nhóm dịch: bánh bao
Thẳng thắn mà nói, ông nội rất yêu thương mình, tức giận như vậy là rất ít, cho nên Ôn Tứ Nguyệt cũng có chút chột dạ.
Không nghĩ tới vào phòng, khóa cửa ông Ôn chỉ ngồi ở trên đầu giường thở dài, hơn nửa ngày mới nói: “Nhóc con à, cháu đừng nói lời kia, chuyện này không hề liên quan đến việc cháu có phải cháu gái ruột của ông không, ông nội cũng là vì tốt cho cháu, không muốn để cho cháu đi theo vết xe đổ của ông nội.” Cơ mà ông Ôn cũng không nghĩ tới, cháu gái lại có thiên phú như vậy.
Cho nên một mặt lại làm cho ông ấy có chút tiếc tài, vốn nhất mạch này đoạn ở trong tay mình vốn thẹn với tổ sư gia, hiện tại nhìn thấy Ôn Tứ Nguyệt vậy mà có thể tự học thành tài, lại có chút rục rịch.
Nhưng năm ngoái cảnh đại thần nhảy nhót ở thôn bên cạnh bị đánh đến đầu chảy máu, chính ông ấy còn rõ ràng trước mắt.
Đúng là lúc rối rắm, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, kinh ngạc nhìn Ôn Tứ Nguyệt, “Cháu biết thân thế của mình, thế tại sao không thấy bất ngờ hả?”
“Ông nội không phải cũng sớm biết cháu không phải cháu gái ruột của ông sao? Ôn Tứ Nguyệt không cho là đúng trả lời.
ông Ôn lại cúi đầu, không dám nhìn Ôn Tứ Nguyệt, “Vậy cháu không oán ông nội à? Rõ ràng sớm biết cháu bị ôm nhầm, cũng không nghĩ đến việc đưa cháu trở về thành.”
“Trở về làm gì? Vừa rồi lúc trở về cháu đã tự tính toán một chút, mệnh cách này của cháu trước hai mươi tuổi không thể rời khỏi núi này, vào trong thành chắc chắn chỉ còn nước ngỏm. Cháu biết ông nội cũng vì tốt cho cháu.”
Cho nên Ôn Tứ Nguyệt rất cảm động, huống chi ông Ôn đã sớm biết thân phận của mình, trong hoàn cảnh gian khổ như vậy, mọi thứ đều chỉ có mình đến trước.
Cơ mà muốn rời đi cũng được, tìm quý nhân kết hôn có thể phá.
Nhưng vùng quê nghèo hẻo lánh này, đi đâu tìm quý nhân.
Thật sự quý nhân cũng sẽ không coi trọng nha đầu nông thôn nhà mình.
Cho nên hơi đáng tiếc khi không thể tính toán tương lai cho mình, bằng không cô muốn xem vận mệnh tương lai của mình như thế nào.
Lại thấy ông Ôn lo lắng sau này mình giống như bản thân ông, cô liền nói: “Ông nội, ông đừng xụ mặt nữa, trong lòng cháu biết rõ, cháu sẽ không tùy tiện xem bói cho người ta.” Huống chi trong hoàn cảnh này cũng không cho phép bản thân mở quầy.
ông Ôn nghe nói như vậy, đích xác yên tâm rất nhiều.
xem bói cho người ta, tính là mạng của người khác, song lại tiêu hao vận mệnh của mình.
Thẳng thắn mà nói, ông nội rất yêu thương mình, tức giận như vậy là rất ít, cho nên Ôn Tứ Nguyệt cũng có chút chột dạ.
Không nghĩ tới vào phòng, khóa cửa ông Ôn chỉ ngồi ở trên đầu giường thở dài, hơn nửa ngày mới nói: “Nhóc con à, cháu đừng nói lời kia, chuyện này không hề liên quan đến việc cháu có phải cháu gái ruột của ông không, ông nội cũng là vì tốt cho cháu, không muốn để cho cháu đi theo vết xe đổ của ông nội.” Cơ mà ông Ôn cũng không nghĩ tới, cháu gái lại có thiên phú như vậy.
Cho nên một mặt lại làm cho ông ấy có chút tiếc tài, vốn nhất mạch này đoạn ở trong tay mình vốn thẹn với tổ sư gia, hiện tại nhìn thấy Ôn Tứ Nguyệt vậy mà có thể tự học thành tài, lại có chút rục rịch.
Nhưng năm ngoái cảnh đại thần nhảy nhót ở thôn bên cạnh bị đánh đến đầu chảy máu, chính ông ấy còn rõ ràng trước mắt.
Đúng là lúc rối rắm, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, kinh ngạc nhìn Ôn Tứ Nguyệt, “Cháu biết thân thế của mình, thế tại sao không thấy bất ngờ hả?”
“Ông nội không phải cũng sớm biết cháu không phải cháu gái ruột của ông sao? Ôn Tứ Nguyệt không cho là đúng trả lời.
ông Ôn lại cúi đầu, không dám nhìn Ôn Tứ Nguyệt, “Vậy cháu không oán ông nội à? Rõ ràng sớm biết cháu bị ôm nhầm, cũng không nghĩ đến việc đưa cháu trở về thành.”
“Trở về làm gì? Vừa rồi lúc trở về cháu đã tự tính toán một chút, mệnh cách này của cháu trước hai mươi tuổi không thể rời khỏi núi này, vào trong thành chắc chắn chỉ còn nước ngỏm. Cháu biết ông nội cũng vì tốt cho cháu.”
Cho nên Ôn Tứ Nguyệt rất cảm động, huống chi ông Ôn đã sớm biết thân phận của mình, trong hoàn cảnh gian khổ như vậy, mọi thứ đều chỉ có mình đến trước.
Cơ mà muốn rời đi cũng được, tìm quý nhân kết hôn có thể phá.
Nhưng vùng quê nghèo hẻo lánh này, đi đâu tìm quý nhân.
Thật sự quý nhân cũng sẽ không coi trọng nha đầu nông thôn nhà mình.
Cho nên hơi đáng tiếc khi không thể tính toán tương lai cho mình, bằng không cô muốn xem vận mệnh tương lai của mình như thế nào.
Lại thấy ông Ôn lo lắng sau này mình giống như bản thân ông, cô liền nói: “Ông nội, ông đừng xụ mặt nữa, trong lòng cháu biết rõ, cháu sẽ không tùy tiện xem bói cho người ta.” Huống chi trong hoàn cảnh này cũng không cho phép bản thân mở quầy.
ông Ôn nghe nói như vậy, đích xác yên tâm rất nhiều.
xem bói cho người ta, tính là mạng của người khác, song lại tiêu hao vận mệnh của mình.
Danh sách chương