Một cái tát vang dội, cả căn phòng đều chú ý đến.

Bá Thiên Vũ… âu kê, hắn không sao đâu, hắn đứng lên rồi. Cái tát này cũng khá ngon, hắn hoàn toàn không trách được trung niên ria mép vì rõ ràng là do hắn sơ xuất, luyện thành đan mà đan dược lại không bốc khói, làm người ta liên tưởng đến khả năng hắn chuẩn bị sẵn đan dược trong túi, sau đó lén lút bỏ vào lò, giả tạo là bản thân vừa luyện chế ra.

- Đã xảy ra chuyện gì? Quang Đông bất ngờ thấy tình huống liền đứng dậy, quát hỏi.

Vị trung niên ria mép lập tức bẩm cáo.

- Thưa đại nhân, tên tiểu tử này gian lận trong cuộc thi. Hắn đã cất giấu đan dược trong người, sau đó lén lút bỏ vào lò luyện đan nên đan dược không hề có sức nóng.

Lúc này, Bá Thiên Vũ cũng lấy tay xoa xoa mặt ở chỗ bị tát, cố nhẫn nhịn cảm giác thốn thốn trong máu, biện hộ cho bản thân.

- Mọi người bình tĩnh. Chuyện này ta có thể giải thích cặn kẽ để làm sáng tỏ mọi chuyện, chứng minh ta không có gian lận.

- Còn phải chứng minh sao? Đan dược vừa luyện chế xong nhưng không có bất kỳ sức nóng nào đã là minh chứng thuyết phục nhất nói lên ngươi gian lận!

Trung niên ria mép lạnh lùng gương mặt, to mồm, lớn họng nói với hắn, làm hắn…

“Đcm thằng phò già này!”

Hắn thoáng liếc nhìn Quang Đông, biết được Quang Đông, người dường như có chức vị cao nhất tại Bách Mại Dược Các đã chú ý đến một Khai Lực cảnh trẻ tuổi như hắn, nên hắn cũng không nhất thiết phải kiềm nén dòng máu chó trong người lâu hơn, giờ đã đến lúc hắn phải tru mõm sủa rồi.

Hắn đưa khuôn mặt éo vui một chút nào nhìn trung niên rồi nhàn nhạt nói mà cũng chẳng khác gì sỉ nhục.

- Ê thằng già. Ngươi có tận mắt thấy ta bỏ đan dược vào trong lò không mà sủa như vậy? Đậu phộng, ta vốn đã biết các ngươi sẽ cho rằng ta giở trò vì ta luyện đan quá ảo diệu, cho nên ngay từ đầu ta đã cởi luôn áo để các ngươi được nhìn thật kỹ, thấy ta không có làm ra hành động gì mờ ám.

- Giờ ta luyện thành đan rồi, luyện ra hẳn mười viên Phục Thương Đan hoàn mĩ, nuốt vào thì chưa đến một canh giờ đã lành lặn tất cả các vết thương trên người. Ngươi đưa cái đầu chó vào xem, thấy ảo quá nên cho là ta gian lận chứ gì. Nực cười vãi cả liềng.

Chửi trung niên ria mép một hồi, làm lão tức đến hai hàng râu mép run run lên cầm cập. Hắn lại chuyển ánh mắt đến tất cả mọi người, cao giọng.

- Chúng ta đều là những người có ăn, có học, có cái đầu để tư duy, làm cho con người chúng ta khác biệt với con giun, con cẩu, không có bằng chứng đã bỗng dưng vu khống người ta gian lận.

- Nếu mọi người còn đang nghi ngờ năng lực của ta, vậy thì hãy để ta một lần nữa luyện đan ngay trước mặt mọi người, cho mọi người tận mắt chứng kiến cả quá trình khi nãy.

- Tiểu tử, ngươi đã muốn chết!

Sau những lời bóng gió mà hắn đã sỉ nhục, trung niên ria mép không thể nào nhịn cục tức quá lớn đang bùng phát hừng hực, thân thể trung niên như hung thần ác sát lao đến rất nhanh về phía Bá Thiên Vũ, không để người kịp phản ứng.

- Dừng tay!

Quang Đông mạnh mẽ quát lên để ngăn chặn tình huống không hay xảy ra, nhưng lão quá trễ.

Trung niên vừa tung quyền đánh đến Bá Thiên Vũ thì đã lập tức bị Bá Thiên Vũ nhẹ nhàng chặn lại, sau đó hắn chỉ trong tíc tắc liền dùng tay bóp chặt vào mặt trung niên, nhấc bỗng cả cơ thể trung niên lên cao rồi nhấn mạnh xuống đất.

UỴCH!

Đá không nứt, máu không xuất, nhưng trung niên ria mép thì bất tỉnh sau một đòn này của hắn.

Tất nhiên rồi, Bá Thiên Vũ đúng là có máu điên trong người nhưng hắn đâu khùng đến nỗi đi đả thương người quá nặng hay giết chết người của tổ chức mà hắn đang muốn gia nhập ngay dưới mắt của những người trong tổ chức.

Có lẽ hắn hay quạo quoằng lên vì bọn này óc cớt quá, nói mãi không thể thấm. Nhưng cái đầu của hắn thì lúc nào cũng bình tĩnh đến cực độ, luôn hiểu bản thân đang ở đâu, vị thế nào, nên làm gì và không nên làm gì.

Đây là trình độ của một người có ăn, có học, lại có tư duy thông minh, và là một con Hổ như hắn.

Dữ tợn nhưng tuyệt đối không ngu ngốc.

- Hỗn láo! Dám càn quấy ở Dược Các của chúng ta, đây là tử tội!

Bốn vị giám khảo bên cạnh Quang Đông đều đồng loạt đứng lên, dữ tợn quát về hướng Bá Thiên Vũ vì hành động đánh người của hắn.

Từ miệng của Quang Đông, họ biết hắn có tu vi Khai Lực cảnh đấy nhưng nơi này là chỗ của họ, để một tên tiểu bối càn rỡ ngay trước mặt mà bản thân lại không làm gì thì quá ư mất mặt. Chưa kể, họ còn đó là Dược Các hùng mạnh làm chỗ dựa ở sau lưng, bên cạnh còn có Quang Đông đại nhân, vậy thì việc gì phải ngán hắn. Đánh không lại thì đánh không lại, chứ khí thế thì họ không thể thua.

Bá Thiên Vũ nhìn họ dữ dằng thì vội vã xua tay, tỏ vẻ không muốn đánh, nói.

- Ấy ấy, các vị tiền bối đừng hiểu nhầm. Cái này là tự vệ, là tự zệ hôi. Ta nào có ý giỡn mặt Dược Các âu, ta là muốn gia nhập Dược Các mừ.

Không cần nhắc đến vẻ mặt hắn ra làm sao khi nói câu này, chỉ cần nghe giọng điệu cà chớn của hắn là đã đủ hiểu hắn muốn bị ăn đập như thế nào.

Đã nói rồi, con chó Bá Thiên Vũ này mắc dạy lắm. Hắn một khi đã biết bản thân đang có được những ưu thế gì so với đối phương, hắn sẽ liền bộc lộ ra cái thú tính biến thái của hắn, cứ thế nhìn người ta điên lên lại chả thể làm gì được bản thân hắn, hắn cảm thấy trong lòng có một vị phêee phêeeeeê, phê ơi là phê luôn.

Cũng giống như lúc hắn cưỡng hôn tiểu Tiên Tiên ở trước mặt hơn trăm vị thiên tài của Bá gia vậy, nhìn cả trăm thằng thèm thuồng tiểu Tiên Tiên nhưng chỉ có thể bất lực nhìn tiểu Tiên Tiên bị hắn hôn, liếm, sờ mó khắp cơ thể non nớt ngay trước mắt. Cái cảm giác vi diệu, tái tê đó, ai có thể thấu hiểu cùng hắn a.

Hé he he he he….

Hé he he he he he he he he he he!

Ting!

Hệ thống: Chúc mừng Bá Thiên Vũ đạt được danh hiệu “thằng mắc dạy Bá Thiên Vũ”. Từ này hãy gọi “con chó Bá Thiên Vũ” thành “thằng mắc dạy Bá Thiên Vũ”.

Whách? WTF?!!!

Bá Thiên Vũ: khổ vãi lìn.

Bốn vị giám khảo nhìn vẻ mặt lếu láo của hắn mà không khỏi càng trở nên điên tiết, gương mặt ai nấy đều dữ tợn lên gấp 10 lần, quát.

