nhóm dịch: bánh bao
Điều này làm cho Ôn Tứ Nguyệt một lần cho rằng, chẳng lẽ ban ngày giả làm vợ chồng với cô làm khó cho anh rồi à? Nhìn mấy ngày nay ban ngày không ở cùng một chỗ với mình, mỗi ngày trở về đều thần thanh khí sảng.
Lại không biết Tiêu Mạc Nhiên thoải mái như thế hoàn toàn là bởi vì mỗi ngày ra đồng chỉ cần tìm một chỗ thoải mái âm u nghỉ ngơi, bổ túc cho đám Đinh Dung Sơn, động miệng là tốt rồi, căn bản không cần làm việc vất vả.
Thế cho nên chắc chắn tinh thần anh phải tốt rồi.
Mà chạng vạng hôm đó, mọi người tập thể ở trong sân phơi lúa đập đậu và đập lúa mì, tranh thủ hôm nay thu dọn sân phơi, ngày mai đoàn văn công trong thành sẽ tới, nghe nói còn muốn chiếu phim [Chiến tranh mìn], đến lúc đó làm xong hai việc này là được rồi.
Đoàn văn công biểu diễn không nhất thiết phải kinh động cả thôn già trẻ cùng nhau bận rộn, nhưng bộ phim này khiến cho các em nhỏ cũng đi theo giúp đỡ, trên sân đúng là náo nhiệt vô cùng.
Trên bầu trời treo một mặt trăng lớn như một đĩa ngọc bích, các ngôi sao cũng tỏa sáng.”Vừa nhìn đã biết ngày mai thời tiết đẹp trời, đám lúa mì này phơi ở sân hai ngày không chừng có thể phơi khô.”
Chờ đến khi bận rộn xong không sai biệt lắm, đội trưởng ngẩng đầu nhìn mặt trăng lớn trên bầu trời, vẻ mặt hưng phấn. Năm nay thu hoạch tốt, mọi người có thể được chia nhiều lương thực.
Ôn Tứ Nguyệt nhìn toái tinh đầy trời này lại mơ hồ có chút lo lắng, dùng tinh tượng thế giới của bọn họ để giải thích, rõ ràng hơn nửa đêm sẽ mưa to.
Nhưng nếu cô vậy thì đại đội trưởng khẳng định không tin, nhưng lương thực trên sân phơi này cũng có một phần của nhà cô, cho dù may mắn không bị mưa lớn cuốn đến khắp nơi, vậy cũng sẽ bị ngập úng.
Vì thế vẫy tay ý bảo Tiêu Mạc Nhiên lại đây.
Tiêu Mạc Nhiên cũng rất ăn ý, lúc này cô mới giơ tay lên, Tiêu Mạc Nhiên cùng Đinh Dung Sơn bọn họ ở cùng một chỗ liền thấy được, lập tức điên cuồng chạy tới, “Vợ ơi, làm sao vậy?”
Hai người thân mật kề sát nhau, giống như Ôn Tứ Nguyệt nói chuyện lặng lẽ với anh, nhưng mà nói đến bên tai Tiêu Mạc Nhiên lại là: “Nửa đêm có mưa to, anh đi nói với đại đội trưởng.”
Tiêu Mạc Nhiên ngẩng đầu nhìn sao trời lấp lánh, “Hắn hẳn là không đâu nhỉ?” Nhìn cũng không giống như trời mưa, nhưng nếu vợ nói sẽ mưa thì chắc chắn là vậy.
“Nếu chú ấy tin thì tôi cũng không gọi anh đâu, mau đi khoe khoang giống như lần trước, thuyết phục chú ấy.”
Điều này làm cho Ôn Tứ Nguyệt một lần cho rằng, chẳng lẽ ban ngày giả làm vợ chồng với cô làm khó cho anh rồi à? Nhìn mấy ngày nay ban ngày không ở cùng một chỗ với mình, mỗi ngày trở về đều thần thanh khí sảng.
Lại không biết Tiêu Mạc Nhiên thoải mái như thế hoàn toàn là bởi vì mỗi ngày ra đồng chỉ cần tìm một chỗ thoải mái âm u nghỉ ngơi, bổ túc cho đám Đinh Dung Sơn, động miệng là tốt rồi, căn bản không cần làm việc vất vả.
Thế cho nên chắc chắn tinh thần anh phải tốt rồi.
Mà chạng vạng hôm đó, mọi người tập thể ở trong sân phơi lúa đập đậu và đập lúa mì, tranh thủ hôm nay thu dọn sân phơi, ngày mai đoàn văn công trong thành sẽ tới, nghe nói còn muốn chiếu phim [Chiến tranh mìn], đến lúc đó làm xong hai việc này là được rồi.
Đoàn văn công biểu diễn không nhất thiết phải kinh động cả thôn già trẻ cùng nhau bận rộn, nhưng bộ phim này khiến cho các em nhỏ cũng đi theo giúp đỡ, trên sân đúng là náo nhiệt vô cùng.
Trên bầu trời treo một mặt trăng lớn như một đĩa ngọc bích, các ngôi sao cũng tỏa sáng.”Vừa nhìn đã biết ngày mai thời tiết đẹp trời, đám lúa mì này phơi ở sân hai ngày không chừng có thể phơi khô.”
Chờ đến khi bận rộn xong không sai biệt lắm, đội trưởng ngẩng đầu nhìn mặt trăng lớn trên bầu trời, vẻ mặt hưng phấn. Năm nay thu hoạch tốt, mọi người có thể được chia nhiều lương thực.
Ôn Tứ Nguyệt nhìn toái tinh đầy trời này lại mơ hồ có chút lo lắng, dùng tinh tượng thế giới của bọn họ để giải thích, rõ ràng hơn nửa đêm sẽ mưa to.
Nhưng nếu cô vậy thì đại đội trưởng khẳng định không tin, nhưng lương thực trên sân phơi này cũng có một phần của nhà cô, cho dù may mắn không bị mưa lớn cuốn đến khắp nơi, vậy cũng sẽ bị ngập úng.
Vì thế vẫy tay ý bảo Tiêu Mạc Nhiên lại đây.
Tiêu Mạc Nhiên cũng rất ăn ý, lúc này cô mới giơ tay lên, Tiêu Mạc Nhiên cùng Đinh Dung Sơn bọn họ ở cùng một chỗ liền thấy được, lập tức điên cuồng chạy tới, “Vợ ơi, làm sao vậy?”
Hai người thân mật kề sát nhau, giống như Ôn Tứ Nguyệt nói chuyện lặng lẽ với anh, nhưng mà nói đến bên tai Tiêu Mạc Nhiên lại là: “Nửa đêm có mưa to, anh đi nói với đại đội trưởng.”
Tiêu Mạc Nhiên ngẩng đầu nhìn sao trời lấp lánh, “Hắn hẳn là không đâu nhỉ?” Nhìn cũng không giống như trời mưa, nhưng nếu vợ nói sẽ mưa thì chắc chắn là vậy.
“Nếu chú ấy tin thì tôi cũng không gọi anh đâu, mau đi khoe khoang giống như lần trước, thuyết phục chú ấy.”
Danh sách chương