Hiện giờ chuyện này đến đây coi như kết thúc, không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Bách Lí Thiên Hùng nhúng tay can dự vào. Giang Thanh Lưu cũng chỉ đành tạm thời gác lại, suy cho cùng Trầm Bích sơn trang có thể coi là có vô số kẻ thù, thành thực mà nói, chuyện bị tấn công thế này là quá bình thường.
Buổi tối, Đan Vãn Thiền chuẩn bị đi ngủ, thì Giang Thanh Lưu gõ cửa bước vào. Hắn cởi áo khoác, Đan Vãn Thiền liền hầu hắn thay y phục, Giang Thanh Lưu nắm chặt lấy tay nàng: “Gần đây vất vả cho nàng rồi.”
Trước đây khi nghe hắn nói những lời này, Đan Vãn Thiền nhất định sẽ cảm động vô cùng. Nhưng hôm nay nàng lại chẳng cảm nhận được chút nào: “Vãn Thiền không thấy vất vả gì cả.”
Giang Thanh Lưu là người thế nào chứ, khả năng nhìn sắc mặt nghe giọng điệu của hắn là lợi hại nhất, hắn đương nhiên nhận ra sự lạnh nhạt của Đan Vãn Thiền, bất giác liền thở dài. Cả hai nằm xuống chiếc giường thêu.
Bình thường thời gian hai người thân mật vốn dĩ không nhiều, giờ ngủ cùng với nhau, Giang Thanh Lưu khó tránh khỏi có chút mong nhớ. Ánh nến vừa tắt, hắn liền ôm lấy nàng. Những lúc thế này Đan Vãn Thiền của trước đây tuy ngượng ngùng nhưng lại nồng nhiệt. Ấy vậy mà hôm nay khi hắn hôn nàng, Đan Vãn Thiền lại ngửa ra sau, lảng tránh hắn.
“Phu quân……” Nàng hơi do dự, cuối cùng vẫn giãy ra khỏi vòng tay hắn, “Thiếp hơi mệt, đi ngủ thôi.”
Sau đó nàng quay người lại, nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau, Giang Thanh Lưu dậy sớm theo thói quen, việc đầu tiên là đến hậu viện luyện kiếm. Tuy rằng nội lực vẫn chưa khôi phục lại được, nhưng hắn vẫn không bỏ thói quen luyện võ. Trong trang còn có việc nên Tô Giải Ý phải đi giải quyết, Cung Tự Tại và Mai Ứng Tuyết cũng phải trở về sư môn, báo cáo tình hình với các bậc trưởng bối, ăn xong bữa sáng là lên đường đi ngay.
Giang Thanh Lưu tiễn bạn tốt đi rồi, quay trở về phòng ngủ. Đan Vãn Thiền cũng vừa mới dậy, đang mặc quần áo. Nhìn thấy Giang Thanh Lưu bước vào, nàng liền đi tới đằng sau tấm bình phong, rất nhanh đã quần áo chỉnh tề bước ra. Giang Thanh Lưu coi như chưa từng xảy ra chuyện gì nói: “Lâu rồi không ra ngoài, hôm nay thời tiết rất đẹp, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Hiển nhiên là Đan Vãn Thiền rất vui đáp: “Được, thiếp cũng đang muốn bảo Lãnh Âm đi lĩnh một ít tơ lụa.”
Giang Thanh Lưu cảm thấy nhẹ nhõm đi đôi chút, nhưng Đan Vãn Thiền lại giống như một chú bướm chạy đến tiểu viện của Bạc Dã Cảnh Hành. Bạc Dã Cảnh Hành vẫn còn đang ngủ, Đan Vãn Thiền cũng mặc kệ, lay nàng dậy: “Đừng ngủ nữa, chúng ta ra ngoài dạo phố đi.”
“Chẹp!” Bạc Dã Cảnh Hành loáng cái đã lại ngã xuống giường, rõ ràng là không hứng thú. Đan Vãn Thiền lại dùng sức kéo nàng ngồi dậy: “Đi đi mà!”.
Bạc Dã Cảnh Hành bị nàng ta ồn ào không thể ngủ tiếp được nữa, đành phải dậy. Lúc Giang Thanh Lưu bước vào nàng đang thay y phục, cũng chẳng thấy kiêng dè gì, Đan Vãn Thiền hòa Yên Chi Lộ cho nàng uống xong xuôi, lại sai nha hoàn mang nước vào hầu nàng rửa mặt súc miệng.
Giang Thanh Lưu đứng ở một bên, hoàn toàn có cảm giác mình là một bức tranh trên tường có công dụng làm nền.
Bạc Dã Cảnh Hành ăn uống xong xuôi, toan đi ra cửa. Những việc cần phải chú ý khi dẫn nàng ta ra ngoài vô cùng nhiều, đầu tiên là phải mang đủ nước, tiếp nữa là không được quên mang theo những viên thuốc màu hồng nhạt bổ sung thể lực, bát ăn cơm, bát uống nước đương nhiên cũng phải mang đầy đủ. Giờ đang là tháng Sáu, ánh mặt trời đã gay gắt lắm rồi, nàng ta không chịu được nóng, nên trong xe ngựa còn phải đặt đá lạnh.
Giang Thanh Lưu có cảm giác đầu mình sưng to gấp đôi: “Vãn Thiền, đừng dẫn lão tặc này theo, hai chúng ta đi là được rồi.”
Nhưng Đan Vãn Thiền lại chẳng thấy phiền phức chút nào: “Tại sao phu quân lại gọi nàng ấy là lão tặc? Xong ngay bây giờ thôi mà.”
Sau một canh giờ, ở thị trấn Thất Túc.
Mặt trời rải xuống những tia nắng tháng Sáu nóng bức, những tiểu thương bên đường phe phẩy quạt, thỉnh thoảng những có những người bán hàng rong gồng gánh đi men theo vệ đường cất tiếng rao hàng. Mùi của thực vật, hoa quả, son phấn trong không khí hòa cùng tiếng ve sầu lượn lờ vấn vít giữa ánh nắng chói chang ngày hè.
Giang Thanh Lưu nắm tay Đan Vãn Thiền, cố gắng muốn cải thiện quan hệ phu thê: “Rất lâu rồi chúng ta không đi dạo phố thế này rồi nhỉ?”.
Tâm tình Đan Vãn Thiền cũng rất tốt: “Ừ, lần cuối ra ngoài cùng phu quân, là tết Nguyên tiêu năm ngoái.”
Hai người đang cùng cảm khái, thì thình lình từ phía sau mọc ra một cái đầu, khuôn mặt Bạc Dã Cảnh Hành đầy vẻ coi thường nói: “Lần cuối lão phu dạo phố như thế này, là từ hơn ba mươi năm trước cơ!”.
……
Có lão già kia ở đây, quả thật không thích hợp để nói chuyện yêu đương chút nào. Trên đường phố rất náo nhiệt, Giang Thanh Lưu dẫn Đan Vãn Thiền bước vào một cửa hàng vàng. Tuy không nói ra miệng, nhưng vẫn sợ lão tặc Bạc Dã Cảnh Hành này bị phơi nắng chết. Suy cho cùng nội lực của hắn vẫn còn ở trên người nàng ta.
Bạc Dã Cảnh Hành cũng không phải người không biết tự giác, lập tức đi theo vào trong. Bên trong cửa hàng có hòn giả sơn được đắp từ những khối thạch anh, bên trên có đài phun nước, xua bớt đi phần nào sự oi bức của mùa hè. Bạc Dã Cảnh Hành chắp tay sau lưng, đi dạo xung quanh với vẻ hiếu kỳ, chưởng quầy vừa liếc nhìn một cái, liền lập tức trưng ra bộ mặt nghiêm túc đi theo nàng, dè dặt cẩn thận giới thiệu rất nhiều những món trân phẩm, thậm chí so với Đan Vãn Thiền còn nhiệt tình hơn! Còn Giang Thanh Lưu thì quả thực là đang…… phát điên. Nhưng suy cho cùng hắn cũng là minh chủ, nên vẫn còn tương đối khách khí: “Là vị cô nương này mua đồ.”
Chưởng quầy nghe xong, nhìn lại dáng vẻ của Bạc Dã Cảnh Hành —— Ngại thế, cứ tưởng cô gái này là người trả tiền chứ!
Đan Vãn Thiền ưng ý với khá nhiều món đồ trong cửa hàng, cũng không hẳn là vì nàng quá thích những thứ trang sức vàng bạc đó, đang mải chọn lựa, thì đột nhiên Bạc Dã Cảnh Hành đi tới, trong tay cầm một ống điếu, thân điếu làm bằng ngọc nạm vàng, miệng điếu chế tác từ ngọc phỉ thủy: “Lão phu muốn cái này!”.
Chưởng quầy hớn hở đi tới định chém đẹp, thì nghe thấy Giang Thanh Lưu đang tức đến thiếu điều ngất luôn tại chỗ quát: “Cút!”.
Kết quả ngày hôm sau, Giang Thanh Lưu đi tới tiểu viện của Bạc Dã Cảnh Hành, thấy trên tay nàng đang cầm một ống điếu ngọc nạm vàng, hút say sưa. Xuyên Hoa Điệp và Lan San Khách đứng ở hai bên trái phải, phụ trách việc nhồi sợi thuốc lá.
Giang Thanh Lưu chắp tay sau lưng, hít thở sâu mấy lần mới không bùng nổ: “Lão tặc kia, làm những loại chuyện như bắt gà trộm chó, ngươi không sợ mất mặt nhỉ?!”.
Bạc Dã Cảnh Hành nheo nheo mắt, khuôn mặt đầy vẻ hưởng thụ: “Đương nhiên là sợ, nên lão phu mới bảo Xuyên Hoa Điệp đi ăn trộm về. Phận tiểu bối như hắn, chuyên làm mấy loại chuyện dụ dỗ con gái nhà lành, đi sẽ không thấy mất mặt đâu.”
Giang Thanh Lưu tức đến á khẩu nửa ngày, giằng lấy ống điếu, thiếu chút nữa là bị bỏng: “Có phải Giang gia giam cầm ngươi ba mươi năm, bao nhiêu tiết tháo ngươi ăn sạch hết rồi phải không! Nếu ngươi muốn, sao không tự mình mua đi!”.
Bạc Dã Cảnh Hành liếc nhìn đánh giá hắn một lượt từ đầu đến chân: “Lão phu đã bảo ngươi mua ngay từ đầu rồi còn gì nữa!”.
…… Thôi bỏ đi, không thể nào tìm được tiếng nói chung. Giang Thanh Lưu sai người lén mang trả lại ống điếu, nhưng sang đến ngày hôm sau ông chủ cửa hàng vàng ngay lập tức chạy sấp chạy ngửa tới tặng, khóc lóc cầu xin Giang gia hãy nhận lại cái ống điếu ấy. Còn tuyên bố nếu Giang Thanh Lưu không nhận, ông ta sẽ treo cổ chết ngay tại cửa Trầm Bích sơn trang cho xem.
Giang Thanh Lưu nghe vậy đành phải nhận, suy cho cùng hắn cũng là minh chủ võ lâm, nên dựa theo giá tiền thanh toán sòng phẳng cho ông chủ cửa hàng vàng. Bạc Dã Cảnh Hành vỗ vỗ đầu hắn với khuôn mặt vô cùng hiền từ: “Ôi, tinh thần hiệp nghĩa giả dối quá cơ, có một sự hại người không hề nhẹ đâu.”
Giang Thanh Lưu thiếu chút nữa là nện ngay cái ống điếu lên đầu nàng: “Rốt cuộc ngươi đã làm gì ông ta hả?”.
Bạc Dã Cảnh Hành say sưa rít thuốc: “Không biết, lần này là Khổ Liên Tử đi lấy, con người ông ta ngươi cũng biết rồi đấy, rắn mặt có tiếng, có lẽ quá trình cũng không được thân thiện lắm. Khụ khụ, lần sau lão phu sẽ bảo ông ta chú ý.”
Đại khái Giang Thanh Lưu cũng biết chưởng quầy cửa hàng vàng bị người ta làm gì. Hắn chỉ vào Khổ Liên Tử và Bạc Dã Cảnh Hành, những nhân vật từng là Đại boss trong trí tưởng tưởng thời thơ ấu của mình, nhưng lại làm ra những loại chuyện mất hết tự trọng này. Giang minh chủ quả thực đã tức đến nỗi đỉnh đầu bốc khói: “Ta nói các ngươi, cả hai người các ngươi, đều là tiền bối trong ma đạo, lẽ nào không muốn giữ chút thể diện nào sao?! Chỉ vì cái ống điếu hơn ba trăm lượng, mà không ngại sử dụng đủ những chiêu trò bẩn thỉu! Thế thì có khác gì đám trộm cắp đầu đường xó chợ hả?!”.
Bạc Dã Cảnh Hành và Khổ Liên Tử đưa mắt nhìn nhau, Khổ Liên Tử không hiểu gì đáp: “Điều khác biệt chính là, bọn ta hơn đám trộm cắp đầu đường xó chợ ấy ở bản lĩnh.” Sau đó ông ta nhìn Bạc Dã Cảnh Hành, “Cái chức võ lâm minh chủ của hắn là do bốc thăm mà có à? Sao ngay cả cái này cũng không hiểu?”.
Giang Thanh Lưu đi thẳng tới tiểu viện của Đan Vãn Thiền, lúc bước vào phòng của nàng, gân xanh trên trán vẫn còn gồ lên nhảy loạn xạ.
Vừa hay Đan Vãn Thiền đang thêu túi thơm, ướm ướm thử thử trước gương đồng. Giang Thanh ngồi trước bàn một lúc lâu, ngắm nụ cười tươi tắn như hoa nở của thê tử, cuối cùng mới tỉnh táo lại hỏi: “Đang làm gì vậy?”.
Đan Vãn Thiền háo hức đáp: “Phu quân, chàng nói xem liệu tiểu Cảnh có thích màu của chiếc túi thêu này không?”.
Giang Thanh Lưu nhấc tay ra sức bóp trán: “Nàng thêu túi, thơm, cho nàng ta?”.
Đầu mày khóe mắt của Đan Vãn Thiền đều mang ý cười: “Phải, nàng ấy dùng đồ đạc kén chọn lắm, thiếp thêu tận bốn cái, mà chẳng cái nào nàng ấy ưng cả.” Giang Thanh Lưu quả thực tức đến nổ phổi, sau đó Đan Vãn Thiền chỉ vào bốn chiếc túi được thêu cực kỳ tinh tế khéo léo kia bảo, “Bốn cái túi kia nàng ấy không thích, phu quân chọn một cái mà đeo.”
…….
Gân xanh trên trán ơi, xem ra bọn mày cứ tiếp tục nhảy loạn xạ nữa đi!
Buổi tối, Đan Vãn Thiền chuẩn bị đi ngủ, thì Giang Thanh Lưu gõ cửa bước vào. Hắn cởi áo khoác, Đan Vãn Thiền liền hầu hắn thay y phục, Giang Thanh Lưu nắm chặt lấy tay nàng: “Gần đây vất vả cho nàng rồi.”
Trước đây khi nghe hắn nói những lời này, Đan Vãn Thiền nhất định sẽ cảm động vô cùng. Nhưng hôm nay nàng lại chẳng cảm nhận được chút nào: “Vãn Thiền không thấy vất vả gì cả.”
Giang Thanh Lưu là người thế nào chứ, khả năng nhìn sắc mặt nghe giọng điệu của hắn là lợi hại nhất, hắn đương nhiên nhận ra sự lạnh nhạt của Đan Vãn Thiền, bất giác liền thở dài. Cả hai nằm xuống chiếc giường thêu.
Bình thường thời gian hai người thân mật vốn dĩ không nhiều, giờ ngủ cùng với nhau, Giang Thanh Lưu khó tránh khỏi có chút mong nhớ. Ánh nến vừa tắt, hắn liền ôm lấy nàng. Những lúc thế này Đan Vãn Thiền của trước đây tuy ngượng ngùng nhưng lại nồng nhiệt. Ấy vậy mà hôm nay khi hắn hôn nàng, Đan Vãn Thiền lại ngửa ra sau, lảng tránh hắn.
“Phu quân……” Nàng hơi do dự, cuối cùng vẫn giãy ra khỏi vòng tay hắn, “Thiếp hơi mệt, đi ngủ thôi.”
Sau đó nàng quay người lại, nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau, Giang Thanh Lưu dậy sớm theo thói quen, việc đầu tiên là đến hậu viện luyện kiếm. Tuy rằng nội lực vẫn chưa khôi phục lại được, nhưng hắn vẫn không bỏ thói quen luyện võ. Trong trang còn có việc nên Tô Giải Ý phải đi giải quyết, Cung Tự Tại và Mai Ứng Tuyết cũng phải trở về sư môn, báo cáo tình hình với các bậc trưởng bối, ăn xong bữa sáng là lên đường đi ngay.
Giang Thanh Lưu tiễn bạn tốt đi rồi, quay trở về phòng ngủ. Đan Vãn Thiền cũng vừa mới dậy, đang mặc quần áo. Nhìn thấy Giang Thanh Lưu bước vào, nàng liền đi tới đằng sau tấm bình phong, rất nhanh đã quần áo chỉnh tề bước ra. Giang Thanh Lưu coi như chưa từng xảy ra chuyện gì nói: “Lâu rồi không ra ngoài, hôm nay thời tiết rất đẹp, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Hiển nhiên là Đan Vãn Thiền rất vui đáp: “Được, thiếp cũng đang muốn bảo Lãnh Âm đi lĩnh một ít tơ lụa.”
Giang Thanh Lưu cảm thấy nhẹ nhõm đi đôi chút, nhưng Đan Vãn Thiền lại giống như một chú bướm chạy đến tiểu viện của Bạc Dã Cảnh Hành. Bạc Dã Cảnh Hành vẫn còn đang ngủ, Đan Vãn Thiền cũng mặc kệ, lay nàng dậy: “Đừng ngủ nữa, chúng ta ra ngoài dạo phố đi.”
“Chẹp!” Bạc Dã Cảnh Hành loáng cái đã lại ngã xuống giường, rõ ràng là không hứng thú. Đan Vãn Thiền lại dùng sức kéo nàng ngồi dậy: “Đi đi mà!”.
Bạc Dã Cảnh Hành bị nàng ta ồn ào không thể ngủ tiếp được nữa, đành phải dậy. Lúc Giang Thanh Lưu bước vào nàng đang thay y phục, cũng chẳng thấy kiêng dè gì, Đan Vãn Thiền hòa Yên Chi Lộ cho nàng uống xong xuôi, lại sai nha hoàn mang nước vào hầu nàng rửa mặt súc miệng.
Giang Thanh Lưu đứng ở một bên, hoàn toàn có cảm giác mình là một bức tranh trên tường có công dụng làm nền.
Bạc Dã Cảnh Hành ăn uống xong xuôi, toan đi ra cửa. Những việc cần phải chú ý khi dẫn nàng ta ra ngoài vô cùng nhiều, đầu tiên là phải mang đủ nước, tiếp nữa là không được quên mang theo những viên thuốc màu hồng nhạt bổ sung thể lực, bát ăn cơm, bát uống nước đương nhiên cũng phải mang đầy đủ. Giờ đang là tháng Sáu, ánh mặt trời đã gay gắt lắm rồi, nàng ta không chịu được nóng, nên trong xe ngựa còn phải đặt đá lạnh.
Giang Thanh Lưu có cảm giác đầu mình sưng to gấp đôi: “Vãn Thiền, đừng dẫn lão tặc này theo, hai chúng ta đi là được rồi.”
Nhưng Đan Vãn Thiền lại chẳng thấy phiền phức chút nào: “Tại sao phu quân lại gọi nàng ấy là lão tặc? Xong ngay bây giờ thôi mà.”
Sau một canh giờ, ở thị trấn Thất Túc.
Mặt trời rải xuống những tia nắng tháng Sáu nóng bức, những tiểu thương bên đường phe phẩy quạt, thỉnh thoảng những có những người bán hàng rong gồng gánh đi men theo vệ đường cất tiếng rao hàng. Mùi của thực vật, hoa quả, son phấn trong không khí hòa cùng tiếng ve sầu lượn lờ vấn vít giữa ánh nắng chói chang ngày hè.
Giang Thanh Lưu nắm tay Đan Vãn Thiền, cố gắng muốn cải thiện quan hệ phu thê: “Rất lâu rồi chúng ta không đi dạo phố thế này rồi nhỉ?”.
Tâm tình Đan Vãn Thiền cũng rất tốt: “Ừ, lần cuối ra ngoài cùng phu quân, là tết Nguyên tiêu năm ngoái.”
Hai người đang cùng cảm khái, thì thình lình từ phía sau mọc ra một cái đầu, khuôn mặt Bạc Dã Cảnh Hành đầy vẻ coi thường nói: “Lần cuối lão phu dạo phố như thế này, là từ hơn ba mươi năm trước cơ!”.
……
Có lão già kia ở đây, quả thật không thích hợp để nói chuyện yêu đương chút nào. Trên đường phố rất náo nhiệt, Giang Thanh Lưu dẫn Đan Vãn Thiền bước vào một cửa hàng vàng. Tuy không nói ra miệng, nhưng vẫn sợ lão tặc Bạc Dã Cảnh Hành này bị phơi nắng chết. Suy cho cùng nội lực của hắn vẫn còn ở trên người nàng ta.
Bạc Dã Cảnh Hành cũng không phải người không biết tự giác, lập tức đi theo vào trong. Bên trong cửa hàng có hòn giả sơn được đắp từ những khối thạch anh, bên trên có đài phun nước, xua bớt đi phần nào sự oi bức của mùa hè. Bạc Dã Cảnh Hành chắp tay sau lưng, đi dạo xung quanh với vẻ hiếu kỳ, chưởng quầy vừa liếc nhìn một cái, liền lập tức trưng ra bộ mặt nghiêm túc đi theo nàng, dè dặt cẩn thận giới thiệu rất nhiều những món trân phẩm, thậm chí so với Đan Vãn Thiền còn nhiệt tình hơn! Còn Giang Thanh Lưu thì quả thực là đang…… phát điên. Nhưng suy cho cùng hắn cũng là minh chủ, nên vẫn còn tương đối khách khí: “Là vị cô nương này mua đồ.”
Chưởng quầy nghe xong, nhìn lại dáng vẻ của Bạc Dã Cảnh Hành —— Ngại thế, cứ tưởng cô gái này là người trả tiền chứ!
Đan Vãn Thiền ưng ý với khá nhiều món đồ trong cửa hàng, cũng không hẳn là vì nàng quá thích những thứ trang sức vàng bạc đó, đang mải chọn lựa, thì đột nhiên Bạc Dã Cảnh Hành đi tới, trong tay cầm một ống điếu, thân điếu làm bằng ngọc nạm vàng, miệng điếu chế tác từ ngọc phỉ thủy: “Lão phu muốn cái này!”.
Chưởng quầy hớn hở đi tới định chém đẹp, thì nghe thấy Giang Thanh Lưu đang tức đến thiếu điều ngất luôn tại chỗ quát: “Cút!”.
Kết quả ngày hôm sau, Giang Thanh Lưu đi tới tiểu viện của Bạc Dã Cảnh Hành, thấy trên tay nàng đang cầm một ống điếu ngọc nạm vàng, hút say sưa. Xuyên Hoa Điệp và Lan San Khách đứng ở hai bên trái phải, phụ trách việc nhồi sợi thuốc lá.
Giang Thanh Lưu chắp tay sau lưng, hít thở sâu mấy lần mới không bùng nổ: “Lão tặc kia, làm những loại chuyện như bắt gà trộm chó, ngươi không sợ mất mặt nhỉ?!”.
Bạc Dã Cảnh Hành nheo nheo mắt, khuôn mặt đầy vẻ hưởng thụ: “Đương nhiên là sợ, nên lão phu mới bảo Xuyên Hoa Điệp đi ăn trộm về. Phận tiểu bối như hắn, chuyên làm mấy loại chuyện dụ dỗ con gái nhà lành, đi sẽ không thấy mất mặt đâu.”
Giang Thanh Lưu tức đến á khẩu nửa ngày, giằng lấy ống điếu, thiếu chút nữa là bị bỏng: “Có phải Giang gia giam cầm ngươi ba mươi năm, bao nhiêu tiết tháo ngươi ăn sạch hết rồi phải không! Nếu ngươi muốn, sao không tự mình mua đi!”.
Bạc Dã Cảnh Hành liếc nhìn đánh giá hắn một lượt từ đầu đến chân: “Lão phu đã bảo ngươi mua ngay từ đầu rồi còn gì nữa!”.
…… Thôi bỏ đi, không thể nào tìm được tiếng nói chung. Giang Thanh Lưu sai người lén mang trả lại ống điếu, nhưng sang đến ngày hôm sau ông chủ cửa hàng vàng ngay lập tức chạy sấp chạy ngửa tới tặng, khóc lóc cầu xin Giang gia hãy nhận lại cái ống điếu ấy. Còn tuyên bố nếu Giang Thanh Lưu không nhận, ông ta sẽ treo cổ chết ngay tại cửa Trầm Bích sơn trang cho xem.
Giang Thanh Lưu nghe vậy đành phải nhận, suy cho cùng hắn cũng là minh chủ võ lâm, nên dựa theo giá tiền thanh toán sòng phẳng cho ông chủ cửa hàng vàng. Bạc Dã Cảnh Hành vỗ vỗ đầu hắn với khuôn mặt vô cùng hiền từ: “Ôi, tinh thần hiệp nghĩa giả dối quá cơ, có một sự hại người không hề nhẹ đâu.”
Giang Thanh Lưu thiếu chút nữa là nện ngay cái ống điếu lên đầu nàng: “Rốt cuộc ngươi đã làm gì ông ta hả?”.
Bạc Dã Cảnh Hành say sưa rít thuốc: “Không biết, lần này là Khổ Liên Tử đi lấy, con người ông ta ngươi cũng biết rồi đấy, rắn mặt có tiếng, có lẽ quá trình cũng không được thân thiện lắm. Khụ khụ, lần sau lão phu sẽ bảo ông ta chú ý.”
Đại khái Giang Thanh Lưu cũng biết chưởng quầy cửa hàng vàng bị người ta làm gì. Hắn chỉ vào Khổ Liên Tử và Bạc Dã Cảnh Hành, những nhân vật từng là Đại boss trong trí tưởng tưởng thời thơ ấu của mình, nhưng lại làm ra những loại chuyện mất hết tự trọng này. Giang minh chủ quả thực đã tức đến nỗi đỉnh đầu bốc khói: “Ta nói các ngươi, cả hai người các ngươi, đều là tiền bối trong ma đạo, lẽ nào không muốn giữ chút thể diện nào sao?! Chỉ vì cái ống điếu hơn ba trăm lượng, mà không ngại sử dụng đủ những chiêu trò bẩn thỉu! Thế thì có khác gì đám trộm cắp đầu đường xó chợ hả?!”.
Bạc Dã Cảnh Hành và Khổ Liên Tử đưa mắt nhìn nhau, Khổ Liên Tử không hiểu gì đáp: “Điều khác biệt chính là, bọn ta hơn đám trộm cắp đầu đường xó chợ ấy ở bản lĩnh.” Sau đó ông ta nhìn Bạc Dã Cảnh Hành, “Cái chức võ lâm minh chủ của hắn là do bốc thăm mà có à? Sao ngay cả cái này cũng không hiểu?”.
Giang Thanh Lưu đi thẳng tới tiểu viện của Đan Vãn Thiền, lúc bước vào phòng của nàng, gân xanh trên trán vẫn còn gồ lên nhảy loạn xạ.
Vừa hay Đan Vãn Thiền đang thêu túi thơm, ướm ướm thử thử trước gương đồng. Giang Thanh ngồi trước bàn một lúc lâu, ngắm nụ cười tươi tắn như hoa nở của thê tử, cuối cùng mới tỉnh táo lại hỏi: “Đang làm gì vậy?”.
Đan Vãn Thiền háo hức đáp: “Phu quân, chàng nói xem liệu tiểu Cảnh có thích màu của chiếc túi thêu này không?”.
Giang Thanh Lưu nhấc tay ra sức bóp trán: “Nàng thêu túi, thơm, cho nàng ta?”.
Đầu mày khóe mắt của Đan Vãn Thiền đều mang ý cười: “Phải, nàng ấy dùng đồ đạc kén chọn lắm, thiếp thêu tận bốn cái, mà chẳng cái nào nàng ấy ưng cả.” Giang Thanh Lưu quả thực tức đến nổ phổi, sau đó Đan Vãn Thiền chỉ vào bốn chiếc túi được thêu cực kỳ tinh tế khéo léo kia bảo, “Bốn cái túi kia nàng ấy không thích, phu quân chọn một cái mà đeo.”
…….
Gân xanh trên trán ơi, xem ra bọn mày cứ tiếp tục nhảy loạn xạ nữa đi!
Danh sách chương