Trên mặt Tô Li xẹt qua mạt ý cười.

Mới đầu Chu Dịch còn không thừa nhận nàng là đồ đệ của hắn, lúc này đây còn biết bảo vệ nàng.

Xem ra mấy ngày nay, nàng cũng không phải không có ích gì.

" Ân." Tần Dạ Hàn là người lạnh nhạt, nghe vậy chỉ khẽ lên tiếng, rời tầm mắt, không nhìn Tô Li một lần.


Không ngờ Tô Li nghe Chu Dịch nói vậy, lại có chút đắc ý mà vênh váo.

Lúc lui về phía sau nàng không có chú ý, lại giẫm lên áo choàng của mình, sau đó cả người hướng về phía trước.

Tức khắc, liền nhào vào một cái ôm lãnh ngạnh.

Cả người Tô Li đều cứng lại rồi!
" Làm cái gì vậy? Còn không mau lên!" Chu Dịch cũng không nghĩ tới, Tô Li sẽ làm ra hành động như vậy, tức khắc cũng nóng nảy, vội kêu Tô Li đứng dậy.
Nhưng Tô Li đúng là không có tiền đồ mà! Vừa rồi ngã chút, đem chân nàng rút gân*, nàng theo bản năng muốn phịch một cái để đứng lên, thế nào lại không được, ngược lại, cả người lại lần nữa ngã vào người Tần Dạ Hàn.
* Đoạn này ko chắc nữa.

Hic:/
Dưới tình thế cấp bách này, tay nàng lại trên người Tần Dạ Hàn lung tung lộn xộn, không cẩn thận chạm phải một đồ vật...nóng bỏng.
" Ngươi còn ngọ nguậy? Không cần tay nữa sao?" Thanh âm của Tần Dạ Hàn từ trên đầu nàng truyền xuống.

Cả người Tô Li cứng đờ, nàng thấy mình thật ngu xuẩn mà, cũng rõ ràng mình đã lỡ sờ phải thứ gì.
Nàng ngây người, không dám lộn xộn nữa, trước mặt người này, nàng luôn không tự chủ mà cúi đầu, đầu nàng còn vừa vặn ở một vị trí xấu hổ vô cùng.
" Ai nha.

Đứa nhỏ này, ngươi như thế nào động tay động chân." Trong cục diện giằng co này, Tô Li thấy người nhẹ nhẹ, ra là cả người bị Chu Dịch từ phía sau kéo lên.
Nàng vô cùng cảm kích, mắt liếc Chu Dịch một cái, trên mặt có chút hối lỗi.

( Bịa ra nhưng chắc đúng:)))
Nàng đối với Tần Dạ Hàn không hiểu biết quá nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng từng nghe qua về người này.

Nghe nói, việc Tần Dạ Hàn không thích nhất chính là đụng vào người khác.
Nàng...
Đừng nói nàng mới trọng sinh lại chưa được bao lâu lại phải chết bi thảm đi...
Tô Li không nhịn được mà thật cẩn thận liếc nhìn Tần Dạ Hàn, lại thấy khuôn mặt tuấn tú của Tần Dạ Hàn kia có vẻ không tốt cho lắm, liền có chút khẩn trương.
" Đi ra ngoài nhanh lên! Ngươi làm đẹp mặt ta quá, không một năm ba tháng thì đừng ra khỏi của!" Chu Dịch vừa kéo Tô Li rồi đẩy nàng ra cửa vừa tức giận nói.
Trong lòng Tô Li hiểu rõ, Chu Dịch là đang cứu nàng.

Nàng cũng không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ nói: " Tiểu nhân biết sao rồi, vọng hoàng...!Khách nhân tha thứ, tiểu nhân liền rời đi.".

Đọc truyện tại ( trùmtr uyện.

or g )
Dứt lời cũng không quay đầu lại mà chạy một mạch thẳng vào chính viện.
Chu Dịch nhìn bóng dáng chạy trối chạy chết của nàng, vừa tức giận vừa buồn cười.
" Ân sư đối với có vẻ không tồi." Tần Dạ Hàn liếc mắt nhìn Chu Dịch, nhẹ giọng nói.
Biểu tình trên mặt Chu Dịch chợt tắt, ngồi xuống đối mặt Tần Dạ Hàn, nói: " Bất quá, cũng là một người đáng thương."
Tần Dạ Hàn nghe vậy, cũng không nói thêm gì, cầm lấy chén trà trên bàn, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Update: 13/8/2020.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện