"Ân." Cách Tang Trác Mã trả lời giòn tan, chăm chú đi theo bên người La Chu.

Nàng không hỏi La Chu vì sao biết dãy núi phía tây cụ thể như thế nào, trong ba ngày bị bắt, nàng cũng từng gặp binh sĩ Cổ Cách đùa giỡn. Nếu không phải khuôn mặt này dính bùn đất bẩn đến không chịu nổi, chỉ sợ binh sĩ Cổ Cách tuyệt đối sẽ xuống tay xuống chân giống như đối đãi với động vật mặc áo người.

La Chu a tỷ nhất định cũng bị binh sĩ Cổ Cách nhục nhã, tin tức nàng đoạt được hơn phân nửa là giống như A Lan Ni Mã, do binh sĩ Cổ Cách không cẩn thận tiết lộ ra. Nàng sẽ không oán giận La Chu a tỷ ích kỷ mà không đem tin tức quý giá này tiết lộ cho các nữ nhân khác, bởi vì một khi nói ra, sẽ có nhiều người hơn nữa tranh đoạt cơ hội sinh tồn với các nàng.

Nàng không phủ nhận, dưới lòng tin phải còn sống để trở về gặp người nhà, nàng cũng đã lột xác thành một nữ nhân ích kỷ. Nàng sẽ không, cũng không có tư cách lấy thông tin mà La Chu a tỷ phải dùng khuất nhục đổi lấy nói ra để làm người tâm địa từ bi gì gì đó.

Phía trước xuất hiện mấy ngã rẽ đan xen, La Chu xác định được hai cái ngã rẽ gần đầu là hướng tây, nàng để Cách Tang Trác Mã chờ ở bên ngoài. Tự mình đi vào trong một ngã rẽ, đem ngón tay trái với vào trong miệng chạm vào nước miếng, sau đó đặt ở trong không trung cảm nhận một lúc lâu rồi rời khỏi. Tiếp theo chuyển sang ngã rẽ hướng tây bên cạnh, cũng làm y trang như trước, sau đó ngoắc tay với Cách Tang Trác Mã ý bảo nàng đi theo mình.

"La Chu a tỷ, ngươi vừa rồi làm cái gì vậy?" Cách Tang Trác Mã tò mò hỏi.

"Xác định sự di chuyển của không khí. Ngã rẽ đầu không khí lưu động không được mạnh, rất có thể là một đường cụt, mà không khí lưu động càng mạnh chứng tỏ nó thông ra bên ngoài."

"Ta có chút không hiểu, nhưng mà cảm thấy thật kỳ diệu nha. La Chu a tỷ hiểu biết thật nhiều thứ ngay cả những học giả trong thôn cũng không biết, là nữ nhân thông minh giỏi giang nhất ta từng gặp." Cách Tang Trác Mã mặc dù nghe không được mấy phần, lại tuyệt không làm giảm chút sùng bái nào trong lòng đối với La Chu.

Ách, nàng lại phạm lỗi, không cẩn thận giảng giải về lưu thông không khí với người cao nguyên cổ đại, người ta nghe hiểu được mới là lạ. La Chu cười gượng hai tiếng, đồng ý nói: "Sau khi chạy trốn được ta sẽ dạy cho ngươi, chờ ngươi học xong sẽ không còn cảm thấy thần kỳ nữa, cũng sẽ không còn cảm thấy ta thông minh giỏi giang nữa."

"Hì hì, La Chu a tỷ có thể dạy được cho ta cũng đã chứng minh ngươi thực sự có khả năng a."

Hai người nhỏ giọng nói giỡn một hồi, rồi lại lần mò đi tiếp, nhưng cũng kỳ lạ là không có gặp trở ngại nào khác.

