Bá Thiên Vũ nhàn nhạt nói.
- Mười năm trước, con gái thứ ba của Nhị trưởng lão Trần gia đã trở thành một trong số rất nhiều con dâu của Vân gia, đến Vân gia sinh sống.
Nghe câu này, Bá Thiên Lăng lập tức giật mình, sau đó nửa giây thì nghi hoặc nói.
- Không thể nào, đứa con gái thứ ba này của Nhị trưởng lão Trần gia đã chết do một cơn bạo bệnh vào 10 năm trước, làm sao lại trở thành con dâu của Vân gia được? - Thông tin này của cháu là từ đâu, có thật sự chính xác?
Bá Thiên Vũ chán nản lv 2.
“Ôi thánh thần ơi, các người có tận mắt thấy con điếm đó chết không mà nói vậy? Trời đất ơi, bộ ai nói cái lờ gì cũng tin sao trời?”
“Nản vãi liềng. Đcm, gánh còng lưng”.
Bá Thiên Vũ đưa tay miết miết sống mũi cho bình tĩnh tâm.
Hắn cũng không muốn giải thích lý do tại sao hắn có được thông tin vì đó là bí mật của riêng hắn. Hắn chỉ giảng giải vấn đề.
- Vốn dĩ Trần gia muốn âm thầm đưa người con gái xinh đẹp của Nhị trưởng lão vào Vân gia, đợi khi nhận được sự bảo hộ, hỗ trợ sức mạnh từ Vân gia thì mới đem đi khoe khoang với thiên hạ. Từ đó bành trướng thế lực một cách rầm rộ, khoa trương và không sợ bất cứ ai.
- Nhưng mà rất xui cho họ, con gái họ không ngờ lại được gả cho một tên rác rưởi có thiên phú thấp kém trong Vân gia, thành ra Vân gia hoàn toàn chẳng quan tâm gì đến nàng hay Trần gia của nàng. Vậy nên trong suốt 10 năm nay, Trần gia vẫn nhỏ bé như cũ, bị Dương gia và Bá gia chúng ta dòm ngó nhưng vì cố kỵ nhau, sợ chim sẻ đến trước, đại bàng đứng sau lại được lợi nên chưa tấn công Trần gia.
- Và đó cũng là điều may mắn của cả hai.
Hắn thu lại tấm bản đồ kia, ném qua một góc rồi nói tiếp.
- Vào một tháng trước, con trai của người con gái Trần gia này khi lên 6 tuổi đột nhiên thể hiện ra thiên phú tu luyện kinh người, khiến các cao tầng trong Vân gia để ý và đưa vào danh mục trọng tâm bồi dưỡng. Danh khí của nàng nhờ vậy mà được nâng cao trong Vân ga. Trần gia cũng được hưởng lây một chút hào quang.
- Hiện tại, Trần gia trông vẫn như thường ngày, đầy nhỏ bé, nhưng nếu qua thêm một đoạn thời gian nữa, khi người từ Vân gia xuống, cháu e rằng Bá gia chúng ta cũng phải nhường bước chân để Trần tiến tới, mở rộng thế lực.
Bá Thiên Lăng đứng nơi đó, nghe hết những gì hắn nói, trong lòng lão… thật ra cũng không cảm thấy có gì là ghê gớm, khiếp hãi lắm, vì dù sao thì lão chưa chứng thực được thông tin này là thật hay không thật, cũng không tận mắt thấy được điều Bá Thiên Vũ nói, người con gái của Trần gia sống trong Vân gia.
Tuy nhiên lão tin Bá Thiên Vũ, tin người cháu bí ẩn, tài giỏi nhưng luôn thích ẩn mình, làm phế vật này. Chứ nếu không tin hắn, mấy năm nay lão cũng không đủ khùng mà tự dưng cùng hắn trao đổi kế sách giúp Bá gia phát triển.
Không nhờ hắn, Bá gia sẽ không có được bước phát triển vượt bậc trong hơn ba năm nay.
Hắn là một đứa cháu kỳ tài, rất thích hợp để làm gia chủ Bá gia đời kế tiếp… nếu như hắn có tu vi.
Lão nghiêm giọng, hỏi.
- Chúng ta cần làm gì, chỉ thu người về?
Bá Thiên Vũ nhìn vào bản đồ, nói.
- Không những thế, chúng ta còn phải tặng quà cho Trần gia. Mấy năm nay chúng ta cùng Dương gia đã khiến Trần gia gặp nhiều áp lực, cục tức này họ sẽ không quên.
- Theo cháu, chúng ta nên tặng quà gì để họ không còn tính toán với chúng ta?
Bá Thiên Lăng hỏi.
Bá Thiên Vũ chỉ tay vào ký hiệu một quặng sắt nằm gần rừng Bạt Kha, cách phía đông nam của trấn 13 dặm, là tài sản của Bá gia. Nói.
- Dạo gần đây, yêu thú trong rừng Bạt Kha thường hay ngo ngoe ra ngoài kiếm “trẻ lạc”. Bây giờ có lẽ chúng ta sẽ chưa mất mát về người ở khu mỏ sắt này, nhưng về sau thì chưa chắc. Do vậy cứ tặng nó đi, để Trần gia được “tận hưởng” nó.
Nói đến rừng Bạt Kha, người ta sẽ nghĩ ngay đến 11 chữ “nơi dễ làm giàu nhất, cũng là nơi dễ chết nhất”.
Nơi dễ làm giàu nhất. Trong rừng Bạt Kha, tài nguyên, dược vật, linh thảo, hoa quả diệu kỳ là vô cùng nhiều, chỉ cần bước đi vào, tiến sâu khoảng 1, 2 dặm là tha hồ góp nhặt vào túi, chạy về buôn bán làm giàu hoặc đích thân sử dụng để tăng lên thực lực.
Nhưng… có mạng để làm chuyện đó hay không mới là vấn đề với bốn chữ "nơi dễ chết nhất".
Rừng Bạt Kha có lợi ích nhiều, nguy hiểm lại càng nhiều hơn gấp bội khi đó là nơi cư trú của vô số loài yêu thú, những con vật mà theo như Bá Thiên Vũ thấy thì chẳng khác mấy so với động vật hoang dã bên thế giới kia nhưng dữ tợn hơn, nanh vuốt hơn, to khỏe hơn và đầy nguy hiểm.
Một người bước vào rừng, chỉ cần lọt vào tầm ngửi hơi của chúng thì chúng sẽ lập tức điên cuồng, gào thét lao đến như một con chó điên, mà chính xác là hệt như con chó ba đầu trong phim Resident Evil.
Chúng sẽ bất chấp phía trước có cái vật cản gì, bao nhiêu cây to ngăn đường, suối nước cản lối. Chúng sẽ nhanh như tia chớp mà nhảy qua cây này, cây kia, đưa thân mình đụng thẳng vật cản, phá nát vật cản hoặc chấp nhận đau đớn khi va chạm chỉ để lao đến con mồi và giết nó, cắn xé nó nuốt vào bụng. Chứ chúng sẽ không như mấy bộ truyện xàm xàm, đứng bất động canh giữ tài nguyên quý, chờ main tới hành, tới giết, tới cướp tài nguyên.
Chúng chờ? Chờ cái con cóc ấy!
Mũi chúng thính vô cùng, đi vào phạm vi 100, 200 mét là chúng đã phát hiện và lao đến, ép buộc giao tranh rồi, ở chỗ nào cho main tiếp cận, quan sát tài nguyên, hay có thời gian tính toán kế sách? Bất hợp lý à?
Chưa kể, lúc đánh nhau chúng hăng máu cực kỳ, một khi chúng đuổi giết là đuổi đến cùng, chúng bất chấp luôn việc bản thân bị thương, bị chém, bị gài bẫy. Trong đầu chúng chỉ là một câu “bố cắn chết chúng mày, mấy con đượi!” mà vồ đến, vồ đến, và vồ đến cho đến khi chúng chết thì thôi. Do đó, việc có thể nghỉ ngơi dù chỉ một, hai nhịp thở là đéo bao giờ xảy ra, nhất là khi chúng lại có tốc độ gấp ba, bốn lần con người.
Cả trấn Thanh Hà, tứ đại gia tộc, tính luôn cả Phủ Trấn Chủ, không thế lực nào dám bước vào rừng Bạt Kha hoặc những khu rừng tương tự cũng là vì vậy.
Ngày xưa từng ngu, bước vào vài trăm người, đi ra lại chỉ còn hai, ba người cùng gương mặt sợ hãi, vỡ hết mật khi nhớ lại cảnh cả đám đang đánh con trước mặt thì bỗng có con sau lưng tấn công đến, cắn xé đoàn người vô cùng thảm thiết vì trong rừng dĩ nhiên không chỉ có một con yêu thú, mà là hàng trăm, hàng ngàn con, ẩn núp rình rập ở khắp nơi. Khiến họ đã sợ, sợ cho đến già.
Hiện tại, không hiểu vì nguyên nhân gì, thỉnh thoảng lại có vài ba con yêu thú chạy ra khỏi rừng Bạt Kha, tìm kiếm con mồi xung quanh. Mà một trong ba mỏ sắt của Bá gia lại chỉ cách bìa rừng không đến 100m.
Bá Thiên Vũ muốn cho nó đi cũng là điều dễ hiểu.
Bá Thiên Lăng không phản đối gì với quyết định của đứa cháu yêu. Là lão, lão cũng làm tương tự vì quả thật là không dễ để đào tạo ra một Luyện Khí tầng 9, tầng 10 hay cường giả Ngưng Lực cảnh, nếu mất đi dù chỉ một, lòng của lão sẽ cảm thấy thốn, rất thốn.
Mỏ sắt này cũng đã khai thác hơn 10 năm rồi, hẳn là đã không còn bao nhiêu, cứ cho đi thôi.
Lão nói.
- Ta sẽ nghị quyết với các vị lão tổ.
Vậy là đã xong một vấn đề.
Bá Thiên Vũ tiếp tục qua vấn đề kế tiếp.
- Thứ hai. Về chuyện hy sinh một lượng lớn tài nguyên để đưa thằng nhóc Bá Thiên Hạo vào Lý gia ở Mạc Kha thành vào một tháng sau mà cháu đã đề xuất. Chúng ta không cần làm nữa.
- Mười năm trước, con gái thứ ba của Nhị trưởng lão Trần gia đã trở thành một trong số rất nhiều con dâu của Vân gia, đến Vân gia sinh sống.
Nghe câu này, Bá Thiên Lăng lập tức giật mình, sau đó nửa giây thì nghi hoặc nói.
- Không thể nào, đứa con gái thứ ba này của Nhị trưởng lão Trần gia đã chết do một cơn bạo bệnh vào 10 năm trước, làm sao lại trở thành con dâu của Vân gia được? - Thông tin này của cháu là từ đâu, có thật sự chính xác?
Bá Thiên Vũ chán nản lv 2.
“Ôi thánh thần ơi, các người có tận mắt thấy con điếm đó chết không mà nói vậy? Trời đất ơi, bộ ai nói cái lờ gì cũng tin sao trời?”
“Nản vãi liềng. Đcm, gánh còng lưng”.
Bá Thiên Vũ đưa tay miết miết sống mũi cho bình tĩnh tâm.
Hắn cũng không muốn giải thích lý do tại sao hắn có được thông tin vì đó là bí mật của riêng hắn. Hắn chỉ giảng giải vấn đề.
- Vốn dĩ Trần gia muốn âm thầm đưa người con gái xinh đẹp của Nhị trưởng lão vào Vân gia, đợi khi nhận được sự bảo hộ, hỗ trợ sức mạnh từ Vân gia thì mới đem đi khoe khoang với thiên hạ. Từ đó bành trướng thế lực một cách rầm rộ, khoa trương và không sợ bất cứ ai.
- Nhưng mà rất xui cho họ, con gái họ không ngờ lại được gả cho một tên rác rưởi có thiên phú thấp kém trong Vân gia, thành ra Vân gia hoàn toàn chẳng quan tâm gì đến nàng hay Trần gia của nàng. Vậy nên trong suốt 10 năm nay, Trần gia vẫn nhỏ bé như cũ, bị Dương gia và Bá gia chúng ta dòm ngó nhưng vì cố kỵ nhau, sợ chim sẻ đến trước, đại bàng đứng sau lại được lợi nên chưa tấn công Trần gia.
- Và đó cũng là điều may mắn của cả hai.
Hắn thu lại tấm bản đồ kia, ném qua một góc rồi nói tiếp.
- Vào một tháng trước, con trai của người con gái Trần gia này khi lên 6 tuổi đột nhiên thể hiện ra thiên phú tu luyện kinh người, khiến các cao tầng trong Vân gia để ý và đưa vào danh mục trọng tâm bồi dưỡng. Danh khí của nàng nhờ vậy mà được nâng cao trong Vân ga. Trần gia cũng được hưởng lây một chút hào quang.
- Hiện tại, Trần gia trông vẫn như thường ngày, đầy nhỏ bé, nhưng nếu qua thêm một đoạn thời gian nữa, khi người từ Vân gia xuống, cháu e rằng Bá gia chúng ta cũng phải nhường bước chân để Trần tiến tới, mở rộng thế lực.
Bá Thiên Lăng đứng nơi đó, nghe hết những gì hắn nói, trong lòng lão… thật ra cũng không cảm thấy có gì là ghê gớm, khiếp hãi lắm, vì dù sao thì lão chưa chứng thực được thông tin này là thật hay không thật, cũng không tận mắt thấy được điều Bá Thiên Vũ nói, người con gái của Trần gia sống trong Vân gia.
Tuy nhiên lão tin Bá Thiên Vũ, tin người cháu bí ẩn, tài giỏi nhưng luôn thích ẩn mình, làm phế vật này. Chứ nếu không tin hắn, mấy năm nay lão cũng không đủ khùng mà tự dưng cùng hắn trao đổi kế sách giúp Bá gia phát triển.
Không nhờ hắn, Bá gia sẽ không có được bước phát triển vượt bậc trong hơn ba năm nay.
Hắn là một đứa cháu kỳ tài, rất thích hợp để làm gia chủ Bá gia đời kế tiếp… nếu như hắn có tu vi.
Lão nghiêm giọng, hỏi.
- Chúng ta cần làm gì, chỉ thu người về?
Bá Thiên Vũ nhìn vào bản đồ, nói.
- Không những thế, chúng ta còn phải tặng quà cho Trần gia. Mấy năm nay chúng ta cùng Dương gia đã khiến Trần gia gặp nhiều áp lực, cục tức này họ sẽ không quên.
- Theo cháu, chúng ta nên tặng quà gì để họ không còn tính toán với chúng ta?
Bá Thiên Lăng hỏi.
Bá Thiên Vũ chỉ tay vào ký hiệu một quặng sắt nằm gần rừng Bạt Kha, cách phía đông nam của trấn 13 dặm, là tài sản của Bá gia. Nói.
- Dạo gần đây, yêu thú trong rừng Bạt Kha thường hay ngo ngoe ra ngoài kiếm “trẻ lạc”. Bây giờ có lẽ chúng ta sẽ chưa mất mát về người ở khu mỏ sắt này, nhưng về sau thì chưa chắc. Do vậy cứ tặng nó đi, để Trần gia được “tận hưởng” nó.
Nói đến rừng Bạt Kha, người ta sẽ nghĩ ngay đến 11 chữ “nơi dễ làm giàu nhất, cũng là nơi dễ chết nhất”.
Nơi dễ làm giàu nhất. Trong rừng Bạt Kha, tài nguyên, dược vật, linh thảo, hoa quả diệu kỳ là vô cùng nhiều, chỉ cần bước đi vào, tiến sâu khoảng 1, 2 dặm là tha hồ góp nhặt vào túi, chạy về buôn bán làm giàu hoặc đích thân sử dụng để tăng lên thực lực.
Nhưng… có mạng để làm chuyện đó hay không mới là vấn đề với bốn chữ "nơi dễ chết nhất".
Rừng Bạt Kha có lợi ích nhiều, nguy hiểm lại càng nhiều hơn gấp bội khi đó là nơi cư trú của vô số loài yêu thú, những con vật mà theo như Bá Thiên Vũ thấy thì chẳng khác mấy so với động vật hoang dã bên thế giới kia nhưng dữ tợn hơn, nanh vuốt hơn, to khỏe hơn và đầy nguy hiểm.
Một người bước vào rừng, chỉ cần lọt vào tầm ngửi hơi của chúng thì chúng sẽ lập tức điên cuồng, gào thét lao đến như một con chó điên, mà chính xác là hệt như con chó ba đầu trong phim Resident Evil.
Chúng sẽ bất chấp phía trước có cái vật cản gì, bao nhiêu cây to ngăn đường, suối nước cản lối. Chúng sẽ nhanh như tia chớp mà nhảy qua cây này, cây kia, đưa thân mình đụng thẳng vật cản, phá nát vật cản hoặc chấp nhận đau đớn khi va chạm chỉ để lao đến con mồi và giết nó, cắn xé nó nuốt vào bụng. Chứ chúng sẽ không như mấy bộ truyện xàm xàm, đứng bất động canh giữ tài nguyên quý, chờ main tới hành, tới giết, tới cướp tài nguyên.
Chúng chờ? Chờ cái con cóc ấy!
Mũi chúng thính vô cùng, đi vào phạm vi 100, 200 mét là chúng đã phát hiện và lao đến, ép buộc giao tranh rồi, ở chỗ nào cho main tiếp cận, quan sát tài nguyên, hay có thời gian tính toán kế sách? Bất hợp lý à?
Chưa kể, lúc đánh nhau chúng hăng máu cực kỳ, một khi chúng đuổi giết là đuổi đến cùng, chúng bất chấp luôn việc bản thân bị thương, bị chém, bị gài bẫy. Trong đầu chúng chỉ là một câu “bố cắn chết chúng mày, mấy con đượi!” mà vồ đến, vồ đến, và vồ đến cho đến khi chúng chết thì thôi. Do đó, việc có thể nghỉ ngơi dù chỉ một, hai nhịp thở là đéo bao giờ xảy ra, nhất là khi chúng lại có tốc độ gấp ba, bốn lần con người.
Cả trấn Thanh Hà, tứ đại gia tộc, tính luôn cả Phủ Trấn Chủ, không thế lực nào dám bước vào rừng Bạt Kha hoặc những khu rừng tương tự cũng là vì vậy.
Ngày xưa từng ngu, bước vào vài trăm người, đi ra lại chỉ còn hai, ba người cùng gương mặt sợ hãi, vỡ hết mật khi nhớ lại cảnh cả đám đang đánh con trước mặt thì bỗng có con sau lưng tấn công đến, cắn xé đoàn người vô cùng thảm thiết vì trong rừng dĩ nhiên không chỉ có một con yêu thú, mà là hàng trăm, hàng ngàn con, ẩn núp rình rập ở khắp nơi. Khiến họ đã sợ, sợ cho đến già.
Hiện tại, không hiểu vì nguyên nhân gì, thỉnh thoảng lại có vài ba con yêu thú chạy ra khỏi rừng Bạt Kha, tìm kiếm con mồi xung quanh. Mà một trong ba mỏ sắt của Bá gia lại chỉ cách bìa rừng không đến 100m.
Bá Thiên Vũ muốn cho nó đi cũng là điều dễ hiểu.
Bá Thiên Lăng không phản đối gì với quyết định của đứa cháu yêu. Là lão, lão cũng làm tương tự vì quả thật là không dễ để đào tạo ra một Luyện Khí tầng 9, tầng 10 hay cường giả Ngưng Lực cảnh, nếu mất đi dù chỉ một, lòng của lão sẽ cảm thấy thốn, rất thốn.
Mỏ sắt này cũng đã khai thác hơn 10 năm rồi, hẳn là đã không còn bao nhiêu, cứ cho đi thôi.
Lão nói.
- Ta sẽ nghị quyết với các vị lão tổ.
Vậy là đã xong một vấn đề.
Bá Thiên Vũ tiếp tục qua vấn đề kế tiếp.
- Thứ hai. Về chuyện hy sinh một lượng lớn tài nguyên để đưa thằng nhóc Bá Thiên Hạo vào Lý gia ở Mạc Kha thành vào một tháng sau mà cháu đã đề xuất. Chúng ta không cần làm nữa.
Danh sách chương