Chương 1549: Nhiệm Vụ Trinh Sát

Mọi người đều choáng váng khi nhìn thấy vùng đất rộng lớn trước mặt. Họ đã nhìn thấy Bờ Vực từ phía xa, trong lúc đi trong hư vô trống rỗng – nhưng mà, băng và đất trắng trên nó là không thể phân biệt với dòng nước từ khoảng cách đó. Không có gì trong những tài liệu mà những nữ tiên tri để lại cho thấy nền tảng của thành phố là khổng lồ đến vậy.

Toàn bộ những thứ được nhắc đến trên những tấm bảng, cũng như được truyền miệng giữa những cư dân của Thất Sủng, là những người Tìm Kiếm Sự Thật đã thành lập một thành phố ở nơi xa xôi nhất trong quá khứ, gần với thời gian hình thành hết sức họ có thể, để làm nơi chuẩn bị cho nỗ lực đến Cửa Sông của họ.

Nên, họ đã trông đợi thứ tương tự với những thành phố hạm đội của nữ tiên tri, hay có lẽ là một nơi được xây tren một bộ vỏ của một sinh vật khổng lồ nào đó, như là Chạng Vạng. Có lẽ một hòn đảo lơ lửng như là thứ mà Aletheia đã tạo ra, hay thậm chí là một hệ thống những hòn đảo như vậy.

Thứ mà họ không trông đợi là cả một vùng đất băng giá xung quanh Bờ Vực. Sunny vừa lo lắng vừa ấn tượng.

Còn cả một ngày đi thuyền trên Phá Xích giữa họ và Thành Phố Ô Uế. Đó là khoảng cách bao la để đi bằng chân, ít nhất là với người thường. Có nghĩa là đống băng hình thành nền tảng của Bờ Vực là thật sự khổng lồ.

...Đó là một vấn đề.

Sunny quan sát khung cảnh băng giá không sức sống trước mặt họ, rồi liếc nhìn Nephis.

“Vậy, giờ chúng ta nên làm gì đây?”

Giờ khi họ không thể đi trên nước nữa, cần phải làm ra quyết định. Cụ thể là, họ có ba con đường khả thi, mỗi con đường có lợi ích và rủi ro của riêng nó.

Con đường đơn giản nhất là nâng Phá Xích lên không trung và tiếp tục về trước, bay lên trên đống băng kia. Đương nhiên như này sẽ cho họ tốc độ cao nhất và lợi thế phòng ngự, vì con thuyền duyên dáng không kém gì một pháo đài di động.

Nhưng mà sẽ rất khó để không phát hiện một con thuyền bay trên mặt đất như vậy.

Nên, họ sẽ thông báo cho đám Ô Uế về sự hiện diện của bản thân từ lâu trước khi họ đến được thành phố.

Con đường thứ hai là từ bỏ con thuyền và tiếp tục đi bộ đến Bờ Vực. Cách đó, thì sẽ chậm hơn nhiều, và khiến họ trơ trọi hơn nhiều một khi chiến đấu xảy ra. Tuy nhiên, cũng dễ hơn nhiều để bảy người họ lén lút xâm nhập vào vùng đất, ẩn nấp đến tận lúc họ đến được thành phố Ô Uế – hay thậm chí là lẻn qua cả những bức tường của nó, đến Tìm Kiếm Đầu Tiên mà không bị ai phát hiện cả.

Con đường thứ ba là đi vòng quanh vùng đất này trước, quan sát nó chi tiết từ xa, và nghĩ ra một kế hoạch tấn công sau đó. Cách này là thụ động nhất, nhưng mà không phải an toàn nhất – càng ở lâu trên vùng nước nguy hiểm này, thì cơ hội càng cao là Tra Tấn sẽ cảm nhận được hiện diện của họ.

Nephis chần chừ một lúc, suy nghĩ.

“Ý kiến của mọi người là gì?”

Cô nói với những thành viên của tổ đội, muốn dùng kinh nghiệm và trực giác của họ. Nhưng mà, ý kiến của họ không đồng nhất. Vài người muốn để lại con thuyền và dùng cách lén lút tiếp cận Bờ Vực, những người khác thì không tin tưởng vùng đất hiểm trở kia và muốn giữ Phá Xích vững vàng giữa bản thân và bất cứ thứ gì đó mà có thể đang ẩn nấp bên dưới lớp băng.

Bản thân Sunny cũng chưa có quyết định.

Cậu cảm thấy buồn rầu là bản thân sẽ không thể dùng bộ vỏ của rắn mã não trong trận chiến sắp đến, vì Bờ Vực nằm sâu trong bờ. Nhưng mà, đến hiện tại thì đã có nhiều thứ vỏ khác cậu có thể tạo ra, bao gồm phiên bản khổng lồ của cơ thể nhân loại này...và mặc dù đa số chúng là không chi tiết hay mạnh mẽ như là con rắn biển vĩ đại kia, sự đa dạng mà chúng đưa ra sẽ bù lại cho điểm đó.

Nói chung, cậu cảm giác có đất cứng cáp dưới chân là việc tốt. Cậu đã mệt mỏi và chán ngấy việc phải chiến đấu quanh nước, cách xa môi trường tự nhiên của họ rồi. Nên, có lẽ không thể dựa vào thân thuyền Phá Xích không phải là tệ lắm.

Nephis nghe mọi người nói, rồi quay sang Cassie, người mà đã giữ im lặng đến lúc này.

“Cậu nghĩ sao?”

Cô gái mù không vội vàng lên tiếng. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô nhún vai và nói:

“Chúng ta không cần quyết định ngay bây giờ. Dù sao thì, chúng ta đã muốn neo Phá Xích và lén lút dò xét đường đến thành phố...bây giờ việc duy nhất thay đổi là chúng ta có thể làm vậy bằng cách đi lại, thay vì bơi và bay. Nên, tại sao chúng ta không thám hiểm nơi hoang tàn này trước rồi mới làm ra quyết định cuối cùng?”

Sunny khẽ cựa quậy khi cô nói chuyện. Cậu nhìn cô một lúc lâu, rồi hờ hững hỏi:

“Theo ý kiến của cô, cách tốt nhất để nhanh chóng do thám nơi này là gì?”

Cassie chần chừ một giây, rồi đăm chiêu nói:

“Một người sẽ phải ở lại với con thuyền. Những người còn lại nên chia thành ba nhóm. Một nhóm sẽ đi thẳng về trước, hai nhóm còn lại sẽ tiến vào trong bờ rồi di chuyển dọc theo phía đông và tây của đảo. Mọi người sẽ tập trung lại ở Phá Xích vào ngày mai và chia sẻ những thứ họ phát hiện.”

Biểu hiện cậu hơi tối đi. Còn Nephis thì gật đầu.

“Tách nhau ra có thể là nguy hiểm, nhưng mà đó là cách duy nhất để phủ phạm vi nhanh chóng. Chúng ta có thể giảm thiểu nguy hiểm bằng cách bảo đảm không có nhóm vệ tinh nào rời quá xa nhóm trung tâm – cách đó, mỗi nhóm sẽ có thể tiếp ứng lẫn nhau nhanh chóng, nếu cần phải làm vậy.”

Cô im lặng vài giây, suy nghĩ.

“Mordret nên ở đội đi trước – khả năng nhìn qua phản chiếu sẽ cho phép cậu ta trông chừng hai nhóm vệ tinh cùng lúc mà không lãng phí sức mạnh. Cậu ta cũng sẽ có thể đi giữa những phản chiếu để giúp đỡ họ. Thành viên thứ hai của nhóm trung tâm nên là ai đó không có Kĩ Năng di chuyển...họ sẽ có thể đi cùng Mordret thông qua cõi gương...”

Cô suy tính một chút rồi phân vị trí tối ưu cho mỗi thành viên của tổ đội.

Mordret và Jet được cử vào đội trinh sát trung tâm. Kai và Effie sẽ tìm hiểu bờ đông của vùng đất băng giá. Bản thân Nephis sẽ dò xét phía tây, cùng với Sunny.

Cassie sẽ ở lại trên Phá Xích.

Đó là kế hoạch tốt nhất mà họ có thể nghĩ ra, cân nhắc đến tình hình hiện tại. Ba đội là đủ mạnh mẽ để tự vệ, cùng lúc cũng đủ khả năng nhanh chóng đến giúp đỡ hai đội còn lại.

Kế hoạch đó không có gì là không ổn...

Nhưng mà, Sunny không đồng ý với nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện