Mọi người vừa nghe, sợ tới mức thiếu chút nữa can đảm đều bị phá, Mặc Di Nhiễm Dung quay đầu nhìn về phía mọi người, tích tắc thản nhiên nói: "Mọi người yên tâm, hàng đầu không hạ đến các ngươi." 

"Không khách khí như vậy, nếu không, muốn tôi giúp anh tu chỉnh người em trai cố của anh một chút chứ?" Mặc Di Nhiễm Dung quay đầu nhìn về phía Niếp Tích, bên môi cười có điểm mềm nhẹ, lại thẩm thấu cong người, thần bí siêu việt. 

Niếp Tích nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung, ánh mắt tràn ngập cảnh giác, đôi mắt hơi hơi nheo lại, bắn ra ý lạnh như băng. 

Không đợi Niếp Ngân mở miệng, Tu Nguyệt đã trực tiếp che trước mặt Niếp Tích, nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, "Cô không được hại anh ấy." Ngay sau đó lại bị Niếp Tích kéo về phía sau. 

Hắn cau mày, không hờn giận nói: "Cô làm gì? Nghĩ đến mình là siêu nhân hay là chiến sĩ?" 

"Anh ngoan ngoãn câm miệng đi, chẳng lẽ thật muốn để cho người ta khống chế sao?" Tu Nguyệt tức giận quát một câu. 

Mặc Di Nhiễm Dung khó hiểu nhìn Tu Nguyệt, "Anh ta cưới người khác, sao cô lại còn che chở cho anh ta?" 

"Yêu một người, chỉ hy vọng anh ta hạnh phúc không phải sao?" Tu Nguyệt hơi giật mình. 

Mặc Di Nhiễm Dung hơi hơi giật mình. 

Niếp Ngân kéo Lãnh Tang Thanh vào trong lòng, lúc này đây, tay hắn ôm cô thật chặt, không chút nghĩ muốn buông ra. Lãnh Tang Thanh chỉnh trang lại cái đầu gỗ, tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức làm cho cô không kịp phản ứng. 

"Thanh Nhi, em thật sự quyết định theo anh ấy?" Niếp Tích mở miệng, ánh mắt đau đớn. 

Lãnh Tang Thanh nhìn về phía Niếp Tích, dần dần, ánh mắt chuyển sang trong suốt, thản nhiên -- 

"Niếp Tích, kỳ thật anh hay ngẫm lại xem, anh cưới tôi là vì cái gì, yêu, hay là -- muốn chứng minh mình với anh trai ai mạnh hơn?" 

Tuy nói khiếp sợ, nhưng cô không phải đứa ngốc, từ khi Niếp Ngân xuất hiện, khuôn mặt Niếp Tích hiện lên vẻ kì quái, từ vẻ mặt của Niếp Tích cô không khó nhìn ra, phải là Niếp Tích đã biết trước Niếp Ngân không chết, cho tới nay, hắn đều lừa cô. 

Niếp Tích vừa nghe lời này, trong lòng cũng biết cô đã đoán được cái gì, loại cảm giác này giống như bị người ta đem qua phẫu thuật thật không xong, cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Tang Thanh, không nói gì một lúc lâu. 

Tu Nguyệt thấy thế, ánh quang trong đáy mắt dần dần biến mất, nhìn về phía Niếp Tích nhẹ giọng nói: "Những lời vừa rồi tôi nói đều là để ngăn cản đám cưới, tôi không mang thai, lại càng không bắt buộc chuyện gì, cứ như vậy đi, tôi đi đây." Nói xong, cô cũng không quay đầu rời khỏi giáo đường. 

Ánh mặt trời kéo dài thân ảnh của cô, dần dần trở nên mờ nhạt. 

Niếp Tích quay đầu nhìn về phía Tu Nguyệt, ánh mắt trầm xuống đáy cốc. 

"Anh còn muốn mất cô ấy một lần nữa sao?" Lãnh Tang Thanh đi đến bên cạnh Niếp Tích, nhẹ giọng thở dài: "Chẳng lẽ, anh thật sự không có chút cảm giác gì với cô ấy sao?" 

"Thanh Nhi, anh chỉ yêu em." Niếp Tích gằn từng chữ. 

"Tôi ti bỉ, kỳ thật tôi vẫn rất rõ, nguyên nhân tôi muốn gả cho anh là vì tôi muốn nhớ tới anh ấy, anh có biết, tôi cũng không yêu anh, nhiều năm qua, tôi chỉ cảm động và ỷ lại vào anh." Lãnh Tang Thanh thở dài, tự đáy lòng nói. 

"Nói như vậy, em đã quyết định?" Niếp Tích tâm như đao cắt. 

Lãnh Tang Thanh đưa lưng về phía Niếp Ngân, bên môi cười nhẹ nhàng khoang khái, nhìn về phía Niếp Tích, "Không phải anh cũng nên quyết định sớm một chút sao? Nếu anh không chút cảm giác đối với cô ấy, như vậy khi cô ấy xuất hiện ở giáo đường, vì sao ánh mắt anh lại kích động; nếu anh thật không có cảm giác với cô ấy, như vậy khi cô ấy nói mình không mang thai con anh, vì sao ánh mắt anh lại nổi lên sự mất mất, anh chờ mong cái gì? Tôi không rõ ràng lắm, nhưng tôi nghĩ, chỉ cần anh suy nghĩ cẩn thận, thì sẽ biết được lòng mình muốn cái gì." 

Hơi thở của Niếp Tích dồn dập. 

Niếp Ngân kéo Lãnh Tang Thanh qua, nhìn chằm chằm cô, đáy mắt che kín vui mừng:"Thanh Nhi, em nguyện ý theo anh sao?" 

"Bởi vì anh phải giải thích cho em rất nhiều." Ngữ khí Lãnh Tang Thanh chuyển lạnh, nhìn hắn. 

Ánh mắt Niếp Ngân nổi lên kích động. 

"Niếp tiên sinh, người này tôi sẽ thay anh đưa đi Tu Viện, các người cách xa nhau giờ mới gặp lại, hay là không cần đi." Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Niếp Ngân thâm tình nhìn Lãnh Tang Thanh, trong lòng nổi lên từng đợt chua xót. 

Niếp Ngân nhìn Niếp Thâm, ánh mắt chuyển sang phức tạp. 

Mọi người không buông tha, "Không được, người này có tâm mưu hại Niếp môn, không thể dễ dàng buông tha anh ta." 

Trong lúc nhất thời, người trong giáo đường lại lần nữa lâm vào hỗn loạn. 

"Các vị --" Niếp Ngân lớn tiếng mở miệng. 

Mọi người an tĩnh lại. 

"Mầm tai vạ đã ngăn trở, tôi khuyên mọi người hãy khoan dung mà độ lượng, đừng làm quá mức tuyệt tình, về phần xử lí cậu ta thế nào, tôi nghĩ ở đây cũng không có ai có quyền phán xét." Ngữ khí Niếp Ngân trầm thấp hữu lực, rất có sức thuyết phục. 

Sắc mặt mọi người xấu hổ. 

Niếp Ngân quay đầu nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung, "Cô có một mình thì mang cậu ta đi kiểu gì?" 

"Bản lãnh của anh ta sẽ không lớn đến mức làm hại được tôi." Ánh mắt Mặc Di Nhiễm Dung nhìn về phía Niếp Ngân đầy nhu hòa, trong mỉm cười lộ ra nhu tình. 

Niếp Ngân có chút chần chờ. 

Đúng lúc này, cửa giáo đường lại hiện ra một người, tiếng nói thuần hậu lộ ra giọt sương sáng sớm sang sảng -- 

"Tôi sẽ cùng đi cùng Nhiễm Dung." 

Mọi người vừa thấy, đúng là một người đàn ông xa lạ. 

Người đàn ông này cực kì đẹp trai, thân thể cao to, quần áo cắt may khéo léo, vật liệu may mặc nhìn qua liền biết cực kì xa hoa, hắn đi từng bước, không chút để ý cứ tươi cười, mỗi một giơ tay nhấc chân đều lộ ra vô cùng cao quý. 

Lãnh Tang Thanh trừng lớn hai mắt, kinh thanh nói: "Ngạn Thương..." ( Có lẽ đây là Lão Tam trong nhà họ Hoàng Phủ) 

Hoàng Phủ Ngạn Thương không đoán được lại thấy Lãnh Tang Thanh ở đây, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó nhếch môi, tiến lên vừa muốn ôm cô, lại bị Niếp Ngân bình tĩnh chặn ngang, cùng hắn vươn bàn tay to -- 

"Hoàng Phủ tiên sinh, hôm nay có ngọn gió nào mà khiến anh phải tới đây vậy?" 

"Đương nhiên là một làn gió thơm." Hoàng Phủ Ngạn Thương cười cười, nhìn ra Niếp Ngân, đảo mắt nhìn thoáng qua Mặc Di Nhiễm Dung, nhẹ giọng nói. 

Mặc Di Nhiễm Dung nghe thấy lí do thoái thác của hắn, hai má hơi hơi đỏ lên, đôi mắt hạ xuống không nhìn hắn. 

Niếp Ngân thấy Hoàng Phủ Ngạn Thương không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Mặc Di Nhiễm Dung, trong lòng cũng hiểu đôi chút, tuy nói hắn cùng Hoàng Phủ Ngạn Thương này không có tiếp xúc nhiều, nhưng cũng không tính là chán ghét, bạc môi hơi hơi nhếch lên, buông tay ra, thản nhiên nói: "Nếu là Hoàng Phủ tiên sinh giúp đỡ, như vậy tất nhiên là không thể tốt hơn được nữa rồi." 

"Đương nhiên, chuyện của Nhiễm Dung cũng là chuyện của tôi." Hoàng Phủ Ngạn Thương đối với Niếp Ngân cũng không hẳn thích, cũng không hẳn là chán ghét, chỉ có thể là bè nước gặp gỡ, nhưng bởi vì Mặc Di Nhiễm Dung, hắn đối với Niếp Ngân có chút cảnh giác. 

Niếp Ngân cười cười, không nói gì. 

Ồn ào huyên náo có chút hạ xuống, chẳng qua khi Hoàng Phủ Ngạn Thương rời đi, đột nhiên thấp giọng nói một câu với Niếp Ngân: "Anh vẫn nên cẩn thận một chút, đối thủ của anh lại là Lãnh Thiên Dục." 

"Cảm ơn đã quan tâm." Niếp Ngân ôn hoà nói. 

Hoàng Phủ Ngạn Thương cùng Mặc Di Nhiễm Dung mang Niếp Thâm rời đi. 

Một hồi hôn lễ thành mưu sát, lại từ mưu sát biến thành trò khôi hài. 

Niếp Tích cảm thấy, đây là một trò khôi hài. 

Niếp Ngân đi đến bên cạnh Niếp Tích, tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, từ đáy lòng nói: "Tích, kỳ thật em vẫn không thua anh, ít nhất, em thắng Niếp môn." 

Ánh mắt Niếp Tích ngẩn ra, thật lâu không nói gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện