Bạch Cổ Hi ngăn cản hành động muốn giết người của Ưng thúc. Nàng khẽ đảo mắt nhìn xung quanh, trong đầu cũng đã lập tức biết được hai người Liễu Thanh Thanh, Trịnh Hiên đang bắt đầu sợ hãi đối với nàng.
Thế rồi ngay khi Liễu Thanh Thanh muốn đứng dậy xin lỗi, cốt yếu mong Bạch Cổ Hi đừng giận mà giết ba bà cháu, à không, giết bà được rồi, đừng giết hai đứa cháu tội nghiệp của bà, sai người diệt luôn cả Liễu gia của bà.
Bạch Cổ Hi bỗng nhiên mỉm cười, một nụ cười mà chỉ có những ai đang sợ nàng mới thấy được sự nguy hiểm ẩn ở bên trong, nàng nói với Liễu Thanh Thanh.
- Chỉ cần trả lời ta. Hai nàng có quan hệ như thế nào với Bá Thiên Vũ là được.
Ẩn ý của nàng rất rõ, chỉ cần trả lời thành thật cho nàng biết thì nàng sẽ tha. Nàng cũng là người thuộc tầng lớp quyền quý, không muốn ức hiếp những kẻ thấp kém, nhỏ yếu.
Liễu Thanh Thanh nghe, bà hẳn là người đủ thông minh để hiểu ẩn ý của nàng, mà dù bà không hiểu thì cũng vì một chữ “sợ” nên chắc chắn sẽ thành thật khai báo.
Bà không nghĩ đến lý do tại sao nàng hỏi vậy, nàng và tên phế vật Bá Thiên Vũ chẳng lẽ có mối quan hệ khác thường, chẳng hạn như hắn đã dê nàng, sờ móc nàng, nên giờ nàng tìm đến để thiến hắn. Bà chỉ nhẹ nhàng trấn an hai đứa cháu rằng bà không sao. Sau đó bà đưa tay vịnh vai Liễu Ngọc Phượng, nói.
- Đứa cháu này với hắn, trong tương lai sẽ là chị vợ của hắn.
Rồi bà đặt tay lên vai Liễu Ngọc Trân, nói.
- Đứa cháu này của ta có hôn ước chung thân với hắn. Hôm trước nàng vừa tròn 15 tuổi, đã bằng tuổi với hắn, hai đứa xem như đã là người trưởng thành, cho nên hôm nay lão già ta mang nó đến đây để bàn luận với Bá gia, định ngày tổ chức hôn lễ trong tháng tới cho hai đứa nó.
Trong phòng, một màn khó hiểu dĩ nhiên xảy ra đối với những ai chưa biết sợ Bạch Cổ Hi là gì.
Liễu Ngọc Phượng, Liễu Ngọc Trân cảm thấy kỳ lạ, hai nàng nhìn bà, rồi lại nhìn Bạch Cổ Hi.
Mộc Dung Dung thì nhíu mày, chuyện gì đang diễn ra, không phải bà lão này vừa rồi rất hùng hổ với cô gái kia sao, bây giờ tại sao lại giống như rất ngoan ngoãn nghe lời nàng vậy? Con sư tử dởm Bá Lang Lang cũng không phải kẻ ngu, sau khi thấy hành động này, lão dường như đã đoán ra được điều bất ổn ở hai người Bạch Cổ Hi. Lão vội nói nhỏ với Mộc Dung Dung.
- Mau đi tìm gia chủ về, có chuyện bất thường ở đây cần gia chủ giải quyết.
Giữa Đại trưởng lão Bá Lang Lang và vợ chồng gia chủ Bá Thiên Lăng cũng không có cái gì gọi là phân chia cấp bậc hạ - thượng, đơn giản là phận ai nấy làm, đều được lão tổ phân định rõ rành. Cho nên trong lối xưng hô, lão không cần phải thể hiện sự cung kính với gia chủ hay vợ gia chủ như những người khác.
- Ừ.
Mộc Dung Dung tự biết mình không có não bằng Đại trưởng lão, do vậy bà liền rời phòng bằng cửa sau, nhanh chóng đi tìm lang quân đang mếu máo của mình.
Còn Trịnh Phiêu Phiêu thì…
- Hơ, không được, không được!
Cô nàng hơi ngáo này sau khi nghe tin dữ từ miệng Liễu Thanh Thanh, gương mặt đang hí hửng lập tức trở nên hoảng hốt, kêu lên.
- Hắn là của ta, cha ta hôm nay đến là để cưới hắn cho ta, không ai được tranh giành với ta hết!
Nàng vừa dứt lời, Bá Lang Lang và cặp đôi song nguyệt Liễu gia đang có sự khó hiểu liền nhanh chóng chuyển sang kinh ngạc.
Bá Lang Lang như bị sốc điện, khó tin.
“Cái quái gì vậy?! Tại sao cháu ta vô cùng đẹp trai, tuấn mỹ, thiên phú thuộc hạng bậc nhất của trấn, danh uy một trong năm thiên tài trẻ tuổi của trấn mà không một đứa nào thích. Còn thằng phế vật, súc sinh, ngay cả em gái mình cũng muốn chơi trò đẩy xe bò, một chút tu vi cũng không có lại được đến tận hai đứa muốn lấy về?”
“Má nó, lão thiên thật bất công mà!”.
Than, than cái liềng ấy!
Cháu ông dâm như chó, tối ngày núp trong lùm cây để quay tay, ngay cả mấy đứa thị nữ nhìn thấy cũng đều muốn buồn nôn, thà tự lấy tay chà chà bím để giải quyết phiền muộn “rừng dâu không ai hái” còn hơn là nằm xuống, phành háng ra để cho cháu ông đút tiểu jj bé tẹo vào, vậy thì ai mà thèm cưới.
Còn Bá Thiên Vũ. Đồng ý hắn là phế vật đấy, nhưng mà nhìn xem, gương mặt bên ngoài của hắn là thư sinh, bình đạm, bên trong lại ẩn giấu một con thú mắc dạy, gian, dâm, vô đạo, toàn là thứ mà có thể khiến mấy em chết mê, chết mệt. Chỉ cần lên giường với hắn, hắn dùng miệng, dùng tay là chảy nước nhiễu nhãi. Vậy thì đơn nhiên gái phải thích hắn rồi.
Giữa một người đàn ông tuy gian nhưng đầy khí chất và một người đàn ông dâm vãi lìn, tối ngày quay tới quay lui, quay qua quay lại thì gái lúc nào mà chả chọn người đàn ông thứ nhất làm lang quân a.
Về phần hai chị em Liễu Ngọc Phượng, Liễu Ngọc Trân. Họ sau khi nghe tin này thì liền trở nên lo lắng vô cùng, bởi lẽ phía sau Trịnh Phiêu Phiêu chính là Trấn chủ, người mà ngay cả gia chủ Liễu gia cũng phải thối lui, nhường đường khi gặp mặt.
Giờ Trịnh Phiêu Phiêu bảo là cha nàng, tức Trấn chủ muốn cưới Bá Thiên Vũ, người chồng tương lai của cả hai nàng, vậy thì chỉ cần nghĩ đến việc gia chủ Liễu gia khi biết tin sẽ thối lui, từ bỏ hôn ước, lòng của hai nàng đã trở nên quặng đau, tim thắt lại như sắp tan vỡ, ở khóe mắt cũng dâng lên làn hơi nước.
Mà… kể ra cũng hư cấu. Liễu Ngọc Phượng từ sau lần thấy con chó Bá Thiên Vũ cắn dọa cặp đôi nam nữ Đổng gia rồi chết mê, chết mệt hắn, không biết nàng ta đã dùng cách gì mà lại có thể thuyết phục Liễu Ngọc Trân, sau này Liễu Ngọc Trân và Bá Thiên Vũ cưới nhau, ra ở riêng thì cho nàng qua ở ké để có thể làm mấy chuyện mờ ám, tựa như chuyện tình giữa chị vợ và chồng em gái, hoặc câu dẫn Bá Thiên Vũ, nhân lúc em gái có việc rời nhà thì cùng Bá Thiên Vũ chịch chịch, xoạc xoạc, cố gắng nhúng nhảy để Bá Thiên Vũ kết nàng làm thiếp,…
Cho nên cũng có thể nói, nếu Liễu Ngọc Trân không cưới được Bá Thiên Vũ, nàng cũng không có được Bá Thiên Vũ. Nỗi xót của cả hai, chính là như nhau.
Ngọc Trân khóc, nàng cũng khóc theo là chuyện dễ hiểu.
- Bà bà…
- Bà bà…
Cặp đôi song nguyệt họ Liễu vội quay sang Liễu Thanh Thanh cầu cứu, đôi mắt đượm buồn như đã muốn nói lên rằng “không, cháu không muốn. Cháu muốn chàng, cháu muốn cưới chàng!”
Bất quá ngay lúc này, Trịnh Phiêu Phiêu liền cậy cha, cậy bối cảnh, hung hăng đứng dậy trừng mắt với hai chị em Phượng, Trân. Nàng làm điệu bộ đại tiểu thư đầu gỗ, chỉ tay vào Liễu Ngọc Trân, quát lên.
- Ngươi đó, mau từ bỏ hôn ước với hắn. Hắn là của ta rồi, ngươi không có phần đâu, hừ hừ!
Và đó, cũng là điều mà Bạch Cổ Hi đang muốn nói.
Trước tình hình căng thẳng giữa ba tuyệt sắc giai nhân thiếu nữ của trấn, Bạch Cổ Hi cười giận trong lòng.
“Tiểu Thiên Vũ, chàng thật đào hoa đấy có biết không hả. Chàng như vậy, ta sẽ rất ghét… nữ nhân bên ngoài của chàng!!!”.
Sau đó thì cất lên tiếng hoa âm đầy lạnh lùng.
- Phải. Các ngươi nên từ bỏ chàng ấy!
Thế rồi ngay khi Liễu Thanh Thanh muốn đứng dậy xin lỗi, cốt yếu mong Bạch Cổ Hi đừng giận mà giết ba bà cháu, à không, giết bà được rồi, đừng giết hai đứa cháu tội nghiệp của bà, sai người diệt luôn cả Liễu gia của bà.
Bạch Cổ Hi bỗng nhiên mỉm cười, một nụ cười mà chỉ có những ai đang sợ nàng mới thấy được sự nguy hiểm ẩn ở bên trong, nàng nói với Liễu Thanh Thanh.
- Chỉ cần trả lời ta. Hai nàng có quan hệ như thế nào với Bá Thiên Vũ là được.
Ẩn ý của nàng rất rõ, chỉ cần trả lời thành thật cho nàng biết thì nàng sẽ tha. Nàng cũng là người thuộc tầng lớp quyền quý, không muốn ức hiếp những kẻ thấp kém, nhỏ yếu.
Liễu Thanh Thanh nghe, bà hẳn là người đủ thông minh để hiểu ẩn ý của nàng, mà dù bà không hiểu thì cũng vì một chữ “sợ” nên chắc chắn sẽ thành thật khai báo.
Bà không nghĩ đến lý do tại sao nàng hỏi vậy, nàng và tên phế vật Bá Thiên Vũ chẳng lẽ có mối quan hệ khác thường, chẳng hạn như hắn đã dê nàng, sờ móc nàng, nên giờ nàng tìm đến để thiến hắn. Bà chỉ nhẹ nhàng trấn an hai đứa cháu rằng bà không sao. Sau đó bà đưa tay vịnh vai Liễu Ngọc Phượng, nói.
- Đứa cháu này với hắn, trong tương lai sẽ là chị vợ của hắn.
Rồi bà đặt tay lên vai Liễu Ngọc Trân, nói.
- Đứa cháu này của ta có hôn ước chung thân với hắn. Hôm trước nàng vừa tròn 15 tuổi, đã bằng tuổi với hắn, hai đứa xem như đã là người trưởng thành, cho nên hôm nay lão già ta mang nó đến đây để bàn luận với Bá gia, định ngày tổ chức hôn lễ trong tháng tới cho hai đứa nó.
Trong phòng, một màn khó hiểu dĩ nhiên xảy ra đối với những ai chưa biết sợ Bạch Cổ Hi là gì.
Liễu Ngọc Phượng, Liễu Ngọc Trân cảm thấy kỳ lạ, hai nàng nhìn bà, rồi lại nhìn Bạch Cổ Hi.
Mộc Dung Dung thì nhíu mày, chuyện gì đang diễn ra, không phải bà lão này vừa rồi rất hùng hổ với cô gái kia sao, bây giờ tại sao lại giống như rất ngoan ngoãn nghe lời nàng vậy? Con sư tử dởm Bá Lang Lang cũng không phải kẻ ngu, sau khi thấy hành động này, lão dường như đã đoán ra được điều bất ổn ở hai người Bạch Cổ Hi. Lão vội nói nhỏ với Mộc Dung Dung.
- Mau đi tìm gia chủ về, có chuyện bất thường ở đây cần gia chủ giải quyết.
Giữa Đại trưởng lão Bá Lang Lang và vợ chồng gia chủ Bá Thiên Lăng cũng không có cái gì gọi là phân chia cấp bậc hạ - thượng, đơn giản là phận ai nấy làm, đều được lão tổ phân định rõ rành. Cho nên trong lối xưng hô, lão không cần phải thể hiện sự cung kính với gia chủ hay vợ gia chủ như những người khác.
- Ừ.
Mộc Dung Dung tự biết mình không có não bằng Đại trưởng lão, do vậy bà liền rời phòng bằng cửa sau, nhanh chóng đi tìm lang quân đang mếu máo của mình.
Còn Trịnh Phiêu Phiêu thì…
- Hơ, không được, không được!
Cô nàng hơi ngáo này sau khi nghe tin dữ từ miệng Liễu Thanh Thanh, gương mặt đang hí hửng lập tức trở nên hoảng hốt, kêu lên.
- Hắn là của ta, cha ta hôm nay đến là để cưới hắn cho ta, không ai được tranh giành với ta hết!
Nàng vừa dứt lời, Bá Lang Lang và cặp đôi song nguyệt Liễu gia đang có sự khó hiểu liền nhanh chóng chuyển sang kinh ngạc.
Bá Lang Lang như bị sốc điện, khó tin.
“Cái quái gì vậy?! Tại sao cháu ta vô cùng đẹp trai, tuấn mỹ, thiên phú thuộc hạng bậc nhất của trấn, danh uy một trong năm thiên tài trẻ tuổi của trấn mà không một đứa nào thích. Còn thằng phế vật, súc sinh, ngay cả em gái mình cũng muốn chơi trò đẩy xe bò, một chút tu vi cũng không có lại được đến tận hai đứa muốn lấy về?”
“Má nó, lão thiên thật bất công mà!”.
Than, than cái liềng ấy!
Cháu ông dâm như chó, tối ngày núp trong lùm cây để quay tay, ngay cả mấy đứa thị nữ nhìn thấy cũng đều muốn buồn nôn, thà tự lấy tay chà chà bím để giải quyết phiền muộn “rừng dâu không ai hái” còn hơn là nằm xuống, phành háng ra để cho cháu ông đút tiểu jj bé tẹo vào, vậy thì ai mà thèm cưới.
Còn Bá Thiên Vũ. Đồng ý hắn là phế vật đấy, nhưng mà nhìn xem, gương mặt bên ngoài của hắn là thư sinh, bình đạm, bên trong lại ẩn giấu một con thú mắc dạy, gian, dâm, vô đạo, toàn là thứ mà có thể khiến mấy em chết mê, chết mệt. Chỉ cần lên giường với hắn, hắn dùng miệng, dùng tay là chảy nước nhiễu nhãi. Vậy thì đơn nhiên gái phải thích hắn rồi.
Giữa một người đàn ông tuy gian nhưng đầy khí chất và một người đàn ông dâm vãi lìn, tối ngày quay tới quay lui, quay qua quay lại thì gái lúc nào mà chả chọn người đàn ông thứ nhất làm lang quân a.
Về phần hai chị em Liễu Ngọc Phượng, Liễu Ngọc Trân. Họ sau khi nghe tin này thì liền trở nên lo lắng vô cùng, bởi lẽ phía sau Trịnh Phiêu Phiêu chính là Trấn chủ, người mà ngay cả gia chủ Liễu gia cũng phải thối lui, nhường đường khi gặp mặt.
Giờ Trịnh Phiêu Phiêu bảo là cha nàng, tức Trấn chủ muốn cưới Bá Thiên Vũ, người chồng tương lai của cả hai nàng, vậy thì chỉ cần nghĩ đến việc gia chủ Liễu gia khi biết tin sẽ thối lui, từ bỏ hôn ước, lòng của hai nàng đã trở nên quặng đau, tim thắt lại như sắp tan vỡ, ở khóe mắt cũng dâng lên làn hơi nước.
Mà… kể ra cũng hư cấu. Liễu Ngọc Phượng từ sau lần thấy con chó Bá Thiên Vũ cắn dọa cặp đôi nam nữ Đổng gia rồi chết mê, chết mệt hắn, không biết nàng ta đã dùng cách gì mà lại có thể thuyết phục Liễu Ngọc Trân, sau này Liễu Ngọc Trân và Bá Thiên Vũ cưới nhau, ra ở riêng thì cho nàng qua ở ké để có thể làm mấy chuyện mờ ám, tựa như chuyện tình giữa chị vợ và chồng em gái, hoặc câu dẫn Bá Thiên Vũ, nhân lúc em gái có việc rời nhà thì cùng Bá Thiên Vũ chịch chịch, xoạc xoạc, cố gắng nhúng nhảy để Bá Thiên Vũ kết nàng làm thiếp,…
Cho nên cũng có thể nói, nếu Liễu Ngọc Trân không cưới được Bá Thiên Vũ, nàng cũng không có được Bá Thiên Vũ. Nỗi xót của cả hai, chính là như nhau.
Ngọc Trân khóc, nàng cũng khóc theo là chuyện dễ hiểu.
- Bà bà…
- Bà bà…
Cặp đôi song nguyệt họ Liễu vội quay sang Liễu Thanh Thanh cầu cứu, đôi mắt đượm buồn như đã muốn nói lên rằng “không, cháu không muốn. Cháu muốn chàng, cháu muốn cưới chàng!”
Bất quá ngay lúc này, Trịnh Phiêu Phiêu liền cậy cha, cậy bối cảnh, hung hăng đứng dậy trừng mắt với hai chị em Phượng, Trân. Nàng làm điệu bộ đại tiểu thư đầu gỗ, chỉ tay vào Liễu Ngọc Trân, quát lên.
- Ngươi đó, mau từ bỏ hôn ước với hắn. Hắn là của ta rồi, ngươi không có phần đâu, hừ hừ!
Và đó, cũng là điều mà Bạch Cổ Hi đang muốn nói.
Trước tình hình căng thẳng giữa ba tuyệt sắc giai nhân thiếu nữ của trấn, Bạch Cổ Hi cười giận trong lòng.
“Tiểu Thiên Vũ, chàng thật đào hoa đấy có biết không hả. Chàng như vậy, ta sẽ rất ghét… nữ nhân bên ngoài của chàng!!!”.
Sau đó thì cất lên tiếng hoa âm đầy lạnh lùng.
- Phải. Các ngươi nên từ bỏ chàng ấy!
Danh sách chương