- Ngươi là đang muốn chống đối với Dược Các của chúng ta?!

- Đủ rồi!

Đồng lúc này, Quang Đông lên tiếng, chấm dứt sự giằng co miệng lưỡi giữa hai bên.

Lão già này nhìn vậy thôi chứ cũng mắc dạy không kém gì Bá Thiên Vũ đâu. Lão vì thấy Bá Thiên Vũ còn trẻ tuổi đã có tu vi cao, đoán rằng hắn sở hữu thiên phú cực khủng nên muốn đem hắn đến cấp trên, dâng tặng cho cấp trên để cầu may nhận được phần thưởng tương xứng. Thành ra lão đâu thèm quan tâm thể diện của Bách Mại Dược Các đang bị một tiểu tử nắn nót.

Lão sẽ cố hết sức lén lút hỗ trợ cho Bá Thiên Vũ, đồng thời mong chờ vào tương lai thành đạt của Bá Thiên Vũ để hôm nay, lão sẽ có được một tia nhân tình với hắn.

Lão nói.

- Tên kia chỉ bị ngất, không có vết thương gì nghiêm trọng. Với lại tiểu hữu này đúng là đang tự vệ, chúng ta không thể trách cậu ấy.

Lời lão ra là như vậy, nó lập tức khiến những người có trí tuệ cao trong phòng đều không khỏi…

Á đù, bác nói thế thì chúng em đều đã hiểu rồi ạ. Bác là đang muốn trợ giúp thằng nhóc mắc dạy này chứ gì.

Xưng hô hai từ “tiểu hữu” nhẹ nhàng, dịu dàng như thế là đã đủ để chúng em nhận ra zồi.

Mẹ kiếp, sao nó tốt số thế nhở!

- Đại nhân, tiểu tử này hống hách, càn quấy, không đặt Dược Các chúng ta vào trong mắt. Tội danh này phải nên xử trí để răng đe kẻ khác ạ.

Vị giám khảo mặt chuột tỏ vẻ bất mãn, vội nói.

Quang Đông liền nhìn hắn bằng ánh lạnh lùng, nói giọng âm trầm.

- Ngươi đang sai sử ta?

Trung niên mặt chuột tức thì co rụt nét mặt, cúi đầu trong sợ hãi.

- Dạ không có. Tiểu nhân không dám thưa đại nhân!

- Hừ! Vậy thì câm họng lại.

Hừ lạnh một tiến với trung niên mặt chuột nhưng cũng là hàn âm cảnh cáo những vị giám khảo khác đừng đùa với cái bản mặt thộn của lão. Lão tiếp tục nhìn Bá Thiên Vũ, giọng điệu khá từ tốn, nói.

- Nếu tiểu hữu đã khẳng định bản thân trong sạch, muốn chứng minh bằng cách luyện thêm một lần Phục Thương Đan nữa để mọi người được rõ ràng thì cứ chứng minh đi. Dược liệu, các dụng cụ hỗ trợ, Dược Các chúng ta sẽ hỗ trợ miễn phí cho tiểu hữu. Nhưng mà…

Một từ “nhưng” vang lên, đôi mắt của Quang Đông cũng từ thiện ý chuyển thành sát ý lạnh lẽo.

- Nếu tiểu hữu thật sự giở trò hoặc không luyện thành bất kỳ một viên Phục Thương Đan nào. Tiểu hữu cũng đừng trách ta thi hành luật pháp của Dược Các.

///

Cảm tạ Dâmthần tặng mình 2 LT.

Cảm tạ các bạn: LoạnTinh, S11005, minhmoria69, bleach2412, NCTYY gửi đề cử cho truyện dù mình biết tỏng là các bạn vì event thôi. Nhưng cũng rất cảm tạ vì những lời khích lệ thật lòng của các bạn.

Về phần chương ra có vẻ chậm. Đơn giản là thiếu chút động lực, và....

Và... truyện về sau sẽ càng phát sinh nhiều tình tiết, nên viết chậm để được chắc ý, viết nhanh thì sẽ sớm bí ý tưởng hoặc tạo nên những tình huống sai lầm, dẫn đến DROP truyện thôi.

Mai có thể sẽ hai chương nhé mọi người. Nhớ, "có thể" thôi, a hi hi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện