Lửa trại dưới ánh mặt trời càng toát ra sáng ngời chói mắt, thịt dê nướng béo ngậy dưới tay nghề nướng thịt có tiếng của một thúc thúc trong thôn không ngừng mà biến đổi, màu thịt dần biến thành vàng óng, tỏa ra mùi thơm mê người, lập tức có thể cắt ra bày lên bàn.
Tiếng đàn từ từ vang lên, xen lẫn tiếng trống rộn rã. Lời ca đầy nhiệt huyết bay bổng khắp nơi, những tay áo dài phất phới, tiếng giày da đều đặn giẫm xuống tạo nên giai điệu dễ nghe. Mọi người tại đây đều vui mừng mà tận tình ca hát, khiêu vũ, cười, nói, uống rượu, ăn thịt, trên mặt đều trần nụ cười mộc mạc động lòng người.
"Lãng Thố, ta hôm nay thật vui!" La Chu vẫy tay áo, chân phải có nhịp điệu xoay quanh, cùng Trát Tây Lãng Thố nhanh chóng xoay thân trao đổi vị trí.
"Chờ lúc chúng ta thành thân, nàng sẽ càng vui hơn nữa." Trát Tây Lãng Thố nhìn hai má lúm đồng tiền như hoa của tiên nữ, chân mày cùng khóe môi đều là ý cười nồng đậm dịu dàng.
La Chu mặt ửng hồng lên, hướng hắn trách móc một hơi, cười khẽ mà thè lưỡi làm mặt quỷ. Dưới chân xoay chuyển liên tục mấy vòng, bỏ lại hắn mà hòa cùng các cô nương Bác Ba khiêu vũ.
"Thịt dê sẵn sàng rồi!" Đại thúc nướng thịt dê cao giọng hô to, đem tới tin vui cho mọi người, liền nhận lại tiếng vỗ tay khen ngợi không ngớt.
Thịt dê nướng vàng óng lại nóng hôi hổi được kê lên thớt cạnh lửa trại, đại thúc xách lên con dao bén nhọn chuẩn bị róc thịt. Bỗng dưng, một tiếng kèn to rõ ràng át đi âm thanh ồn ào của hôn lễ, tiến vào lỗ tai mỗi người. Không đợi mọi người hoàn hồn, lại một tiếng kèn lớn nữa bay đến.
Hôn lễ huyên náo giống như bị bát nước đá xối lên, nhất thời trở nên yên tĩnh. Mọi người đứng lên, ánh mắt hướng về phía phát ra âm thanh.
Ở đỉnh núi phía đông, có một tòa tháp quan sát cao, tiếng kèn được truyền ra từ nơi đó. Dưới tháp quan sát, ở sườn núi nơi lãnh chúa ở mờ mờ ảo ảo có thể thấy được rất nhiều bóng người chớp lên.
Tiếng kèn to rõ kéo dài một tiếng nối tiếp một tiếng, đây không phải tiếng kèn chúc mừng mà là cảnh báo có địch tập kích, là tiếng kèn tập kết binh sĩ chuẩn bị chiến đấu.
"Nguy rồi, có kẻ địch tập kích!" Trát Tây ba đứng ở vị trí chủ yến hội mày rậm nhíu lại, tức thời la lớn, "Hôn lễ tạm dừng! Thanh niên trai tráng lập tức mặc áo giáp cầm vũ khí tập hợp tại chỗ lãnh chúa, lão nhân, nữ nhân cùng tiểu hài tử tìm nơi ẩn trốn!" Ở thôn Nạp Mộc A, Trát Tây ba có uy tín không thua kém gì trưởng thôn. Lời hắn nói, nhiều lúc ngay cả thôn trưởng cũng phải nghe theo.
Vừa dứt lời, hôn lễ yên lặng lại bắt đầu ồn ào lên, không khí vui mừng được thay thế bởi sự khẩn trương, đám người giống như nồi lẩu bị ném vào hòn đá nước bắn tung tóe, có tiếng trẻ nhỏ vô thố khóc ở giữa đám hỗn loạn, tiếng la sắc nhọn của nữ nhân cùng với tiếng hô khẩn trương của nam nhân.
La Chu đứng tại chỗ, mờ mịt mà nhìn đám người nhanh chóng lẩn trốn. Thế nào. . . . . .Thế nào lại xảy ra chuyện này? Trăm dặm quanh đây đều là núi cao cây cỏ nhấp nhô nối tiếp nhau, đồng ruộng trong lòng chảo phì nhiêu, bò dê béo tốt đông đúc, lãnh chúa ôn hòa, dân chúng an cư, nàng đến đây đã nửa năm, mỗi ngày đều tận mắt chứng kiến một nơi thế ngoại đào viên an bình, thế nào lại đột nhiên gặp phải kẻ địch đột kích? Kẻ địch từ nơi nào? Đang lúc thất thần, bả vai bị một nữ nhân chạy quá nhanh va phải, làm thân thể nàng mất thăng bằng, mắt thấy sẽ bị té xuống đất, trở thành đối tượng bị mọi người giẫm đạp.
"Cẩn thận!" Một đôi tay ngăm đen thô ráp xuất hiện đúng lúc giữ ổn đinh thân thể nàng, tránh thoát khỏi kiếp bị mọi người giẫm đạp. Cả người lập tức được ôm lấy, nhanh chóng thoát ra khỏi đám người hỗn loạn.
Bên ngoài đám người chúc mừng đám cưới tản dần đi. Chung quanh là bàn ghế bị lật đổ, các loại đồ ăn bừa bãi khắp nơi. Thịt dê nướng trên thớt cũng không biết bị ai đụng đổ vào trong đống lửa, bắt đầu toát ra mùi cháy khét khó ngửi.
"Lãng Thố!" Nàng nắm chặt áo bào của Trát Tây Lãng Thố, thẳng đến khi được cẩn thận đưa vào trong phòng khách, tinh thần vẫn mờ mịt như cũ.
"La Chu không sợ. Hẳn là lãnh chúa Cách Lạp Đa Vinh dẫn binh tập kích." Trát Tây Lãng Thố ôn nhu an ủi nói, "Gần như cứ cách một năm hắn sẽ đến náo loạn một hồi, nàng an tâm cùng a tổ và mọi người trốn đi, không bao lâu ta sẽ trở về."
"Lãng Thố, lề mề cái gì, còn không mau chuẩn bị!" Trát Tây ba vén lên tấm mành đi vào phòng khách, lớn tiếng quát Trát Tây Lãng Thố, "Chúng ta đi trước bằng ngựa kéo, ngươi mau khẩn trương theo kịp." Một thân áo bào dài tay được đổi thành áo tay ngắn đơn giản, những phụ tùng lớn trên cổ đều được gỡ xuống, trước ngực sau lưng cùng phần eo đều mặc giáp da thô màu nâu. Bên hông đeo đại đao, trên lưng đeo cung tiễn, trong nhanh nhẹn dũng mãnh lộ ra vài phần sát khí. Đi theo phía sau hắn là Trát Tây Thứ Nhân cùng Trát Tây Trạch Nhân cũng đều cùng một bộ dạng giống nhau.
"Dạ, ba." Trát Tây Lãng Thố vỗ vỗ đầu La Chu, mỉm cười trấn an nàng, không quay đầu lại mà hướng về phòng trữ đồ phía tây chạy tới.
"Lãng Thố ──" La Chu trong lòng đột nhiên nhảy lên, đưa tay nắm lấy hắn, lại chỉ bắt được khoảng không.
Sáu thanh niên trong đội ngũ đưa dâu, cậu tân nương cùng Vượng Tất Khúc Mỗ tới tham dự hôn lễ, tất cả đều bỏ lại trang sức ở nhà Trát Tây, lấy áo khoác trên người bọc lại, cầm theo dao cùng tiễn, theo Trát Tây ba một đường đi ra ngòa. Thôn bọn họ cùng thôn Nạp Mộc A cùng chung một lãnh chúa, đối với kẻ địch xâm lấn, đều có nghĩa vũ tham chiến.
"Con gái, mau lại đây cùng ta." Trát Tây mẹ dắt Đức Ương, tiến lên túm lấy La Chu còn đang ngẩn người đ ra khỏi cửa lớn bước nhanh tới chỗ chuồng bò. Tân nương đã đi ra khỏi hôn phòng, dìu Trát Tây a tổ đi theo phía sau/ Cách Tang Trác Mã cùng Vượng Tất Khúc Mỗ cáo biệt vội vàng xong, cũng lập tức dắt Cách Vinh cùng Đa Vinh đi lại đây.
"A mỗ, Lãng Thố. . . . . .Lãng Thố không phải là binh sĩ a!" Thân mình không tự chủ bị Trát Tây mẹ kéo chạy về hướng chuồng bò, La Chu lo lắng mà quay đầu nhìn lại.
"Con gái à, ở chỗ chúng ta chỉ cần lãnh chúa thổi kèn tập kết, mười mấy thanh niên trai tráng trong thôn đều phải cầm vũ khí tham chiến. Lão nhân, nữ nhân cùng tiểu hài tử liền tìm địa phương ẩn náu, miễn cho bị kẻ địch đánh lén tìm được, làm lỡ bước nam nhân." Trát Tây mẹ mày nhíu lại thật chặt, trong đáy mắt là nồng đậm lo lắng cùng oán giận, "Lãnh chúa Cách Lạp Đa Vinh cùng chúng ta liền kề nhau, hắn hung tàn hiếu chiến, lúc nào cũng muốn xâm chiếm lãnh địa cùng chiếm đoạt tài sản của lãnh chúa chúng ta. Lễ mừng năm mới từng đánh lén một lần, bị lãnh chúa đánh cho thảm bại. Chúng ta thật vất vả mới qua được nửa năm yên bình, không nghĩ tới hôm nay hắn sẽ lại tập kích."
"Ba ta cùng các huynh đều là những người dũng mãnh nhất, nhất định sẽ giết sạch kẻ địch bình an trở về." Đức Ương buông ra tay Trát Tây mẹ, lùi tới phía trước. Kiêu ngạo ưỡn ngực về phía moi người, dùng sức vỗ vỗ, hào khí can vân (hào khí cao tới tận mây trời) mà nói, "Chờ ta hai mươi tuổi, ta sẽ có thể cùng ba và các huynh ra chiến trường vì lãnh chúa giết địch, trở thành một nam nhân đứng đầu."
"Bọn ta cũng vậy!" Hai cái nam hài sinh đôi cũng không cam lòng yếu thế mà buôn tay Cách Tang Trác Mã, cũng nhảy về phía trước mãnh liệt vỗ ngực nói, "Đến lúc đó chúng ta cũng nhất định sẽ giống các huynh được các cô nương ái mộ."
"Tới năm hai mươi, các ngươi bây giờ bất quá mới mười hai mười ba tuổi, cách nam nhân đứng đầu còn xa lắm, lúc nào thì mới được các cô nương ái mộ?" Trát tây a tổ bị lời nói anh hào của ba nam hài khiến cho buồn cười, mắt đục ôn hòa tràn ra sủng ái đối với các tôn tử, "Vẫn là trước học tốt theo gương của ba cùng cách huynh ngươi, chờ qua bốn năm sau lại nói."
Lời nói của Trát Tây a tổ làm mọi người nở nụ cười, không khí khẩn trương khủng hoàng phút chốc vơi đi không ít. Lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, thỉnh thoảng một đạo bóng người dũng mãnh nhanh nhẹn giục ngựa chạy xẹt qua bên người, hội tụ nơi sườn núi xa xa, trong đó có nam nhân gia đình các nàng, tiếng cười đột nhiên lại trở thành yên lặng nặng nề.
Chờ mọi người im lặng đi đến chỗ chuồng bò, Cách Tang Trác Mã mới lắc lắc đầu, ra vẻ nhẹ nhàng mà cười nói : "Ba cùng các huynh là những nam nhân giỏi nhất, Vượng Tất Khúc Mỗ cũng thường xuyên lang bạt bên ngoài, cũng là nam nhân đứng đầu. Ta thấy cậu của a tẩu cùng mấy người đưa dâu, mỗi người đều là nhanh nhẹn dũng mãnh, khẳng định đều là người tài giỏi, bọn họ không cần chúng ta lo lắng vớ vẩn. Mẹ, chúng ta mau nhanh lên, đừng làm bọn họ lo lắng, làm vướng chân bọn họ."
"Trác mã nói đúng." Trát Tây mẹ tinh thần bình tĩnh, kéo khóe miệng, dùng sức cầm tay an ủi La Chu, lền cùng Cách Tang Trác Mã cùng nhau đem góc chồng chất cỏ khô trong chuồng bò đào lên, lộ ra một cái phiến đá vuông. Sau khi dịch chuyển phiến đá, bỗng nhiên lộ ra một cái miệng hầm nhỏ hẹp đủ cho một người chui vào.
Trát Tây mẹ gọi tân nương mới cưới: "Đức Trân, mai đỡ a tổ vào trong."
Tân nương tử Đạt Ngõa Đức Trân đáp lại một câu giòn giã, đỡ Trát Tây a tổ chậm rãi xuống hầm, tiếp theo là ba nam hài.
Đứng ở cửa hầm, trong đầu La Chu vẫn là một khoảng không mờ mịt, không có cách nào trở lại bình thường.
Chính mình đột nhiên lại trở thành giống dân chúng chui vào địa đạo kháng chiến trốn giặc ngoại xâm Nhật Bản đâu?
Tiếng đàn từ từ vang lên, xen lẫn tiếng trống rộn rã. Lời ca đầy nhiệt huyết bay bổng khắp nơi, những tay áo dài phất phới, tiếng giày da đều đặn giẫm xuống tạo nên giai điệu dễ nghe. Mọi người tại đây đều vui mừng mà tận tình ca hát, khiêu vũ, cười, nói, uống rượu, ăn thịt, trên mặt đều trần nụ cười mộc mạc động lòng người.
"Lãng Thố, ta hôm nay thật vui!" La Chu vẫy tay áo, chân phải có nhịp điệu xoay quanh, cùng Trát Tây Lãng Thố nhanh chóng xoay thân trao đổi vị trí.
"Chờ lúc chúng ta thành thân, nàng sẽ càng vui hơn nữa." Trát Tây Lãng Thố nhìn hai má lúm đồng tiền như hoa của tiên nữ, chân mày cùng khóe môi đều là ý cười nồng đậm dịu dàng.
La Chu mặt ửng hồng lên, hướng hắn trách móc một hơi, cười khẽ mà thè lưỡi làm mặt quỷ. Dưới chân xoay chuyển liên tục mấy vòng, bỏ lại hắn mà hòa cùng các cô nương Bác Ba khiêu vũ.
"Thịt dê sẵn sàng rồi!" Đại thúc nướng thịt dê cao giọng hô to, đem tới tin vui cho mọi người, liền nhận lại tiếng vỗ tay khen ngợi không ngớt.
Thịt dê nướng vàng óng lại nóng hôi hổi được kê lên thớt cạnh lửa trại, đại thúc xách lên con dao bén nhọn chuẩn bị róc thịt. Bỗng dưng, một tiếng kèn to rõ ràng át đi âm thanh ồn ào của hôn lễ, tiến vào lỗ tai mỗi người. Không đợi mọi người hoàn hồn, lại một tiếng kèn lớn nữa bay đến.
Hôn lễ huyên náo giống như bị bát nước đá xối lên, nhất thời trở nên yên tĩnh. Mọi người đứng lên, ánh mắt hướng về phía phát ra âm thanh.
Ở đỉnh núi phía đông, có một tòa tháp quan sát cao, tiếng kèn được truyền ra từ nơi đó. Dưới tháp quan sát, ở sườn núi nơi lãnh chúa ở mờ mờ ảo ảo có thể thấy được rất nhiều bóng người chớp lên.
Tiếng kèn to rõ kéo dài một tiếng nối tiếp một tiếng, đây không phải tiếng kèn chúc mừng mà là cảnh báo có địch tập kích, là tiếng kèn tập kết binh sĩ chuẩn bị chiến đấu.
"Nguy rồi, có kẻ địch tập kích!" Trát Tây ba đứng ở vị trí chủ yến hội mày rậm nhíu lại, tức thời la lớn, "Hôn lễ tạm dừng! Thanh niên trai tráng lập tức mặc áo giáp cầm vũ khí tập hợp tại chỗ lãnh chúa, lão nhân, nữ nhân cùng tiểu hài tử tìm nơi ẩn trốn!" Ở thôn Nạp Mộc A, Trát Tây ba có uy tín không thua kém gì trưởng thôn. Lời hắn nói, nhiều lúc ngay cả thôn trưởng cũng phải nghe theo.
Vừa dứt lời, hôn lễ yên lặng lại bắt đầu ồn ào lên, không khí vui mừng được thay thế bởi sự khẩn trương, đám người giống như nồi lẩu bị ném vào hòn đá nước bắn tung tóe, có tiếng trẻ nhỏ vô thố khóc ở giữa đám hỗn loạn, tiếng la sắc nhọn của nữ nhân cùng với tiếng hô khẩn trương của nam nhân.
La Chu đứng tại chỗ, mờ mịt mà nhìn đám người nhanh chóng lẩn trốn. Thế nào. . . . . .Thế nào lại xảy ra chuyện này? Trăm dặm quanh đây đều là núi cao cây cỏ nhấp nhô nối tiếp nhau, đồng ruộng trong lòng chảo phì nhiêu, bò dê béo tốt đông đúc, lãnh chúa ôn hòa, dân chúng an cư, nàng đến đây đã nửa năm, mỗi ngày đều tận mắt chứng kiến một nơi thế ngoại đào viên an bình, thế nào lại đột nhiên gặp phải kẻ địch đột kích? Kẻ địch từ nơi nào? Đang lúc thất thần, bả vai bị một nữ nhân chạy quá nhanh va phải, làm thân thể nàng mất thăng bằng, mắt thấy sẽ bị té xuống đất, trở thành đối tượng bị mọi người giẫm đạp.
"Cẩn thận!" Một đôi tay ngăm đen thô ráp xuất hiện đúng lúc giữ ổn đinh thân thể nàng, tránh thoát khỏi kiếp bị mọi người giẫm đạp. Cả người lập tức được ôm lấy, nhanh chóng thoát ra khỏi đám người hỗn loạn.
Bên ngoài đám người chúc mừng đám cưới tản dần đi. Chung quanh là bàn ghế bị lật đổ, các loại đồ ăn bừa bãi khắp nơi. Thịt dê nướng trên thớt cũng không biết bị ai đụng đổ vào trong đống lửa, bắt đầu toát ra mùi cháy khét khó ngửi.
"Lãng Thố!" Nàng nắm chặt áo bào của Trát Tây Lãng Thố, thẳng đến khi được cẩn thận đưa vào trong phòng khách, tinh thần vẫn mờ mịt như cũ.
"La Chu không sợ. Hẳn là lãnh chúa Cách Lạp Đa Vinh dẫn binh tập kích." Trát Tây Lãng Thố ôn nhu an ủi nói, "Gần như cứ cách một năm hắn sẽ đến náo loạn một hồi, nàng an tâm cùng a tổ và mọi người trốn đi, không bao lâu ta sẽ trở về."
"Lãng Thố, lề mề cái gì, còn không mau chuẩn bị!" Trát Tây ba vén lên tấm mành đi vào phòng khách, lớn tiếng quát Trát Tây Lãng Thố, "Chúng ta đi trước bằng ngựa kéo, ngươi mau khẩn trương theo kịp." Một thân áo bào dài tay được đổi thành áo tay ngắn đơn giản, những phụ tùng lớn trên cổ đều được gỡ xuống, trước ngực sau lưng cùng phần eo đều mặc giáp da thô màu nâu. Bên hông đeo đại đao, trên lưng đeo cung tiễn, trong nhanh nhẹn dũng mãnh lộ ra vài phần sát khí. Đi theo phía sau hắn là Trát Tây Thứ Nhân cùng Trát Tây Trạch Nhân cũng đều cùng một bộ dạng giống nhau.
"Dạ, ba." Trát Tây Lãng Thố vỗ vỗ đầu La Chu, mỉm cười trấn an nàng, không quay đầu lại mà hướng về phòng trữ đồ phía tây chạy tới.
"Lãng Thố ──" La Chu trong lòng đột nhiên nhảy lên, đưa tay nắm lấy hắn, lại chỉ bắt được khoảng không.
Sáu thanh niên trong đội ngũ đưa dâu, cậu tân nương cùng Vượng Tất Khúc Mỗ tới tham dự hôn lễ, tất cả đều bỏ lại trang sức ở nhà Trát Tây, lấy áo khoác trên người bọc lại, cầm theo dao cùng tiễn, theo Trát Tây ba một đường đi ra ngòa. Thôn bọn họ cùng thôn Nạp Mộc A cùng chung một lãnh chúa, đối với kẻ địch xâm lấn, đều có nghĩa vũ tham chiến.
"Con gái, mau lại đây cùng ta." Trát Tây mẹ dắt Đức Ương, tiến lên túm lấy La Chu còn đang ngẩn người đ ra khỏi cửa lớn bước nhanh tới chỗ chuồng bò. Tân nương đã đi ra khỏi hôn phòng, dìu Trát Tây a tổ đi theo phía sau/ Cách Tang Trác Mã cùng Vượng Tất Khúc Mỗ cáo biệt vội vàng xong, cũng lập tức dắt Cách Vinh cùng Đa Vinh đi lại đây.
"A mỗ, Lãng Thố. . . . . .Lãng Thố không phải là binh sĩ a!" Thân mình không tự chủ bị Trát Tây mẹ kéo chạy về hướng chuồng bò, La Chu lo lắng mà quay đầu nhìn lại.
"Con gái à, ở chỗ chúng ta chỉ cần lãnh chúa thổi kèn tập kết, mười mấy thanh niên trai tráng trong thôn đều phải cầm vũ khí tham chiến. Lão nhân, nữ nhân cùng tiểu hài tử liền tìm địa phương ẩn náu, miễn cho bị kẻ địch đánh lén tìm được, làm lỡ bước nam nhân." Trát Tây mẹ mày nhíu lại thật chặt, trong đáy mắt là nồng đậm lo lắng cùng oán giận, "Lãnh chúa Cách Lạp Đa Vinh cùng chúng ta liền kề nhau, hắn hung tàn hiếu chiến, lúc nào cũng muốn xâm chiếm lãnh địa cùng chiếm đoạt tài sản của lãnh chúa chúng ta. Lễ mừng năm mới từng đánh lén một lần, bị lãnh chúa đánh cho thảm bại. Chúng ta thật vất vả mới qua được nửa năm yên bình, không nghĩ tới hôm nay hắn sẽ lại tập kích."
"Ba ta cùng các huynh đều là những người dũng mãnh nhất, nhất định sẽ giết sạch kẻ địch bình an trở về." Đức Ương buông ra tay Trát Tây mẹ, lùi tới phía trước. Kiêu ngạo ưỡn ngực về phía moi người, dùng sức vỗ vỗ, hào khí can vân (hào khí cao tới tận mây trời) mà nói, "Chờ ta hai mươi tuổi, ta sẽ có thể cùng ba và các huynh ra chiến trường vì lãnh chúa giết địch, trở thành một nam nhân đứng đầu."
"Bọn ta cũng vậy!" Hai cái nam hài sinh đôi cũng không cam lòng yếu thế mà buôn tay Cách Tang Trác Mã, cũng nhảy về phía trước mãnh liệt vỗ ngực nói, "Đến lúc đó chúng ta cũng nhất định sẽ giống các huynh được các cô nương ái mộ."
"Tới năm hai mươi, các ngươi bây giờ bất quá mới mười hai mười ba tuổi, cách nam nhân đứng đầu còn xa lắm, lúc nào thì mới được các cô nương ái mộ?" Trát tây a tổ bị lời nói anh hào của ba nam hài khiến cho buồn cười, mắt đục ôn hòa tràn ra sủng ái đối với các tôn tử, "Vẫn là trước học tốt theo gương của ba cùng cách huynh ngươi, chờ qua bốn năm sau lại nói."
Lời nói của Trát Tây a tổ làm mọi người nở nụ cười, không khí khẩn trương khủng hoàng phút chốc vơi đi không ít. Lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, thỉnh thoảng một đạo bóng người dũng mãnh nhanh nhẹn giục ngựa chạy xẹt qua bên người, hội tụ nơi sườn núi xa xa, trong đó có nam nhân gia đình các nàng, tiếng cười đột nhiên lại trở thành yên lặng nặng nề.
Chờ mọi người im lặng đi đến chỗ chuồng bò, Cách Tang Trác Mã mới lắc lắc đầu, ra vẻ nhẹ nhàng mà cười nói : "Ba cùng các huynh là những nam nhân giỏi nhất, Vượng Tất Khúc Mỗ cũng thường xuyên lang bạt bên ngoài, cũng là nam nhân đứng đầu. Ta thấy cậu của a tẩu cùng mấy người đưa dâu, mỗi người đều là nhanh nhẹn dũng mãnh, khẳng định đều là người tài giỏi, bọn họ không cần chúng ta lo lắng vớ vẩn. Mẹ, chúng ta mau nhanh lên, đừng làm bọn họ lo lắng, làm vướng chân bọn họ."
"Trác mã nói đúng." Trát Tây mẹ tinh thần bình tĩnh, kéo khóe miệng, dùng sức cầm tay an ủi La Chu, lền cùng Cách Tang Trác Mã cùng nhau đem góc chồng chất cỏ khô trong chuồng bò đào lên, lộ ra một cái phiến đá vuông. Sau khi dịch chuyển phiến đá, bỗng nhiên lộ ra một cái miệng hầm nhỏ hẹp đủ cho một người chui vào.
Trát Tây mẹ gọi tân nương mới cưới: "Đức Trân, mai đỡ a tổ vào trong."
Tân nương tử Đạt Ngõa Đức Trân đáp lại một câu giòn giã, đỡ Trát Tây a tổ chậm rãi xuống hầm, tiếp theo là ba nam hài.
Đứng ở cửa hầm, trong đầu La Chu vẫn là một khoảng không mờ mịt, không có cách nào trở lại bình thường.
Chính mình đột nhiên lại trở thành giống dân chúng chui vào địa đạo kháng chiến trốn giặc ngoại xâm Nhật Bản đâu?
Danh sách chương