Giây phút nhìn thấy tin nhắn, cả người tôi lập tức như muốn nổ tung, sau đó
phản ứng đầu tiên của tôi chính là tài khoản QQ của thầy chủ nhiệm bị
HACK.
Nghĩ một lát, tôi trực tiếp gửi đi một tin nhắn.
"Thầy ơi, em hỏi thầy một việc trước, em quên mật mã kiểm tra điểm số của mình rồi, bây giờ cần gấp để kiểu tra điểm số, thầy gửi lại cho em với ạ."
Tin nhắn được gửi đi, tôi lặng lẽ chờ đợi, không lâu sau, một hàng mã số được gửi đến, thầy chủ nhiệm lại hỏi tôi có tin tức của Đàm Bằng hay không.
Tôi nhìn một lúc, chính xác là thầy chủ nhiệm, bằng không không thể biết được mật khẩu đăng nhập của tôi, lẽ nào Đàm Bằng thực sự mất tích rồi? Nhưng cậu ta hôm qua không phải vẫn còn giới thiệu việc làm cho tôi sao? Tôi vội vàng hỏi thầy chủ nhiệm đã xảy ra chuyện gì? Thầy chủ nhiệm nói cho tôi biết, nghe bố mẹ của Đàm Bằng nói, một khoảng thời gian trước một mình cậu ta đến Qúy Dương để tìm một công việc hè, nhưng từ hôm kia đột nhiên không liên lạc được nữa.
Mà Đàm Bằng cũng không tiết lộ với bố mẹ cậu ta làm việc ở nơi nào, vì thế mới dẫn đến việc không có cách nào để điều tra.
Đến hôm nay đã là ngày thứ ba, mọi người đều biết quan hệ giữa tôi và Đàm Bằng không tồi, cho nên mới muốn hỏi tôi có biết chút gì không.
Tôi nhíu chặt mày, cũng không lập tức nói với thầy chủ nhiệm chuyện tôi và Đàm Bằng có liên lạc với nhau, tôi biết tính cách của cậu ta rất mạnh mẽ, thường hay xảy ra cãi cọ với bố mẹ, cố tình trốn đi nơi khác.
Cho nên tôi mở QQ của Đàm Bằng ra, giây tiếp theo, lại nhìn thấy lịch sử trò chuyện giữa tôi và cậu ta trống không.
Hiện giờ lịch sử trò chuyện đều là tự động sao chép sau đó tự di chuyển, nếu như tôi nhắn tin ở trên máy tính, trong điện thoại đều có thể nhìn thấy, nhưng, lịch sử trò chuyện của tôi và Đàm Bằng đâu?
Tôi vội vàng gửi đi một tin nhắn cho Đàm Bằng, hỏi cậu ta đang làm trò quỷ gì, sao lại chơi trò mất tích? Có phải xảy ra mâu thuẫn với người trong nhà rồi không?
Mà tôi một bên cũng trả lời tin nhắn của thầy chủ nhiệm, nói nếu như tôi có tin tức, nhất định sẽ lập tức nói với thầy.
Sau khi nhắn xong, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình QQ trên điện thoại, chờ đợi Đàm Bằng trả lời, nhưng QQ của cậu ta rất lâu sau vẫn chưa có phản ứng, mà tôi cũng đột nhiên nhớ đến nhóm lớp.
Tin nhắn trong nhóm lớp tôi luôn cài đặt lên phía trên, lúc này sau khi mở ra, cả nhóm đều như muốn nổ tung, toàn bộ đều là tin liên quan đến Đàm Bằng, hỏi cậu ta đã đi nơi nào? Người trong nhà rất lo lắng cho cậu ta.
Sau đó mọi người cũng bàn tán, nói Đàm Bằng liệu có phải chịu phải cú sốc của thi đại học, làm chuyện ngốc nghếch gì rồi không? Đọc mất nửa ngày, cũng chẳng có tác dụng gì.
Tôi lại gửi cho Đàm Bằng một tin nhắn:
"Cậu đi đâu rồi? Nếu như cậu không nói, mình đi hỏi ông già Tôn đây!"
Công việc này của tôi là do Đàm Bằng giới thiệu, hơn nữa quê của Đàm Bằng không phải là ở Qúy Dương, cậu ta nếu đã biết đến công việc này, vậy khẳng định cậu ta cũng đang ở Qúy Dương.
Lại nói, Đàm Bằng lúc trước rõ ràng còn nói với tôi, cậu ta đi tìm ông già Tôn để phỏng vấn, chỉ là không may gây ra chuyện không vui vẻ mà thôi.
Cho nên ông già Tôn nhất định gặp qua Đàm Bằng, nói không chừng ông ta biết tin tức gì đó của Đàm Bằng.
Có điều vào lúc tin nhắn của tôi vừa được gửi đi, không ngờ Đàm Bằng lại trả lời trong vòng vài giây, cậu ta bảo tôi đừng tìm ông già Tôn, còn nói cậu ta chỉ là cãi nhau với gia đình, cho nên mới không muốn liên lạc với người trong nhà.
Cậu ta sẽ liên lạc với người nhà, dặn tôi đừng nói với ai.
Tôi nhìn dòng tin nhắn Đàm Bằng trả lời mình, trong lòng lại dâng lên một niềm nghi hoặc, tôi cứ có cảm giác cậu ta nói những lời này có gì đó không đúng lắm.
Ba năm chung phòng, tiếp xúc với nhau, đối với tình huống này, Đàm Bằng nhất định sẽ trực tiếp nói rõ với tôi đã xảy ra chuyện gì, bởi vì khi còn đi học, lần nào có chuyện cậu ta cũng đều nói với tôi.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cả lớp đều biết cậu mất tích, cậu mau nói gì đó trong nhóm, nói rõ tình hình một chút."
Tôi vội vàng gửi cho Đàm Bằng một tin nhắn.
"Thôi, cậu cũng không phải không biết tính cách của mình, không muốn người khác biết, mình sẽ liên lạc với người nhà, đến lúc đó thầy chủ nhiệm sẽ biết."
"Đúng rồi, công việc của cậu như nào rồi?"
Đàm Bằng hình như không muốn vòng vo trên vấn đề này nữa, lập tức đổi chủ đề hỏi chuyện công việc của tôi, tôi nói tôi vừa đi làm, những thứ khác đều không tệ, có điều cảm thấy có chút sờ sợ.
"Đúng rồi, nói với cậu một chuyện, khu rừng phía sau nhà xác, đừng đi nơi đó, âm âm u u, dọa người."
Lúc này, Đàm Bằng lại gửi cho tôi một tin nhắn, nhìn thấy tôi bỗng nhăn mày, hỏi cậu ta tại sao lại biết?
Đàm Bằng gửi đến một icon cười khổ, nói lần trước cậu ta làm ca cả ngày, chạy linh tinh, bị dọa hết hồn, đêm đó trực tiếp chạy về nhà, ngày thứ hai Tôn lão đầu nổi trận lôi đình, bảo cậu ta đừng đến nữa.
Nhìn thấy tin nhắn của Đàm Bằng, tôi lập tức nở nụ cười, cậu ta không phải có lá gan rất lớn sao? Thì ra đây chính là nguyên do cậu ta không muốn tôi nhắc đến tên trước mặt ông già Tôn, nếu như nhắc đến rồi, biết được tôi là do Đàm Bằng giới thiệu đến, đoán chừng ông già Tôn này thực sự sẽ không để cho tôi đến làm.
Một lúc sau, Đàm Bằng bảo tôi làm đi, cậu ta muốn đi nghỉ ngơi, đợi qua hai hôm nữa có thời gian thì cùng nhau đi ăn bữa cơm.
Tôi gửi một icon OK, sau đó bảo Đàm Bằng đưa số điện thoại cho tôi, nhưng cậu ta rất lâu sau vẫn chưa trả lời, xem ra đã offline.
Tôi hít sâu một hơi, biết Đàm Bằng không sao, trong lòng tôi cũng yên tâm hơn rất nhiều, sau đó liền chuyên tâm trực đêm.
Lúc chín giờ, có hai người đưa đến một cỗ thi thể, cũng là người trong nhà tang lễ, trước khi tan làm Tôn lão đầu đã đưa tôi đi gặp qua.
Tôi dẫn hai người ấy đi vào trong cho thi thể vào tủ lạnh, sau đó đăng ký một lát, hai người ký tên, tất cả đều thuận lợi, tôi cũng cảm thấy công việc này khá đơn giản.
Đến hai giờ đêm, tôi cảm giác cơn buồn ngủ đã kéo đến, nghĩ tới phải đi kiểm tra hiệu quả đông lạnh ở trong nhà xác, tôi dựng người dậy.
Đi vào trong nhà xác, lập tức một luồng khí lạnh xộc vào người, nhìn những chữ số trên từng cái tủ lạnh, trong lòng tôi vẫn dâng lên mỗi nỗi kinh sợ, phải biết rằng trong đây có mười bảy cái xác.
Kiểm tra một lúc không có vấn đề gì, tôi bèn vội vàng đi ra khỏi nhà xác, ở trong này lâu lạnh chưa cần nói, mà trong lòng cũng cảm thấy không yên.
Vừa ra khỏi nhà xác tôi lập tức nhìn về phía một lối nhỏ bên cạnh, lúc sáng tôi cũng để ý qua, lối nhỏ này thông với phía sau của nhà xác, đoán rằng chính là khu rừng nhỏ mà Đàm Bằng nói.
Đều nói sự tò mò hại chết một con mèo, điều này con mẹ nó không sai tý nào, lúc này lòng tôi cứ nhớ đến lời nói của Đàm Bằng, khu rừng nhỏ phía sau này rốt cuộc có gì đáng sợ?
Tôi nhìn khắp nơi, vị trí của nhà xác này cũng ở sâu bên trong, nên hiện tại căn bản không thấy có người, có điều láng máng vẫn nghe thấy từng tràng tiếng khóc tang.
Tôi kéo chặt khóa chiếc áo khoác mỏng mặc bên ngoài, sau đó bật đèn pin trong tay, tiến vào trong lối nhỏ kia, suốt đường tôi không tự chủ được mà cảm thấy trái tim mình đã bắt đầu đập nhanh hơn.
Sau khi đi hết đường của lối nhỏ này, là một con đường trải đầy đá, phía trước tối đen như mực, soi đèn pin qua đó căn bản cũng chẳng nhìn được bao xa.
Trong lòng tôi sinh ra ý nghĩ muốn lùi bước: hay là thôi, đợi đến lúc làm ca sáng đến xem cũng được.
Nghĩ đến đây, tôi bèn chuẩn bị xoay người, hướng về phía phòng bảo vệ mà mình đang trực đêm, nhưng thời khắc vừa quay người, trong trái tim tôi phát ra một âm thanh.
Lý Nhất Lượng, con mẹ mày sao mày lại phải kinh hãi như vậy? Lúc ở nhà, cũng chính là bởi vì mày sợ hãi, cho nên mới bị Lương Triều Sinh uy hiếp, thả huyết sát thi vương kia ra.
Bây giờ đến cả một nơi rách nát cũng không dám đi? Vừa nghĩ đến đây, lòng tôi xoắn xuýt vào với nhau, con mẹ nó đến mặt của huyết sát thi vương đều đã gặp qua, còn đối diện qua với bạch cương, mặc dù không thắng.
Sợ gì chứ, không phải chỉ là một khu rừng rách nát hay sao? Tôi ý thức được đây là tâm bệnh của bản thân, phải nghĩ cách đi khắc phục mới được,vừa nghĩ đến đây, tôi cắn răng, lập tức đi vào trong lối nhỏ.
Khi lòng bàn chân của tôi đặt vào lối nhỏ này, tôi lập tức cảm nhận được dường cảnh vật xung quanh đều ngưng lại, mà trong khu rừng, không hề truyền tới một chút âm thanh nào, yên tĩnh cứ giống như một khu rừng chết.
Đất trời tháng sáu, theo lý mà nói, đáng lẽ ra phải có tiếng kêu của rất nhiều côn trùng mới đúng?
Đi mãi đi mãi, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng "xột xoạt", người tôi cứng đờ, âm thanh này cũng lập tức biến mất, mà khi tôi tiếp tục tiến lên một bước, âm thanh này lại vang lên lần nữa.
Lòng tôi lộp bộp một tiếng, âm thanh này hình như truyền tới từ sau lưng, ông nội nó, đừng đen đủi như vậy chứ? Mới đi làm có một ngày đã không thuận lợi thế này sao?
Hối hận dâng lên trong lòng, con mẹ nó đúng là làm trò điên rồ, chẳng phải cứ ngoan ngoãn ở trong phòng bảo vệ thì chuyện gì cũng không xảy ra hay sao? Nhưng giây phút này, cho dù có nói gì đi nữa cũng đã muộn màng.
Tôi âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, lập tức tắt đèn pin trong tay, mà thời khắc đèn pin được tắt, mượn ánh trăng trên trời, không ngờ tôi nhìn thấy bên cạnh cái bóng của tôi, còn có một thứ gì đó đen sì sì?
Nghĩ một lát, tôi trực tiếp gửi đi một tin nhắn.
"Thầy ơi, em hỏi thầy một việc trước, em quên mật mã kiểm tra điểm số của mình rồi, bây giờ cần gấp để kiểu tra điểm số, thầy gửi lại cho em với ạ."
Tin nhắn được gửi đi, tôi lặng lẽ chờ đợi, không lâu sau, một hàng mã số được gửi đến, thầy chủ nhiệm lại hỏi tôi có tin tức của Đàm Bằng hay không.
Tôi nhìn một lúc, chính xác là thầy chủ nhiệm, bằng không không thể biết được mật khẩu đăng nhập của tôi, lẽ nào Đàm Bằng thực sự mất tích rồi? Nhưng cậu ta hôm qua không phải vẫn còn giới thiệu việc làm cho tôi sao? Tôi vội vàng hỏi thầy chủ nhiệm đã xảy ra chuyện gì? Thầy chủ nhiệm nói cho tôi biết, nghe bố mẹ của Đàm Bằng nói, một khoảng thời gian trước một mình cậu ta đến Qúy Dương để tìm một công việc hè, nhưng từ hôm kia đột nhiên không liên lạc được nữa.
Mà Đàm Bằng cũng không tiết lộ với bố mẹ cậu ta làm việc ở nơi nào, vì thế mới dẫn đến việc không có cách nào để điều tra.
Đến hôm nay đã là ngày thứ ba, mọi người đều biết quan hệ giữa tôi và Đàm Bằng không tồi, cho nên mới muốn hỏi tôi có biết chút gì không.
Tôi nhíu chặt mày, cũng không lập tức nói với thầy chủ nhiệm chuyện tôi và Đàm Bằng có liên lạc với nhau, tôi biết tính cách của cậu ta rất mạnh mẽ, thường hay xảy ra cãi cọ với bố mẹ, cố tình trốn đi nơi khác.
Cho nên tôi mở QQ của Đàm Bằng ra, giây tiếp theo, lại nhìn thấy lịch sử trò chuyện giữa tôi và cậu ta trống không.
Hiện giờ lịch sử trò chuyện đều là tự động sao chép sau đó tự di chuyển, nếu như tôi nhắn tin ở trên máy tính, trong điện thoại đều có thể nhìn thấy, nhưng, lịch sử trò chuyện của tôi và Đàm Bằng đâu?
Tôi vội vàng gửi đi một tin nhắn cho Đàm Bằng, hỏi cậu ta đang làm trò quỷ gì, sao lại chơi trò mất tích? Có phải xảy ra mâu thuẫn với người trong nhà rồi không?
Mà tôi một bên cũng trả lời tin nhắn của thầy chủ nhiệm, nói nếu như tôi có tin tức, nhất định sẽ lập tức nói với thầy.
Sau khi nhắn xong, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình QQ trên điện thoại, chờ đợi Đàm Bằng trả lời, nhưng QQ của cậu ta rất lâu sau vẫn chưa có phản ứng, mà tôi cũng đột nhiên nhớ đến nhóm lớp.
Tin nhắn trong nhóm lớp tôi luôn cài đặt lên phía trên, lúc này sau khi mở ra, cả nhóm đều như muốn nổ tung, toàn bộ đều là tin liên quan đến Đàm Bằng, hỏi cậu ta đã đi nơi nào? Người trong nhà rất lo lắng cho cậu ta.
Sau đó mọi người cũng bàn tán, nói Đàm Bằng liệu có phải chịu phải cú sốc của thi đại học, làm chuyện ngốc nghếch gì rồi không? Đọc mất nửa ngày, cũng chẳng có tác dụng gì.
Tôi lại gửi cho Đàm Bằng một tin nhắn:
"Cậu đi đâu rồi? Nếu như cậu không nói, mình đi hỏi ông già Tôn đây!"
Công việc này của tôi là do Đàm Bằng giới thiệu, hơn nữa quê của Đàm Bằng không phải là ở Qúy Dương, cậu ta nếu đã biết đến công việc này, vậy khẳng định cậu ta cũng đang ở Qúy Dương.
Lại nói, Đàm Bằng lúc trước rõ ràng còn nói với tôi, cậu ta đi tìm ông già Tôn để phỏng vấn, chỉ là không may gây ra chuyện không vui vẻ mà thôi.
Cho nên ông già Tôn nhất định gặp qua Đàm Bằng, nói không chừng ông ta biết tin tức gì đó của Đàm Bằng.
Có điều vào lúc tin nhắn của tôi vừa được gửi đi, không ngờ Đàm Bằng lại trả lời trong vòng vài giây, cậu ta bảo tôi đừng tìm ông già Tôn, còn nói cậu ta chỉ là cãi nhau với gia đình, cho nên mới không muốn liên lạc với người trong nhà.
Cậu ta sẽ liên lạc với người nhà, dặn tôi đừng nói với ai.
Tôi nhìn dòng tin nhắn Đàm Bằng trả lời mình, trong lòng lại dâng lên một niềm nghi hoặc, tôi cứ có cảm giác cậu ta nói những lời này có gì đó không đúng lắm.
Ba năm chung phòng, tiếp xúc với nhau, đối với tình huống này, Đàm Bằng nhất định sẽ trực tiếp nói rõ với tôi đã xảy ra chuyện gì, bởi vì khi còn đi học, lần nào có chuyện cậu ta cũng đều nói với tôi.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cả lớp đều biết cậu mất tích, cậu mau nói gì đó trong nhóm, nói rõ tình hình một chút."
Tôi vội vàng gửi cho Đàm Bằng một tin nhắn.
"Thôi, cậu cũng không phải không biết tính cách của mình, không muốn người khác biết, mình sẽ liên lạc với người nhà, đến lúc đó thầy chủ nhiệm sẽ biết."
"Đúng rồi, công việc của cậu như nào rồi?"
Đàm Bằng hình như không muốn vòng vo trên vấn đề này nữa, lập tức đổi chủ đề hỏi chuyện công việc của tôi, tôi nói tôi vừa đi làm, những thứ khác đều không tệ, có điều cảm thấy có chút sờ sợ.
"Đúng rồi, nói với cậu một chuyện, khu rừng phía sau nhà xác, đừng đi nơi đó, âm âm u u, dọa người."
Lúc này, Đàm Bằng lại gửi cho tôi một tin nhắn, nhìn thấy tôi bỗng nhăn mày, hỏi cậu ta tại sao lại biết?
Đàm Bằng gửi đến một icon cười khổ, nói lần trước cậu ta làm ca cả ngày, chạy linh tinh, bị dọa hết hồn, đêm đó trực tiếp chạy về nhà, ngày thứ hai Tôn lão đầu nổi trận lôi đình, bảo cậu ta đừng đến nữa.
Nhìn thấy tin nhắn của Đàm Bằng, tôi lập tức nở nụ cười, cậu ta không phải có lá gan rất lớn sao? Thì ra đây chính là nguyên do cậu ta không muốn tôi nhắc đến tên trước mặt ông già Tôn, nếu như nhắc đến rồi, biết được tôi là do Đàm Bằng giới thiệu đến, đoán chừng ông già Tôn này thực sự sẽ không để cho tôi đến làm.
Một lúc sau, Đàm Bằng bảo tôi làm đi, cậu ta muốn đi nghỉ ngơi, đợi qua hai hôm nữa có thời gian thì cùng nhau đi ăn bữa cơm.
Tôi gửi một icon OK, sau đó bảo Đàm Bằng đưa số điện thoại cho tôi, nhưng cậu ta rất lâu sau vẫn chưa trả lời, xem ra đã offline.
Tôi hít sâu một hơi, biết Đàm Bằng không sao, trong lòng tôi cũng yên tâm hơn rất nhiều, sau đó liền chuyên tâm trực đêm.
Lúc chín giờ, có hai người đưa đến một cỗ thi thể, cũng là người trong nhà tang lễ, trước khi tan làm Tôn lão đầu đã đưa tôi đi gặp qua.
Tôi dẫn hai người ấy đi vào trong cho thi thể vào tủ lạnh, sau đó đăng ký một lát, hai người ký tên, tất cả đều thuận lợi, tôi cũng cảm thấy công việc này khá đơn giản.
Đến hai giờ đêm, tôi cảm giác cơn buồn ngủ đã kéo đến, nghĩ tới phải đi kiểm tra hiệu quả đông lạnh ở trong nhà xác, tôi dựng người dậy.
Đi vào trong nhà xác, lập tức một luồng khí lạnh xộc vào người, nhìn những chữ số trên từng cái tủ lạnh, trong lòng tôi vẫn dâng lên mỗi nỗi kinh sợ, phải biết rằng trong đây có mười bảy cái xác.
Kiểm tra một lúc không có vấn đề gì, tôi bèn vội vàng đi ra khỏi nhà xác, ở trong này lâu lạnh chưa cần nói, mà trong lòng cũng cảm thấy không yên.
Vừa ra khỏi nhà xác tôi lập tức nhìn về phía một lối nhỏ bên cạnh, lúc sáng tôi cũng để ý qua, lối nhỏ này thông với phía sau của nhà xác, đoán rằng chính là khu rừng nhỏ mà Đàm Bằng nói.
Đều nói sự tò mò hại chết một con mèo, điều này con mẹ nó không sai tý nào, lúc này lòng tôi cứ nhớ đến lời nói của Đàm Bằng, khu rừng nhỏ phía sau này rốt cuộc có gì đáng sợ?
Tôi nhìn khắp nơi, vị trí của nhà xác này cũng ở sâu bên trong, nên hiện tại căn bản không thấy có người, có điều láng máng vẫn nghe thấy từng tràng tiếng khóc tang.
Tôi kéo chặt khóa chiếc áo khoác mỏng mặc bên ngoài, sau đó bật đèn pin trong tay, tiến vào trong lối nhỏ kia, suốt đường tôi không tự chủ được mà cảm thấy trái tim mình đã bắt đầu đập nhanh hơn.
Sau khi đi hết đường của lối nhỏ này, là một con đường trải đầy đá, phía trước tối đen như mực, soi đèn pin qua đó căn bản cũng chẳng nhìn được bao xa.
Trong lòng tôi sinh ra ý nghĩ muốn lùi bước: hay là thôi, đợi đến lúc làm ca sáng đến xem cũng được.
Nghĩ đến đây, tôi bèn chuẩn bị xoay người, hướng về phía phòng bảo vệ mà mình đang trực đêm, nhưng thời khắc vừa quay người, trong trái tim tôi phát ra một âm thanh.
Lý Nhất Lượng, con mẹ mày sao mày lại phải kinh hãi như vậy? Lúc ở nhà, cũng chính là bởi vì mày sợ hãi, cho nên mới bị Lương Triều Sinh uy hiếp, thả huyết sát thi vương kia ra.
Bây giờ đến cả một nơi rách nát cũng không dám đi? Vừa nghĩ đến đây, lòng tôi xoắn xuýt vào với nhau, con mẹ nó đến mặt của huyết sát thi vương đều đã gặp qua, còn đối diện qua với bạch cương, mặc dù không thắng.
Sợ gì chứ, không phải chỉ là một khu rừng rách nát hay sao? Tôi ý thức được đây là tâm bệnh của bản thân, phải nghĩ cách đi khắc phục mới được,vừa nghĩ đến đây, tôi cắn răng, lập tức đi vào trong lối nhỏ.
Khi lòng bàn chân của tôi đặt vào lối nhỏ này, tôi lập tức cảm nhận được dường cảnh vật xung quanh đều ngưng lại, mà trong khu rừng, không hề truyền tới một chút âm thanh nào, yên tĩnh cứ giống như một khu rừng chết.
Đất trời tháng sáu, theo lý mà nói, đáng lẽ ra phải có tiếng kêu của rất nhiều côn trùng mới đúng?
Đi mãi đi mãi, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng "xột xoạt", người tôi cứng đờ, âm thanh này cũng lập tức biến mất, mà khi tôi tiếp tục tiến lên một bước, âm thanh này lại vang lên lần nữa.
Lòng tôi lộp bộp một tiếng, âm thanh này hình như truyền tới từ sau lưng, ông nội nó, đừng đen đủi như vậy chứ? Mới đi làm có một ngày đã không thuận lợi thế này sao?
Hối hận dâng lên trong lòng, con mẹ nó đúng là làm trò điên rồ, chẳng phải cứ ngoan ngoãn ở trong phòng bảo vệ thì chuyện gì cũng không xảy ra hay sao? Nhưng giây phút này, cho dù có nói gì đi nữa cũng đã muộn màng.
Tôi âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, lập tức tắt đèn pin trong tay, mà thời khắc đèn pin được tắt, mượn ánh trăng trên trời, không ngờ tôi nhìn thấy bên cạnh cái bóng của tôi, còn có một thứ gì đó đen sì sì?
Danh sách chương