nhóm dịch: bánh bao

Tiêu Mạc Nhiên và Ôn Tứ Nguyệt là đương sự, chỉ đi chạy giấy chứng nhận kết hôn trở về, mọi thứ đều chuẩn bị xong.

Phòng mới ở nhà đông, Quýt Cảnh cắt chữ hỉ đỏ thật lớn dán lên tường, trên giường thay ga trải giường mới cùng khăn gối, trong phòng có thêm chậu sứ đỏ và những vật nhỏ khác nên có kết hôn.

Dù sao cũng giống như đúc, chờ đưa mọi người rời đi, hai người vào phòng có chút kinh ngạc, đương nhiên càng nhiều là xấu hổ.

Ôn Tứ Nguyệt luôn cảm thấy đầu óc Tiêu Mạc Nhiên này bình thường, không có khả năng kết hôn với mình, nói không chừng là có mưu đồ, cho nên cho dù hắn có đẹp đến đâu, mình cũng không có khả năng bị lừa.

Dù sao cũng phải quan sát quan sát một thời gian.

Nếu không phải vì vấn đề bát tự của anh, có lẽ cô sẽ không lập tức kết hôn.

Mà Tiêu Mạc Nhiên cũng có chút hối hận, hình như có chút vội vàng, kỳ thật anh hoàn toàn có thể bồi dưỡng tình cảm với Ôn Tứ Nguyệt, trước khi trở về thành kết hôn là được rồi.

Cơ mà hình như Ôn Tứ Nguyệt so với mình càng cần kết hôn, không phải cô nói cha mẹ ruột của cô chờ đón cô trở về gả cho một tên côn đồ sao? “Vậy cái gì?”

“Bằng không...”



Hai người đứng ở bên cửa đều nhìn đông nhìn tây, không dám nhìn nhau, lại không nghĩ tới đồng thời mở miệng.

Thế nên tình cảnh bây giờ thậm chí còn lúng túng hơn.

“Nếu không cô nói trước đi.”

“Anh nói trước.”

Cuối cùng Ôn Tứ Nguyệt ho khan một tiếng, “Tôi nói trước, chúng ta lại ký thêm mấy hiệp ước đi?”

“Nghe lời cô.” Tiêu Mạc Nhiên không phản đối, tính cách mà anh thiết lập trước mặt Ôn Tứ Nguyệt cũng không cho phép anh phản đối.

Ôn Tứ Nguyệt thấy anh đồng ý liền thở phào nhẹ nhõm, đây đại khái chính là nơi Tiêu Mạc Nhiên mong muốn nhất, nghe lời.”Được rồi, giường thì mỗi người một nửa, vào trong phòng này hai chúng ta chính là anh em tốt, ra khỏi phòng chúng ta mới là vợ chồng, tài sản chung, có việc giúp đỡ lẫn nhau.”

Những lời này nếu người khác nghe xong nhất định cảm thấy không thể lý giải, nhưng Tiêu Mạc Nhiên cảm thấy mình thật sự cưới đúng người, anh vui mừng lập tức đồng ý, “Được.”

Ngoan ghê, Ôn Tứ Nguyệt rất hài lòng, sự xấu hổ quét sạch, hiện tại đối mặt không phải là chồng mới cưới của cô, mà là anh em tốt, “Vậy tôi đi rửa mặt trước, anh lấy cái chăn cũ trong trong rương đi, hai chúng ta oản tù xì, ai thua thì người đó đắp cái kia.”

“Cô thắng, tôi đắp cái cũ.” Tiêu Mạc Nhiên cảm thấy, làm người đàn ông nên nhường nhịn đồng chí nữ, cho nên việc oản tù xì thôi vậy.

“Đúng là anh em tốt.” Ôn Tứ Nguyệt thích dáng vẻ nghe lời lại thông minh của anh nhất, cô vui mừng vỗ vỗ bả vai anh, sau đó mới đi rửa mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện