Chín giờ sáng ngày thứ Bảy, một ngày trời trong.
Hôm nay là ngày người của tập đoàn Chử Vân cùng người của tập đoàn Thời thị gặp mặt bàn hợp đồng.
Hai người quyền lực nhất Chử Vân là Chử Tư Kiến cùng Nguyên Triệt, từ sớm đã đứng đợi người ở trước cửa toà cao ốc B.
Chử Tư Kiến cúi đầu phủi vạt áo vest, một bộ dáng thong thả chờ, không chút nào để lộ sự hấp tấp, bồn chồn.
Anh biết Thời thị là tập đoàn quốc tế lớn, mà đã là tập đoàn lớn thì khó tránh khỏi việc có chút kiêu căng.
Bên cạnh anh, Nguyên Triệt bị nắng hong đến sắp chết khô, có chút bực dọc lên tiếng: “Tư Kiến, người của Thời thị cũng quá không nể mặt chúng ta rồi. Nói chúng ta xuống đón gì chứ, nửa tiếng rồi còn chưa thấy bóng ma nào chứ đừng nói bóng người.”
Nguyên Triệt vừa sinh ra đã là nhị thiếu gia Nguyên gia, từ nhỏ được cưng chiều mà lớn lên, chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày chính mình phải tự vác mặt đi chờ đợi đối tác như thế này.
Nếu không phải Chử Tư Kiến dùng tiền lương ép buộc thì còn lâu hắn mới chịu xuống đây đứng đón người nhé!
Trái ngược với Nguyên Triệt bộ dạng căm phẫn nghiến răng, Chử Tư Kiến càng thêm thong dong tự tại: “Thời thị là bá chủ của MG, tầm ảnh hưởng đến ZG cũng không phải nhỏ. Nếu lần này thật sự nhận được hợp đồng, đối với Chử Vân mà nói chính là quyết sách trăm lợi mà không một hại.”
“Chúng ta đã cố gắng hết sức để dành được hợp đồng lần này từ trên tay Nguyên Thương, tuyệt đối không được để nó vụt mất. Chử Vân lớn mạnh mới là trợ lực tốt nhất cho cậu và tôi.”
“Nhẫn nhịn một chút, chúng ta bơi ở trong vũng lầy này bao năm rồi cậu còn chưa rõ hay sao? Thương trường là chiến trường. Là địa phận cá lớn nuốt cá bé, mà cá bé lại nuốt cá bé hơn nó. Quy luật dễ hiểu mà.”
Đã lăn lộn lâu như vậy làm sao Nguyên Triệt không hiểu quy tắc, nhưng trời sinh tính tình hắn nóng nảy bộp chộp, khi tức lên thật sự khó nhịn được.
Chính vì thế khi còn ở Nguyên gia hắn đã chọc không ít hoạ, đến anh trai hắn là Nguyên Thương cũng không ưa thích gì hắn, cuối cùng đành phải chọn nước cờ rời khỏi gia tộc, mới khiến hắn an bình mười mấy năm nay.
Nghĩ đến tình cảnh chật vật bỏ đi mười mấy năm trước của mình, hai tay buông thõng dọc theo nếp quần âu của Nguyên Triệt siết lại thật chặt, lộ ra nắm đấm vì quá dùng sức mà trắng nhợt.
Hắn phải ngày càng mạnh mẽ hơn thì mới có thể oai hùng trở về Nguyên gia, mới có thể phản kích Nguyên Thương.
Nếu không chuẩn bị chu toàn, đợi đến lúc Nguyên Thương ở Nguyên gia đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để đối phó với hắn rồi thì kết cuộc của hắn chắc chắn rất thảm.
Như con chuột bị sa vào bẫy, không cách nào động đậy được.
Nguyên Triệt ngẫm lại lời vừa rồi của Chử Tư Kiến, hơi nhếch khoé môi: “Cậu nói gì cơ? Hợp đồng với Thời thị lần này thật sự là cậu giành được trên tay tên khốn Nguyên Thương à? Ôi chao, sao cậu không nói sớm. Nếu là đồ vậy trong tay Nguyên Thương thì tôi lại càng phải thật sự cẩn trọng hơn rồi.”
“Nguyên Thương nhắm trúng hầu như chẳng có thứ gì là vô dụng cả. Lần này xem ra là anh ta tổn thất lớn rồi. Mà điều tôi thích nhất chính là xem vẻ mặt anh ta khi biết tin này đó nha. Thật là tội nghiệp quá.”
Miệng nói tội nghiệp nhưng hai mắt Nguyên Triệt lại sáng lên, lấp la lấp lánh như đèn pha xe hơi vào ban đêm.
Hai mắt Chử Tư Kiến vẫn nhìn về phía trước, một tay đút túi quần âu, một tay duỗi ra đặt lên vai Nguyên Triệt, kéo hắn sát lại gần anh.
Nghĩ nghĩ một lúc, Chử Tư Kiến đè giọng nói: “Thời gian trước nghe được Giang Tư Viễn nói Nguyên gia ở thành phố B có sóng ngầm, căn cơ có chút không vững nên tôi mới có thể thuận lợi hớt tay trên. Gần đây nghe nói đã ổn định trở lại, Nguyên Thương cũng bắt đầu rục rịch rồi. Anh ta ngoại giao với người bên quân đội, có vẻ như muốn lôi kéo Trần Khang Dụ vào chung chí tuyến. Tôi nghĩ cậu tốt nhất nên cẩn thận một chút.”
“Bên Trần Khang Dụ có hậu thuẫn vững chắc là hai nhà Cố- Trần. Nếu thật sự bị Nguyên Thương lôi kéo được, vậy thì kết cuộc của cậu và tôi chắc chắn không cần nghĩ nữa rồi.”
Yết hầu Nguyên Triệt hơi động, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ bâng quơ “ừm” một tiếng.
Mặc dù Trần Khang Dụ có giao hảo với bọn hắn thông qua đám người Giang Tư Viễn, nhưng thật chất cũng không quá thân thiết, không dám chắc có thể hợp tác hay không. Nếu tin tưởng cậu ta đến mù quáng thì đến một lúc nào đó quan trọng chỉ sợ là chính mình tự tay nối giáo cho giặc, chết mà không biết tại sao mình chết.
Chuyện nhà của hắn, vẫn nên do chính hắn giải quyết mới tốt.
Chử Tư Kiến dường như đoán được suy nghĩ của Nguyên Triệt, cũng không tiếp tục đề tài này nữa mà lập tức suy nghĩ chuyển sang vấn đề khác.
Dù gì mỗi gia tộc đều có một vết nhơ riêng không tiện vạch ra cho người khác xem.
Đến Chử gia còn có thì Nguyên gia lại càng phải có.
Giọng điệu Chử Tư Kiến tùy ý hỏi giống như thật sự nhàm chán nên muốn giết thời gian: “Cô nhóc tiểu thanh mai nhà cậu đâu rồi? Hình như mấy ngày rồi không thấy con bé đến tìm cậu.”
Việc Vi Hân Ninh có tình cảm với Nguyên Triệt sớm không phải là vấn đề bí mật gì, Chử Tư Kiến đã rõ từ lâu.
Anh cảm thấy cô nhóc rất tốt, có chút ngây thơ đáng yêu, đặc biệt là rất yêu Nguyên Triệt.
So với một Kỷ Linh không có chút vương vấn kí ức gì và đang hạnh phúc bên người khác, thì anh cảm thấy Vi Hân Ninh thật sự rất tốt, khi nói chuyện cũng không nhịn được nhắc đến cô nhóc vài lời.
Đợi Chử Tư Kiến nhắc, Nguyên Triệt mới nhớ ra Vi Hân Ninh đã ba ngày rồi không liên lạc với hắn, kể từ buổi sáng hôm đó.
Vốn dĩ không nhắc thì thôi, nhưng nhắc rồi trong lòng hắn lại có chút cảm xúc xốn xang và bực bội lạ kì.
Cô nhóc đó thật sự ba ngày không hề nhắn cho hắn một chữ nào.
Bình thường mỗi ngày Vi Hân Ninh đều đều đặn nhắn tin cho Nguyên Triệt, thông báo chút tình hình cơ bản của cô nàng, nhưng đã ba ngày rồi hắn chưa nhận được một từ nào từ số điện thoại của cô nàng như trước nữa.
Giờ khắc này Nguyên Triệt không rõ, bản thân cho rằng mình bị Vi Hân Ninh làm phiền, rốt cuộc là đúng hay sai?
Vào lúc Nguyên Triệt đang suy nghĩ vấn đề trên, thanh âm Chử Tư Kiến đột ngột vang bên tai hắn, kéo người trở về thực tại: “Tới rồi.”
Vừa nghe xong, Nguyên Triệt không khống chế được đánh mắt nhìn sang.
Ngay trước cổng toà nhà B dừng một chiếc Limousine bản dài màu đen.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc tây trang xanh dương đậm sọc trắng nhỏ với gương mặt có chút đào hoa bước ra trước. Hắn khe khẽ mỉm cười, cưng chiều hơi khom người vươn tay đỡ lấy một người phụ nữ từ bên trong xe bước xuống.
Lúc ánh mắt Nguyên Triệt chạm đến khuôn mặt mỹ lệ của người phụ nữ vận đồ công sở màu trắng đó, cả người hắn đột nhiên trở nên cương cứng, chân không tự chủ dịch về sau hai bước.
Kỷ Linh cúi đầu nâng đế giày cao gót, cùng Thời Vĩ từng bước “lộc cộc” từ từ đến trước mặt hai người Chử Tư Kiến.
Nàng thuần thục vươn bàn tay xinh đẹp về hướng Chử Tư Kiến, ngẩng đầu mỉm cười, lúc đưa mắt nhìn sang Nguyên Triệt thì có hơi dao động: “Thật ngại quá, giao thông có chút ùn tắc, đã để hai người đợi lâu. Tôi là Kỷ Linh, trợ lý Tổng giám đốc Thời. Còn vị kế bên tôi đây chính là Tổng giám đốc tập đoàn Thời thị- Thời Vĩ. Hân hạnh được gặp mặt.”
Nàng nhận ra Nguyên Triệt chính là người đàn ông đã đuổi theo xe taxi của nàng và Thời Niên ở trước cửa Tư Thực Hiên.
Đó là người đàn ông lạ mặt đã khiến lòng nàng dao động.
Thần sắc Chử Tư Kiến xoẹt qua tia hơi mất tự nhiên, song rất nhanh trấn tĩnh lại.
Anh thuần thục vươn tay ra bắt lấy tay Kỷ Linh và Thời Vĩ rồi nhanh chóng buông ra: “Xin chào Thời tổng và trợ lý Kỷ. Tôi là Chử Tư Kiến- Giám đốc điều hành tập đoàn Chử Vân. Người bên cạnh tôi là Giám đốc tài chính của tập đoàn, gọi Nguyên Triệt.”
Nghe đến hai chữ “Nguyên Triệt”, Thời Vĩ liền nâng mi liếc sang.
Đôi đồng tử xanh dương đậm như máy dò mã vạch, quét một vòng trên người Nguyên Triệt, từ đầu tới chân không xót vị trí nào.
Lúc “quét hàng” xong xuôi, Thời Vĩ cũng vươn tay về phía Nguyên Triệt, giọng nói có chút lạ kì: “Hạnh ngộ.”
Nguyên Triệt đã sớm bình thường trở lại từ khi Kỷ Linh giới thiệu, trên mặt treo nụ cười khách khí nhưng khó gần.
Hắn cũng lần lượt vươn tay bắt tay Thời Vĩ và Kỷ Linh, lời nói không tự chủ mang theo mùi vị xã giao nồng đậm: “Chử Vân được Thời thị để mắt đến, thật lòng tôi cảm thấy rất vui.”
Không hiểu sao trong không khí chậm rãi dâng lên mùi thuốc súng, thần sắc nghiêm túc của Kỷ Linh hơi rạn nứt.
Cuối cùng vẫn là Chử Tư Kiến lấy lui làm tiến, cắt đứt chiến trường đấu mắt giữa hai người đàn ông: “Trợ lý của tôi đã sớm chuẩn bị xong xuôi phòng họp. Nếu mọi người đã đến vậy chúng ta cũng không cần dây dưa thêm nữa. Mời Thời tổng và trợ lý Kỷ đi với tôi cùng Nguyên Triệt.”
“Được.” Kỷ Linh lập tức gật đầu, bộ dáng gấp gáp chờ không được vươn tay kéo vạt áo Thời Vĩ.
Nếu còn duy trì lâu thêm chút nữa, nàng có cảm giác chắc chắn sẽ thành chiến trường thật.
Mặc dù không hiểu lý do, nhưng trong tiềm thức, Kỷ Linh không muốn để Thời Vĩ tiếp xúc quá nhiều với Nguyên Triệt.
Giống như sợ hắn sẽ làm tổn thương đến Nguyên Triệt.
Hoặc nói đúng hơn là nàng hổ thẹn, thậm chí nàng còn không biết lý do tại sao mình lại hổ thẹn với Nguyên Triệt khi nàng yêu đương với Thời Vĩ nữa.
Kỷ Linh hạ mi, chắc có lẽ lại bắt nguồn từ phần kí ức kia rồi.
Nàng vẫn nên trở về đọc tệp tài liệu kia thôi.
Ánh mắt Nguyên Triệt lướt qua bàn tay trắng trẻo của ai kia đang nắm một góc áo vest của Thời Vĩ, sóng mắt hơi dao động, có chút âm trầm.
Ngay khi Chử Tư Kiến xoay người đi vào trong toà cao ốc, đuôi mắt anh vô tình lướt qua một góc, bắt gặp thân ảnh một người vô cùng quen thuộc.
Anh lập tức quay đầu nhìn lại, nhưng nhận ra nơi đó không hề có bóng dáng ai.
Chử Tư Kiến mặt không đổi sắc quay đầu tiếp tục bước đi, trong lòng lại không ngừng tự giễu chính mình.
Chắc chắn là do mày nhớ Niên Niên đến điên rồi nên mới có thể thấy cô ấy ở đây.
Thừa nhận đi Chử Tư Kiến, Vân Niên của mày đã chết rồi. Người tồn tại bây giờ là Thời Niên- người phụ nữ không có một chút kí ức nào về mày cả.
Thời Niên mặc dù chính là Vân Niên, nhưng đồng thời cũng không giống Vân Niên nữa rồi.
Bên kia đường, Thời Niên tựa lưng vào vách tường trong góc khuất, lồng ngực kịch liệt dao động.
Trong đầu cô, từng luồng kí ức xa lạ kịch liệt va chạm vào nhau, có chút mơ hồ không thể nắm bắt.
Hôm nay Thời Niên đến toà cao ốc B vốn là muốn tìm cách gặp Chử Tư Kiến một lần.
Dẫu rằng cô không nhớ gì cả, nhưng cô biết rằng câu trả lời mà cô đang tìm kiếm chắc chắn sẽ nhận được ở trên người người đàn ông tên Chử Tư Kiến kia.
Khi ngắm anh trên ảnh, tim cô vốn đã loạn nhịp, đập loạn xạ. Ban nãy vô tình chạm mắt với anh ở bên ngoài, Thời Niên mới sâu sắc cảm thấy trái tim mình thật sự bấn loạn.
Giờ khắc này nếu người đàn ông kia thật sự nói không có dính líu gì đến cô thì cô nhất định có chết cũng không tin.
Kí ức mà trí não lưu giữ có thể lừa người, nhưng nhịp đập chân thành từ trái tim sẽ luôn nói thật.
Mẹ cô bằng cách nào đó có thể khiến cô quên đi anh, không cho phép cô nhớ về anh, nhưng lại không thể nào kiềm hãm trái tim cô đập rộn ràng vì anh được.
Người đàn ông ở nơi đó- là minh chứng sống cho phần kí ức thanh xuân trống rỗng của cô, là mảnh ghép quan trọng nhất của bức tranh kí ức mà mẹ cô đã cất công phá huỷ.
Thời Niên vươn tay đè lại huyệt thái dương đang “bang bang” nảy lên, trong đầu vụt qua một hình ảnh.
Vào một đêm hơn một tháng trước ngày xảy ra tai nạn nổ cano, Chử Tư Kiến hẹn cô ở sân thượng.
Anh đứng ngược gió, gió cuốn lấy áo khoác đồng phục của anh bay bay, vài sợi tóc mái loà xoà trước trán cũng phất phơ phất phơ.
Đẹp như tranh vẽ.
Anh mỉm cười ôm lấy cô, hôn khắp mặt cô, cuối cùng ở trên môi cô in lên một nụ hôn nhẹ nhàng.
Đó là nụ hôn đầu của hai người.
Khi đó anh nói: “Niên Niên, anh yêu em, rất yêu em. Em không được phép quên anh, nhất định không được quên anh.”
Và khi đó cô đáp: “Tư Kiến, tác động bên ngoài có lẽ có thể khiến em quên mất anh, nhưng trái tim em thì không. Nó sẽ vì anh mà đập rộn ràng, sẽ trở nên còi báo hiệu cho em biết rằng mình đã quên đi điều gì. Bởi vì trái tim em biết là em yêu anh.”
Hôm nay là ngày người của tập đoàn Chử Vân cùng người của tập đoàn Thời thị gặp mặt bàn hợp đồng.
Hai người quyền lực nhất Chử Vân là Chử Tư Kiến cùng Nguyên Triệt, từ sớm đã đứng đợi người ở trước cửa toà cao ốc B.
Chử Tư Kiến cúi đầu phủi vạt áo vest, một bộ dáng thong thả chờ, không chút nào để lộ sự hấp tấp, bồn chồn.
Anh biết Thời thị là tập đoàn quốc tế lớn, mà đã là tập đoàn lớn thì khó tránh khỏi việc có chút kiêu căng.
Bên cạnh anh, Nguyên Triệt bị nắng hong đến sắp chết khô, có chút bực dọc lên tiếng: “Tư Kiến, người của Thời thị cũng quá không nể mặt chúng ta rồi. Nói chúng ta xuống đón gì chứ, nửa tiếng rồi còn chưa thấy bóng ma nào chứ đừng nói bóng người.”
Nguyên Triệt vừa sinh ra đã là nhị thiếu gia Nguyên gia, từ nhỏ được cưng chiều mà lớn lên, chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày chính mình phải tự vác mặt đi chờ đợi đối tác như thế này.
Nếu không phải Chử Tư Kiến dùng tiền lương ép buộc thì còn lâu hắn mới chịu xuống đây đứng đón người nhé!
Trái ngược với Nguyên Triệt bộ dạng căm phẫn nghiến răng, Chử Tư Kiến càng thêm thong dong tự tại: “Thời thị là bá chủ của MG, tầm ảnh hưởng đến ZG cũng không phải nhỏ. Nếu lần này thật sự nhận được hợp đồng, đối với Chử Vân mà nói chính là quyết sách trăm lợi mà không một hại.”
“Chúng ta đã cố gắng hết sức để dành được hợp đồng lần này từ trên tay Nguyên Thương, tuyệt đối không được để nó vụt mất. Chử Vân lớn mạnh mới là trợ lực tốt nhất cho cậu và tôi.”
“Nhẫn nhịn một chút, chúng ta bơi ở trong vũng lầy này bao năm rồi cậu còn chưa rõ hay sao? Thương trường là chiến trường. Là địa phận cá lớn nuốt cá bé, mà cá bé lại nuốt cá bé hơn nó. Quy luật dễ hiểu mà.”
Đã lăn lộn lâu như vậy làm sao Nguyên Triệt không hiểu quy tắc, nhưng trời sinh tính tình hắn nóng nảy bộp chộp, khi tức lên thật sự khó nhịn được.
Chính vì thế khi còn ở Nguyên gia hắn đã chọc không ít hoạ, đến anh trai hắn là Nguyên Thương cũng không ưa thích gì hắn, cuối cùng đành phải chọn nước cờ rời khỏi gia tộc, mới khiến hắn an bình mười mấy năm nay.
Nghĩ đến tình cảnh chật vật bỏ đi mười mấy năm trước của mình, hai tay buông thõng dọc theo nếp quần âu của Nguyên Triệt siết lại thật chặt, lộ ra nắm đấm vì quá dùng sức mà trắng nhợt.
Hắn phải ngày càng mạnh mẽ hơn thì mới có thể oai hùng trở về Nguyên gia, mới có thể phản kích Nguyên Thương.
Nếu không chuẩn bị chu toàn, đợi đến lúc Nguyên Thương ở Nguyên gia đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để đối phó với hắn rồi thì kết cuộc của hắn chắc chắn rất thảm.
Như con chuột bị sa vào bẫy, không cách nào động đậy được.
Nguyên Triệt ngẫm lại lời vừa rồi của Chử Tư Kiến, hơi nhếch khoé môi: “Cậu nói gì cơ? Hợp đồng với Thời thị lần này thật sự là cậu giành được trên tay tên khốn Nguyên Thương à? Ôi chao, sao cậu không nói sớm. Nếu là đồ vậy trong tay Nguyên Thương thì tôi lại càng phải thật sự cẩn trọng hơn rồi.”
“Nguyên Thương nhắm trúng hầu như chẳng có thứ gì là vô dụng cả. Lần này xem ra là anh ta tổn thất lớn rồi. Mà điều tôi thích nhất chính là xem vẻ mặt anh ta khi biết tin này đó nha. Thật là tội nghiệp quá.”
Miệng nói tội nghiệp nhưng hai mắt Nguyên Triệt lại sáng lên, lấp la lấp lánh như đèn pha xe hơi vào ban đêm.
Hai mắt Chử Tư Kiến vẫn nhìn về phía trước, một tay đút túi quần âu, một tay duỗi ra đặt lên vai Nguyên Triệt, kéo hắn sát lại gần anh.
Nghĩ nghĩ một lúc, Chử Tư Kiến đè giọng nói: “Thời gian trước nghe được Giang Tư Viễn nói Nguyên gia ở thành phố B có sóng ngầm, căn cơ có chút không vững nên tôi mới có thể thuận lợi hớt tay trên. Gần đây nghe nói đã ổn định trở lại, Nguyên Thương cũng bắt đầu rục rịch rồi. Anh ta ngoại giao với người bên quân đội, có vẻ như muốn lôi kéo Trần Khang Dụ vào chung chí tuyến. Tôi nghĩ cậu tốt nhất nên cẩn thận một chút.”
“Bên Trần Khang Dụ có hậu thuẫn vững chắc là hai nhà Cố- Trần. Nếu thật sự bị Nguyên Thương lôi kéo được, vậy thì kết cuộc của cậu và tôi chắc chắn không cần nghĩ nữa rồi.”
Yết hầu Nguyên Triệt hơi động, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ bâng quơ “ừm” một tiếng.
Mặc dù Trần Khang Dụ có giao hảo với bọn hắn thông qua đám người Giang Tư Viễn, nhưng thật chất cũng không quá thân thiết, không dám chắc có thể hợp tác hay không. Nếu tin tưởng cậu ta đến mù quáng thì đến một lúc nào đó quan trọng chỉ sợ là chính mình tự tay nối giáo cho giặc, chết mà không biết tại sao mình chết.
Chuyện nhà của hắn, vẫn nên do chính hắn giải quyết mới tốt.
Chử Tư Kiến dường như đoán được suy nghĩ của Nguyên Triệt, cũng không tiếp tục đề tài này nữa mà lập tức suy nghĩ chuyển sang vấn đề khác.
Dù gì mỗi gia tộc đều có một vết nhơ riêng không tiện vạch ra cho người khác xem.
Đến Chử gia còn có thì Nguyên gia lại càng phải có.
Giọng điệu Chử Tư Kiến tùy ý hỏi giống như thật sự nhàm chán nên muốn giết thời gian: “Cô nhóc tiểu thanh mai nhà cậu đâu rồi? Hình như mấy ngày rồi không thấy con bé đến tìm cậu.”
Việc Vi Hân Ninh có tình cảm với Nguyên Triệt sớm không phải là vấn đề bí mật gì, Chử Tư Kiến đã rõ từ lâu.
Anh cảm thấy cô nhóc rất tốt, có chút ngây thơ đáng yêu, đặc biệt là rất yêu Nguyên Triệt.
So với một Kỷ Linh không có chút vương vấn kí ức gì và đang hạnh phúc bên người khác, thì anh cảm thấy Vi Hân Ninh thật sự rất tốt, khi nói chuyện cũng không nhịn được nhắc đến cô nhóc vài lời.
Đợi Chử Tư Kiến nhắc, Nguyên Triệt mới nhớ ra Vi Hân Ninh đã ba ngày rồi không liên lạc với hắn, kể từ buổi sáng hôm đó.
Vốn dĩ không nhắc thì thôi, nhưng nhắc rồi trong lòng hắn lại có chút cảm xúc xốn xang và bực bội lạ kì.
Cô nhóc đó thật sự ba ngày không hề nhắn cho hắn một chữ nào.
Bình thường mỗi ngày Vi Hân Ninh đều đều đặn nhắn tin cho Nguyên Triệt, thông báo chút tình hình cơ bản của cô nàng, nhưng đã ba ngày rồi hắn chưa nhận được một từ nào từ số điện thoại của cô nàng như trước nữa.
Giờ khắc này Nguyên Triệt không rõ, bản thân cho rằng mình bị Vi Hân Ninh làm phiền, rốt cuộc là đúng hay sai?
Vào lúc Nguyên Triệt đang suy nghĩ vấn đề trên, thanh âm Chử Tư Kiến đột ngột vang bên tai hắn, kéo người trở về thực tại: “Tới rồi.”
Vừa nghe xong, Nguyên Triệt không khống chế được đánh mắt nhìn sang.
Ngay trước cổng toà nhà B dừng một chiếc Limousine bản dài màu đen.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc tây trang xanh dương đậm sọc trắng nhỏ với gương mặt có chút đào hoa bước ra trước. Hắn khe khẽ mỉm cười, cưng chiều hơi khom người vươn tay đỡ lấy một người phụ nữ từ bên trong xe bước xuống.
Lúc ánh mắt Nguyên Triệt chạm đến khuôn mặt mỹ lệ của người phụ nữ vận đồ công sở màu trắng đó, cả người hắn đột nhiên trở nên cương cứng, chân không tự chủ dịch về sau hai bước.
Kỷ Linh cúi đầu nâng đế giày cao gót, cùng Thời Vĩ từng bước “lộc cộc” từ từ đến trước mặt hai người Chử Tư Kiến.
Nàng thuần thục vươn bàn tay xinh đẹp về hướng Chử Tư Kiến, ngẩng đầu mỉm cười, lúc đưa mắt nhìn sang Nguyên Triệt thì có hơi dao động: “Thật ngại quá, giao thông có chút ùn tắc, đã để hai người đợi lâu. Tôi là Kỷ Linh, trợ lý Tổng giám đốc Thời. Còn vị kế bên tôi đây chính là Tổng giám đốc tập đoàn Thời thị- Thời Vĩ. Hân hạnh được gặp mặt.”
Nàng nhận ra Nguyên Triệt chính là người đàn ông đã đuổi theo xe taxi của nàng và Thời Niên ở trước cửa Tư Thực Hiên.
Đó là người đàn ông lạ mặt đã khiến lòng nàng dao động.
Thần sắc Chử Tư Kiến xoẹt qua tia hơi mất tự nhiên, song rất nhanh trấn tĩnh lại.
Anh thuần thục vươn tay ra bắt lấy tay Kỷ Linh và Thời Vĩ rồi nhanh chóng buông ra: “Xin chào Thời tổng và trợ lý Kỷ. Tôi là Chử Tư Kiến- Giám đốc điều hành tập đoàn Chử Vân. Người bên cạnh tôi là Giám đốc tài chính của tập đoàn, gọi Nguyên Triệt.”
Nghe đến hai chữ “Nguyên Triệt”, Thời Vĩ liền nâng mi liếc sang.
Đôi đồng tử xanh dương đậm như máy dò mã vạch, quét một vòng trên người Nguyên Triệt, từ đầu tới chân không xót vị trí nào.
Lúc “quét hàng” xong xuôi, Thời Vĩ cũng vươn tay về phía Nguyên Triệt, giọng nói có chút lạ kì: “Hạnh ngộ.”
Nguyên Triệt đã sớm bình thường trở lại từ khi Kỷ Linh giới thiệu, trên mặt treo nụ cười khách khí nhưng khó gần.
Hắn cũng lần lượt vươn tay bắt tay Thời Vĩ và Kỷ Linh, lời nói không tự chủ mang theo mùi vị xã giao nồng đậm: “Chử Vân được Thời thị để mắt đến, thật lòng tôi cảm thấy rất vui.”
Không hiểu sao trong không khí chậm rãi dâng lên mùi thuốc súng, thần sắc nghiêm túc của Kỷ Linh hơi rạn nứt.
Cuối cùng vẫn là Chử Tư Kiến lấy lui làm tiến, cắt đứt chiến trường đấu mắt giữa hai người đàn ông: “Trợ lý của tôi đã sớm chuẩn bị xong xuôi phòng họp. Nếu mọi người đã đến vậy chúng ta cũng không cần dây dưa thêm nữa. Mời Thời tổng và trợ lý Kỷ đi với tôi cùng Nguyên Triệt.”
“Được.” Kỷ Linh lập tức gật đầu, bộ dáng gấp gáp chờ không được vươn tay kéo vạt áo Thời Vĩ.
Nếu còn duy trì lâu thêm chút nữa, nàng có cảm giác chắc chắn sẽ thành chiến trường thật.
Mặc dù không hiểu lý do, nhưng trong tiềm thức, Kỷ Linh không muốn để Thời Vĩ tiếp xúc quá nhiều với Nguyên Triệt.
Giống như sợ hắn sẽ làm tổn thương đến Nguyên Triệt.
Hoặc nói đúng hơn là nàng hổ thẹn, thậm chí nàng còn không biết lý do tại sao mình lại hổ thẹn với Nguyên Triệt khi nàng yêu đương với Thời Vĩ nữa.
Kỷ Linh hạ mi, chắc có lẽ lại bắt nguồn từ phần kí ức kia rồi.
Nàng vẫn nên trở về đọc tệp tài liệu kia thôi.
Ánh mắt Nguyên Triệt lướt qua bàn tay trắng trẻo của ai kia đang nắm một góc áo vest của Thời Vĩ, sóng mắt hơi dao động, có chút âm trầm.
Ngay khi Chử Tư Kiến xoay người đi vào trong toà cao ốc, đuôi mắt anh vô tình lướt qua một góc, bắt gặp thân ảnh một người vô cùng quen thuộc.
Anh lập tức quay đầu nhìn lại, nhưng nhận ra nơi đó không hề có bóng dáng ai.
Chử Tư Kiến mặt không đổi sắc quay đầu tiếp tục bước đi, trong lòng lại không ngừng tự giễu chính mình.
Chắc chắn là do mày nhớ Niên Niên đến điên rồi nên mới có thể thấy cô ấy ở đây.
Thừa nhận đi Chử Tư Kiến, Vân Niên của mày đã chết rồi. Người tồn tại bây giờ là Thời Niên- người phụ nữ không có một chút kí ức nào về mày cả.
Thời Niên mặc dù chính là Vân Niên, nhưng đồng thời cũng không giống Vân Niên nữa rồi.
Bên kia đường, Thời Niên tựa lưng vào vách tường trong góc khuất, lồng ngực kịch liệt dao động.
Trong đầu cô, từng luồng kí ức xa lạ kịch liệt va chạm vào nhau, có chút mơ hồ không thể nắm bắt.
Hôm nay Thời Niên đến toà cao ốc B vốn là muốn tìm cách gặp Chử Tư Kiến một lần.
Dẫu rằng cô không nhớ gì cả, nhưng cô biết rằng câu trả lời mà cô đang tìm kiếm chắc chắn sẽ nhận được ở trên người người đàn ông tên Chử Tư Kiến kia.
Khi ngắm anh trên ảnh, tim cô vốn đã loạn nhịp, đập loạn xạ. Ban nãy vô tình chạm mắt với anh ở bên ngoài, Thời Niên mới sâu sắc cảm thấy trái tim mình thật sự bấn loạn.
Giờ khắc này nếu người đàn ông kia thật sự nói không có dính líu gì đến cô thì cô nhất định có chết cũng không tin.
Kí ức mà trí não lưu giữ có thể lừa người, nhưng nhịp đập chân thành từ trái tim sẽ luôn nói thật.
Mẹ cô bằng cách nào đó có thể khiến cô quên đi anh, không cho phép cô nhớ về anh, nhưng lại không thể nào kiềm hãm trái tim cô đập rộn ràng vì anh được.
Người đàn ông ở nơi đó- là minh chứng sống cho phần kí ức thanh xuân trống rỗng của cô, là mảnh ghép quan trọng nhất của bức tranh kí ức mà mẹ cô đã cất công phá huỷ.
Thời Niên vươn tay đè lại huyệt thái dương đang “bang bang” nảy lên, trong đầu vụt qua một hình ảnh.
Vào một đêm hơn một tháng trước ngày xảy ra tai nạn nổ cano, Chử Tư Kiến hẹn cô ở sân thượng.
Anh đứng ngược gió, gió cuốn lấy áo khoác đồng phục của anh bay bay, vài sợi tóc mái loà xoà trước trán cũng phất phơ phất phơ.
Đẹp như tranh vẽ.
Anh mỉm cười ôm lấy cô, hôn khắp mặt cô, cuối cùng ở trên môi cô in lên một nụ hôn nhẹ nhàng.
Đó là nụ hôn đầu của hai người.
Khi đó anh nói: “Niên Niên, anh yêu em, rất yêu em. Em không được phép quên anh, nhất định không được quên anh.”
Và khi đó cô đáp: “Tư Kiến, tác động bên ngoài có lẽ có thể khiến em quên mất anh, nhưng trái tim em thì không. Nó sẽ vì anh mà đập rộn ràng, sẽ trở nên còi báo hiệu cho em biết rằng mình đã quên đi điều gì. Bởi vì trái tim em biết là em yêu anh.”
Danh sách chương