Chương 1472: Lời Hứa Đã Trao
Bên ngoài Tháp Aletheia, hòn đảo vẫn vậy. Vậy mà, nó cũng hoàn toàn mới mẻ. Sương mù vẫn trôi chảy giữa hàng thông cổ đại, và đám Sinh Vật Ác Mộng đông cứng vẫn đang đứng trên cầu đá trắng. Nhưng mà đã là một ngày mới. Sunny đã có thể quan sát những sự thay đổi tinh tế kia.
Sương mù đang thưa hơn. Quái Thú Cắn Nuốt, kẻ mà đáng lẽ nên ở gần tháp vào lúc này, không thấy ở đâu cả. Cậu không dám cử những cái bóng của mình đi ra dò xét, nhưng mà cậu biết là nữ khổng lồ hoang dại kia đang ở nơi nào khác trên đảo, săn thứ mồi khác với bình thường. Tàn Sát Bất Tử cũng ở đâu đó ngoài kia.
Trong một chốc, Sunny muốn thả ra Mảnh Vỡ của Cõi Bóng Tối. Việc không biết mọi thứ đang khiến cậu không yên. Nhưng cuối cùng, cậu kiềm chế bản thân lại.
Không có gì sẽ thay đổi nếu cậu biết mỗi chi tiết nhỏ nhặt đang xảy ra với hai Thánh Ô Uế. Thứ duy nhất quan trọng là kết quả cuối cùng – liệu hai Tai Ương có chiến thắng đám tù nhân trên Đảo Aletheia hay không. Và câu hỏi đó sẽ không sớm có câu trả lời.
Nên, Sunny còn lại một mình với những ý nghĩ âm u của mình...trong một lúc ngắn ngủi.
Rồi, cậu nghe thấy tiếng bước chân và nhìn thấy Nephis leo lên bậc thang. Cô tiến vào buồng ngủ và đứng hình một giây, nhìn quanh với sự bình tĩnh hờ hững thông thường của mình. Ánh mắt cô dừng lại trên những bức tường cháy đen, rồi trên Sunny.
Cậu ngước lên từ nơi đang ngồi trên sàn và yên lặng đón gặp ánh mắt cô.
Nephis chần chừ một giây.
“Tôi đã muốn chúc mừng cậu vì đã trở thành Khủng Bố. Nhưng...cậu có vẻ không quá háo hức.”
Sunny nhìn đi và nhún vai, không biết nên nói gì. Liệu cậu nên thể hiện sự tức tối về cái chết không thể tránh được của Bông Hoa Gió? Đó sẽ là...hơi trẻ con. Cô không phải người đầu tiên cậu gặp mà xứng đáng có một cái kết không đắng chát như vậy, và chắc chắn không phải người cuối cùng.
Nói những thứ như vậy với Nephis, người mà đã mất và chôn cất không ít người quý giá đối với cô, có vẻ đặc biệt tàn nhẫn.
Thở dài, Neph đi đến và ngồi xuống gần cậu. Cô chần chừ một chút, rồi dịu dạng đặt tay quanh vai cậu.
“Cậu thực hiện lời hứa với vị Thánh đang ngủ kia?”
Được giọng nói ổn định quen thuộc và vòng tay ấm áp của cô an ủi, cậu gật đầu.
“Ừ. Cô ấy muốn tôi thiêu xác cô ấy, nên...ừ thì, cô thấy rồi đó.”
Sau một lúc, một tiếng thở dài nặng nề thoát khỏi môi cậu.
“Hơi kì lạ, cô không nghĩ vậy sao? Những cơn Ác Mộng đáng lẽ là thử thách sức mạnh của chúng ta, những người thách thức. Nhưng mà thứ tôi nhớ nhiều nhất là sức mạnh của những người ảo ảnh mà đã sống, đã gian khổ, và đã chết trong những thế giới dựng lên này. Noctis, Ananke, Bông Hoa Gió...bằng cách nào đó, niềm đam mê mà họ sống với có vẻ thật hơn cả của chúng ta.”
Nephis im lặng vài giây, rồi chậm rãi nói:
“Tôi không nghĩ đó là kì lạ chút nào cả. Tôi cũng nhớ những người mà mình đã gặp trong Ác Mộng.”
Cô ngừng lại trước khi nói tiếp, giọng nói hơi khẽ hơn trước đó:
“Mặc dù đôi lúc, tôi ước gì mình quên đi.”
Sunny mỉm cười đắng chát.
Chẳng phải sẽ rất tốt, nếu được quên đi? Cậu suy nghĩ về việc nếu quên đi tất cả những đau đớn mà cậu đã trải nghiệm trên Đảo Aletheia gần đây là tốt cỡ nào. Đó chỉ là vài tháng tra tấn...vậy mà, cậu suýt chút nữa đã bị đẩy đến sự điên rồ.
Nếu vòng lặp tiếp tục thêm một tháng...một năm...vài năm...
Có lẽ Sunny quả thật sẽ trở nên giống tên khốn kia, Hoàng Tử Điên Rồ.
Lắc đầu, cậu nhìn bồ hóng và than mà giường tang của Bông Hoa Gió để lại và im lặng.
Sau một lúc, hơi tựa vào Nephis, Sunny hỏi:
“Cô từng nói với tôi một việc. Rằng những người như chúng ta sinh ra là để hủy diệt, không phải cứu rỗi. Cô thật sự tin như vậy sao?”
Cô không trả lời ngay. Nhưng đến cuối cùng, Nephis gật đầu.
“Có. Có lẽ. Cậu và tôi, Sunny...chúng ta được sinh ra trong thời buổi chiến tranh, thảm họa, và đổ nát. Trong một thế giới mà đang bị giết bởi một cơn lũ những kẻ xâm lấn. Một thế giới như vậy không cần cứu tinh và thợ xây...thời gian của họ sẽ đến sau khi những kẻ giết chóc và hủy diệt như chúng ta làm phần của mình. Nếu chúng ta không, thì sẽ không còn thế giới để mà cứu, và không có nhà để mà xây dựng lại.”
Một nụ cười tái nhợt hiện lên gương mặt xinh đẹp của cô.
“Nên, có...tôi tin là vậy. Nhưng mà tôi cũng tin đó không phải gì xấu cả. Đó thật ra là một lời chúc phúc.”
Sunny giữ im lặng. Thứ chúc phúc ghê gớm gì như vậy chứ...ừ thì, cậu trông đợi nghe gì khác được chứ? Cô ta dù sao là Ngôi Sao của Đổ Nát. Người con gái cuối cùng của gia tộc Bất Diệt Hỏa, người thừa kế của lửa.
Cậu thở dài.
“Tôi hứa với Bông Hoa Gió là sẽ chinh phục Ác Mộng này, cô biết đó?”
Một nụ cười u ám hiện lên mặt cậu.
“Đó là lần thứ hai tôi hứa sẽ chinh phục nó.”
Nephis đứng dậy và nhìn cậu, rồi mỉm cười từ khóe miệng.
“Vậy thì...chúng ta thật sự nên chinh phục nó. Cậu sẽ không muốn trở thành người nói dối, phải không?”
Sunny bật cười và cũng đứng dậy, kí ức về sự ấm áp của cô vẫn còn vương lại trên làn da cậu.
“Đương nhiên là không. Dù sao thì, tôi là người thật thà nhất trên thế giới này. Thậm chí là hai thế giới.”
Nói xong, hai người họ để lại căn buồng ngủ cháy đen và đi xuống tầng thứ nhất của Tháp Aletheia, nơi mà những thành viên còn lại của tổ đội đang chuẩn bị cho ngày sắp đến.
Cassie đã đi tìm hiểu những kí tự trong tầng hầm, Effie bận rộn nướng thịt của Bạo Chúa Vĩ Đại trên than. Jet đã hủy đi bộ giáp hư hại và đang ngồi trên Hòm Hám Của, lười biếng may vá lại một thứ quần áo da.
Phát hiện hai người họ đến, cô ngước lên và mỉm cười.
“Chào. Hôm nay kế hoạch là gì đây?”
Sunny cố gắng không nhìn chăm chú nơi không được nhìn chăm chú và ho khan.
“Không có gì nhiều. Nghỉ ngơi, hồi sức. Tập trung sức mạnh.”
Cậu ngừng một giây và nói thêm, giọng nói cậu nghiệt ngã:
“Chúng ta sẽ cần toàn bộ sức mạnh mình có thể có để đánh bại sinh đôi độc ác của hai người, cho dù chúng có đói meo hay không.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương