nhóm dịch: bánh bao

Trước khi sắc trời tối đen ăn cơm tối xong, mọi người rửa mặt liền chuẩn bị đi ngủ, trong thôn cũng không có điện, tuy rằng mỗi năm một người có thể lĩnh mấy cân phiếu, nhưng vẫn phải tiết kiệm một chút.

Quýt Cảnh cùng Tứ Nguyệt chen chúc trên một cái giường, gắt gao ôm lấy cánh tay Tứ Nguyệt, “Tứ Nguyệt, chị nghe người nọ, chính là cha em ấy, ông ta nói trong nhà mình rất tốt, em thật sự không có ý định trở về sao?”

Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi với Tứ Nguyệt, bản thân là tiểu thư trong thành, song lại ở nông thôn này chịu khổ, chính mình không có tiền đồ, bị người ta bắt nạt còn cần cô bảo vệ, chị ấy đúng là không đủ tư cách làm chị gái.

“Đó đều là hưng thịnh giả tạo, huống chi chị không biết đâu, em vụng trộm hỏi thăm, ông ta muốn leo lên cành cây nên coi em làm vật phẩm đưa cho kẻ khác, chị cũng đừng nghĩ, coi như ông ta chưa từng tới, chúng ta phải tiếp tục sống qua ngày.” Tứ Nguyệt mệt mỏi không chịu nổi, cảm thấy nhắm mắt lại là có thể lập tức ngủ đi.

Mà Tiêu Mạc Nhiên cách vách gối cánh tay dựa vào giường, cảm thấy rất thú vị, anh vốn là muốn tránh né Chu gia nên mới chủ động về nông thôn, không nghĩ tới vậy mà còn gặp phải chuyện cẩu huyết như vậy.

Anh còn tưởng rằng cô gái hung dữ như Tứ Nguyệt, biết thân phận của mình, nhất định sẽ trở về thành đánh đuổi cô gái làm tu hú chiếm tổ kia chứ, không nghĩ tới cô lại mắng cha ruột mình không ra thứ gì cả.



Còn có nói tướng mạo kia... Điều này làm cho Tiêu Mạc Nhiên nhớ tới chuyện cô thay Hàn bí thư gia tìm được phần mộ.

Trong thôn nhiều người như vậy đâu ai biết, một cô gái như cô lại biết rõ vị trí như thế, hơn nữa hôm nay lúc vào phòng đưa đồ cho ông Ôn, anh có nhìn thấy sách lộ ra dưới gầm giường, gì mà liễu trang tương pháp ma y tương thuật, thật nhìn không ra ông lão này lại to gan làm bậy, mấy thứ này còn dám giấu vào trong nhà.

Không sợ mình báo cáo ông ấy sao? Khi anh đang nghĩ, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng chim hót quen thuộc, xoay người đẩy cửa sổ nhìn một chút bên ngoài chân tường, quả nhiên nhìn thấy một cái đầu quen thuộc.

Lập tức hiểu ý, vụng trộm đứng dậy rời khỏi sân.

Tường bùn đất rất thấp, anh không cần mở cửa bên liền trực tiếp trực tiếp trèo qua, quả nhiên nhìn thấy Đinh Dung Sơn đang chờ ở đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện