Thời tiết ở phía Nam vẫn luôn có chút nóng so với nhiệt độ cả nước.

Đặc biệt là thành phố S.

Mùa Xuân bao cây lá đâm chồi xanh mơn mởn, nhưng dường như cũng không thể làm dịu đi cái nóng cuối mùa của nơi này.

Ngọn gió hanh khô thổi qua kẽ lá, khiến tán cây bạch dương hai bên đường nhẹ nhàng đung đưa, trong ánh nắng lấp la lấp lánh như phát sáng.

Chử Tư Kiến một tay cầm một bó hoa Quỳnh được gói tinh xảo bằng giấy lụa và buộc dây ruy băng màu ngọc bích, một tay cho vào túi quần âu, chầm chậm bước vào một khu nghĩa trang.

Hoa Quỳnh dường như vừa được thu hoạch, còn tươi mơn mởn. Cánh hoa trắng muốt nhẹ nhàng rung rinh theo từng bước đi của anh, nhụy hoa xinh xắn cũng khe khẽ lắc lư lắc lư.

Nắng trưa gay gắt khiến vầng trán của Chử Tư Kiến lấm tấm mồ hôi, nhưng dường như anh cũng không quá để ý, chân mày hoàn mỹ theo thói quen cau lại, chầm chậm tiến lên phía trước.

Đôi chân dài dưới lớp quần âu đen sải từng bước một, Chử Tư Kiến vừa mới quẹo vào trong cổng khu nghĩa trang, một người bất thình lình đâm sầm về phía anh.

Vốn dĩ Chử Tư Kiến rất cao, cao khoảng một mét tám mươi bảy, đứng cùng với những người đàn ông khác vốn đã là hạc trong bầy gà, huống hồ gì người vừa tông trúng anh còn là một người phụ nữ.

Bị đau bất ngờ, ấn đường anh xoắn lại cúi đầu nhìn người phụ nữ có dáng người nhỏ nhắn chỉ cao đến ngực anh, tông trúng anh liền lảo đảo muốn ngã, bàn tay nhỏ nhắn trắng hồng đột ngột vươn tay nắm lấy góc áo vest trước mặt.

Trời sinh Chử Tư Kiến ghét nhất là bị phụ nữ đụng chạm, nhưng lúc này anh phát hiện bản thân lại không phản cảm với cô gái này, đồng thời cảm thấy bàn tay kia rất quen, khiến anh nhớ đến một người, không tự chủ thả lỏng thân thể có chút cương cứng.

Không đúng.

Người ấy...đã sớm không còn trên cõi đời này rồi.

Thế rồi anh đột nhiên sực tỉnh, vội hất tay người phụ nữ kia ra, giọng nói lạnh lùng: “Cô đang làm cái gì thế?”

“Thật xin lỗi, tôi không cố ý.” Người phụ nữ không ngẩng đầu, nghe giọng anh có chút lạnh lùng liền giật mình buông tay.

Cô không ngẩng đầu nên Chử Tư Kiến không thể thấy rõ mặt, trong tầm mắt anh chỉ có đỉnh đầu đen nhánh.

Càng nhìn càng có một thứ cảm xúc rất lạ kì chậm rãi ngoi lên, Chử Tư Kiến giật giật yết hầu, nhanh chóng bước qua bên cạnh cô, tiếp tục đi về phía trước.

Cảm nhận bước chân người đàn ông càng lúc càng xa, Thời Niên mới dám vươn tay vỗ vỗ lồng ngực.

Khí tràng mạnh mẽ quá, xém chút doạ chết cô rồi.

Nhưng không hiểu sao cô lại thấy có chút gì đó... quen thuộc.

Chóp mũi cao nho nhỏ dưới nắng gắt đọng lại vào giọt mồ hôi, Thời Niên không để ý giơ tay áo tuỳ ý lau qua, sau đó thọt tay vào túi áo khoác chống nắng, lấy điện thoại ra gọi điện.

Đầu dây bên kia rất nhanh được nối máy: “[Alo Maris.]”

“Tiểu Kỷ, mẹ tớ nhờ tớ đến nghĩa trang ở ngoại ô thành phố thăm mộ của bạn mẹ.” Thời Niên nhấc chân đi ra khỏi cổng, đầu hơi ngoái lại nhìn thân ảnh cao ráo kia dừng trước một ngôi mộ rồi dứt khoát quay đầu.

“[Thế à? Thời tiết thành phố S được dự báo là nóng mức độ cao, người không thích bị nướng cháy như cậu lại còn dám ra đường giờ này à?]” Kỷ Linh mở khoá vòi nước, để cho nước ấm chậm rãi chảy đầy bồn tắm sứ trắng tinh khôi, hơi nóng lượn lờ trong mắt.

“Tớ đến thắp nén hương, thắp xong liền trở về đoàn dự tiệc đóng máy. Mặc dù tớ không nhớ gì cả, nhưng cảm giác rất quyến luyến thành phố này.” Thời Niệm vô ý nói, nhưng không biết bên kia trái đất Kỷ Linh đột ngột dừng lại hành động trên tay.

“[Cậu nhớ ra gì à?]”

“Không, vẫn chưa. Nhưng lúc nãy tớ gấp quá tông trúng một người đàn ông. Chưa kịp nói xin lỗi đã bị doạ chạy rồi. Mặc dù chưa nói được lời nào, nhưng tớ cảm thấy người đó rất quen.”

Không biết đã gặp ở đâu nữa?

Cảm nhận Thời Niên thở dài một cái, tim Kỷ Linh đột nhiên đập nhanh.

“[Người đàn ông như thế nào?]”

“Không dám ngẩng đầu nhìn. Khí tràng mạnh mẽ lắm. Tớ cao như vậy mà chỉ đến ngực anh ta, chắc chắn là phải cao tầm một mét tám mét chín gì đó.”

“[Cậu xong việc thì nên trở lại đây đi, sức khoẻ dì Nhã không tốt lắm.]” Kỷ Linh bên kia dường như không muốn tiếp tục đề tài này, nhanh chóng đổi chủ đề.

“Được, tối mai tớ đặt vé.”

“[Được. Đến thì call tớ ra đón cậu.]”

Ngay lúc ngắt điện thoại, một chiếc taxi thình lình chạy ngang qua bên người, Thời Niên giật mình, vươn tay vẫy.

Xe taxi nhanh chóng dừng lại cách cô mấy mét, Thời Niên chạy chậm đến, mở cửa xe ngồi vào. Thời tiết bên ngoài nóng nực bị điều hoà mát mẻ trong xe đánh tan đi, Thời Niên thoả mãn thở hắt một hơi, nói với tài xế: “Đến Vân Vân Lầu.”

Bên trong nghĩa trang, Chử Tư Kiến đặt bó hoa tươi xinh trong tay xuống bệ đá ngôi mộ trước mặt.

Ngôi mộ nằm ở vị trí trung tâm khu nghĩa trang, gạch đen dát trên mộ sáng bóng chứng tỏ vẫn thường xuyên được quét dọn.

Trên mộ khắc hai chữ “Vân Niên”, hưởng dương mười lăm tuổi.

Chử Tư Kiến chậm rãi ngồi xổm xuống trước mộ, thân hình cao ráo trong nghĩa trang lạnh lùng ánh lên nét cô độc. Buông bỏ lớp nguỵ trang CEO tàn khốc thường ngày, giờ khắc này anh có chút yếu đuối.

Trong hốc mắt sâu là đôi đồng tử hơi ánh màu lục, bình thường luôn luôn tĩnh lặng bây giờ bỗng có chút gợn sóng. Anh vươn tay sờ gương mặt cô gái trên mộ, ôn nhu nói: “Anh đến rồi.”

“Niên Niên, lại một năm nữa trôi qua. Đã mười hai năm rồi, em vẫn thật sự chưa trở về. Anh không tin em đã chết, nhưng năm tháng không ngừng đánh tỉnh anh, mộ của em anh không thể không lập. Dù vậy anh vẫn tin nếu em còn sống, có một ngày sẽ trở về tìm anh.”

“Niên Niên, tập đoàn Chử Vân phát triển rất ổn định, rất có tiếng tăm trong giới. Chuỗi khách sạn năm sao Vân Vân Lầu và chuỗi nhà hàng tự chọn Tư Thực Hiên đã đi vào hoạt động, nguồn thu vào rất khả quan.”

“Anh nhớ năm đó em cũng rất thích rạp chiếu phim, hôm nay trở về anh liền cho người xem xét dự án này nhé. Em muốn đặt tên gì? Tư Vân Ảnh? Hay Vân Tư Ảnh nhỉ?”

“Anh vẫn ở thành phố S, lập nghiệp, chờ em. Nếu em còn sống thì hãy trở về nhé, anh rất nhớ em.”

“...”

“...”

“Niên Niên, anh sắp không chống đỡ nổi nữa rồi. Sao em còn chưa trở về?”

Giọng nói Chử Tư Kiến càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thậm chí còn như đang nỉ non. Anh cúi đầu, để lộ một hình xăm ba kí tự  “323” giữa gáy.

Gió im lặng thổi qua nghĩa trang, mang theo hơi nóng hầm hập khó chịu, trong không khí yên ắng thê lương, mặt đất dưới chân Chử Tư Kiến chầm chậm bị ẩm ướt.

Chử Tư Kiến yên lặng rơi lệ, duy trì một tư thế thật lâu. Ngồi xổm lâu tới mức cả hai chân đều tê rần, lúc này anh mới đứng lên.

“Niên Niên, anh về đây. Năm sau lại đến gặp em nhé. Nhưng anh mong, năm sau gặp em, là một con người bằng da bằng thịt.”

Ngay khoảnh khắc Chử Tư Kiến xoay người, để lộ ra tấm hình nửa người trên ngôi mộ.

Hình chụp một cô bé nữ sinh rất xinh đẹp đang cười. Tóc dài buông xuống sau lưng, lông mi đen dài rậm rạp còn cong vút như cánh bướm, sống mũi cao môi xinh xắn, chóp mũi nhỏ nhắn, khi cười bên phải hiện lên một lúm đồng tiền sâu hoắm.

Kì lạ là—

Người trong ảnh giống Thời Niên vừa tông trúng Chử Tư Kiến đến mức như một bản sao.

Hoặc nói đúng hơn—

Là chính Thời Niên lúc còn đi học.



Thời Niên quay trở về Vân Vân Lầu lúc trời đã sắp chiều.

Vân Vân Lầu là chuỗi khách sạn năm sao được quốc tế công nhận, vừa thành lập được hơn hai năm, trực thuộc tập đoàn Chử Vân, cùng với nhà hàng tự chọn Tư Thực Hiên của Chử Vân cùng lọt vào top “Một trăm sản nghiệp giá trị nhất ZG”.

Giá tiền phòng một đêm ở Vân Vân Lầu đắt đến mức thậm chí có thể khiến cho một gia đình bình thường ở thành phố S sống trong một tháng. Chính vì giá cả đắt đỏ nên mọi thứ đều được đảm bảo chu toàn, bảo an của Vân Vân Lầu có thể nói là đỉnh không thua cảnh sát tuần tra.

Về phía Thời Niên, cô vốn là con gái nhỏ của ông đổng Thời thị- một tập đoàn khai thác mỏ kim cương, quặng dầu vô cùng nổi tiếng ở MG. Song cô không có hứng thú với công việc làm ăn của gia đình, chỉ dốc lòng học tập để cống hiến cho nền điện ảnh thế giới.

Sau bốn năm học Đại học và hơn một năm thực tập ở MG, Thời Niên quyết định trở về ZG- nơi quê hương mà cô được sinh ra, với mục đích dâng hiến hết mình cho nền nghệ thuật nước nhà mặc cho cha mẹ và anh trai trong nhà không ngừng phản đối.

Lịch trình của Thời Niên trong mấy năm quá cứ mãi bay bay về về, hết từ MG về ZG thì từ ZG trở lại MG.

Lúc này, trong một phòng khách sạn ở tầng mười của Vân Vân Lầu, Thời Niên cố gắng vươn tay ra sau để kéo khoá váy ở lưng lên, mắt không tự chủ được nhìn về phía gương lớn trong phòng ngủ.

Nhìn người phụ nữ trong gương ăn mặc sành điệu, trang điểm tỉ mỉ, tươi cười mỹ lệ nhưng không làm cách nào để có thể khiến cho nụ cười ấy đạt đến đáy mắt, Thời Niên không kiềm được buông tiếng thở dài.

Năm nay cô đã hai mươi bảy tuổi rồi.

Hai mươi bảy năm dường như là đã đi hết một phần ba đời người, nhưng Thời Niên cứ ngỡ bản thân mới chỉ sống được mười hai năm mà thôi.

Tất cả những kí ức từ năm mười lăm tuổi trở về trước của Thời Niên đều mờ ảo, hoặc nói đúng hơn là- trống rỗng.

Phải, nó hoàn toàn trống rỗng.

Kí ức của Thời Niên về những năm tháng ấy trắng như một tờ giấy vừa ra khỏi nhà máy sản xuất mà chưa kịp in ô in lề lên đó- không một tì vết.

Cô không biết mười lăm năm đó đã trải qua những gì, song cô biết khi tỉnh lại, cô đã là thiếu nữ tuổi mười sáu xinh tươi rạng rỡ với một kí ức rỗng tuếch về những năm tháng thanh xuân vườn trường tươi đẹp nhất của mình.

Cô hoàn toàn không nhớ gì, thậm chí đến cả cách cầm đũa cũng ngu ngơ, tựa như một đứa trẻ to xác vừa được sinh ra lần nữa trong cuộc đời mình.

Mất thời gian hơn ba năm để cô lần lượt thích ứng với tất cả mọi thứ, kiến thức và cách sinh hoạt hằng ngày chậm rãi trở về trong trí não của cô, nhưng ngoài ra thì không còn gì cả.

Một chút kí ức vui vẻ hay thậm chí thất vọng nào đó cũng không!

Mẹ nói với cô rằng năm đó cô gặp tai nạn, không may ảnh hưởng đến não bộ, khiến cô quên sạch tất thảy. Năm hai mươi tuổi cô mới bắt đầu học Đại học, lúc đó cô đã ngỏ ý với mẹ muốn đi tìm bác sĩ tâm lý để tìm cách phục hồi kí ức. Nhưng kì lạ là mẹ không cho phép cô tìm cách phục hồi lại trí nhớ của mình.

Khi đó mẹ chỉ nói với cô mấy câu: “Quên rồi cũng tốt. Điều gì qua rồi thì nên để nó qua. Nhớ được thì tốt, không nhớ được cũng vẫn tốt, đừng ép chính mình.”

“Điều gì qua thì nên để nó qua”?

“Nhớ được thì tốt”?

Vậy tại sao mẹ lại cố tình xoá hết mọi dấu vết về quá khứ của cô?

Thời Niên ngẩng cao đầu, hơi nghiêng người để thấy được một phần sau gáy mình qua gương. Ba vết sẹo hình chữ số ngụ ở sau gáy cô đã rất lâu, dường như ban đầu nó là hình xăm, sau đó bị xóa bằng tia laze nên để lại vết sẹo mờ.

Ba vết sẹo mờ nhạt ở phía sau gáy phản chiếu một phần qua gương, Thời Niên duỗi tay sờ một trong ba vết sẹo có vẻ là số 3, trong lòng hoang mang. Cô thậm chí còn không biết hình xăm này xuất hiện trên cơ thể mình từ khi nào, nhưng khi cô vừa tỉnh lại, mẹ đã dẫn cô đi xoá xăm.

“323”, ba kí tự này rốt cuộc có gì quan trọng đến mức khiến mẹ cô- nổi tiếng là một phu nhân điềm tĩnh nhẹ nhàng- lại có thể mạnh bạo cho người lôi cô từ trên giường bệnh xuống, đi với bà đến nơi xoá xăm?

Thời Niên lẩm bẩm ba chữ số “323” trong miệng, đột nhiên cảm thấy sau gáy hơi đau.

Có một thứ gì đó vừa loé qua trong đầu, nhưng cô không bắt được nó.

Ngay lúc này, điện thoại di động đang đặt trên giường của Thời Niên đột ngột reo lên.

Nhạc chuông cài một bài hát OST của bộ phim điện ảnh rất nổi tiếng “Titanic”- tên là “My heart will go on”. Tiếng nhạc du dương như vang vọng từ sâu thẳm dưới lòng đại dương rồi bay vụt lên trên mặt biển, đánh thẳng vào lòng người.

Trên màn hình hiển thị một cái tên tiếng Anh, Thời Niên không do dự lập tức bắt điện thoại: “Hi Alva.”

“[Tiểu Niên, là mẹ. Tại sao con không nghe điện thoại của mẹ?]” Đầu dây bên kia vang lên tiếng một người phụ nữ dịu dàng, nhẹ nhàng, mang phong phạm của phu nhân quý tộc.

Ấn đường Thời Niên hơi chau lại,  hai mắt theo thói quen nháy liên tục hai lần: “Là mẹ à. Điện thoại con hết pin, vừa mới sạc. Tưởng anh hai gọi có vấn đề gì nên con bắt máy ngay.”

“[Tối hôm nay con về đây cho mẹ, mẹ đã nói rồi, mẹ không muốn con về thành phố S. Con có thể trở về ZG, nhưng không được đến thành phố S, tại sao con cứ phải chọn nó?]” Thời phu nhân Nhã Tịnh hơi nâng cao giọng, nghe ra được bà đang có phần bực dọc.

“Thành phố S rất tốt mà mẹ, con cũng thích nơi này. Con chọn nơi này không vì điều gì cả, đã hai năm rồi sao mẹ còn không nhận ra nó chỉ là sự lựa chọn ngẫu nhiên của con? Ở nơi này con cảm thấy thân thuộc, không nhịn được muốn ở lâu.” Biết đâu có thể khiến con nhớ lại một chút kí ức của chính mình.

Câu cuối cùng Thời Niên không nói, nhưng Nhã Tịnh vẫn quá hiểu con mình, ngay lập tức đoán được.

“[Con nhanh chóng trở về ngay cho mẹ, không được quay lại thành phố S nữa, thu dọn mọi thứ đi, tiểu Kỷ sẽ đến đón con vào khuya hôm nay.]” Giọng nói của Nhã Tịnh nghiêm khắc, không cho Thời Niên được phép phản kháng.

Không hiểu sao trong đầu Thời Niên lại hiện lên hình ảnh người đàn ông lúc trưa cô tông trúng. Không có căn cứ, nhưng cô chắc rằng sự thất thường của mẹ cô bắt nguồn từ cuộc gọi của cô với Kỷ Linh- bạn thân cô.

Trong lòng Thời Niên dâng lên một cảm xúc khó chịu, chậm rãi dày vò. Cô hít sâu một hơi giữ vững lý trí, lần đầu tiên lên tiếng cãi lời mẹ mình: “Mẹ thật vô lý. Sự nghiệp của con ở thành phố S đã vững, sao con có thể từ bỏ tất cả để về nhà? Thành phố S thì sao? Mẹ, mẹ đang sợ điều gì?“

Thời phu nhân Nhã Tịnh bên kia hình như cũng cảm thấy bản thân có hơi hấp tấp, bà thở hắt một hơi, dịu giọng lại: “[Tiểu Niên, sức khoẻ của mẹ dạo này không tốt, mẹ không muốn xa con. Alva có tốt nhưng cũng không cách nào bằng con. Mẹ nhớ con, về với mẹ nhé?]”

Bàn tay nắm điện thoại siết thật chặt đến mức trắng nhợt, Thời Niên không tự chủ cau chặt mày.

Mẹ vẫn luôn hiểu cô rất rõ, bà xem cô là tất cả của bà, và cô cũng thế. Nếu bà cưỡng ép cô, cô sẽ phản kháng. Nhưng nếu bà dùng cách thức tình cảm mẹ con để đả động, vậy thì cô hoàn toàn bó tay chịu trói.

Trên đời này, với cô, không ai quan trọng bằng mẹ cô- Thời phu nhân Nhã Tịnh.

Mặc dù bà không cho phép cô nhớ lại quá khứ, nhưng hiện tại vẫn đối xử với cô tốt vô cùng. Cô không thể, cũng không dám làm tổn thương đến bà.

Thời Niên nhớ lại hình ảnh nữ phu nhân hào môn giàu có, vì cô lên cơn sốt mấy ngày mà mặt mũi tàn tạ, cũng nhất quyết không rời giường bệnh của cô.

Thứ cảm xúc kì lạ trong lòng bị Thời Niên dồn ép xuống, cô cũng cố làm giọng mình dịu dàng hơn: “Con biết rồi, tối nay con dự tiệc đóng máy xong sẽ về. Còn việc trở lại MG luôn thì con cần thời gian suy nghĩ.”

“[Được, mẹ không gấp, con cứ từ từ. Dự tiệc đừng uống nhiều rượu, kẻo không được lên máy bay. Đi đường bình an, mẹ chờ gặp con, Tiểu Niên của mẹ, “ngôi sao” của mẹ.]”

(Maris có thể hiểu là ngôi sao của đại dương)

“Vâng.”

Bất thình lình ngoài cửa sổ bay qua một đám quạ, bộ lông đen như hắc ín phản chiếu qua lớp kính, hướng vào phòng cô “quác quác” hai tiếng rồi bay đi.

Nhân sinh như kịch.

Giờ khắc này.

Bắt đầu mở màn.



Tập đoàn Chử Vân có trụ sở chính trải dài từ tầng hai mươi đến tầng bốn mươi của một toà cao ốc trung tâm B- là toà nhà cao nhất thành phố S.

Chử Tư Kiến vừa ra khỏi phòng họp, lập tức xoay người trở lại phòng làm việc cặm cụi xem hợp đồng mới.

Đôi mắt ánh màu lục với đuôi mắt phượng hẹp dài chậm rãi di chuyển, lướt trên từng hàng chữ đen như mực trên bản hợp đồng, nốt ruồi son nơi đuôi mắt trái dưới ánh nắng chiều hắt vào bên cửa sổ tựa như đang phát sáng.

Người ta nói- nốt ruồi ở đuôi mắt là nốt ruồi lệ, chủ nhân của nó thường sẽ lận đận trong chuyện tình duyên.

Phòng làm việc của CEO (Giám đốc điều hành) và CFO (Giám đốc tài chính) tập đoàn Chử Vân đặt chênh lệch nhau một tầng, lần lượt ở hai tầng ba mươi chín và bốn mươi.

Lúc Nguyên Triệt tan tầm đi lên phòng CEO, Chử Tư Kiến vẫn đang vùi đầu vào bàn làm việc.

Nguyên Triệt không gõ cửa mà đi thẳng vào trong, tự nhiên ngồi vào ghế sofa trong phòng làm việc của Chử Tư Kiến: “Cậu chăm chỉ như thế làm gì? Đến giờ tan làm rồi.”

“Tôi tăng ca.” Chử Tư Kiến không ngẩng đầu lên khỏi đống giấy A4 trong tay, thờ ơ đáp.

“Đoàn làm phim của đạo diễn Thời vừa mới đóng máy, cậu thân là chủ đầu tư mà không đi dự tiệc à?”

Nguyên Triệt ngồi thẳng lưng thoát áo vest ngoài, chậm rãi gấp cổ tay áo sơ mi xanh nhạt lên đến khuỷu tay, tự động thủ pha cho mình và Chử Tư Kiến hai ly cafe nóng.

Mùi cafe thơm nồng bay lên trong không khí, Nguyên Triệt đặt một trong hai ly cafe lên bàn làm việc của anh, Chử Tư Kiến hít sâu một hơi rồi duỗi tay cầm lấy.

Trong khoang miệng ngập tràn hương vị cafe đắng chát, lúc này mới Chử Tư Kiến tuỳ ý hỏi: “Phim mới của đạo diễn Thời à? Ký lúc nào vậy?”

Nguyên Triệt giật mình trước lời anh hỏi, xém chút nữa phun cafe từ trong miệng ra ngoài, gào thét: “Ôi giám đốc điều hành của tôi ơi, tự cậu ký mà cậu còn không biết à?”

“Tôi ký? Chắc là thời gian qua bận quá nên quên.” Chử Tư Kiến nhướn mày.

“Vậy cậu có đi tiệc đóng máy của họ không?”

“Không, tôi bận. Cậu là CFO mà, đại diện đi cũng được.”

Khoé môi Nguyên Triệt giật giật liên hồi.

CFO là Giám đốc tài chính- là TÀI CHÍNH đó!!!

Nhìn vẻ mặt Chử Tư Kiến hoàn toàn không có ý định muốn suy xét lại, Nguyên Triệt bực dọc thở hắt, trong lòng giương cờ trắng đầu hàng.

Hắn chịu thua đứng lên, chỉnh lại trang phục, cầm lấy áo vest ngoài đang phủ lên ghế, phất phất tay với Chử Tư Kiến: “Được rồi, đi thì đi. Dù gì tôi cũng muốn có chữ ký của đạo diễn Thời, cậu ở đây chết cùng với đám hợp đồng rỗng tuếch đó đi.”

Chử Tư Kiến: “Cút nhanh. Cậu còn nói nữa tôi sẽ trừ lương cậu.”

Nguyên Triệt: “...” Được rồi, ông đây thua cậu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện