Lãnh Tang Thanh vừa rồi chỉ lo vay tiền không hề nhìn kỹ, ngồi trên bàn đánh bài cách đó không xa không phải ai khác, mà chính là một người dường như là oan gia lại giống như là bạn hữu Niếp Tích!

Ngày hôm nay so với ở nhà hàng ngày hôm đó cách ăn mặc có chút tùy tiện, nói là tùy tiện, cũng không phải vì quần áo của anh tùy tiện, âu phục vẫn giống nhau, bất quá mặc trên người anh có một loại hứng thú không nói nên lời. Anh có chút không nghiêm túc mà ngồi ở đó, cà vạt có hơi lệch, áo vét tùy tiện mà cài vào, cổ tay áo sơ mi màu trắng đã sớm lộ ra, để lộ một cánh tay màu đồng to lớn, loại cảm giác này dường như khiến cô nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy ở quán bar, có chút bĩu môi, xấu xa, ba phần chính bảy phần tà, toàn thân lộ ra sự ngang ngạnh ngổ ngược.

Lãnh Tang Thanh gãi gãi đầu, khó hiểu mà nhíu mày, người đàn ông này không có hai tính cách đó chứ? Hoặc là cô đang tiếp xúc với một người tâm thần, loại tâm thần phân liệt, hôm nay cái dạng này, ngày mai lại biến thành một người khác? Nếu như không phải đã từng tiếp xúc qua, cho nhất định sẽ cho rằng đó là hai người, anh ngồi chỗ đó, tuy không nghe được anh đang nói gì, thế nhưng cảm giác cùng đứng dưới cây anh đào ngày đó, cùng cô bay đến Somalia, cùng cô ở nhà hàng hoàn toàn không giống nhau.

Trong lúc đang không biết xử trí thế nào, Dennis ngược lại đi qua trước, trên sòng bài những người khác đều thức thời mà rời khỏi, chỉ còn lại hai người là Dennis và Niếp Tích, người phục vụ chia bài ra trước mặt. Lãnh Tang Thanh sau khi thấy thế lập tức đi tới.

Người trên sòng bài chính là Niếp Tích, đầu tiên anh nhìn lướt qua Dennis, sau đó lại nhìn thoáng qua người phụ nữ sau lưng, cười gian, "Này, người đẹp, chúng ta gặp nhau rồi. Không phải mấy ngày nay cô đi theo Dennis đó chứ?"

Cách chào hỏi của anh làm cô khó chịu, liền nhíu mày, cố ý nói, “A, khó trách anh thích chỗ này, không phải anh đã biết rõ Dennis đã ở chỗ này rồi chứ? Vị bằng hữu này của tôi đẹp trai như vậy, nhưng anh ấy sẽ không chọn anh đâu."

"Xú nha đầu, mỗi lần gặp cô đều muốn tranh cãi với tôi sao?" Niếp Tích thay đổi sắc mặt, nha đầu này vẫn còn rất hận, một mực khẳng định anh là đồng tính, chết tiệt!

"Chao ôi, bây giờ anh ngang nhiên mắng người nha, có muốn bị đánh hay không?" Lãnh Tang Thanh cũng không chịu thua, đời này việc cô thích nhất ngoài nghiên cứu những bệnh nan y chính là du lịch, cãi nhau có thể bao gồm trong đó.

Thấy bô dạng này của anh, cô sớm đã đem một chút biết ơn vứt đi rồi, miệng lại cảm thấy ngứa.

Niếp Tích sau khi nghe xong cũng không giận mà cười, đem cơ thể dựa vào ghế, lắc lắc đầu, "Dennis, anh sẽ không thích một nha đầu dã man thế này chứ?"

"Niếp Tích, anh nói ai dã man? Nhìn anh dám vẻ nhão nhẹt như vậy mà còn dám ngồi đối diện với Dennis sao?" Lãnh Tang Thanh kích động mà  nói, "Ba" một cái vỗ trên vai Dennis, "Dennis, thay tôi giáo huấn anh ta cho tốt, đem thẻ bạc của anh ta toàn bộ qua đây, khiến cho anh ta thua đến cái quần cũng phải cởi!"

* Quá trời dã man rồi rồi, chị mạnh miệng thiệt đó *đỏ mặt*

"Cô gái, nói chuyện đừng thô tục như vậy." Niếp Tích không nhịn được mà cười ra tiếng.

Lãnh Tang Thanh hung hăng trừng mắt với anh, nhìn Dennis nói, "Dennis, thượng!"

Dennis buồn cười mà nhìn bọn họ ta một câu ngươi một câu, một lúc sau, đôi mắt sắt bén mà đảo qua đóng thẻ bạc bên cạnh Niếp Tích, nhàn nhạt nói, "Như vầy đi, tôi giúp cô thắng năm mươi triệu của anh ta."

"Thật đẹp trai, tốt, tốt nhất là cho anh tay thua đến phải chặt tay để lại luôn." Lãnh Tang Thanh vẫn thích xem những bộ phim về đánh bạc, đúng là bị ảnh hưởng rồi.

* nói trắng ra là bị lậm phim đó.

Dennis dỡ khóc dỡ cười mà nhìn cô, nhưng vẫn nhịn không nói gì, bản thân chưa bao giờ đối với Niếp Tích ủy khuất như vậy, sau khi nghe xong liền cười không ngừng.

"Tiểu thư, cô đang đóng phim sao?"

Ách...

"Không thể chặt tay sao?" Lãnh Tang Thanh ngồi xuống, bên cạnh Dennis khẽ hỏi.

Dennis vất vả lắm mới nhịn xuống ý cười, đè thấp âm thanh nói, "Sòng bạc không có quy định như thế."

"À." Lãnh Tang Thanh sau khi nghe xong, xấu hổ mà cười cười, sau đó hướng về phía Niếp Tích đối diện hung hăng mà trừng mắt với anh.

Niếp Tích thu lại vẻ mặt buồn cười của mình, ngồi ngay ngắn, trong tay lắc lắc thẻ bạc, làm vang lên tiếng "rào rào", giọng nói tỏ ra rất nghiêm túc, "Dennis, anh biết sòng bạc này không chào đón anh rồi, mà còn?"

"Niếp Tích, lần trước là anh lòng dạ hẹp hòi, thắng anh rồi lại không giữ lời, còn gọi người của sòng bạc truy sát tôi, thật không có chút thâm tình mà?" Dennis lạnh lùng nói, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười nhàn nhạt.

Niếp Tích cười ha hả, hai bàn tay mở ra, "Anh bạn, chúng tôi cũng phải mở cửa kinh doanh, ngài động một chút là tới đây thắng một màn lớn, chúng tôi cũng không thể chịu nổi."

"Niếp môn tiếng tăm lừng lẫy sao lại nhỏ mọn như vậy? Không ngờ vẫn còn giữ quy định cũ như vậy, hôm nay tôi thắng anh, xóa bỏ hạn chế sòng bạc đối với tôi. Thẻ bạc vẫn ở chỗ anh, thế nào?" Ở sòng bạc ở Las Vegas đã làm anh mất đi hứng thú, sòng bạc này là mục tiêu mới của anh.

Tim Lãnh Tang Thanh đập nhanh một cái, nhìn về phí Niếp Tích ánh mắt ít nhiều có chút cảnh giác. Niếp môn? Hóa ra anh là người của Niếp môn! Cùng với người đồng ý tài trợ cho cuộc thí nghiệm của cô Niếp Nhân Thế có quan hệ gì? Cô sẽ không bị hắn đưa về Niếp gia đó chứ? Hắn họ Niếp, còn đến Somalia...

"Thẻ bạc của anh đâu?"Niếp Tích không nhìn thấy vẻ mặt của Lãnh Tang Thanh, nhìn chằm chằm Dennis hỏi.

Dennis vỗ tay một cái, một nam trợ lý đi đến, đem chi phiếu đặt ở trước mặt Dennis, anh giơ chi phiếu lên, "Tôi chỉ có năm trăm vạn, là tờ chi phiếu này, tôi thua mất tiền, thắng, năm trăm vạn cho cô" nói đến đây, anh chỉ chỉ đóng thẻ bạc bên người Niếp Tích, " Bao gồm năm mươi triệu của anh!"

Lãnh Tang Thanh nghe thấy tim như nhảy ra ngoài, trời ạ, cô không có nằm mơ, cô không nghe lầm chứ? Tổng cộng năm mươi triệu năm trăm vạn sẽ đi vào túi của cô sao?Có số tiền này cô muốn làm gì cũng có thể làm được. Nếu như có món tiền này, cho dù cô làm phẫu thuật thất bại cô cũng không sợ, Niếp Nhân Thế sẽ không ra tay với cô nữa? Chỉ cần thuộc hạ dưới quyền, có tiền có thể sai ma gọi quỷ.

"Anh dùng năm trăm vạn đổi lấy năm mươi triệu của tôi? Dennis, coi như là lão bằng hữu nhiều năm đi, quà ra mắt cũng không keo kiệt như vậy chứ?"Niếp Tích dò xét anh ta, hơi nhíu mày.

Dennis ưu nhã trầm tĩnh mà sờ cằm, "Anh sẽ không sợ tôi chứ?"

Niếp Tích thấy anh thật sự làm, nhún vai, cơ thể vẫn dựa vào sau ghế, "Jo, chia bài."

Lãnh Tang Thanh thành tâm cầu nguyện, gắt gao nhìn bàn tay đang chia bài, cô cầu nguyện, cầu nguyện Dennis đại thắng, cầu nguyện tên Niếp Tích kia thua chỉ còn lại một thẻ bạc...

_______________

Cánh cửa thang máy kêu lên một tiếng giòn tang, cánh cửa kim loại sáng  bóng phản chiếu thân hình một người đàn ông cao lớn cùng với vẻ mặt lạnh lùng, dĩ nhiên kính râm vẫn che khuất ánh mắt của anh.

Thang máy cá nhân mở ra, chỉ truyền đến âm thanh của những thẻ bạc, ngoài ra, mọi người đều rất yên lặng, vì mọi người đều đang chìm đắm vào trong một ván bài hấp dẫn.

Phía sao kính râm là đôi mắt chim ưng hơi nheo lại, Niếp Ngân chính xác mà nhìn hình ảnh hiện lên ở màn hình giám sát trong phòng nghỉ, sau khi chứng kiến một cảnh trên sòng bài, khóe môi hơi cong lên...

_______________

Trên sòng bài bầu không khí hết sức căng thẳng.

Năm trăm vạn đối với năm mươi triệu, việc này e rằng chỉ có Dennis mới có có thể nghĩ ra, nghe nói anh ở sòng bạc Las Vegas đã từng tay trắng thắng được mấy hợp đồng đầu tư ở Mỹ, toàn bộ đều được tiến hành trên sòng bài, chuyện anh tay trắng thằng được mấy hợp đồng đầu tư gần như trở thành cơn ác mộng của toàn bộ Lag Vegas.

Hai người chơi bài xì phé, là loại đánh bạc phổ biến nhất.

Niếp Tích  bắt đầu rất suông sẻ, nói về đua xe và đánh nhau đúng là sở trường của anh, nhưng đánh bạc dĩ nhiên không thể nào bì kịp so với Dennis. sau vài ván bài, thẻ bạc bên người anh ngày càng ít đi, sau một trận thắng thì liên tục thua.

Lãnh Tang Thanh tràn trề thích thú, nhất là khi chứng kiến đống thẻ bạc của Dennis ngày càng cao, sự sùng bái trong lòng cô cũng ngày càng cao, mỗi một thẻ bạc đều đại diện cho một lượng tiền nhất định, không ngừng thay đổi trước mắt cô, không giống như hai người trên bàn bài, thua đến suyển niểng, anh ngược lại vẫn rất trầm tĩnh. Nhưng nghĩ lại. anh là người của Niếp môn mà, một Niếp Nhân Thế có thể tài trợ nhiều tiền cho cuộc thí nghiệp ghép não của cô, anh nói chính xác cũng là một thiếu gia của Niếp môn, tiền trong mắt anh nói ra cũng chẳng có giá trị gì.

"Niếp thiếu gia, anh lại thua rồi." Dennis sau khi mở con át chủ bài ra, mỉm cười nói.

Niếp Tích nhìn thoáng qua, nhíu mày, đem đóng thẻ bạc thua hai tay đẩy qua, "Dennis, không phải tôi không chào đón anh, mà là anh thật sự làm người khác ghi hận, anh thực sự không gian lận?"

"Anh có thể tự mình kiểm tra."Dennis cười lắc đầu, "Anh là ông chủ sòng bạc này, tôi dĩ nhiên phải quang minh chính đại thắng anh mới được."

Hóa ra anh là ông chủ sòng bạc này, Lãnh Tang Thanh liếc mắt nhìn anh, thật là nhìn không ra, cô còn tưởng rằng anh chính là một tên công tử thích hoang phí tiền bạc, không làm việc, mặc dù sòng bạc không tính là làm ăn quang minh chính đại nhưng cũng coi như là làm việc.

Niếp Tích nhíu mày, giống như cân nhắc hàm ý trong lời nói của anh.

"Niếp Tích, Dennis đúng là thần bài tiếng tăm lừng lẫy, cậu vẫn còn nghĩ anh ta gian lận sao?" Cô chống cằm buồn cười mà nhìn anh nói: "Không ngờ anh chính là ông chủ sòng bạc này, vì sao kỷ thuật đánh bạc lại tệ hại thế này? Chỉ thắng một ván, xem ra ngay cả tôi cũng có thể thắng anh."

"Xú nha đầu." Niếp Tích chẳng thèm cãi nhau với cô, đứng dậy kéo kéo áo, "Tạm ngưng một chút, tôi đi toilet."

Lãnh Tang Thanh che miệng cười.

"Cô với anh ta kiếp trước có hận thù gì sao? Lúc nào cũng chĩa mũi nhọn vào anh ta." Dennis nhịn không được mà hỏi. Thực ra với tài năng của anh thắng một ván trên bàn bài không phải là khó.

Lãnh Tang Thanh nhún nhún vai, "Cứ xem là như vậy đi."

Dennis lắc đầu cười khẽ...

___________________

Nếu như toilet có thể khen thưởng, vậy phải chúc mừng toilet của sòng bạc này rồi. To lớn như vậy có thể đủ để đá bóng được, bốn phía đều phát ra ánh sáng rực rỡ, ngay cả tay vịn sô pha cũng đều là vàng ròng và thủy tinh chế thành.

Trước gương, xuất hiện hai gương mặt giống nhau như đúc.

Một tà mị bất kham, một thâm trầm ổn trọng.

"Cậu cũng không nói cho tôi biết, cậu muốn tiếp cận cô ta."Giữa lớp khói của xì gà, Niếp Ngân nhìn khuôn mặt giống mình như đúc, nhàn nhạt nói.

Không giống như chất vấn, nhưng lại uy nghiêm như lời chất.

Niếp Tích đứng bên cười cười, "Anh cũng không nói cho tôi biết, anh đối với sòng bạc này có hứng thú."

"Khiến tôi cảm thấy hứng thú chỉ là người, không phải sòng bạc." Niếp Ngân lấy tay vỗ vỗ vai anh, đem điếu xì gà ném sang một bên, sau khi nói xong câu đó thì đi khỏi toilet.

Niếp Tích nhún vai, cười mà không nói...

______________

Lãnh Tang Thanh đang nói chuyện, cuối cùng cũng thấy người đàn ông kia vững vàng đi tới, liền huýt sáo, đợi anh ta một lần nữa ngồi đối diện với Dennis nói, "U, đi toilet, ngay cả áo sơ mi cũng đổi, sao vậy? Anh cho rằng thay quần áo có thể đổi vận may sao?"

Sau khi đi ra anh mặc áo sơ mi đen, không biết vì sao, cô cảm thấy màu sắc này càng thêm phù hợp với anh.

Người đàn ông không để ý đến lời nói của Lãnh Tang Thanh, chỉ nhìn về phía Dennis, nhàn nhạt nói, "Thẻ bạc của tôi còn lại bao nhiêu?"

"Năm trăm vạn." Dennis thu hồi dáng vẻ tươi cười, hơi nheo mắt quan sát người đàn ông đối diện, không phải Niếp Tích, tuyệt đối không phải! Nhưng chẳng lẽ lại có hai người có khuôn mặt giống Niếp Tích? Chẳng lẽ là...

"Nói như vậy lợi thế về thẻ bạc của tôi và anh đã hoán đổi cho nhau rồi, tốt lắm." Anh nhẹ nhàng cười, ngón tay chạm qua thẻ bạc, tiếng "rào rào" lại nổi lên.

Dennis này quả nhiên lợi hại, nếu đổi lại là em trai anh, nhất định sẽ bị anh ta ăn sạch!

Dennis cười mà không nói, trong lòng lại nổi lên một cảm giác đề phòng. Người đàn ông này, có thể là anh trai, hoặc là em trai của Niếp Tích, người này chắc chắn không đơn giản, anh ta không cần làm gì, vẻ mặt thản nhiên lại có thể làm cho người khác cảm giác được địa vị của anh không giống người thường, có cảm giác không phải là Niếp Tích.

Không đợi anh mở miệng nói chuyện, Lãnh Tang Thanh đã gõ gõ bàn, Niếp Tích, anh từ năm mươi triệu thua đến chỉ còn năm trăm vạn, thế nào? Ta xem anh có thể thay đổi được tình thế không."

Mặc dù cô cảm thấy có chút là lạ, nhưng vẫn không chú ý tới cảm giác kì lạ này.

Niếp  Ngân rốt cục cũng đem tầm mắt chuyển đến trên mặt của Lãnh Tang Thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dưới ngọn đèn pha lê lại vô cùng cuốn hút, làm đôi mắt anh hơi trầm xuống, tiếp đó khẽ cắn môi, "Dennis, nếu như tôi thắng, người phụ nữ này phải thuộc về tôi."

Dennis sửng sốt.

"Ba" một tiếng, Lãnh Tang Thanh vỗ xuống mặt bàn, bàn tay có chút đau nhức, không ngời đây là gỗ lâu năm, chết tiệc, anh ta có bệnh không hả, có người nào mở sòng bạc lại lấy loại gỗ này làm bàn?

"Niếp Tích, anh cũng quá cuồng vọng rồi đó? Tôi không phải thẻ bạc?"

"Cô chăm chăm nhìn vào món tiền này, tôi cũng có thể xem cô là thẻ bạc, thế nào, sợ? Hay là cô lo lắng thần bài tiếng tăm lừng lẫy lại thua trên tay tôi?" Anh cố ý khích cô, giọng điệu không nhanh không chậm.

"Tôi sợ anh?" Cô cười hai tiếng, lại quay đầu nhìn về phía Denniss, vỗ vai anh, "Anh đứng lên một chút, ván này tôi sẽ thắng anh ta!"

"Tang Thanh" Dennis còn chưa nhìn ra được tâm tư của người đàn ông đối diện, có thể đổi người cũng không chừng, tất cả cũng chỉ là suy đoán, anh không muốn nhìn Lãnh Tang Thanh mạo hiểm.

"An tâm." Lãnh Tang Thanh cắt ngang lời anh, thấp giọng nói, " Vừa rồi tôi xem rất rõ ràng, kỹ thuật đáng bạc của người ngày rất tệ, yên tâm, tôi tuyệt đối có thể thắng anh ta."

Niếp Ngân vẫn cười, ánh mắt ôn hòa mà nhìn Lãnh Tang Thanh, người khác nhìn không rõ anh rốt cục đang suy nghĩ cái gì.

Dennis có chút lưỡng lự, ban đầu, người đàn ông này nhìn qua không giống như là đang uy hiếp Lãnh Tang Thanh, chung quy vẫn cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn Lãnh Tang Thanh có chút kì lạ, khiến cho anh ta thử Lãnh Tang Thanh cũng tốt, tiện thể  muốn biết người đàn ông này cho đến tột cùng có phải là Niếp Tích không.

"Cô muốn đánh bài với tôi?" Khóe môi của Niếp Ngân càng thêm rộng, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi chưa bao giờ đánh bài với đàn bà."

"Ai cho anh xem tôi như đàn bà? Trên sòng bạc mà vẫn còn phân biệt giới tính sao?" Lãnh Tang Thanh dứt khoát ngồi ở vị trí của Dennis, cười nhạt mà nhìn anh, " Anh cũng sợ sao?"

Niếp Ngân đánh giá cô, một lúc sau, cơ thể dựa vào phía sau, "Cô muốn đánh bài với tôi, được." Nói, tay anh chỉ chỉ ly rượu mạnh, " Uống ly rượu đó đi!"

"Hả? Uống rượu? Chỉ là thế này?" Trong lòng cô cười trộm, không phải quá coi thường cô rồi sao?

Niếp Ngân dường như bị lời nói của cô chọc cười, ý cười trong khóe mắt trào ra, khóe môi cương nghị dường như nở ra nụ cười như có như không, giống như cánh hoa anh đào tung bay trong gió, " Cô nghĩ rằng tôi sẽ kêu cô làm thế sao?" Anh cố ý kéo dài giọng nói, ánh mắt sắc bén mà đánh giá, trang phục cải trang trên người cô, cánh môi lại lần nữa cong lên, “Trang phục này của cô khiến đàn ông phát chán, tôi cũng không ngại  chờ cô thay trang phục."

Ý khiêu khích trong lời nói của anh rất rõ ràng.

Lãnh Tang Thanh không nhịn được mà khịt mũi một cái, không nói hai lời liền đem ly rượu uống sạch, cay nóng trong nháy mắt tràn khắp cổ họng cô, khiến cô không khỏi nhíu mày, vốn nhìn qua màu sắc rượu rất đẹp vậy là lại mạnh đến làm cháy cả miệng cô như thế.

Niếp Ngân nhìn cô "Sảng khoái" mà uống, cánh môi mỏng dường như xẹt qua một tia suy nghĩ.

"Nên nói tiền đặt cược rồi." Lãnh Tang Thanh nhìn anh, khiêu khích mà nói. "Tôi thắng, ngoài tiền của anh, tôi còn muốn trang phục của anh! Cô phải khiến anh thua một thứ cũng không còn!

"Được, miễn là cô thắng tôi. Bất quá " Niếp Ngân dường như rất kìm chế, tùy ý cô liều lĩnh mà đưa ra tình huống cá cược, cơ thể có chút nghiêng về trước, " Cô thua, thuộc về tôi."

Lãnh Tang Thanh chỉ cảm thấy ánh mắt của anh như mũi dao nhọn, trong lòng khẽ run lên, nhưng cũng híp mắt mà nhìn anh, một đôi mắt đẹp lộ ra một chút kiên cường, "Ai sợ ai! Bắt đầu đi."

Niếp Tích trước mặt dường như là một con người hoàn toàn khác, thâm sâu khó lường, cô nghe không ra trong lời nói của người đàn ông này là có ý gì, cho dù anh đang cười, nhưng chỉ là bên môi cong lên...

Dennis ngồi bên cạnh cẩn thận đánh giá anh, ngờ vực trong lòng càng sâu...

Tất cả đều được định sẵn.

Niếp Ngân nhàn nhã mà ngồi ở vị trí nhà cái, vẻ mặt lạnh lùng khiến kẻ khác không thể khinh thường, thân thể to lớn thư thái mà ngồi trên ghế, hình như mỉm cười mà đối diện với Lãnh Tang Thanh.

Người chia bài chia bài, bắt đầu, dáng vẻ xinh đẹp của cô, mang theo nụ cười, đem toàn bộ bài trong tay mở ra, đưa cho người đàn ông,

"Chờ chút!" Lãnh Tang Thanh đột nhiên ho lớn, "Tôi muốn nghiệm bài!"

Nơi này là địa bàn của anh, thua người khác giống như chó cùng cắn giậu, ngộ nhỡ anh gian lận rồi sao?

Người chia bài sau khi nghe vậy, khuôn mặt tươi cười nhìn Lãnh Tang Thanh, "Thật ngại, theo quy định của sòng bài, không được nghiệm bài nhà cái."

"Bài do "cô ta" nghiệm!" Không đợi người chia bài nói xong, Niếp Ngân liền ra lệnh.

"Dạ, Niếp tiên sinh!" Người chia bài để bài trước mặt Lãnh Tang Thanh.

Gần như muốn đem từng lá bài kiểm tra một lần, cô mới đem bài giao cho người chia bài, người chia bài khẽ cười, lắc đầu, làm việc ở sòng bài lâu như vậy mà chưa thấy qua người chơi bài nào như vậy.

Khóe môi của Niếp Ngân nổi lên ý cười,

"Bất luận tay cờ bạc nào ở trên sòng bài cũng không làm như vậy". Anh vừa nói vừa nhìn thoáng qua Dennis, "Anh nên dạy đỗ lại người bạn nhỏ này của anh."

Dennis nhàn nhạt cười, vẻ đề phòng trong ánh mắt vẫn không tiêu tan. Lãnh Tang Thanh đỏ mặt, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh mà hắng hắng giọng, nhìn về phía anh nói: Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà gian lận, nếu không anh thắng rồi tôi cũng không thừa nhận!"

Niếp Ngân không nói, mà chỉ cười cười, châm một điếu xì gà, hút một hơi sau đó để sang bên cạnh, mỗi cử động đều thờ ơ nhưng rất tao nhã cùng phong độ.

"Anh là nhà cái, nhanh nói quy tắc đi!

"Tôi không giới hạn lần đánh cược." Niếp Ngân mở miệng, nhìn những thẻ bạc trên bàn, chầm chậm nói: "Đương nhiên, cô có thể một ván phân định thắng thua, miễn là cô muốn Showhand, tôi sẽ theo tới cùng, thế nào?"

Cô thở ra một hơi, liền lạnh lùng cười với người đàn ông đối diện, "Anh có phải là lần đầu tiên đi vào sòng bạc không? Một lần Showhand? Loại hấp dẫn này có thể lừa gạt con nít thì được, ai biết anh có thủ đoạn gì?"

"Cô rất thông minh!" Niếp Ngân cuối đầu cười mang theo chút khen ngợi.

“Đường đường là người của Niếp môn, muốn coi thường cũng khó."

"Tốt!" Anh nở nụ cười, hóa ra cô đã biết thân phận của anh, tốt lắm, cánh môi mỏng cong lên, khoát tay, ra lệnh:"Chia bài!"

Người chia bài gật đầu, bắt đầu chia bài.

Không gian to lớn bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng và kìm nén...

________________________

"Đôi át thắng!"

Trên sòng bài, nhìn đôi át đỏ trước mặt, lại nhìn bài của Lãnh Tang Thanh có con J và K cơ, không liên quan.

"Vận khí của cô dùng hết rồi" Anh cười cười, cầm thẻ bạc trong tay ném tới giữa, "Bốn điểm!"

Lãnh Tang Thanh híp mắt nhìn bài trên bàn của anh, cắn răng nói: "Tôi theo"

"Thật cam đảm!"

"Anh sao dám khẳng định tôi không dám theo?” Lãnh Tang Thanh hừ một tiếng, vận may không đến cũng không sợ.

Niếp Ngân không nói gì nữa, chỉ hơi cong môi, ngón tay nhàn nhã mà gõ gõ trên bàn,

Người chia bài hiểu ý tiếp tục chia bài.

Người đối diện lại mở ra một con át nữa.

Lãnh Tang Thanh vô thức mà nhíu mày, nhìn về phía lá bài vừa chia - chết tiệt, J bích! Đồng hoa căn bản không thể!

"Át chuồn!" Người chia bài nói.

Niếp Ngân cũng không quan tâm, mỉm cười mà nhìn Lãnh Tang Thanh, "Thẻ bạc này tôi nên hạ hay không nên hạ?"

"Ngươi " Lãnh Tang Thanh nhìn bài trong tay, biết rõ lần này nhất định thua rồi...

" Tôi fold!"* Cô ném thẻ bạc xuống, đem bài sửa lại.

( Ý là bỏ, không theo)

"Nhà cái thắng!" Người chia bài tuyên bố!

"Đa tạ!" Niếp Ngân nhìn người chia bài chia đóng thẻ bạc, cánh môi hơi cong lên.

Lãnh Tang Thanh không khó phát hiện sự đắc ý trong mắt anh.

"Lần này chẳng qua là do anh may mắn thôi!" Cô khịt mũi cười.

Hai tay Niếp Ngân đan vào nhau, nhún vai, không nói.

Lần đầu tiên đã thua thảm hại khiến Lãnh Tang Thanh không thể khinh địch, tới lần hai, cô bắt đầu trở nên thận trọng, lại mang theo chút hoài nghi ánh mắt của người đàn ông đối diện.

Không đúng, kỹ thuật đánh bài của anh sao bỗng nhiên trở nên tốt như vậy? Chỉ đơn giản là may mắn sao? Lúc anh đánh bài với Dennis và bây giờ đúng là hai trạng thái khác nhau, cô tự nhận kỹ thật đánh bài của mình cũng không quá tệ.

Người chia bài lần thứ hai chia bài, thong thả bình tĩnh.

"Tiểu nha đầu, con bài chưa lật của tôi là một đôi K, cô tính call, hay raise hoặc lại - fold?" Niếp Ngân đem thân thể nhàn nhã mà dựa vào ghế, ngón tay gõ gõ trên bàn, cười nói với Lãnh Tang Thanh.

(Chú ý: call, raise, fold là từ thường dùng trong sòng bạc. Call: theo;    raise: tăng;      fold: úp bài)

"Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin?" Lãnh Tang Thanh mặc dù có chút dè dặt, nhưng lại ra vẻ coi thường  mà cười cười, lập tức đẩy những thẻ bạc trên bàn.

" Tôi raise!" Cô tăng thêm thẻ bạc.

Niếp Ngân cười, người chia bài tiếp tục chia bài.

Bài cô lần này rất tốt, có thể thắng, mở ra con bài sau cùng, át chủ bài của cô là một đôi hậu. Lần này còn không thắng anh? Cô lần thứ hai tăng thêm tiền.

Người chia bài lật bài của hai người lên, lên tiếng nói,

"Đôi K thắng!"

"Cái gì?" Lãnh Tang Thanh không tin tưởng vào đôi tai mình, cô đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn bài đối phương, quả thực là không thua kém bài của cô, nhưng át chủ bài đúng thật là - một đôi K!

Thế này là thế nào?

"Anh, anh - làm sao át chủ bài lại là đôi K?" Cô chỉ vào anh, giọng điệu nghe rõ sự kinh ngạc.

Niếp Ngân cố ý lấy tay làm ra vẻ tiếc nuối, "Tôi đã nói át chủ bài của tôi cho cô rồi, cô tiếp tục raise tôi cũng không còn cách nào! Cám ơn."

Những thẻ bạc màu sắc rực rỡ lại đến tay của người đàn ông đó.

Chết tiệt!

Anh dám chơi đùa tâm lý của cô

Lãnh Tang Thanh cố nén lửa giận mà ngồi xuống, vỗ mạnh bàn, lực đạo rất lớn nhưng không khiến người chia bài kinh ngạc!

"Chia bài!"

Niếp Ngân bị dáng vẻ của cô làm cho buồn cười. cười cười lắc đầu...

Trong toàn bộ quá trình, Dennis đều nhìn, ánh mắt hơi lộ ra một tia lĩnh ngộ...

Lần thứ ba,

Lãnh Tang Thanh thật sự biết rõ vận may của mình đã dùng hết, nhìn bài đã mở của mình, lại nhìn át chủ bài - bài trong tay thối nát!

"Nha đầu, át chủ bài của tôi là một con bảy và một con hậu, ta xuống năm điểm! Niếp Ngân đẩy thẻ bạc, mỉm cười, "Lần này tin sao?"

Lãnh Tang Thanh hơi nheo mắt, đôi mắt đẹp lộ ra một tia đề phòng, cô vô thức mà nhìn át chủ bài của bản thân,

Nếu như át chủ bài của đối phương thật sự là con bảy và con hậu, vậy át chủ bài của cô cao hơn anh, nhưng, ngộ nhỡ anh nói sạo thì sao?

Nếu như át chủ bài của anh thực sự thối nát như thế, tại sao lại xuống nhiều vậy?

Cô vô thức mà quay đầu nhìn thoáng qua Dennis, giống như muốn xin sự giúp đỡ của anh, Dennis thấy thế vừa muốn mở miệng, Niếp Ngân liền lạnh lùng nói. "Ván bài này là cô chủ động yêu cầu, thế nào, muốn cầu cứu?"

Khuôn mặt người chia bài mang theo ý cười mà nhìn cô.

"Ai nói tôi cầu cứu? Niếp Tích, con mắt nào của anh nhìn thấy? Tôi lúc nãy chỉ là mỏi cổ nên muốn xoa chút thôi." Lãnh Tang Thanh nghiến răng mà nói, sau đó liền đem là bài đẩy ra ngoài, kết quả không ngờ cô lại vứt bỏ, "Lần này tôi - fold."

Cô thật sự không dám nhìn, bởi vì lá bài cuối cùng, cô thật sự không có chút tự tin.

"Nhà chủ thắng!" Người chia bài tuyên bố.

Lãnh Tang Thanh giống như một quả bóng tức giận mà tựa lưng vào ghế, nhìn người đàn ông đối diện chậm rãi lật bài, hướng tới cô mà mở,

"Át chủ bài của tôi thật sự là con con bảy và con hậu, tại sao cô luôn không tin lời tôi nói?"

"Anh "

"Nha đầu, cô sẽ không muốn dùng fold để đưa tôi toàn bộ số tiền chứ? Cho dù như thế, cũng chỉ là bất lợi với cô." Niếp Ngân cười cười, át chủ bài cầm trong tay ném ra ngoài.

Lãnh Tang Thanh không thể nhịn được nữa, "Soạt" một cái mà đứng dậy, nắm đấm "binh " một tiếng trên bàn bài,

"Họ Niếp kia, đừng có quá đáng! Chỉ cần thẻ bạc còn ở trong tay tôi, anh cũng đừng đắc ý!"

"Tốt, Tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô thắng thẻ bạc trong tay tôi, miễn là - cô có bản lĩnh!" Niếp Ngân nở nụ cười, nụ cười của anh như có như không mang theo ý châm chọc.

"Cô có muốn tiếp tục không?" Người chia bài lễ phép mà nhìn Lãnh Tang Thanh.

Lãnh Tang Thanh trừng mắt với đối phương một cái, "Đương nhiên."

Ở một bên Dennis dường như nhìn ra đầu mối, khóe môi mơ hồ hiện lên ý cười, anh phát hiện một điều rất thú vị, đó chính là người đàn ông đối diện dường như hiểu rất rõ Lãnh Tang Thanh, biết rõ tử huyệt của Lãnh Tang Thanh chính là sĩ diện, còn không ngừng dùng chiêu khích tướng, phải biết rằng loãi phụ nữ này rất khó bị kích động, anh lại từng bước khiến cho cô cắn câu!

Anh rốt cục cùng với Lãnh Tang Thanh có quan hệ gì?

Sau khi lật những tẩy bài, ván bài mới bắt đầu...

Không biết là lần đánh cược này, chính là ông trời thật sự có mắt, theo sự bắt đầu này, Lãnh Tang Thanh bất kể lá bài cuối cùng có thế nào cũng siêu tốt, giống như nghĩ thầm một việc, muốn là bài nào cũng đều có thứ đó, rốt cục liên tiếp thắng đối phương vài lá.

"Này, họ Niếp kia, tôi lần này sẽ là đồng hoa nha, tôi xuống sáu thẻ, anh không phải call chứ? À, bất quá lần này vận khí của anh không tốt, muốn fold tôi cũng không để ý."

Cô học vẻ mặt anh, bên môi nổi lên ý cười hả hê, đôi chân mày thanh tú hơi dãn ra, giống như ánh trăng trên mặt hồ, đẹp khôn tả.

"Tốt, có tiền đồ." Niếp Ngân như nghe chuyện cười, hờ hợt qua loa không tìm thấy một chút lộn xộn, thậm chí vẫn vẻ mặt tràn đầy tự tin như trước.

Điểm ấy hoàn toàn khiến cho Lãnh Tang Thanh khâm phục.

"Bài của cô tốt như vậy, tôi phải bồ cô mới phải, raise!" Những làn khói của điếu xì gà trong tay anh lượn lờ, dĩ nhiên cũng tăng thêm sự chú ý.

Lãnh Tang Thanh không ngờ anh lại có dũng khí tiếp tục bỏ thêm, "Lá gan của anh cũng rất to, biết rõ cuối cùng bài của tôi mở ra là đồng hoa mà còn muốn tăng thêm sao?"

"Cô cũng nói, cuối cùng bài mới mở ra mà, không đến phút cuối cùng cũng chưa phân thắng thua." Anh nhàn nhã mà tựa lưng vào ghế, lô ra vẻ mặt chẳng thèm quan tâm.

Lãnh Tang Thanh cười một tiếng, nhìn về phía người chia bài,

"Ông chủ các anh đã muốn chết như vậy, vậy hãy nhanh chóng chia bài đi!"

Người chia bài mỉm cười, cuối cùng đem bài chia ra làm ha để trước mặt hai người,

"Họ Niếp kia, tôi Showhand!" Lãnh Tang Thanh mở là bài cuối cùng, đôi mắt trong phút chóc mất đi khí thế, rất rõ ràng cô không ngờ cô tiếp tục cùng hắn dây dưa thêm nữa, dứt khoát dùng toàn bộ.

"Xem ra bài rất tốt." Môi Niếp Ngân vô cùng chậm rãi mà cong lên, giọng điệu hàm chứa khen ngợi lại phảng phất giống như đang suy nghĩ...

"Vậy anh là theo tới cùng sao?"Lãnh Tang Thanh đem cơ thể mà nhàn nhã dựa vào ghế, đôi mắt trong veo nhìn về người đàn ông mang kính râm, cô biết rõ anh đang nhìn cô, cố ý khiêu khích mà nhíu mày.

"Dĩ nhiên - tới cùng!" Anh ngoài ý muốn mà đem tất cả thẻ bạc trên mặt bàn đẩy ra, giọng điệu lạnh nhạt nghe không ra bất luận anh đang suy nghĩ gì.

Lãnh Tang Thanh nở nụ cười, nụ cười này, như hoa lê đầu xuân, mùi hương nhàn nhạt, kẻ khác nhìn qua không khỏi bị mê hoặc...

Đem toàn bộ ác chủ bài mở ra, đôi mắt châm biếm càng thêm sâu.

Trong lòng thực sự khó mà nói nên lời, đôi ắt của cô đều lấp lánh! Tiền nha, tiền! Nhiều tiền thật tốt!

"Quả nhiên là bài tốt!" Khóe môi Niếp Ngân ẩn hiện ý cười, giọng nói trầm thấy đầy ý tứ.

Lãnh Tang Thanh lười biếng đứng dậy duỗi lưng, vẻ mặt thoải mái mà nói" "Thực ngại quá, thắng toàn bộ tiền của anh, Niếp thiếu gia cậu thua rồi, thế nào, anh không thất hứa đó chứ? Hay tôi để cho người khác đến giúp anh?"Vừa nghĩ đến bô dạng người đàn ông này chỉ còn lại một cái quần cô lại cảm thấy rất hưng phấn, À không, cô là một thục nữ làm sao lại có thể hưng phấn chứ? Phải nói là chờ mong mới phải, chưa từng có trò đùa nào kích thích như vậy, khiến cô mừng rỡ, giống như một đứa trẻ.

"Tự nguyện chịu thua, bất quá, không được như mong muốn của cô. Âm thanh của Niếp Ngân giống như phát ra từ núi băng, bay đến bên tai người khác rất sắc bén.

"Anh không phải muốn lật lọng đó chứ?" Lãnh Tang Thanh bên môi hiện lên ý cười châm chọc.

"Niếp mỗ ta nói chuyện luôn luôn giữ lời, chỉ bất quá - con người đôi khi tự tin mù quáng ngược lại không tốt."

Niếp Ngân dứt khoát để điếu xì gà sang một bên, thân thể cao lớn ngồi ở đó, giống như một pho tượng bằng băng.

Mi Tâm dần nổi lên sự nghi hoặc và khó hiểu, cô quay người tiến lên, lẳng lặng mà nói: “Những lời này của anh là có ý gì?"

Đôi chân mày của Niếp Ngân vô ý mà giãn ra, ngón tay thon dài chậm rãi giơ lên át chủ bài của mình.

Khi tất cả đã bày ra trước mặt Lãnh Tang Thanh, đôi mắt của cô đột nhiên trừng lớn!

"Thật ngại quá, tôi lớn hơn cô một chút, Đại đồng hoa! Cô - thua!" Giọng nói Niếp Ngân trầm thấp giống như đã thấm một loại rượu ngon, trong giọng nói lạnh lùng mang theo một tuyên bố trí mạng, nụ cười này, thờ ơ rồi lại rất tự tin, "Từ hôm nay trở đi, cô là người của tôi."

Lãnh Tang Thanh khó tin mà nhìn con bài trên bàn, đôi mắt xinh đẹp lộ rõ sự kinh ngạc, cô không tin, không tin! Không thể tin mà lắc đầu, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp rút, sau một khắc, toàn bộ cơ thể của cô đều ngã trên ghế, sắc mặt của cô trong nháy mắt trở nên trắng bệch...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện