên đã không về nhà nhiều ngày, ba con mèo được Hạ Hưng Dương ở bên cạnh chăm nom giúp. Hôm nay, ba đứa nhóc kia ngửi được hương vị của hai chủ nhân liền hưng phấn, nhất là âm thanh là mùi hương của Dư Hành, chúng nó thật sự quá quen thuộc!
Nhâm Niệm Niên mới vừa vào cửa liền thấy ba bóng dáng vàng trắng nhanh chóng vọt ra, toàn bộ nhào về phía Dư Hành.
Trong nháy mắt Dư Hành bị cuốn lấy: …
Vì sao hắn lại được ba con mèo này yêu thích?
Về điểm này, Dư Hành vẫn khá phiền muộn.
“Oa! Dư Dư, chúng nó rất thích anh đó! Nhất định là nhìn anh quá đẹp trai, ha ha.”
Nhâm Niệm Niên cười hì hì ngồi xổm xuống, cổ tay phải bị gãy vẫn chưa lành hoàn toàn, vẫn phải quấn băng vải, tạm thời cũng không làm gì được, đành phải dùng tay trái sờ soạng ba con mèo, vuốt ve 360 độ.
Nhâm Niệm Niên sờ một đường từ đầu đến đuôi mèo, lại xoa xoa cái bụng, xoa bóp đệm thịt nhỏ, nghe ba nhóc kia ‘Meo meo meo meo meo meo’, Nhâm Niệm Niên mô phỏng kêu theo, muốn cùng đám mèo thân thiết hơn một chút.
Ba con mèo bị sờ tới sờ lui không chút khó chịu, sớm đã thành quen, chúng nó hơi híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ.
Trong mắt chúng nó, tính cách hai chủ nhân rất khác nhau, một ôn nhu thiện lương, thậm chí hơi ngốc, nhiều ngày không gặp, giờ nhìn còn ngu hơn, ngây thơ hơn.
Nói chung, là một xúc phân* khá hợp chuẩn, thủ pháp xoa bóp không tệ, thường xuyên hầu hạ chúng nó.
(Xúc phân: Ám chỉ sen nuôi BOSS, cầm cái đồ xúc phân đi tò tò sau lưng BOSS chờ hầu hạ.)
Về phần người kia…
Tuyệt đối cao lãnh hơn đám mèo thành tinh chúng nó! Chẳng qua ai bảo hắn quá đẹp quá ngon miệng, hương vị trên người cũng ngọt ngào, bởi vậy chúng nó cũng thường kề cận Dư Hành.
“Dư Dư, chúng nó được gọi là gì?”
Dư Hành không đáp mà hỏi lại: “Em nghĩ nên gọi tên gì?”
Nhâm Niệm Niên suy nghĩ một chút: “Lông Một, Lông Hai, Lông Ba? Ha ha ha có lẽ nào gọi như thế này?”
Kết quả ba con mèo có phản ứng, đồng tử xoay chuyển, đuôi phất qua phất lại, bắt đầu đáp lại Nhâm Niệm Niên.
Nhâm Niệm Niên không khỏi ngẩn ngơ.
Dư Hành cười thầm, phong cách đặt tên của Nhâm Niệm Niên vẫn ngốc như ban đầu.
“Đó chính xác là tên em đặt cho chúng nó, anh cũng sớm đặt tên rồi, nói ra em đừng cười.”
“Thề không cười!”
Trong lòng Nhâm Niệm Niên tràn đầy chờ mong, lúc này anh vẫn xem Dư Hành như anh lớn, nghĩ Dư Hành lớn hơn anh, khẳng định đọc sách cũng nhiều hơn anh, cho nên Dư Hành lấy tên nhất định rất có văn hóa có nội hàm.
“Khứ Niên, Kim Niên, Minh Niên.”*
(Năm Ngoái, Năm Nay, Năm Sau)
Nhâm Niệm Niên bối rối…
Quả thực anh không cười, ngây người một lúc rồi vỗ tay: “Êm tai!”
Nhâm ngốc nghếch vẫn luôn tâng bốc như thế: “Dư Dư, bây giờ ngoại trừ Khứ Niên, Kim Niên và Minh Niên thì trong nhà còn có thêm một ‘Niên Niên’.”
Mỗi khi anh chớp mắt mỉm cười với Dư Hành, hắn đều muốn hôn xuống, nhưng Nhâm Niệm Niên trước mặt quá xinh đẹp yếu đuối, hắn luyến tiếc, rất sợ không cẩn thận sẽ làm hư, lại mất đi.
Dư Hành vươn tay nhẹ nhàng sờ mặt Nhâm Niệm Niên, xoa nắn vành tai mềm mại của anh, Nhâm Niệm Niên thích vuốt ve ba con mèo trong nhà, Dư Hành lại chỉ muốn mãi ôm Nhâm Niệm Niên, ôm ôm hôn hôn.
Dư Hành không biết bây giờ Nhâm Niệm Niên ngây ngốc, có thể hiểu hàm nghĩa ẩn chứa phía sau ba cái tên này?
Năm ngoái, năm nay, sang năm; quá khứ, bây giờ cùng tương lai, em vẫn sẽ thích anh.
134
Dư Hành đang sắp xếp di vật của Nhâm Niệm Tư thì phát hiện hai bút ghi âm, bên trên còn dán ghi chú phân biệt, viết tên Nhâm Niệm Niên và Dư Hành.
Nhâm Niệm Tư bị mù, rất khó viết chữ, phỏng chừng chỉ có tên đơn giản của hai người cũng phải viết rất nhiều lần.
Bệnh tật quấn thân, Nhâm Niệm Tư chịu đựng rất nhiều lần ốm đau dằn vặt, nhưng bởi vi vướng bận anh trai nên cô cố gắng chống chọi sống tiếp, vui vẻ trôi qua mỗi ngày.
Sống trong mấy năm này, mỗi một năm Nhâm Niệm Tư đều hy vọng mình nhanh khỏe, sau đó cô sẽ mở triển lãm tranh, còn muốn kiếm thật nhiều tiền, tương lai sẽ dẫn anh trai Nhâm Niệm Niên cùng nhau du lịch thế giới.
Chỉ tiếc rằng không phải tất cả nguyện vọng đều có thể thành sự thật.
Trước khi xảy ra vụ bắt cóc, Nhâm Niệm Tư biết mình không còn sống được bao lâu, cho nên trước đó cô dùng máy ghi âm lưu lại rất nhiều lời nói, một là cho anh trai Nhâm Niệm Niên, một cái khác là cho Dư Hành nghe.
Nhâm Niệm Tư để lại bút ghi âm kia cho Nhâm Niệm Niên, Dư Hành quyết định cất trước, dù sao đưa cho Nhâm Niệm Niên nghe ở trạng thái này hoàn toàn không hợp, hắn muốn chờ một thời gian, tìm được cơ hội thích hợp sẽ giao cho Nhâm Niệm Niên.
Dư Hành cầm bút ghi âm Nhâm Niệm Tư dành riêng cho hắn vào phòng sách, phát nội dung bên trong.
Nhâm Niệm Tư rất sợ Dư Hành không hiểu rõ Nhâm Niệm Niên, cho nên nói một vài sở thích của anh, thích ăn cái gì, uống cái gì, cô cũng nhiều lần nhắc tới bưởi, nói anh trai rất thích ăn loại quả này.
Cô cũng không ngừng khen anh trai, nói Nhâm Niệm Niên cực kỳ thông minh, từ nhỏ đến lớn đều là học sinh xuất sắc, thành tích luôn dẫn đầu, chơi bóng rổ cũng rất cừ.
Nhâm Niệm Niên hẳn nên được nhiều người yêu thương che chở, mà không phải sống cơ cực không nơi nương tựa, sinh hoạt trong khó khăn.
Dư Hành yên lặng nghe, cũng có thể cảm nhận rõ ràng lúc ban đầu Nhâm Niệm Tư còn tươi cười dặn dò, đến sau đó trong giọng nói hàm chứa nức nở.
“Dư tiên sinh, em biết đối với vụ tai nạn năm năm trước, anh ấy vẫn luôn hổ thẹn tự trách, bởi vì ba mất, em cũng trở thành như bây giờ, không nhìn thấy cũng không thể bước đi. Nhưng em chưa từng trách anh ấy, đây không phải lỗi của anh trai em!”
“Ngày đó là ngày chúng em dọn nhà, lái xe đến nửa đường, anh ấy chợt nhớ đã quên lấy đi túi đồ rất quan trọng, anh ấy vội vã chạy về, cho nên ba liền quay đầu xe đưa chúng em về lại nhà, ai ngờ lại…”
Nghe đến đó, Dư Hành lập tức đè nút tạm dừng, cả người bỗng dưng hoảng hốt.
Dư Hành siết chặt nắm tay, hít sâu vài cái, lại tiếp tục nghe hết cuộc thoại, nhưng mà dần dần, biểu cảm bình tĩnh lạnh nhạt trên mặt hắn hoàn toàn nứt toác, đáy mắt nổi lên một tầng đau đớn khôn nguôi…
Đêm đó, sau khi dỗ Nhâm Niệm Niên vào giấc ngủ, Dư Hành nhờ Hạ Hưng Dương ở sát vách giúp hắn chăm sóc Nhâm Niệm Niên một chút, bản thân hắn đi suốt đêm về nhà chính ở đế đê.
Sau khi ra mắt làm minh tinh, Dư Hành rất ít khi quay về, nhưng phòng hắn lại được Hạ Sênh tự mình dọn dẹp theo định kỳ, cho nên cũng không có quá nhiều bụi.
Hắn lật tới lật lui tủ quầy trong phòng, ở ngăn cúi cùng tìm được túi đồ, chính là mấy thứ năm đó hắn hiểu lầm bị Nhâm Niệm Niên vứt bỏ.
Không, bây giờ nên xem là lễ vật kinh hỉ.
Dư Hành đem những ‘Lễ vật’ quý giá đầy kỷ niệm đến trước mặt Nhâm Niệm Niên.
Kỳ thực Dư Hành từng lo lắng, những vật phẩm này có kích thích đến Nhâm Niệm Niên hay không?
Nhưng hắn càng muốn để Nhâm Niệm Niên nhớ lại toàn bộ, hiện tại hắn rất nhớ thầy Niên Niên, cũng muốn ở trước mặt thầy Niên Niên, nói hai chữ ‘Xin lỗi’.
Là Nhâm Niệm Niên mỉm cười kéo hắn ra khỏi bóng tối, nhưng hắn lại làm cái gì?
Nếu không đến Tây Bắc làm giáo viên, không gặp phải hắn, có thể sau này Nhâm Niệm Niên cũng không phải chịu đựng nhiều dày vò cùng đau khổ như vậy.
Theo quan hệ thầy trò biến chất nghiền nát, năm năm sau, Nhâm Niệm Niên phải dùng tâm tình phức tạp cỡ nào, nằm dưới thân hắn rên rỉ khóc lóc, cố nén khuất nhục, tiếp thu thân phận bạn giường?
Dư Hành không đành lòng nghĩ tiếp.
Mà Nhâm Niệm Niên đầu đầy nghi ngờ, nghĩ hôm nay Dư Hành có hơi khác thường: “Dư Dư, anh làm sao vậy?”
Dư Hành lấy đồ trong túi ra hỏi: “Niên Niên, em có ấn tượng với mấy thứ này không?”
Trước mặt xuất hiện rất nhiều thứ, Nhâm Niệm Niên thấy ảnh chụp lúc học phổ thông của Dư Hành, các loại pô ảnh, chụp được rất nhiều biểu cảm của Dư Hành, cũng không biết là ai chụp, nhưng có vài tấm làm Nhâm Niệm Niên bật cười.
Còn có một lá cờ nhỏ màu xanh, Nhâm Niệm Niên cầm lên quơ hai cái, trên cờ có ký tên Dư Hành và hình vẽ một cái đầu, nhìn cái này, Nhâm Niệm Niên càng cười vui vẻ hơn: “Ha ha, đầu này là Dư Dư sao? Ngốc manh ngốc manh.”
Hấp dẫn Nhâm Niệm Niên nhất, là một cái khăn choàng cổ màu hồng.
Mặc dù khăn choàng đã cũ, cũng đã nhăn nhúm, nhưng Nhâm Niệm Niên chỉ liếc một cái liền nhìn trúng. Hiện tại vừa vào thu, anh cũng không sợ nóng, dứt khoát quấn nó lên cổ mình, sau đó nhe răng cười với Dư Hành.
“Niên Niên, em thích cái khăn choàng cổ này không?” Dư Hành hỏi không khác gì mấy năm trước.
“Ừ, hình như nó… Là khăn choàng cổ của em, em đã làm mất nó từ lâu, giờ lại tìm về được.”
Nội tâm Dư Hành đau xót, quả nhiên Nhâm Niệm Niên không quên hoàn toàn, hắn không nhịn được ôm Nhâm Niệm Niên, dán bên tai anh nói: “Ừ, đây là quà anh tặng em. Niên Niên, mỗi một năm về sau, anh đều sẽ đan một khăn choàng cổ tặng em, được không?”
“Đương nhiên được! Hả? Khoan… Khoan đã! Dư Dư, anh… Anh biết đan khăn choàng cổ hả?” Nhâm Niệm Niên trợn to hai mắt.
“Khăn em đeo trên cổ, chính là anh đan mấy năm trước.”
Nhâm Niệm Niên: “…..”
“Bây giờ anh còn đan áo len nữa.”
“…..” Nhâm Niệm Niên ngây người, tiêu hóa tin tức xong liền cười nói: “Ha ha ha, Dư Dư, sao anh lại đảm đang như thế!”
Dư Hành vừa đẹp trai lại đảm đang như vậy, khẳng định được rất nhiều người thích, nhưng Dư Hành lại chỉ mang anh về nhà.
Nghĩ tới đây, gò má Nhâm Niệm Niên nóng bừng, xấu hổ vùi vào lòng Dư Hành.
Dư Hành thuận thế hôn tóc anh, hắn tin tưởng thầy Niên Niên của hắn sẽ trở về, sẽ trở về thật nhanh.
135
Khâu Tòng Quân nhẩm tính, Kiều Minh đã rời khỏi hắn gần một trăm ngày.
Kiều Minh không gặp mặt nói lời chia tay với hắn, chỉ để lại một mảnh giấy, hơn nữa vài lời trong đó cực kỳ bạc tình.
Khâu Tòng Quân tức giận xé nát tờ giấy, còn ném vào thùng rác, nhưng sau khi suy nghĩ, hắn lại đổ giấy vụn ra, dùng băng dính dán từng miếng, từ từ đến khi hoàn chỉnh.
Chẳng qua chỉ là mảnh giấy vụn vô tình, hắn lại xem như bảo bối, Khâu Tòng Quân hận chính mình, cảm thấy bản thân cực kỳ tiện.
Nhưng hết cách, hắn thích Kiều Minh nhiều như thế, có hận có oán, nhưng cũng yêu thật sâu.
Kiều Minh đi rồi, Khâu Tòng Quân phái người đi tìm y, cũng điều tra ra bối cảnh gia đình của Kiều Minh, cùng với một vài chuyện cực kỳ đau khổ.
Kiều Minh cũng là trẻ mồ côi mẹ, bết bát hơn chính là, y còn có một người cha bài bạc.
Vì người cha ham mê cờ bạc, bây giờ nhà cửa ở quê Kiều Minh đều bán hết, công việc của y cũng mất, dẫn theo bà nội trốn chui trốn nhủi, đề phòng người cha bài bạc, cũng sợ đám người đòi nọ tìm tới cửa.
Sở dĩ Kiều Minh bỏ đi, thì ra phía sau cất giấu ẩn tình như vậy!
Khâu Tòng Quân vừa khiếp sợ vừa yêu thương, hắn đột nhiên phát hiện mình thật sự không hiểu Kiều Minh, tín nhiệm cùng tình yêu với Kiều Minh cũng thiếu rất nhiều.
Khâu Tòng Quân rất muốn làm gì đó cho Kiều Minh, rốt cuộc sau đó không lâu cũng biết được tin tức của Kiều Minh, có người nói thấy qua bóng dáng Kiều Minh ở một thành phố ở Tây Nam.
Khó khăn lắm mới có được hành tung của Kiều Minh, cũng không thể để cho Kiều Minh chạy mất, Khâu Tòng Quân quyết định lập tức đuổi theo.
“Muốn tớ đi cùng cậu không?” Để một mình Khâu Tòng Quân đi, Dư Hành có hơi bất an.
“Không cần.” Khâu Tòng Quân vỗ ngực tự tin: “Dư Hành, cậu vẫn nên ở cùng thầy Niên Niên đi, bây giờ thầy ấy cứ mơ mơ hồ hồ, hơn nữa đang có thai, không thể rời khỏi cậu.”
“Bản thân phải tự cẩn thận.”
“Ha ha, biết rồi, cậu cứ yên tâm!” Khâu Tòng Quân thề son sắt, cười nói: “Tớ nhất định sẽ bắt Kiều Minh về! Chờ tớ và hắn cùng nhau về, Dư giả B, cậu nhớ nói thầy Niên Niên nấu cơm cho chúng tớ ăn, đích thân thầy làm bánh quy và bánh kem, tớ đã nhớ thương rất lâu rồi.”
“Anh ấy sẽ không làm cho các cậu.”
Dư Hành lập tức từ chối, thầm nghĩ cho dù Nhâm Niệm Niên muốn xuống bếp nấu cơm, cũng chỉ có thể làm cho mình hắn ăn, hơn nữa bây giờ Nhâm Niệm Niên đang mang thai, cần tĩnh dưỡng, cũng không thể vất vả.
“Hừ, quỷ hẹp hòi! Thầy Niên Niên cũng là thầy của tớ, cậu đừng có độc chiếm.”
“Tớ làm cho các cậu ăn.”
Khóe miệng Khâu Tòng Quân run lên: “Ặc, tài nghệ của cậu cũng… Cũng tạm.”
“Tớ làm cơm, các cậu có ăn hay không thì bảo?”
“Ăn! Không ăn uổng phí, cậu nhớ làm cá bột chiên xù, tớ còn muốn uống sữa tươi Vượng Tử.”
Dư Hành: “…..”
Ba ngày sau, Khâu Tòng Quân đến một thành phố xa lạ.
Bầu trời sẩm tối, mưa nhỏ rơi lách tách.
Đứng trước mộ em gái, viền mắt Nhâm Niệm Niên ửng đỏ, vệt nước nơi khóe mắt cũng chưa khô, anh khờ dại hỏi Dư Hành có quan hệ gì với mình? Dư Hành hơi sững sờ, hắn đã từng là học sinh của Nhâm Niệm Niên, cũng từng là kim chủ bao nuôi Nhâm Niệm Niên càng là…
Người yêu quan trọng.
Trong nháy mắt Dư Hành có xung động muốn hôn Nhâm Niệm Niên, nhưng sợ hành động này sẽ hù dọa Nhâm Niệm Niên ngốc ngốc nên nhịn xuống, ôm lấy Nhâm Niệm Niên.
Nhâm Niệm Niên cũng không tự giác ôm chặt Dư Hành, còn vùi mặt vào trong ngực hắn, ngửi hương vị riêng biệt trên người Dư Hành, trong lòng Nhâm Niệm Niên một mảnh mềm mại.
Kỳ thực dù Dư Hành không nói, ah cũng đoán được Dư Hành nhất định là người anh đặc biệt đặc biệt thích.
“Theo anh về nhà đi, Niên Niên.”
“Được.”
Bởi vì Nhâm Niệm Niên nói không thích mùi sát trùng bệnh viện, cũng không muốn tiếp tục ở trong phòng bệnh, quá buồn bực quá chán ngán, cho nên hơn một tháng sau, Dư Hành thay Nhâm Niệm Niên làm thủ tục xuất viện, quyết định dẫn anh về nhà điều dưỡng.
Kéo tay Nhâm Niệm Niên, Dư Hành đưa Nhâm Niệm Niên về lại biệt thự quen thuộc.
Sau năm năm gặp lại nơi đất khách, ban đầu Dư Hành mua căn nhà này chỉ muốn cột Nhâm Niệm Niên vào bên người, giam cầm anh, cho nên hắn chủ động đề nghị bao nuôi, dùng tư thế kim chủ, dùng nợ nần trói buộc Nhâm Niệm Niên ở nơi này.
Sau này bọn họ nuôi ba con mèo, bất tri bất giác ở đây cũng để lại không ít hồi ức tươi đẹp. Mà một căn nhà ở tạm này, cũng dần dần thực sự trở thành ‘Nhà’ của bọn họ.
Dư Hành và Nhâm Niệm Niên đã không về nhà nhiều ngày, ba con mèo được Hạ Hưng Dương ở bên cạnh chăm nom giúp. Hôm nay, ba đứa nhóc kia ngửi được hương vị của hai chủ nhân liền hưng phấn, nhất là âm thanh là mùi hương của Dư Hành, chúng nó thật sự quá quen thuộc!
Nhâm Niệm Niên mới vừa vào cửa liền thấy ba bóng dáng vàng trắng nhanh chóng vọt ra, toàn bộ nhào về phía Dư Hành.
Trong nháy mắt Dư Hành bị cuốn lấy: …
Vì sao hắn lại được ba con mèo này yêu thích?
Về điểm này, Dư Hành vẫn khá phiền muộn.
“Oa! Dư Dư, chúng nó rất thích anh đó! Nhất định là nhìn anh quá đẹp trai, ha ha.”
Nhâm Niệm Niên cười hì hì ngồi xổm xuống, cổ tay phải bị gãy vẫn chưa lành hoàn toàn, vẫn phải quấn băng vải, tạm thời cũng không làm gì được, đành phải dùng tay trái sờ soạng ba con mèo, vuốt ve 360 độ.
Nhâm Niệm Niên sờ một đường từ đầu đến đuôi mèo, lại xoa xoa cái bụng, xoa bóp đệm thịt nhỏ, nghe ba nhóc kia ‘Meo meo meo meo meo meo’, Nhâm Niệm Niên mô phỏng kêu theo, muốn cùng đám mèo thân thiết hơn một chút.
Ba con mèo bị sờ tới sờ lui không chút khó chịu, sớm đã thành quen, chúng nó hơi híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ.
Trong mắt chúng nó, tính cách hai chủ nhân rất khác nhau, một ôn nhu thiện lương, thậm chí hơi ngốc, nhiều ngày không gặp, giờ nhìn còn ngu hơn, ngây thơ hơn.
Nói chung, là một xúc phân* khá hợp chuẩn, thủ pháp xoa bóp không tệ, thường xuyên hầu hạ chúng nó.
(Xúc phân: Ám chỉ sen nuôi BOSS, cầm cái đồ xúc phân đi tò tò sau lưng BOSS chờ hầu hạ.)
Về phần người kia…
Tuyệt đối cao lãnh hơn đám mèo thành tinh chúng nó! Chẳng qua ai bảo hắn quá đẹp quá ngon miệng, hương vị trên người cũng ngọt ngào, bởi vậy chúng nó cũng thường kề cận Dư Hành.
“Dư Dư, chúng nó được gọi là gì?”
Dư Hành không đáp mà hỏi lại: “Em nghĩ nên gọi tên gì?”
Nhâm Niệm Niên suy nghĩ một chút: “Lông Một, Lông Hai, Lông Ba? Ha ha ha có lẽ nào gọi như thế này?”
Kết quả ba con mèo có phản ứng, đồng tử xoay chuyển, đuôi phất qua phất lại, bắt đầu đáp lại Nhâm Niệm Niên.
Nhâm Niệm Niên không khỏi ngẩn ngơ.
Dư Hành cười thầm, phong cách đặt tên của Nhâm Niệm Niên vẫn ngốc như ban đầu.
“Đó chính xác là tên em đặt cho chúng nó, anh cũng sớm đặt tên rồi, nói ra em đừng cười.”
“Thề không cười!”
Trong lòng Nhâm Niệm Niên tràn đầy chờ mong, lúc này anh vẫn xem Dư Hành như anh lớn, nghĩ Dư Hành lớn hơn anh, khẳng định đọc sách cũng nhiều hơn anh, cho nên Dư Hành lấy tên nhất định rất có văn hóa có nội hàm.
“Khứ Niên, Kim Niên, Minh Niên.”*
(Năm Ngoái, Năm Nay, Năm Sau)
Nhâm Niệm Niên bối rối…
Quả thực anh không cười, ngây người một lúc rồi vỗ tay: “Êm tai!”
Nhâm ngốc nghếch vẫn luôn tâng bốc như thế: “Dư Dư, bây giờ ngoại trừ Khứ Niên, Kim Niên và Minh Niên thì trong nhà còn có thêm một ‘Niên Niên’.”
Mỗi khi anh chớp mắt mỉm cười với Dư Hành, hắn đều muốn hôn xuống, nhưng Nhâm Niệm Niên trước mặt quá xinh đẹp yếu đuối, hắn luyến tiếc, rất sợ không cẩn thận sẽ làm hư, lại mất đi.
Dư Hành vươn tay nhẹ nhàng sờ mặt Nhâm Niệm Niên, xoa nắn vành tai mềm mại của anh, Nhâm Niệm Niên thích vuốt ve ba con mèo trong nhà, Dư Hành lại chỉ muốn mãi ôm Nhâm Niệm Niên, ôm ôm hôn hôn.
Dư Hành không biết bây giờ Nhâm Niệm Niên ngây ngốc, có thể hiểu hàm nghĩa ẩn chứa phía sau ba cái tên này?
Năm ngoái, năm nay, sang năm; quá khứ, bây giờ cùng tương lai, em vẫn sẽ thích anh.
134
Dư Hành đang sắp xếp di vật của Nhâm Niệm Tư thì phát hiện hai bút ghi âm, bên trên còn dán ghi chú phân biệt, viết tên Nhâm Niệm Niên và Dư Hành.
Nhâm Niệm Tư bị mù, rất khó viết chữ, phỏng chừng chỉ có tên đơn giản của hai người cũng phải viết rất nhiều lần.
Bệnh tật quấn thân, Nhâm Niệm Tư chịu đựng rất nhiều lần ốm đau dằn vặt, nhưng bởi vi vướng bận anh trai nên cô cố gắng chống chọi sống tiếp, vui vẻ trôi qua mỗi ngày.
Sống trong mấy năm này, mỗi một năm Nhâm Niệm Tư đều hy vọng mình nhanh khỏe, sau đó cô sẽ mở triển lãm tranh, còn muốn kiếm thật nhiều tiền, tương lai sẽ dẫn anh trai Nhâm Niệm Niên cùng nhau du lịch thế giới.
Chỉ tiếc rằng không phải tất cả nguyện vọng đều có thể thành sự thật.
Trước khi xảy ra vụ bắt cóc, Nhâm Niệm Tư biết mình không còn sống được bao lâu, cho nên trước đó cô dùng máy ghi âm lưu lại rất nhiều lời nói, một là cho anh trai Nhâm Niệm Niên, một cái khác là cho Dư Hành nghe.
Nhâm Niệm Tư để lại bút ghi âm kia cho Nhâm Niệm Niên, Dư Hành quyết định cất trước, dù sao đưa cho Nhâm Niệm Niên nghe ở trạng thái này hoàn toàn không hợp, hắn muốn chờ một thời gian, tìm được cơ hội thích hợp sẽ giao cho Nhâm Niệm Niên.
Dư Hành cầm bút ghi âm Nhâm Niệm Tư dành riêng cho hắn vào phòng sách, phát nội dung bên trong.
Nhâm Niệm Tư rất sợ Dư Hành không hiểu rõ Nhâm Niệm Niên, cho nên nói một vài sở thích của anh, thích ăn cái gì, uống cái gì, cô cũng nhiều lần nhắc tới bưởi, nói anh trai rất thích ăn loại quả này.
Cô cũng không ngừng khen anh trai, nói Nhâm Niệm Niên cực kỳ thông minh, từ nhỏ đến lớn đều là học sinh xuất sắc, thành tích luôn dẫn đầu, chơi bóng rổ cũng rất cừ.
Nhâm Niệm Niên hẳn nên được nhiều người yêu thương che chở, mà không phải sống cơ cực không nơi nương tựa, sinh hoạt trong khó khăn.
Dư Hành yên lặng nghe, cũng có thể cảm nhận rõ ràng lúc ban đầu Nhâm Niệm Tư còn tươi cười dặn dò, đến sau đó trong giọng nói hàm chứa nức nở.
“Dư tiên sinh, em biết đối với vụ tai nạn năm năm trước, anh ấy vẫn luôn hổ thẹn tự trách, bởi vì ba mất, em cũng trở thành như bây giờ, không nhìn thấy cũng không thể bước đi. Nhưng em chưa từng trách anh ấy, đây không phải lỗi của anh trai em!”
“Ngày đó là ngày chúng em dọn nhà, lái xe đến nửa đường, anh ấy chợt nhớ đã quên lấy đi túi đồ rất quan trọng, anh ấy vội vã chạy về, cho nên ba liền quay đầu xe đưa chúng em về lại nhà, ai ngờ lại…”
Nghe đến đó, Dư Hành lập tức đè nút tạm dừng, cả người bỗng dưng hoảng hốt.
Dư Hành siết chặt nắm tay, hít sâu vài cái, lại tiếp tục nghe hết cuộc thoại, nhưng mà dần dần, biểu cảm bình tĩnh lạnh nhạt trên mặt hắn hoàn toàn nứt toác, đáy mắt nổi lên một tầng đau đớn khôn nguôi…
Đêm đó, sau khi dỗ Nhâm Niệm Niên vào giấc ngủ, Dư Hành nhờ Hạ Hưng Dương ở sát vách giúp hắn chăm sóc Nhâm Niệm Niên một chút, bản thân hắn đi suốt đêm về nhà chính ở đế đê.
Sau khi ra mắt làm minh tinh, Dư Hành rất ít khi quay về, nhưng phòng hắn lại được Hạ Sênh tự mình dọn dẹp theo định kỳ, cho nên cũng không có quá nhiều bụi.
Hắn lật tới lật lui tủ quầy trong phòng, ở ngăn cúi cùng tìm được túi đồ, chính là mấy thứ năm đó hắn hiểu lầm bị Nhâm Niệm Niên vứt bỏ.
Không, bây giờ nên xem là lễ vật kinh hỉ.
Dư Hành đem những ‘Lễ vật’ quý giá đầy kỷ niệm đến trước mặt Nhâm Niệm Niên.
Kỳ thực Dư Hành từng lo lắng, những vật phẩm này có kích thích đến Nhâm Niệm Niên hay không?
Nhưng hắn càng muốn để Nhâm Niệm Niên nhớ lại toàn bộ, hiện tại hắn rất nhớ thầy Niên Niên, cũng muốn ở trước mặt thầy Niên Niên, nói hai chữ ‘Xin lỗi’.
Là Nhâm Niệm Niên mỉm cười kéo hắn ra khỏi bóng tối, nhưng hắn lại làm cái gì?
Nếu không đến Tây Bắc làm giáo viên, không gặp phải hắn, có thể sau này Nhâm Niệm Niên cũng không phải chịu đựng nhiều dày vò cùng đau khổ như vậy.
Theo quan hệ thầy trò biến chất nghiền nát, năm năm sau, Nhâm Niệm Niên phải dùng tâm tình phức tạp cỡ nào, nằm dưới thân hắn rên rỉ khóc lóc, cố nén khuất nhục, tiếp thu thân phận bạn giường?
Dư Hành không đành lòng nghĩ tiếp.
Mà Nhâm Niệm Niên đầu đầy nghi ngờ, nghĩ hôm nay Dư Hành có hơi khác thường: “Dư Dư, anh làm sao vậy?”
Dư Hành lấy đồ trong túi ra hỏi: “Niên Niên, em có ấn tượng với mấy thứ này không?”
Trước mặt xuất hiện rất nhiều thứ, Nhâm Niệm Niên thấy ảnh chụp lúc học phổ thông của Dư Hành, các loại pô ảnh, chụp được rất nhiều biểu cảm của Dư Hành, cũng không biết là ai chụp, nhưng có vài tấm làm Nhâm Niệm Niên bật cười.
Còn có một lá cờ nhỏ màu xanh, Nhâm Niệm Niên cầm lên quơ hai cái, trên cờ có ký tên Dư Hành và hình vẽ một cái đầu, nhìn cái này, Nhâm Niệm Niên càng cười vui vẻ hơn: “Ha ha, đầu này là Dư Dư sao? Ngốc manh ngốc manh.”
Hấp dẫn Nhâm Niệm Niên nhất, là một cái khăn choàng cổ màu hồng.
Mặc dù khăn choàng đã cũ, cũng đã nhăn nhúm, nhưng Nhâm Niệm Niên chỉ liếc một cái liền nhìn trúng. Hiện tại vừa vào thu, anh cũng không sợ nóng, dứt khoát quấn nó lên cổ mình, sau đó nhe răng cười với Dư Hành.
“Niên Niên, em thích cái khăn choàng cổ này không?” Dư Hành hỏi không khác gì mấy năm trước.
“Ừ, hình như nó… Là khăn choàng cổ của em, em đã làm mất nó từ lâu, giờ lại tìm về được.”
Nội tâm Dư Hành đau xót, quả nhiên Nhâm Niệm Niên không quên hoàn toàn, hắn không nhịn được ôm Nhâm Niệm Niên, dán bên tai anh nói: “Ừ, đây là quà anh tặng em. Niên Niên, mỗi một năm về sau, anh đều sẽ đan một khăn choàng cổ tặng em, được không?”
“Đương nhiên được! Hả? Khoan… Khoan đã! Dư Dư, anh… Anh biết đan khăn choàng cổ hả?” Nhâm Niệm Niên trợn to hai mắt.
“Khăn em đeo trên cổ, chính là anh đan mấy năm trước.”
Nhâm Niệm Niên: “…..”
“Bây giờ anh còn đan áo len nữa.”
“…..” Nhâm Niệm Niên ngây người, tiêu hóa tin tức xong liền cười nói: “Ha ha ha, Dư Dư, sao anh lại đảm đang như thế!”
Dư Hành vừa đẹp trai lại đảm đang như vậy, khẳng định được rất nhiều người thích, nhưng Dư Hành lại chỉ mang anh về nhà.
Nghĩ tới đây, gò má Nhâm Niệm Niên nóng bừng, xấu hổ vùi vào lòng Dư Hành.
Dư Hành thuận thế hôn tóc anh, hắn tin tưởng thầy Niên Niên của hắn sẽ trở về, sẽ trở về thật nhanh.
135
Khâu Tòng Quân nhẩm tính, Kiều Minh đã rời khỏi hắn gần một trăm ngày.
Kiều Minh không gặp mặt nói lời chia tay với hắn, chỉ để lại một mảnh giấy, hơn nữa vài lời trong đó cực kỳ bạc tình.
Khâu Tòng Quân tức giận xé nát tờ giấy, còn ném vào thùng rác, nhưng sau khi suy nghĩ, hắn lại đổ giấy vụn ra, dùng băng dính dán từng miếng, từ từ đến khi hoàn chỉnh.
Chẳng qua chỉ là mảnh giấy vụn vô tình, hắn lại xem như bảo bối, Khâu Tòng Quân hận chính mình, cảm thấy bản thân cực kỳ tiện.
Nhưng hết cách, hắn thích Kiều Minh nhiều như thế, có hận có oán, nhưng cũng yêu thật sâu.
Kiều Minh đi rồi, Khâu Tòng Quân phái người đi tìm y, cũng điều tra ra bối cảnh gia đình của Kiều Minh, cùng với một vài chuyện cực kỳ đau khổ.
Kiều Minh cũng là trẻ mồ côi mẹ, bết bát hơn chính là, y còn có một người cha bài bạc.
Vì người cha ham mê cờ bạc, bây giờ nhà cửa ở quê Kiều Minh đều bán hết, công việc của y cũng mất, dẫn theo bà nội trốn chui trốn nhủi, đề phòng người cha bài bạc, cũng sợ đám người đòi nọ tìm tới cửa.
Sở dĩ Kiều Minh bỏ đi, thì ra phía sau cất giấu ẩn tình như vậy!
Khâu Tòng Quân vừa khiếp sợ vừa yêu thương, hắn đột nhiên phát hiện mình thật sự không hiểu Kiều Minh, tín nhiệm cùng tình yêu với Kiều Minh cũng thiếu rất nhiều.
Khâu Tòng Quân rất muốn làm gì đó cho Kiều Minh, rốt cuộc sau đó không lâu cũng biết được tin tức của Kiều Minh, có người nói thấy qua bóng dáng Kiều Minh ở một thành phố ở Tây Nam.
Khó khăn lắm mới có được hành tung của Kiều Minh, cũng không thể để cho Kiều Minh chạy mất, Khâu Tòng Quân quyết định lập tức đuổi theo.
“Muốn tớ đi cùng cậu không?” Để một mình Khâu Tòng Quân đi, Dư Hành có hơi bất an.
“Không cần.” Khâu Tòng Quân vỗ ngực tự tin: “Dư Hành, cậu vẫn nên ở cùng thầy Niên Niên đi, bây giờ thầy ấy cứ mơ mơ hồ hồ, hơn nữa đang có thai, không thể rời khỏi cậu.”
“Bản thân phải tự cẩn thận.”
“Ha ha, biết rồi, cậu cứ yên tâm!” Khâu Tòng Quân thề son sắt, cười nói: “Tớ nhất định sẽ bắt Kiều Minh về! Chờ tớ và hắn cùng nhau về, Dư giả B, cậu nhớ nói thầy Niên Niên nấu cơm cho chúng tớ ăn, đích thân thầy làm bánh quy và bánh kem, tớ đã nhớ thương rất lâu rồi.”
“Anh ấy sẽ không làm cho các cậu.”
Dư Hành lập tức từ chối, thầm nghĩ cho dù Nhâm Niệm Niên muốn xuống bếp nấu cơm, cũng chỉ có thể làm cho mình hắn ăn, hơn nữa bây giờ Nhâm Niệm Niên đang mang thai, cần tĩnh dưỡng, cũng không thể vất vả.
“Hừ, quỷ hẹp hòi! Thầy Niên Niên cũng là thầy của tớ, cậu đừng có độc chiếm.”
“Tớ làm cho các cậu ăn.”
Khóe miệng Khâu Tòng Quân run lên: “Ặc, tài nghệ của cậu cũng… Cũng tạm.”
“Tớ làm cơm, các cậu có ăn hay không thì bảo?”
“Ăn! Không ăn uổng phí, cậu nhớ làm cá bột chiên xù, tớ còn muốn uống sữa tươi Vượng Tử.”
Dư Hành: “…..”
Ba ngày sau, Khâu Tòng Quân đến một thành phố xa lạ.
Danh sách chương