La Chu không khỏi âm thầm cảm thấy hôm nay là một ngày mà nàng đã dùng hết toàn bộ sự may mắn trong đời của mình. Rẽ qua một vách đá, tiến tiếp vào một ngã rẽ khác, đi thêm mấy trăm bước, bông nhiên nghe được một tiếng gầm quen thuộc đầy áp lực. Ngực nhanh chóng cứng lại, kéo Cách Tang Trác Mã dừng lại.

"La Chu a tỷ. . . . . ." Cách Tang Trác Mã có chút kinh hãi mà la to, hiển nhiên cũng đã nghe được tiếng vang như sấm truyền lại từ sâu trong nơi tối tăm phía trước truyền lại.

Khò khè ── khò khè ── khò khè ──

Tiếng kia giống như là tiếng gầm gừ từ trong cổ họng phát ra, lớn dần lớn dần, tràn ngập sự cảnh cáo hung ác cùng sự hưng phấn cắn xé.

La Chu không đáp lại Cách Tang Trác Mã, hít vào một hơi thật sâu, khống chế tim đập như điên dại. Tay phải nắm chặt con dao chiếu đèn cào bên trong bóng tối, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào nơi ánh sáng chiếu tới.

Tiếng gào rú khó chịu tới ngày càng gần, một bóng dáng khủng bố xuất hiện ở nơi cuối cùng ánh sáng chiếu vào, đi tới gần nữa, gần nữa, thẳng cho đến khi cách các nàng tầm ba thước mới dừng lại.

Đó là một con ngao khuyển đầu hổ màu nâu, bộ lông dày sáng bóng, tứ chi nhanh nhẹn dũng mãnh lại cường tráng, ánh mắt hung tàn, miệng đầy răng sắc nhọn trắng toát, nước miếng thuận theo khóe miệng đang mở mà chảy xuống cằm nhỏ giọt xuống đất, cả thân mình lộ ra sự tàn ác đẫm máu. Chi trước của nó hơi hạ xuống, cổ họng gầm gừ, tư thế bất động nhưng vẫn tỏa ra sức mạnh có thể xé rách mọi thứ. Tổng thể xem ra không bằng con ngao khuyển màu bạc uy mãnh cao lớn đã bắt mình trước kia, nhưng sát khí hung lãnh, lực sát thương rõ ràng cũng không thể coi thường.

Ngao Tạng! Chó chết, trời đánh cái con ngao Tạng ăn thịt người đang ngồi chồm hỗm cản đường này! ! Sau nó liệu có binh sĩ cầm thú nào đang ôm cây đợi thỏ, chờ các nàng chui đầu vào lưới? Các nàng sẽ chết dưới nanh vuốt mãnh khuyển, hay là chết dưới cực hình đối với nô lệ trốn chạy? Giết chết được con Ngao Tạng này, liệu các nàng có thể tìm thấy được đường sống trong chỗ chết? Trong mấy phút ngắn ngủi, trong đầu La Chu đã hiện lên ngàn vạn ý nghĩ.

"Trác Mã, thực xin lỗi, ta có lẽ chọn sai đường rồi." Từ trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, sau lưng chớp mắt đã ướt đẫm. Nàng cố gắng trấn định, ánh mắt gắt gao nhìn nhất cử nhất động của Ngao Tạng đối diện, miệng lại giống như đang thoải mái mà cười nói tiếc nuối với Cách Tang Trác Mã ở bên cạnh.

"Yên tâm đi, La Chu A Tỷ. Ta cho dù bất hạnh trở thành thứ ăn trong bụng ngao khuyển cũng sẽ không trách ngươi nửa lời." Cách Tang Trác Mã lau mồ hôi lạnh trên trán, hai chân run nhè nhẹ, lại vẫn trêu ghẹo mà trả lời, vẻ mặt so với La Chu còn muốn thoải mái hơn hai phần.

"Chúng ta cũng sẽ không trở thành thức ăn cho ngao khuyển." La Chu trong lòng ấm áp, tiến lên trước một bước, đem nàng giấu sau lưng. Không cần suy nghĩ nhiều, mặc kệ phía trước có binh sĩ hay không, nhiệm vụ trước mắt nàng phải làm là giết con ngao Tạng đáng sợ này.

Một ngao Tạng có thể giao chiến với ba con dã lang, nàng chỉ có chút sức mạnh cùng với thuật phòng thân phái nữ nếu muốn giết một ngao Tạng đã qua huấn liệt quân đội khắc nghiệt, xem ra nói dễ hơn làm. Chính là càng trốn chạy càng kích thích hung tính truy đuổi của ngao Tạng, nàng từng dùng thân thể chính mình chứng minh người hai chân cho dù đang trong trạng thái kích phát adrenaline cũng không chạy lại được mãnh ngao bốn chân nhanh nhẹn. Chỉ có trực tiếp nghênh địch, đấu sống chết với nó, các nàng mới có hi vọng tìm được cử sống.

"La Chu a tỷ! Chúng ta cùng lên!" Cách Tang Trác Mã nắm lấy bả vai nàng, ý đồ muốn cùng nàng sóng vai chiến đấu, cùng nhau đối mặt ngao khuyển.

"Đừng tùy hứng, trong tay ta mới có vũ khí, ngươi lùi lại sau một chút." La Chu tách ra hai chân, hơi hơi cúi người, lạnh lùng giằng co với ngao Tạng đối diện. Lúc này tất cả tế bào trên người nàng đều ở cảnh giới tập trung cao độ, giống như chỉ cần có gió thổi cỏ lay, sẽ mạnh mẽ nhảy lên, cùng địch chém giết đến cùng.

"Không được, ta không thể để ngươi ──"

"Nghe lời! Lui lại!" Nàng đột nhiên hung hãn ngắt lời Cách Tang Trác Mã, thanh âm như suối trong trẻo lạnh lùng, "Ta không cần kéo thêm một người đằng sau chỉ tổ vướng chân vướng tay."

Cách Tang Trác Mã mím chặt môi, sau nhiều lần đấu tranh, buông ra bàn tay đang nắm lấy vai nàng,

bước chân nặng nề, cuối cùng vẫn thuận theo mà lùi lại sau mấy bước.

"Ngao ──"

Cùng lúc đó, con ngao Tạng an thịt người tanh máu đáng sợ kia ngửa đầu gầm nhẹ, há mồm bay lên không hướng phía La Chu cắn tới.

La Chu hai tay nắm dao, đứng im tại chỗ, ánh mắt nhìn cố định mục tiêu ──cổ ngao Tạng! Khi làn gió tanh đập vào mặt, bóng ma bao phủ, con dao đột nhiên phát ra một tiếng "ba" nhỏ, toát ra một ngọn lửa óng ánh cao cao.

Ngao Tạng này tuy đã có thói quen với lửa trại trong quân đội, nhưng khi ngọn lửa xuất hiện đột ngột trước mặt, bản năng tiềm tàng thuộc loại thâm căn cố đế của mãnh thú là sợ lửa làm cho động tác bổ nhào tới của nó có chút trì trệ. Tận dụng thời cơ có một không hai, nhanh như tia lửa xẹt, La Chu nắm lấy chút trì trệ này, thấp người tiến lên, chen vào khe hở giữa hai chi trước của ngao Tạng, lưỡi dao sắc nhọn dùng sức đâm lút cán vào phía cổ trước tráng kiện.

"Ngao ── ngao ──"

Ngao Tạng đau đến cực độ tê rống, cổ họng bị đâm nhanh chóng trào ra máu tươi. Nó liều mạng xoay đầu, miệng như bồn máu đỏ hướng phía đầu La Chu cắn xuống.

La Chu ra sức nâng lên cánh tay, lưỡi dao giống như rắn đâm sâu hơn nữa vào cổ ngao Tạng, cũng đem chiếc đầu to cực đại của nó ngăn cách với đầu mình.Nhưng chân trước cường tráng của ngao Tạng lại hạ xuống cánh tay của nàng, móng vuốt bén nhọn xuyên phá y bào, đâm vào trong da thịt, chất lỏng đỏ sẫm ướt dính nháy mắt ứa ra.

Đau! Da thịt trên cánh tay bị xé rách đau đớn không thua kém gì vết bỏng ở đầu vai. Hai tay vì đau nhức mà hơi run rẩy, nhưng nàng không thể buôn tay đi che miệng vết thương, càng không thể thả lỏng một ít lực đạo nào. Chỉ cần có chút lơi lỏng, răng nạnh cứng mà hữu lực của ngao Tạng có thể sẽ đem đầu của nàng cắn đứt.

Ngao Tạng có đặc tính lớn nhất là, nó không chỉ dám cùng mãnh thú giao chiến, còn có tinh thần chiến đấu không ngừng nghỉ, không sợ chết. Bị thương rồi chạy trốn, là điều mà con người không thể tìm thấy trên loại chó này. Giờ phút này, cổ bị trọng thương làm cho ngao Tạng màu nâu này càng thêm cuồng bạo, hai mắt hung tàn ánh lên màu đỏ điên cuồng. Nó liều lĩnh đè đầu xuống, tựa hồ như muốn đè xuống đem đầu La Chu cắn nát.

Dưới sức nặng của việc ngao Tạng điên cuồng đè xuống tay La Chu cong xuống một chút, răng nanh sắc bén của ngao Tạng cách đầu nàng càng ngày càng gần, nước miếng tanh hôi từng giọt từng giọt rơi xuống trán nàng, kích thích thần kinh nàng thêm căng thẳng. Ngay lúc khuỷu tay sắp hoàn toàn bẻ cong xuống, một đôi tay ấm áp nắm lấy tay nàng đang cầm chuôi dao.

"Dùng sức đâm sang bên phải!" Nàng không kịp nghĩ nhiều, cũng không kịp trách cứm khàn giọng quát. Cơ thể giống như gà bị cắt tiết, không biết từ chỗ nào trào lên một cỗ năng lượng. Hai người, bốn bàn tay cầm chuôi dao cùng nhau hướng bên phải đẩy tới, lưỡi dao cuối cùng mở ra chiếc cổ dày của ngao Tạng, đem cổ họng nó cắt đứt hoàn toàn.

Một lượng lớn máu tươi từ cổ ngao khuyển bắn tung tóe ra, trong họng nó phát ra những âm thanh khàn khàn kỳ quái, chi trước cào lung tung, chi sau đạp đạp, cuối cùng buông tha sự cố chấp với cái đầu của La Chu, dốc sức lùi lại.

Thân thể nàng gắng gượng, đẩy người đang kề sát phía sau lưng, thuận thế bổ nhào tới, đem ngao khuyển ngã ngửa kìm chặt dưới mặt đất. Dùng sức nặng toàn thân áp xuống, dùng hết toàn bộ sức lực đâm lưỡi dao 9 phân cho đến khi chỉ còn sót lại chuôi dao. Máu tươi mãnh liệt bao phủ chuôi dao giống như đèn LED, ánh sáng trắng lành lạnh biến thành màu đỏ tươi lờ mờ, trong không gian mù mịt tràn ngập mùi máu tươi đậm đặc. Tứ chi của ngao khuyển đạp mạnh yếu dần, cuối cùng dừng lại, mất đi sự sống.

"Chó. . . . . .Chó chết. . . . . ."

La Chu thì thào mắng một câu, mười ngón tay nắm chặt chuôi dao lúc này mới chậm rãi thả lỏng lực đạo, gian nan trở mình từ trên xác ngao Tạng, tê liệt vô lực mà ngồi xuống đất, dựa vào vách động lạnh lẽo cứng rắn mà thở hổn hển. Cùng nàng ngồi dưới đất thở, còn có một người hợp lực với nàng vào thời khắc mấu chốt giết chó ngao, Cách Tang Trác Mã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện