nhóm dịch: bánh bao
Vương Vệ Hồng mở cặp ra, bên trong ngoại trừ một ít tài liệu, cái gì cũng không có, nhất thời có chút tức giận, vẻ mặt nũng nịu, “Ba?”
Sau đó lúc này liền nghe được Ôn Tứ Nguyệt mà ta ghét nhất ho khan, “Cái đó, ông ta đến đón tôi về thành.”
Vốn muốn nói cha tới đón con gái về thành, nhưng một tiếng 'cha' Ôn Tứ Nguyệt đích xác không kêu ra được, cũng không cảm thấy Vương Trung Cường xứng với danh đó.
Chỉ là Vương Vệ Hồng lại không ngốc, thoáng cái liền phản ứng lại, mấy ngày trước không phải nói muốn đón thôn con ranh ở nông thôn kia trở về sao? Anh trai nói là con ranh đó sẽ thay mình gả cho tên côn đồ Lưu Tiểu Đông kia.
Nhưng một thời gian dài không nghe nói, cô ta gần như quên. Chỉ là không ngờ rằng hôm nay bị nhắc tới, lại là ở trường hợp như vậy.
Mà Lý Hồng Kỳ cũng không biết chuyện Vương Vệ Hồng và Ôn Tứ Nguyệt khi còn bé bị ôm nhầm, nghe được lời Ôn Tứ Nguyệt nói, nhất thời không chút lưu tình cười nói: “Ôn Tứ Nguyệt cô điên rồi chứ? Cô lấy chồng rồi còn muốn đánh chủ ý của ba Vệ Hồng?”
Thật sự là không biết xấu hổ, người chồng của bản thân dáng vẻ trông cũng được, chỉ là đáng tiếc bị nhốt ở nông thôn này.
Chỉ là cô ta vừa dứt lời, người trong thôn liền anh một câu tôi một câu, “Nữ đồng chí nói lung tung nói cái gì đấy? Tứ Nguyệt người ta kia vốn là con gái ruột của Vương chủ nhiệm.”
Không đợi Lý Hồng Kỳ kịp phản ứng, lại nhìn thấy Vương Vệ Hồng có người chỉ vào tại chỗ, không biết từ lúc nào sắc mặt trở nên khó coi thấp giọng nói, “Thì ra cô mới là cháu gái ruột của lão Ôn.”
“Đúng vậy, nhìn kỹ đúng là có chút giống.”
Còn có người nói, “Tôi đã bảo rồi mà, Tứ Nguyệt từ nhỏ đã là một cành hoa trong thôn, dáng vẻ xinh đẹp như vậy, không hề giống người Ôn gia, không ngờ rằng là cô gái trong thành.”
Lý Hồng Kỳ trợn tròn mắt, nhẹ nhàng gọi Vương Vệ Hồng hai tiếng, cô không có phản ứng, lúc này mới di chuyển ánh mắt, quả nhiên nhìn thấy Ôn Tứ Nguyệt cùng Vương Trung Cường, tựa hồ càng giống nhau hơn.
Mà khiếp sợ qua đi, trong lòng không phải lo lắng cho Vương Vệ Hồng, ngược lại càng là vui mừng, loại vui mừng này so với lúc tiến vào đoàn văn công còn khiến cho Lý Hồng Kỳ vui vẻ hơn.
Tuy rằng cô ta cũng là người trong thành, nhưng trong thành cũng có người nghèo, cô ta một đường phụ tiểu làm thấp đi tới bây giờ, thật vất vả mới vào đoàn văn công, còn khắp nơi đều bị Vương Vệ Hồng này đè đầu cưỡi cổ.
Vương Vệ Hồng mở cặp ra, bên trong ngoại trừ một ít tài liệu, cái gì cũng không có, nhất thời có chút tức giận, vẻ mặt nũng nịu, “Ba?”
Sau đó lúc này liền nghe được Ôn Tứ Nguyệt mà ta ghét nhất ho khan, “Cái đó, ông ta đến đón tôi về thành.”
Vốn muốn nói cha tới đón con gái về thành, nhưng một tiếng 'cha' Ôn Tứ Nguyệt đích xác không kêu ra được, cũng không cảm thấy Vương Trung Cường xứng với danh đó.
Chỉ là Vương Vệ Hồng lại không ngốc, thoáng cái liền phản ứng lại, mấy ngày trước không phải nói muốn đón thôn con ranh ở nông thôn kia trở về sao? Anh trai nói là con ranh đó sẽ thay mình gả cho tên côn đồ Lưu Tiểu Đông kia.
Nhưng một thời gian dài không nghe nói, cô ta gần như quên. Chỉ là không ngờ rằng hôm nay bị nhắc tới, lại là ở trường hợp như vậy.
Mà Lý Hồng Kỳ cũng không biết chuyện Vương Vệ Hồng và Ôn Tứ Nguyệt khi còn bé bị ôm nhầm, nghe được lời Ôn Tứ Nguyệt nói, nhất thời không chút lưu tình cười nói: “Ôn Tứ Nguyệt cô điên rồi chứ? Cô lấy chồng rồi còn muốn đánh chủ ý của ba Vệ Hồng?”
Thật sự là không biết xấu hổ, người chồng của bản thân dáng vẻ trông cũng được, chỉ là đáng tiếc bị nhốt ở nông thôn này.
Chỉ là cô ta vừa dứt lời, người trong thôn liền anh một câu tôi một câu, “Nữ đồng chí nói lung tung nói cái gì đấy? Tứ Nguyệt người ta kia vốn là con gái ruột của Vương chủ nhiệm.”
Không đợi Lý Hồng Kỳ kịp phản ứng, lại nhìn thấy Vương Vệ Hồng có người chỉ vào tại chỗ, không biết từ lúc nào sắc mặt trở nên khó coi thấp giọng nói, “Thì ra cô mới là cháu gái ruột của lão Ôn.”
“Đúng vậy, nhìn kỹ đúng là có chút giống.”
Còn có người nói, “Tôi đã bảo rồi mà, Tứ Nguyệt từ nhỏ đã là một cành hoa trong thôn, dáng vẻ xinh đẹp như vậy, không hề giống người Ôn gia, không ngờ rằng là cô gái trong thành.”
Lý Hồng Kỳ trợn tròn mắt, nhẹ nhàng gọi Vương Vệ Hồng hai tiếng, cô không có phản ứng, lúc này mới di chuyển ánh mắt, quả nhiên nhìn thấy Ôn Tứ Nguyệt cùng Vương Trung Cường, tựa hồ càng giống nhau hơn.
Mà khiếp sợ qua đi, trong lòng không phải lo lắng cho Vương Vệ Hồng, ngược lại càng là vui mừng, loại vui mừng này so với lúc tiến vào đoàn văn công còn khiến cho Lý Hồng Kỳ vui vẻ hơn.
Tuy rằng cô ta cũng là người trong thành, nhưng trong thành cũng có người nghèo, cô ta một đường phụ tiểu làm thấp đi tới bây giờ, thật vất vả mới vào đoàn văn công, còn khắp nơi đều bị Vương Vệ Hồng này đè đầu cưỡi cổ.
Danh sách chương