Nhưng Tô Thái suy nghĩ, cảm thấy bộ dáng này của Tô Li không giống kẻ không có đầu óc như trước.

Tuy cảm thấy Tô Li nghi ngờ không có căn cứ nhưng lần đầu tiên hắn thấy nàng biết vận dụng đầu óc nên cũng không định đả kích nàng.

Có khi Tô Li sau khi từ thôn Hoàng Sơn trở về lại thay đổi.

Nghĩ vậy, Tô Thái hướng Lý thị, nói: " Cho người tra đi."
Lý thị sắc mặt chợt bạn biến.


Này, cũng quá hoang đường đi!
Tô Thái thế nhưng lại tùy ý để Tô Li làm bậy.

" Vậy làm phiền mẫu thân! Người nếu tra ra manh mối gì thì báo liền cho ta!" Tô Li đi mấy bước đến trước mặt Lý thị, nhìn thẳng nàng ta.

Lúc này Lý thị mới để ý, Tô Li có một đôi mắt sáng như sao trời.

Thực sự, sáng vô cùng!
Giống như chỉ cần nhìn thôi cũng thấy rõ lòng người khác.

" Ta mệt rồi! Không làm phiền phụ thân, mẫu thân nữa." Tô Li chỉ nhìn nàng một cái, quay người hành lễ với Tô Thái rồi rời đi.

Từ đầu đến cuối chưa từng để Lý thị vào mắt.

Bàn tay Lý thị vẫn luôn thả lỏng bên hông bỗng siết chặt.

…...….….…

Sáng sớm hôm sau, Tô Li vừa mới tỉnh lại, liền nghe Bạch Cần nói, Tô Niệm Nga đến.

Nàng nhướng mày, Lý thị chẳng lẽ không kiềm chế được mà đã muốn Tô Niệm Nga tới thăm dò nàng rồi sao?!
" Li ca ca!" Hôm nay Tô Niệm Nga trang điểm một kiểu mới, nhìn thấy Tô Li bước ra liền hành lễ với nàng.

Tô Li sắc mặt bình tĩnh, chỉ nói: “Có chuyện gì sao?”
Tô Niệm Nga trong mắt xẹt qua một mạt thần sắc, từ hôm qua lúc Tô Li trở về, nàng ta đã thấy quái quái.

Thường khi Tô Niệm Nga hành lễ với nàng, Tô Li đều sẽ vội vàng đỡ nàng ta dậy.

Như thế nào bây giờ lại bày ra thái độ này?
Tô Niệm Nga trong đầu nghĩ vậy, nói:" Mẫu thân nói, Li ca ca ở nông thôn chịu khổ, đặc biệt kêu Niệm Nga đến đưa Li ca ca ra ngoài một chút, mặt khác đi chọn ít vải, cho ca ca may vài bộ y phục mới."
Tô Li nghe vậy, nhìn nàng ta một cái, thấy trên mặt nàng ta còn tươi cười, tựa hồ thật sự muốn cùng nàng hảo hảo thân cận giống nhau.

" Được, muội muội chờ ta một chút." Thấy Tô Li đáp ứng, trong mắt Tô Niệm Nga xẹt qua một mạt thần sắc.

Tô Li trước đây thích nhất tới nơi náo nhiệt, bây giờ cũng vậy, không thay đổi.


" Thiếu gia, chúng ta mới trở về liền ra ngoài, chuyện này..." Tô Li bước vào nội thất, thấy trên mặt Bạch Cần có chút do dự, nha hoàn này cũng thông minh, biết rằng bây giờ nếu ra ngoài sẽ không ổn.

Đặc biệt là, Tô Li muốn tỏ ra ngoan ngoãn một chút, tuyệt đối lúc này không nên ra ngoài.

Nhưng từ đầu đến cuối nàng cũng không định đóng vai là một nhi tử ngoan ngoãn gì hết.

" Đi lấy quần áo đi!" Nàng chỉ liếc mắt nhìn Bạch Cần một cái, khiến nàng ấy đỏ bừng mặt, lúc này mới nói ra một câu.

Bạch Cần không khuyên được nàng, cũng chỉ biết thở dài, đi lấy quần áo cho Tô Li.

Chỉ là......!
Nhìn Bạch Cần mang quần áo đến, Tô Li có chút dở khóc dở cười.
Update: 14/8/2020..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện