Lãnh Tang Thanh đã hẹn chỗ gặp Cung Quý Dương.
Trên mặt cô không có trang điểm gì, ngay cả tóc cũng không có tâm tình đi sửa sang lại, sắc mặt tái nhợt, xám như tro tàn, nhưng trong lòng lại giống như lửa đốt vô cùng lo lắng, hiện tại mỗi một kim giây nhảy lên, cô rất long lòng.
Chuyện này cô không nói cho những người khác, bởi vì cô ở bên cạnh bốn người đại ca kia cũng chỉ có Cung Quý Dương là người nói chuyện tốt nhất, nếu đổi là anh trai Lãnh Thiên Dục hay là ca ca Lăng Thiếu Đường, thì ngay cả khả năng nói chuyện cũng không thể nói rõ mà sẽ bị khiêng đi ngay lập tức.
Nhưng cô vẫn tin rằng Niếp Ngân sẽ không có việc gì, bởi vì chính miệng hắn nói với cô là sẽ không có việc gì, tuy lo lắng nhưng tận đáy lòng cô vẫn tin người đàn ông này chỉ cần nói ra cái gì thì nhất định sẽ làm được, nhưng khi buổi sáng Tần quản gia chuyền đạt lại lời của hắn thì tất cả những tin tưởng trong lòng cô đều biến mất, nếu thật sự không có việc gì, hắn nhất định sẽ không nói như vậy.
Cơ hồ cứ mỗi mười giây cô lại xem đồng hồ một lần, cô cảm thấy mình đã đứng không nổi.
Không thấy ai chỉ nghe tiếng động phía trước, tiềng động của mô-tơ từ xa tới gần, một chiếc Ferrari đỏ xuất hiện trong tầm mắt nàng, lại làm một tốc độ như tia chớp, trong nháy mắt ngừng ở trước mắt nàng.
Cung Quý Dương từ trong xe đi ra, nhìn bộng dang tiều tụy đáng thương của Lãnh Tang Thanh, đi nhanh vai bước hắn tới ôm cô.
Lãnh Tang Thanh nhìn thấy Cung Quý Dương, vừa muốn mở miệng nói cái gì đó thì nước mắt lại trào ra đến bên miệng giọng nói cũng chuyển thành tiếng khóc.
Chuyện này làm cho Cung Quý Dương sợ hãi, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ thân thể nhỏ của Lãnh Tang Thanh, vội vàng hỏi nàng: "Làm sao vậy? Thanh Nhi, bị khó dễ sao?"
Lãnh Tang Thanh nắm chặt thời gian lau đi nước mắt, bây giờ không có thời gian để cho cô khóc, cô cầm cánh tay Cung Quý Dương, vội vàng nói: "Quý Dương ca, có thể giúp em cứu Niếp Ngân không? Van cầu anh!"
Cung Quý Dương sửng sốt, đầu óc mờ mịt, hai bên lông mi nhích lên: "A? Sao lại cứu cậu ta? Cậu ta lại làm sao vậy?"
"Bọn họ bị người trong Niếp môn đổ oan, hôm nay là ngày thẩm phán Niếp môn, tóm lại là lành ít dữ nhiều, anh có thể giúp em cứu anh ấy không?" Mặt Lãnh Tang Thanh đã bị nước mắt tẩm ướt hoàn toàn, nhìn Cung Quý Dương như vị cứu tinh.
Nhìn thấy Lãnh Tang Thanh lòng nóng như lửa đốt, Cung Quý Dương cũng còn rối lên: " Trong Niếp môn có ngày thẩm phán này, anh cũng đã ghe qua..." Khi nói chuyện, hắn nhìn đồng hồ của mình, khuôn mặt quẫn ý tiếp tục nói: "Lúc này hẳn là đã xong rồi, chỉ sợ..."
Lãnh Tang Thanh cũng đã nghĩ tới điểm này từ lâu, hắn đi từ trời sáng tinh mơ, hiện tại đã đến buổi chiều, nên phát sinh ra chuyện gì thì cũng đã xảy ra rồi, nhưng cô vẫn kiên quyết hô: "Quý Dương ca, em biết! Nhưng cho dù chỉ còn thi thể, em cũng muốn nhìn thấy anh ấy, anh nhất định phải giúp em nghĩ biện pháp!" (gặp quá đúng người, hắn có IQ cao nhất trong tứ đại tài phiệt)
Cung Quý Dương thở dài một tiếng, khuôn mặt nghiêm túc khó gặp, nhìn chằm chằm Lãnh Tang Thanh, răn dạy hô: "Có phải em thật sự đã rất yêu câu ta hay không, em biết hắn là loại người gì sao?"
Lãnh Tang Thanh không trần trừ gì ngẩng đầu nói: "Vâng! Yêu thương! Khăng khăng một mực là thứ này!"
"Thế giới này người đàn ông nào em cũng có thể yêu, nhưn duy độc cậu ta em không thể yêu! Cậu ta tiếp cận em nhất định không có cái gì tốt cả!" Cung Quý Dương đánh đáy lòng Lãnh Tang Thanh đang sốt ruột, cô và hắn coi nhau như an hem ruột.
"Em mặc kệ! Em mặc kệ anh ấy và anh cả đã xảy ra chuyện gì! Em và Niếp Ngân yêu nhau là chuyện của hai người bọn em!" Lãnh Tang Thanh không có chút thoái nhượng.
Cung Quý Dương nhíu lại mi: "Không phải cậu ta và anh cả em xảy ra chuyện gì, mà là cậu ta cùng..."
"Em có con với anh ấy rồi!" Lãnh Tang Thanh đánh gãy lời nói của hắn, cô không muốn lãng phí thời gian, cô biết Cung Quý Dương là người nói chuyện tốt nhất, nhưng đồng thời cũng là người hay nói dài dòng, cho nên cô nói thế để cho hắn không từ chối nữa.
Cung Quý Dương sửng sốt, tim đập thiếu chút nữa ngừng hẳn, hắn không xác định được lời vừa mới nghe thấy, có phải hắn được vừa ghe thấy câu nói mà vừa rồi tai mình nhận được, trong nháy ánh mắt hắn ngừng thở, miệng hỏi: "Em, vừa mới nói cái gì?"
"Em cùng anh ấy đã có con!" Lãnh Tang Thanh lặp lại.
"A!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Hai mắt Cung Quý Dương rất tròn, miệng mở đến cực hạn, cằm đã nhanh rơi trên mặt đất, kìm lòng không đậu hô to một tiếng, toàn bộ vũ trụ giống như đang tràn ngập tiếng hét của hắn.
Lãnh Tang Thanh kéo hắn lại, lớn tiếng thúc giục: "Quý Dương ca, cho nên em mau nghĩ biện pháp a!"
Trong nháy mắt Cung Quý Dương vốn muốn đem mọi chuyện Niếp Ngân nói cho Lãnh Tang Thanh thì hắn lại phải đem những lời này nuốt vào trong lòng, tuy coi Lãnh Tang Thanh như em ruột, nhưng chuyện mang thai này đã vượt qua phạm vi khống chế của hắn.
"Nhưng ngay cả anh trai mafia của em Niếp môn cũng không để vào mắt, nếu chúng ta tới đó cũng không phải là dễ dàng a!" Cung Quý Dương gãi đầu, trên mặt lo lắng và cảm giác lúc vừa rồi rất bất đồng, hiện tại đáy lòng hắn rất sốt ruột.
"Được rồi, vì em, anh liều mạng! Em lên xe trước đi, sau đó đem kể lại mọi chuyện cho anh biết." Hắn dậm chân một cái, sau đó lấy ra điện thoại, bát thông dãy số.
————————————————————————
Rawson vạn vạn thật không ngờ, mình sẽ đưa vào một bộ vòng tròn như vậy, chính hắn hao hết tâm tư mượn sức quan hệ, lại bị hủy đi trong chốc lát.
Niếp Nhân Nghĩa nhào vào người hắn đánh, giống như người đàn bà chanh chua, liên kết được càng ngày càng nhiều người, Rawson thấy tình thế không ổn, một phen đẩy ra Niếp Nhân Nghĩa, cầm lấy áo hắn, quát: " Đầu óc ông có vấn đề sao, súng rõ ràng không phải do tôi nổ!"
"Tôi rõ ràng nhìn thấy ông nổ súng! Ông bắn con tôi!" Niếp Nhân Nghĩa đã mất lý trí, tiếp tục đánh Rawson, Rawson một phen liền đẩy hắn xuống, Niếp Nhân Nghĩa sao có thể phản kháng mà cũng không làm được gì.
"Ông rốt cuộc giấu diếm chúng tôi bao nhiêu chuyện, ông đến tột cùng nghĩ muốn làm gì? Chúng tôi chẳng qua chỉ là con cờ sao?" Isabella kiên quyết, nghiêm khắc chỉ trích Rawson.
Rawson phẫn nộ vô hạn nhìn nhìn Tu Nguyệt ở phía sau bà, chiếc mũi tráng kiện thở ra hai cổ khí thống hận, hắn không biết giả thích cái gì nữa, không có người nghe, hắn chỉ là lạnh lùng nói: "Các người tốt nhất hiểu biết một chút, bắt đầu mọi chuyện không phải chúng ta ai cũng biết, hơn nữa không nên ép tôi, nơi này đều là người của tôi."
Nói xong, hắn thu hồi súng, một mình một người nhanh chóng tránh ra, hắn biết một chưởng sự nhân Niếp môn khác, sự tình lại càng không có công bằng.
Vừa đi, một bên lấy ra điện thoại: "Uy! Đem trang bị chuẩn bị tốt, chờ ta thông báo, khả năng một hồi sẽ đại khai sát giới."(giết)
Vài người nhìn thân ảnh Rawson rời đi, ai cũng không có ngăn cản, dù sao chuyện ba người này đều có liên lụy.
Toàn thân Isabella mềm nhũn, lập tức than ngồi ở trên sàn, trên mặt vô cùng sợ hãi, nước mắt trụ không được.
Tu Nguyệt khó hiểu nhìn bà, chỉ thấy bà ngẩng đầu tràn ngập bất lực nhìn Tu Nguyệt nói: "Làm sao bây giờ? Con của tôi vẫn còn trên tay Rawson."
Trên mặt cô không có trang điểm gì, ngay cả tóc cũng không có tâm tình đi sửa sang lại, sắc mặt tái nhợt, xám như tro tàn, nhưng trong lòng lại giống như lửa đốt vô cùng lo lắng, hiện tại mỗi một kim giây nhảy lên, cô rất long lòng.
Chuyện này cô không nói cho những người khác, bởi vì cô ở bên cạnh bốn người đại ca kia cũng chỉ có Cung Quý Dương là người nói chuyện tốt nhất, nếu đổi là anh trai Lãnh Thiên Dục hay là ca ca Lăng Thiếu Đường, thì ngay cả khả năng nói chuyện cũng không thể nói rõ mà sẽ bị khiêng đi ngay lập tức.
Nhưng cô vẫn tin rằng Niếp Ngân sẽ không có việc gì, bởi vì chính miệng hắn nói với cô là sẽ không có việc gì, tuy lo lắng nhưng tận đáy lòng cô vẫn tin người đàn ông này chỉ cần nói ra cái gì thì nhất định sẽ làm được, nhưng khi buổi sáng Tần quản gia chuyền đạt lại lời của hắn thì tất cả những tin tưởng trong lòng cô đều biến mất, nếu thật sự không có việc gì, hắn nhất định sẽ không nói như vậy.
Cơ hồ cứ mỗi mười giây cô lại xem đồng hồ một lần, cô cảm thấy mình đã đứng không nổi.
Không thấy ai chỉ nghe tiếng động phía trước, tiềng động của mô-tơ từ xa tới gần, một chiếc Ferrari đỏ xuất hiện trong tầm mắt nàng, lại làm một tốc độ như tia chớp, trong nháy mắt ngừng ở trước mắt nàng.
Cung Quý Dương từ trong xe đi ra, nhìn bộng dang tiều tụy đáng thương của Lãnh Tang Thanh, đi nhanh vai bước hắn tới ôm cô.
Lãnh Tang Thanh nhìn thấy Cung Quý Dương, vừa muốn mở miệng nói cái gì đó thì nước mắt lại trào ra đến bên miệng giọng nói cũng chuyển thành tiếng khóc.
Chuyện này làm cho Cung Quý Dương sợ hãi, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ thân thể nhỏ của Lãnh Tang Thanh, vội vàng hỏi nàng: "Làm sao vậy? Thanh Nhi, bị khó dễ sao?"
Lãnh Tang Thanh nắm chặt thời gian lau đi nước mắt, bây giờ không có thời gian để cho cô khóc, cô cầm cánh tay Cung Quý Dương, vội vàng nói: "Quý Dương ca, có thể giúp em cứu Niếp Ngân không? Van cầu anh!"
Cung Quý Dương sửng sốt, đầu óc mờ mịt, hai bên lông mi nhích lên: "A? Sao lại cứu cậu ta? Cậu ta lại làm sao vậy?"
"Bọn họ bị người trong Niếp môn đổ oan, hôm nay là ngày thẩm phán Niếp môn, tóm lại là lành ít dữ nhiều, anh có thể giúp em cứu anh ấy không?" Mặt Lãnh Tang Thanh đã bị nước mắt tẩm ướt hoàn toàn, nhìn Cung Quý Dương như vị cứu tinh.
Nhìn thấy Lãnh Tang Thanh lòng nóng như lửa đốt, Cung Quý Dương cũng còn rối lên: " Trong Niếp môn có ngày thẩm phán này, anh cũng đã ghe qua..." Khi nói chuyện, hắn nhìn đồng hồ của mình, khuôn mặt quẫn ý tiếp tục nói: "Lúc này hẳn là đã xong rồi, chỉ sợ..."
Lãnh Tang Thanh cũng đã nghĩ tới điểm này từ lâu, hắn đi từ trời sáng tinh mơ, hiện tại đã đến buổi chiều, nên phát sinh ra chuyện gì thì cũng đã xảy ra rồi, nhưng cô vẫn kiên quyết hô: "Quý Dương ca, em biết! Nhưng cho dù chỉ còn thi thể, em cũng muốn nhìn thấy anh ấy, anh nhất định phải giúp em nghĩ biện pháp!" (gặp quá đúng người, hắn có IQ cao nhất trong tứ đại tài phiệt)
Cung Quý Dương thở dài một tiếng, khuôn mặt nghiêm túc khó gặp, nhìn chằm chằm Lãnh Tang Thanh, răn dạy hô: "Có phải em thật sự đã rất yêu câu ta hay không, em biết hắn là loại người gì sao?"
Lãnh Tang Thanh không trần trừ gì ngẩng đầu nói: "Vâng! Yêu thương! Khăng khăng một mực là thứ này!"
"Thế giới này người đàn ông nào em cũng có thể yêu, nhưn duy độc cậu ta em không thể yêu! Cậu ta tiếp cận em nhất định không có cái gì tốt cả!" Cung Quý Dương đánh đáy lòng Lãnh Tang Thanh đang sốt ruột, cô và hắn coi nhau như an hem ruột.
"Em mặc kệ! Em mặc kệ anh ấy và anh cả đã xảy ra chuyện gì! Em và Niếp Ngân yêu nhau là chuyện của hai người bọn em!" Lãnh Tang Thanh không có chút thoái nhượng.
Cung Quý Dương nhíu lại mi: "Không phải cậu ta và anh cả em xảy ra chuyện gì, mà là cậu ta cùng..."
"Em có con với anh ấy rồi!" Lãnh Tang Thanh đánh gãy lời nói của hắn, cô không muốn lãng phí thời gian, cô biết Cung Quý Dương là người nói chuyện tốt nhất, nhưng đồng thời cũng là người hay nói dài dòng, cho nên cô nói thế để cho hắn không từ chối nữa.
Cung Quý Dương sửng sốt, tim đập thiếu chút nữa ngừng hẳn, hắn không xác định được lời vừa mới nghe thấy, có phải hắn được vừa ghe thấy câu nói mà vừa rồi tai mình nhận được, trong nháy ánh mắt hắn ngừng thở, miệng hỏi: "Em, vừa mới nói cái gì?"
"Em cùng anh ấy đã có con!" Lãnh Tang Thanh lặp lại.
"A!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Hai mắt Cung Quý Dương rất tròn, miệng mở đến cực hạn, cằm đã nhanh rơi trên mặt đất, kìm lòng không đậu hô to một tiếng, toàn bộ vũ trụ giống như đang tràn ngập tiếng hét của hắn.
Lãnh Tang Thanh kéo hắn lại, lớn tiếng thúc giục: "Quý Dương ca, cho nên em mau nghĩ biện pháp a!"
Trong nháy mắt Cung Quý Dương vốn muốn đem mọi chuyện Niếp Ngân nói cho Lãnh Tang Thanh thì hắn lại phải đem những lời này nuốt vào trong lòng, tuy coi Lãnh Tang Thanh như em ruột, nhưng chuyện mang thai này đã vượt qua phạm vi khống chế của hắn.
"Nhưng ngay cả anh trai mafia của em Niếp môn cũng không để vào mắt, nếu chúng ta tới đó cũng không phải là dễ dàng a!" Cung Quý Dương gãi đầu, trên mặt lo lắng và cảm giác lúc vừa rồi rất bất đồng, hiện tại đáy lòng hắn rất sốt ruột.
"Được rồi, vì em, anh liều mạng! Em lên xe trước đi, sau đó đem kể lại mọi chuyện cho anh biết." Hắn dậm chân một cái, sau đó lấy ra điện thoại, bát thông dãy số.
————————————————————————
Rawson vạn vạn thật không ngờ, mình sẽ đưa vào một bộ vòng tròn như vậy, chính hắn hao hết tâm tư mượn sức quan hệ, lại bị hủy đi trong chốc lát.
Niếp Nhân Nghĩa nhào vào người hắn đánh, giống như người đàn bà chanh chua, liên kết được càng ngày càng nhiều người, Rawson thấy tình thế không ổn, một phen đẩy ra Niếp Nhân Nghĩa, cầm lấy áo hắn, quát: " Đầu óc ông có vấn đề sao, súng rõ ràng không phải do tôi nổ!"
"Tôi rõ ràng nhìn thấy ông nổ súng! Ông bắn con tôi!" Niếp Nhân Nghĩa đã mất lý trí, tiếp tục đánh Rawson, Rawson một phen liền đẩy hắn xuống, Niếp Nhân Nghĩa sao có thể phản kháng mà cũng không làm được gì.
"Ông rốt cuộc giấu diếm chúng tôi bao nhiêu chuyện, ông đến tột cùng nghĩ muốn làm gì? Chúng tôi chẳng qua chỉ là con cờ sao?" Isabella kiên quyết, nghiêm khắc chỉ trích Rawson.
Rawson phẫn nộ vô hạn nhìn nhìn Tu Nguyệt ở phía sau bà, chiếc mũi tráng kiện thở ra hai cổ khí thống hận, hắn không biết giả thích cái gì nữa, không có người nghe, hắn chỉ là lạnh lùng nói: "Các người tốt nhất hiểu biết một chút, bắt đầu mọi chuyện không phải chúng ta ai cũng biết, hơn nữa không nên ép tôi, nơi này đều là người của tôi."
Nói xong, hắn thu hồi súng, một mình một người nhanh chóng tránh ra, hắn biết một chưởng sự nhân Niếp môn khác, sự tình lại càng không có công bằng.
Vừa đi, một bên lấy ra điện thoại: "Uy! Đem trang bị chuẩn bị tốt, chờ ta thông báo, khả năng một hồi sẽ đại khai sát giới."(giết)
Vài người nhìn thân ảnh Rawson rời đi, ai cũng không có ngăn cản, dù sao chuyện ba người này đều có liên lụy.
Toàn thân Isabella mềm nhũn, lập tức than ngồi ở trên sàn, trên mặt vô cùng sợ hãi, nước mắt trụ không được.
Tu Nguyệt khó hiểu nhìn bà, chỉ thấy bà ngẩng đầu tràn ngập bất lực nhìn Tu Nguyệt nói: "Làm sao bây giờ? Con của tôi vẫn còn trên tay Rawson."
Danh sách chương