nhóm dịch: bánh bao
Chỉ là ôm nhầm chính là một chuyện kỳ lạ, hiện tại ba ruột Ôn Tứ Nguyệt ở trong thành vẫn làm quan lớn, hơn nữa Vương Vệ Hồng được an bài đến Ôn gia, lại vừa vặn là cháu gái Ôn gia.
Đây chính là câu chuyện tán dóc xôn xao nhất sau trà dư, huống chi là thôn nhỏ hiếm hoi xảy ra chuyện mới mẻ như vậy.
Ôn Tứ Nguyệt khẽ oán giận với ông Ôn,“Đúng là keo kiệt, mười lăm cân lương phiếu cùng năm đồng tiền, thế mà ông ta cũng cho được à?”
“Vốn đã ít, con còn hào phóng cho Lư Phả Tử năm cân lương phiếu.” Ông Ôn lại đáng tiếc năm cân lương phiếu kia.
“Người ta chạy đôn chạy đáo cơ mà ông?” Huống chi Ôn Tứ Nguyệt cảm thấy, chút lương phiếu này còn thiệt thòi cho Lư Phả Tử ấy.
Nếu Lô Phả Tử không nhìn, phỏng chừng Vương Trung Cường đi một mình giống như một lần, rắm cũng sẽ không lưu lại một cái.
Náo loạn như vậy, đoàn văn công biểu diễn tựa hồ cũng không còn đặc sắc như trước, phải đến tận lúc chiếu phim, mới ngồi đầy chỗ ngồi.
Lúc trở về nhìn thấy Lý Hồng Kỳ, bước chân cô không khỏi ngẩn ra.
“Làm sao vậy?” Mấy ngày nay gặp được Lý Hồng Kỳ, mí mắt cô cũng không chớp một cái, hiện tại lại đột nhiên dừng lại, cho nên Tiêu Mạc Nhiên lập tức nhận ra.
Ôn Tứ Nguyệt há miệng không nói, đang muốn lắc đầu, chỉ thấy những người khác trong đoàn văn công chào hỏi Lý Hồng Kỳ, đoàn người trong nháy mắt liền rời đi.
Tiêu Mạc Nhiên thấy ánh mắt của cô vẫn đuổi theo người của đoàn văn công, điều này rõ ràng không thích hợp, lại hỏi, “Có vấn đề gì không?”
Ôn Tứ Nguyệt hạ thấp giọng tới gần phía anh, lo lắng mở miệng hỏi: “Bọn họ ngày mai phải đi sao?”
“Ừm, sáng sớm trực tiếp đi, đến Ngân Châu thôn.” Tiêu Hờ hững quay lại, có chút lo lắng nhìn Ôn Tứ Nguyệt.
Lại chỉ nghe được Ôn Tứ Nguyệt nói, “Vẻ mặt giăng kín tử khí, sợ là sống không quá một ngày.”Lúc cô vừa nhìn thấy Lý Hồng Kỳ, cho rằng Lý Hồng Kỳ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn bỏ mình, nhưng chờ những người khác trong đoàn văn công xuất hiện, phát hiện trên người mỗi người đều bao phủ tử khí, điều này cũng có nghĩa là, ngày mai sau khi bọn họ rời khỏi thôn, rất có khả năng xảy ra vấn đề.
“Ai nấy đều có sao?” Tuy rằng lời nói của Ôn Tứ Nguyệt nghe vô cùng buồn cười, đối với một thanh niên mới mà nói, đây là vạn vạn tin không được, nhưng Tiêu Mạc Nhiên vẫn là vô điều kiện tin tưởng lời của Ôn Tứ Nguyệt.
Chỉ là ôm nhầm chính là một chuyện kỳ lạ, hiện tại ba ruột Ôn Tứ Nguyệt ở trong thành vẫn làm quan lớn, hơn nữa Vương Vệ Hồng được an bài đến Ôn gia, lại vừa vặn là cháu gái Ôn gia.
Đây chính là câu chuyện tán dóc xôn xao nhất sau trà dư, huống chi là thôn nhỏ hiếm hoi xảy ra chuyện mới mẻ như vậy.
Ôn Tứ Nguyệt khẽ oán giận với ông Ôn,“Đúng là keo kiệt, mười lăm cân lương phiếu cùng năm đồng tiền, thế mà ông ta cũng cho được à?”
“Vốn đã ít, con còn hào phóng cho Lư Phả Tử năm cân lương phiếu.” Ông Ôn lại đáng tiếc năm cân lương phiếu kia.
“Người ta chạy đôn chạy đáo cơ mà ông?” Huống chi Ôn Tứ Nguyệt cảm thấy, chút lương phiếu này còn thiệt thòi cho Lư Phả Tử ấy.
Nếu Lô Phả Tử không nhìn, phỏng chừng Vương Trung Cường đi một mình giống như một lần, rắm cũng sẽ không lưu lại một cái.
Náo loạn như vậy, đoàn văn công biểu diễn tựa hồ cũng không còn đặc sắc như trước, phải đến tận lúc chiếu phim, mới ngồi đầy chỗ ngồi.
Lúc trở về nhìn thấy Lý Hồng Kỳ, bước chân cô không khỏi ngẩn ra.
“Làm sao vậy?” Mấy ngày nay gặp được Lý Hồng Kỳ, mí mắt cô cũng không chớp một cái, hiện tại lại đột nhiên dừng lại, cho nên Tiêu Mạc Nhiên lập tức nhận ra.
Ôn Tứ Nguyệt há miệng không nói, đang muốn lắc đầu, chỉ thấy những người khác trong đoàn văn công chào hỏi Lý Hồng Kỳ, đoàn người trong nháy mắt liền rời đi.
Tiêu Mạc Nhiên thấy ánh mắt của cô vẫn đuổi theo người của đoàn văn công, điều này rõ ràng không thích hợp, lại hỏi, “Có vấn đề gì không?”
Ôn Tứ Nguyệt hạ thấp giọng tới gần phía anh, lo lắng mở miệng hỏi: “Bọn họ ngày mai phải đi sao?”
“Ừm, sáng sớm trực tiếp đi, đến Ngân Châu thôn.” Tiêu Hờ hững quay lại, có chút lo lắng nhìn Ôn Tứ Nguyệt.
Lại chỉ nghe được Ôn Tứ Nguyệt nói, “Vẻ mặt giăng kín tử khí, sợ là sống không quá một ngày.”Lúc cô vừa nhìn thấy Lý Hồng Kỳ, cho rằng Lý Hồng Kỳ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn bỏ mình, nhưng chờ những người khác trong đoàn văn công xuất hiện, phát hiện trên người mỗi người đều bao phủ tử khí, điều này cũng có nghĩa là, ngày mai sau khi bọn họ rời khỏi thôn, rất có khả năng xảy ra vấn đề.
“Ai nấy đều có sao?” Tuy rằng lời nói của Ôn Tứ Nguyệt nghe vô cùng buồn cười, đối với một thanh niên mới mà nói, đây là vạn vạn tin không được, nhưng Tiêu Mạc Nhiên vẫn là vô điều kiện tin tưởng lời của Ôn Tứ Nguyệt.
Danh sách chương