nhóm dịch: bánh bao
Thấy con trai và con gái đều lên lầu, Vương Trung Cường lúc này mới hạ giọng nói với Hồ Tú Quần: “Tôi đã cho người đi xem con bé kia rồi, nghe nói dáng vẻ rất xinh đẹp, con trai của Lưu xã trưởng hẳn là sẽ hài lòng.”
Thì ra, Lưu xã trưởng tin những thứ kia, thời gian trước âm thầm tìm người đi coi bói, bà cốt nói phải cùng nhà Vương Trung Cường kết hôn gia, như vậy quan vận của lão ta mới có thể càng ngày càng tốt.
Nhưng con trai lão ta chỉ là một tên côn đồ, thanh danh bày ra ở đó, vợ chồng Vương gia làm sao nỡ gả Vương Vệ Hồng cho lão ta chứ? Huống chi hai người còn giới thiệu cho Vương Vệ Hồng một người ở tỉnh.
Vì thế bọn họ liền nhớ tới đưa con gái bị ôm nhầm đang ở nông thôn.
Bọn họ không phải mới biết con gái bị ôm nhầm, ngược lại bảy năm trước đã biết được, chỉ là nhìn thấy Vương Vệ Hồng xinh đẹp như vậy, lại thông minh, cho nên mới luyến tiếc, cuối cùng tùy ý để cho sai lầm này tiếp tục kéo dài.
Hơn nữa hai vợ chồng cũng cần thể diện, nha đầu nông thôn quê mùa quê thổ khí, bọn họ mấy năm nay ở trong thành phố cũng có chút thanh danh, vì vậy không muốn bị hủy diệt bởi đứa nhỏ kia.
Nếu như không phải luyến tiếc Vương Vệ Hồng, thì cũng không có ý định đón người trở về.
“Tôi đã nói chuyện với Lưu xã trưởng rồi, ông ta lập tức đồng ý, ngày mai tôi tự mình đi đón con bé.” Vương Trung Cường suy nghĩ một chút, vẫn nên tự mình đi mới ổn thỏa, chỉ cần gả Ôn Tứ Nguyệt đến Lưu gia là được rồi.
***
Tối hôm qua mưa to một đêm, thôn bên cạnh quanh năm hái đá, sạt lở đất, hơn phân nửa thôn đều bị sạt lở nhấn chìm.
Con người chạy ra ngoài, nhưng gia súc không tốt như vậy, bây giờ tất cả đều bị chôn vùi bên trong.
Đám thanh niên trí thức cũng không có chỗ ở, sáng sớm hôm nay đại đội trưởng liền đến từng nhà thông báo họp, bọn họ chia tổ bao gồm mười hai thanh niên trí thức.
Dân làng đau khổ liên tục, vốn lương thực cũng không đủ, hiện tại lại có mười hai người tới, đợi đến khi phân lương thực lại không đủ.
Mà bây giờ gọi mọi người đi rút thăm, mười hai cây tăm nhuộm màu, rút được cái nào liền ở nhà đấy.
Những thanh niên trí thức trong thành này, nói trắng ra tính tình không tốt lại kiều quý, làm nông còn không tốt, phân đến nhà ai thì kẻ đó xui xẻo, dầu lửa còn không biết phải lãng phí không công bao nhiêu đây! Cho nên tất cả mọi người đều không vui vẻ nổi, ai nấy đều mặt mày ủ rũ.
ông Ôn vận khí không tốt, rút được một cây tăm đỏ, một cước sâu một cước nông một cước giẫm lên con đường lầy lội về nhà.
Trận mưa tối hôm qua khiến trong đầu Ôn Tứ Nguyệt có thêm không ít ký ức. Ngoại trừ bản thân cô ra, thì còn có kí ức của nguyên chủ Ôn Tứ Nguyệt.
Cô vốn là người ở thế giới khác, lão đại vẽ bùa chú, cầu trường sinh, ai ngờ tới chín mươi chín đạo thiên lôi rơi xuống, một phát đã khiến cô xuyên qua quyển niên đại văn này.
Thấy con trai và con gái đều lên lầu, Vương Trung Cường lúc này mới hạ giọng nói với Hồ Tú Quần: “Tôi đã cho người đi xem con bé kia rồi, nghe nói dáng vẻ rất xinh đẹp, con trai của Lưu xã trưởng hẳn là sẽ hài lòng.”
Thì ra, Lưu xã trưởng tin những thứ kia, thời gian trước âm thầm tìm người đi coi bói, bà cốt nói phải cùng nhà Vương Trung Cường kết hôn gia, như vậy quan vận của lão ta mới có thể càng ngày càng tốt.
Nhưng con trai lão ta chỉ là một tên côn đồ, thanh danh bày ra ở đó, vợ chồng Vương gia làm sao nỡ gả Vương Vệ Hồng cho lão ta chứ? Huống chi hai người còn giới thiệu cho Vương Vệ Hồng một người ở tỉnh.
Vì thế bọn họ liền nhớ tới đưa con gái bị ôm nhầm đang ở nông thôn.
Bọn họ không phải mới biết con gái bị ôm nhầm, ngược lại bảy năm trước đã biết được, chỉ là nhìn thấy Vương Vệ Hồng xinh đẹp như vậy, lại thông minh, cho nên mới luyến tiếc, cuối cùng tùy ý để cho sai lầm này tiếp tục kéo dài.
Hơn nữa hai vợ chồng cũng cần thể diện, nha đầu nông thôn quê mùa quê thổ khí, bọn họ mấy năm nay ở trong thành phố cũng có chút thanh danh, vì vậy không muốn bị hủy diệt bởi đứa nhỏ kia.
Nếu như không phải luyến tiếc Vương Vệ Hồng, thì cũng không có ý định đón người trở về.
“Tôi đã nói chuyện với Lưu xã trưởng rồi, ông ta lập tức đồng ý, ngày mai tôi tự mình đi đón con bé.” Vương Trung Cường suy nghĩ một chút, vẫn nên tự mình đi mới ổn thỏa, chỉ cần gả Ôn Tứ Nguyệt đến Lưu gia là được rồi.
***
Tối hôm qua mưa to một đêm, thôn bên cạnh quanh năm hái đá, sạt lở đất, hơn phân nửa thôn đều bị sạt lở nhấn chìm.
Con người chạy ra ngoài, nhưng gia súc không tốt như vậy, bây giờ tất cả đều bị chôn vùi bên trong.
Đám thanh niên trí thức cũng không có chỗ ở, sáng sớm hôm nay đại đội trưởng liền đến từng nhà thông báo họp, bọn họ chia tổ bao gồm mười hai thanh niên trí thức.
Dân làng đau khổ liên tục, vốn lương thực cũng không đủ, hiện tại lại có mười hai người tới, đợi đến khi phân lương thực lại không đủ.
Mà bây giờ gọi mọi người đi rút thăm, mười hai cây tăm nhuộm màu, rút được cái nào liền ở nhà đấy.
Những thanh niên trí thức trong thành này, nói trắng ra tính tình không tốt lại kiều quý, làm nông còn không tốt, phân đến nhà ai thì kẻ đó xui xẻo, dầu lửa còn không biết phải lãng phí không công bao nhiêu đây! Cho nên tất cả mọi người đều không vui vẻ nổi, ai nấy đều mặt mày ủ rũ.
ông Ôn vận khí không tốt, rút được một cây tăm đỏ, một cước sâu một cước nông một cước giẫm lên con đường lầy lội về nhà.
Trận mưa tối hôm qua khiến trong đầu Ôn Tứ Nguyệt có thêm không ít ký ức. Ngoại trừ bản thân cô ra, thì còn có kí ức của nguyên chủ Ôn Tứ Nguyệt.
Cô vốn là người ở thế giới khác, lão đại vẽ bùa chú, cầu trường sinh, ai ngờ tới chín mươi chín đạo thiên lôi rơi xuống, một phát đã khiến cô xuyên qua quyển niên đại văn này.
Danh sách chương