Sau khi bị bắt đi theo sau mông mấy con ngao khuyển màu nâu được mấy chục bước, La Chu cùng Cách Tang Trác Mã thật sự cảm thấy quyết định của mình lúc nguy hiểm có bao nhiêu sáng suốt, bao nhiêu chính xác.
Khi đang thầm cảm thấy may mắn không có binh sĩ nào canh giữ, nhưng khi ngọn đèn vừa đảo qua phía trước, cứ cách mười bước lại có một con ngao khuyển ăn thịt người đáng sợ gấp nhiều lần so với các binh sĩ. Môt đôi mắt ngao trong bóng đem bắn ra tia hung ác dọa người, trong chiếc cổ tráng kiện dày lông thỉnh thoảng phát ra tiếng gừ trầm mạnh đầy áp lực. Nhưng khi ngao khuyển dẫn đường đi qua, chi trước của chúng nó đều nửa hạ xuống đất, đầu to hơi cúi, giống như quỳ lễ thần phục với vương giả. Chờ các nàng đi qua, liền tự động đi theo phía sau.
Phía trước là một ngao khuyển hung tàn nhanh nhẹn dũng mãnh, sau cũng là một ngao khuyển hung tàn nhanh nhẹn dũng mãnh, một con đi ngang hàng cùng nàng và Cách Tang Trác Mã. Trốn, chỉ còn lại là hy vọng tốt đẹp xa vời. Chờ đại mình phía trước là loại cực hình gì, La Chu hoàn toàn đánh mất sức tưởng tượng của mình, hiện tại nàng sợ nhất, đề phòng từng giây từng phút chính là đám ngao khuyển phía sau có thể bị mùi máu tươi trên người nàng kích thích thú tính hay không, đột nhiên tấn công đem nàng cắn xé thành mảnh nhỏ, cuối cùng ăn đến không thừa mẩu vụn nào.
Lưỡi dao dài 9 li vẫn sắc bén như trước, nhưng đã bị nàng thu vào trong chuôi dao. Ở trước mặt mấy chục ngao khuyển hung tàn cường hãn, chiếc dao Thụy Sỹ từng hỗ trợ nàng được vô số việc, giúp nàng thoát hiểm vô số lần lại có vẻ trở nên nhỏ yếu vô dụng.
"La Chu a tỷ, phía trước dường như có ánh sáng!" Đương lúc căng thẳng, bên tai chợt vang lên tiếng hưng phấn của Cách Tang Trác Mã.
La Chu đưa mắt nhìn phía trước, quả nhiên, phía trước mơ hồ xuất hiện vài tia sáng, đó là. . . . . . ánh sáng tự nhiên! Chẳng lẽ ngao khuyển dẫn đường này muốn tự mình thả các nàng? Trong lòng không khỏi xuất hiện cảm xúc mừng phát điên. Dưới sự hí hửng, nàng thế nhưng lại kéo theo Cách Tang Trác Mã nghiêng người lướt qua ngao khuyển màu bạc dẫn đường, lảo đảo chạy như điên về phía ánh sáng.
Cửa hang! Là cửa hang! Là cửa hang hàng thật giá thật! Cửa hang đang đứng trước mặt, nàng cơ hồ mừng muốn khóc lên. Thật cẩn thận đẩy ra lùm cây rậm rạp che trước cửa hang, ló ra ngoài xem xét. Vậy mà, kinh hỉ, kích động cùng hưng phấn vừa rồi liền biến thành tuyệt vọng không bờ bến.
Phỏng đoán của nàng quả nhiên không nhầm, phía tây là sườn dốc cụt, dưới dốc cụt là một khe thật sâu, trong khe có một lối ra cực kỳ bí mật. Nhưng là, vì sao trong khe lại có một loạt binh sĩ võ trang nghiêm nghị đứng xếp hàng? Một bãi đá đối diện cửa hàng, trên đài đá không chỉ có mấy nam nữ hoặc đứng hoặc ngồi, còn có hai con báo tuyết đang nằm, dưới đài lại có một đám nữ nô dường như vô cùng quen thuộc. Ở giữa đài đá bóng bẩy còn có một người ăn mặc đẹp đẽ quý giá, một nam nhân toàn thân đều tràn ngập khí chất cầm thú, Cổ Cách Vương. Mà nam nhân đứng cạnh hắn lại là kẻ đã từng một lần lại một lần ngược nàng, là đội trưởng đội kỵ binh Vương gia, là người truyền tin của Pháp Vương, Liệt Thích Già Thát Tu.
Bốn chữ to "Ôm cây đợi thỏ" đánh mạnh vào đầu La Chu, giờ khắc này trong lồng ngực nàng giống như có ngàn vạn con ngựa chạy lao qua cây cỏ bùn đất, điên cuồng đến muốn gào lên, muốn gầm lên giận dữ. Mẹ nó, ngao khuyển ăn thịt người là thú binh được cầm thú Vương thuần dưỡng thì sao có thể tốt bụng vậy? Đúng là nàng tự mình nghĩ ra cái ý nghĩ kỳ lạ ngu ngốc. Chó chết, thì ra nàng quả nhiên đã trình diễn một hồi heo chạy trốn cho cầm thú giải trí! Không chừng A Lan Ni Mã cùng nàng sở dĩ nghe được tin trức lai giống cũng là do cầm thú Vương có ý bày mưu đặt kế tiết lộ, mục đích chính là muốn áp bách các nàng liều mạng chạy trốn để giải trí. Khó trách trong hang đá không có binh sĩ canh gác nghiêm mật, khó trách lại cung cấp cho các nàng ăn uống no đủ dưỡng chừng thể lực, khó trách trong hang đá không gặp phải một cái cơ quan chết người nào! Quay lại! Lão tử sẽ quay trở về tiếp tục ngồi trong hang đá, kiên quyết không làm hầu tử (con khỉ) phụng bồi cầm thú! Trong lòng nàng đầy căm phẫn chuẩn bị lùi thân thể về, thình lình mông bị vật gì đó mạnh mẽ đẩy một cái, cả người liền rớt từ trên miệng hang xuống.
Thân thể quay quay, trời quay, đất xoay, sau đầu đập mạnh xuống đất, trước mắt xoay tròn rồi chìm dần vào bóng tối, trong lúc dần chìm vào tối đen còn rải rác xuất hiện vài ngôi sao nhỏ tròn tròn màu vàng.
Phanh ──
Một vật thể không hề nhẹ lại họa vô đơn chí mà đè lên trên ngực nàng. Ngực như tắc lại, dạ dày trì trệ đau đớn, hô hấp ngưng lại, nàng ọe một tiếng, toàn bộ bánh mì thô ráp vừa mới nuốt vào dạ dày đều phun ra hết. Chỉ cảm thấy ảnh tối đen trước mắt càng ngày càng đậm, xoay tròn ngày càng nhanh hơn, các ngôi sao nhỏ xuất hiện càng nhiều.
Đầu choáng váng, đầu đau, vai đau, lưng đau, mông đâu, ngực đau, tay đau, chân đau. . . . . .(bị thương 10/10 lun XD) Tứ chi bách hài (tay chân xương cốt cơ thể) đều đau đến muốn rụng ra, hoàn toàn không thể tụ lại một chút khí lực nào. Cố gắng mở mắt, lại mờ mịt cái gì cũng không thấy rõ, thầm nghĩ cứ như vậy mà nằm luôn, nằm luôn.
"La Chu a tỷ! La Chu a tỷ!" Vật nặng trên ngực tuy đã chậm rãi dịch chuyển đi, nhưng có một tiếng khóc loạn không ngừng bay vào trong tai, thân thể đã suy yếu đến không chịu nổi lại còn bị lay một cách mãnh liệt tàn nhẫn, lay đến đầu nàng càng choáng, thân thể càng đau.
Mẹ nó, Trác Mã ngu ngốc, uổng cho chị đây tốt bụng làm đệm lưng cho ngươi, ngươi ít nhất cũng nên có lương tâm kiểm tra xem xương cốt ta có gãy chút nào không đi? Vừa động liền giống như chủ ngựa ngu xuẩn rít gào điên cuồng mà lay ta? Lại lay tiếp đi, ta thật sự sẽ chết vì chấn thương sọ não.
Giống như là hiểu tiếng nàng đang gào lên trong lòng, lay động kịch liệt bỗng nhiên biến mất, tiếng khóc thảm cũng thấp lại, một bàn tay to hữu lực chạy trên người nàng. Không tình dục, không tục tĩu, thực nghiêm túc mà xem xét mỗi một cái xương chịu tổn thương. Bàn tay to đụng đến hai cánh tay quấn băng của nàng, đột nhiên hung hăng nắm chặt.
"A ──"
Trong lúc kêu lên kinh thiên động địa, nàng cố gắng mở mạnh mắt, đồng tử rời rạc cuối cùng tập trung lại, xóa tan sương mù tối đen, thấy rõ thế giới đầy màu sắc.
Mây trắng giống như đai lưng vắt ngan bầu trời, tia sáng mặt trời sặc sỡ ánh vàng. Trong bóng râm hé ra khuôn mặt nam nhân tục tằng mà tàn nịnh, hơi mỉm cười với nàng.
"Xương cốt không gãy, chỉ là người càng thêm bẩn càng thêm xấu." Thích Già Thát Tu nhếch miệng lộ ra một vòng cung màu trắng như sứ, nâng lên một cánh tay của nàng lắc lắc trước mắt. Hắn mạnh mẽ nắm chặt, trên vải trắng dần nhuộm từng tầng đỏ sẫm, nhìn thấy mà ghê cả người.
La Chu thất thần liếc mắt nhìn hắn một cái, sống hay chết đã không còn do nàng làm chủ, nàng cũng thật sự không còn khí lực để phản kháng.
Thích Già Thát Tu nắm bàn tay dính đầy máu của nàng đưa tới mũi ngửi, trong ý cười tàn nhẫn có thêm một tia tán thưởng, "Giết chết một ngao khuyển, đổi lấy ưu ái của Ngân Nghê, cho dù hai tay đứt lìa cũng đáng." Hắn giơ lên chiếc dao nhặt trên mặt đất, nhíu mày, nói chắc chắn, "Là dùng nó."
Từ lúc ngã xuống từ trên cao, dao rơi khỏi tay, bóng đèn LED ở chuôi dao cũng bị va vào đá, hỏng mất. Loại đèn hiện đại này hỏng đi cũng tốt, miễn cho bị người ta xem là yêu quái.
"Đưa ta!" Phản ứng đầu tiên của La Chu là đúng lý hợp tình mà đòi lại công cụ dao đa năng đã giúp mình sinh tồn trong suốt ba năm qua, khi nhìn đến ánh mắt cân nhắc của nam nhân mới giác ngộ lời nói cùng hành động dũng cảm của mình có bao nhiêu ngu muội. Lập tức mất bò mới lo làm chuống mà hơi khép lại mắt, ngậm miệng nhanh chóng biến thành người gỗ.
"Chính ngươi hướng Vương mà đòi lại đi." Nhìn phản ứng nhạy bén của nữ nhân bẩn giảo hoạt này, tâm tình Thích Già Thát Tu quả thật rất tốt, lộ ra một hàng răng trắng, cười đến vô cùng vui vẻ. Cũng không kiêng dè gì vết bẩn trên người La Cu, từ giữ chặt cánh tay nàng phúc chốc đem nàng nâng lên khỏi mặt đất khiêng ở trên vai, "Theo ta." Hắn từ trên cao nhìn xuống Cách Tang Trác Mã tinh thần sợ hãi đang ngồi trên đất, lạnh lùng nói, tươi cười trên mặt giây lát ngưng lại thành thị sát nghiêm túc.
Tay đứt lìa, tay đứt lìa, tay đứt lìa! Cả người La Chu run rẩy treo ngược trên vai rộng lớn cứng như thép của nam nhân, bụng mềm mại bị vật cứng ấn vào, miệng hé ra lại phun ra dịch trong dạ dày, hầu như đều lưu lại trên áo khoác xa hoa của nam nhân.
Thích Già Thát Tu vỗ mạnh một cái trên mông nàng để trừng phạt, cũng không so đo gì thêm, sải bước đi trở về chỗ Vương, dưới đài, không chút nào thương tiếc đem nữ nhân bẩn trên vai ném xuống đất. May mắn Cách Tang Trác Mã đang lảo đảo đi theo phía sau tiếp được thân thể nàng, mới làm cho La Chu may mắn thoát được lần thứ hai rơi xuống đất.
"La Chu a tỷ, ngươi. . . . . . Ngươi có sao không?" Cách Tang Trác Mã cố gắng hết sức mà hỏi han. Cả người nằm sấp trên mặt đất, cắn răng mà chịu đựng va đập.
"Não. . . . . . Não chấn động, đầu choáng váng muốn nôn. . . . . . Cả người đều đau. . . . . . Không cử động được. . . . . ." La Chu ngã vào trên lưng nàng, híp mắt nhìn bầu trời xanh, thành thực mà kể ra hiện trạng thê thảm của thân thể.
Nửa câu đầu Cách Tang Trác Mã nghe không hiểu, nửa câu sau tuy rằng hiểu, nhưng cũng không có khí lực cử động hoặc xoay người xem xét giúp đỡ người bệnh trên lưng, đành bất đắc dĩ nói:"Ta. . . . . . Ta cũng không chuyển động được, La Chu a tỷ liền. . . . . . Liền nằm trên lưng ta. . . . . . Nghỉ ngơi đi."
Các nàng có được tính là một đôi nan tỷ nan muội không đây (chị em số khổ)? Trong lúc khổ sở La Chu lại suy nghĩ mua vui một chút, đột nhiên, phía trên đầu che phủ một cái bóng lớn, một cái đầu ngao cực đại màu bạc nhảy ra trước mắt, mắt tam giác màu lam thâm thúy hung tàn, độc ác, lạnh như băng.
Làm gì vậy? Muốn cắn nàng? Trái tim sắp ngừng đập lại bắt đầu điên cuồng đập mạnh, nàng tập trung tất cả khí lực còn lại hung ác mà trừng lại cặp mắt tam giác kia. Lão tử đã suy bại đến cái hoàn cảnh thê thảm này, cái gì gọi là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc - vua cũng thua thằng liều, đằng nào cũng không sống được, cớ gì trước khi chết lại còn sợ một con chó.
Đầu ngao màu bạc hơi lắc lắc, một cái lưỡi đỏ tươi vươn ra, liếm lên khuôn mặt dơ bẩn lạ kỳ của nàng, liếm từ cằm lên đến trán. Cho dù cách một tầng máu bẩn thật dày, cũng vẫn có thể cảm nhận được thật rõ đầu lưỡi thô ráp ấm áp kia.
La Chu cứng ngắc, không phải chưa từng bị thú cưng liếm qua, nhưng cho tới bay giờ cũng chưa từng bị ngao khuyển hung mãnh khủng bố đến có thể ăn thịt người lại không phải thú nuôi nhà mình liếm qua.
Sau khi liếm xong, đầu ngao lại dúc vào trên bộ ngực cao ngất của nàng, rồi cọ cọ trên vật mềm mại một lúc, có chút thích ý mà nheo mắt lại.
La Chu hóa đá, đây là . . . . . . Một con sắc ngao sao? !
Hành động của cả người lẫn ngao dưới đài đều được hai nam nhân thu vào trong mắt, thần sắc hai người đều lộ ra một tia kinh ngạc hiếm có.
"Thật đúng là Ngân Nghê chọn nàng hầu hạ?" Tán Bố Trác Đốn hơi hạ mi.
"Hẳn là như vậy." Thích Già Thát Tu nhắm lại mắt, khóe môi hơi nhếch lên. Vận khí của nữ nhân bẩn này cũng không tồi, Ngân Nghê là ngao khuyển nghìn con mới có một, rất được Vương sủng ái.
Tán Bố Trác Đốn ngắm nghía con dao ngắn mà Thích Già Thát Tu đưa lên, đem các loại dụng cụ trong chuôi dao lôi ra, ngón tay màu đồng mơn trớn vết máu khô lại trên thân dao, ánh mắt dần tối lại: "Liệt, nữ nô kia dùng con dao nhỏ này giết chết ngao khuyển?"
"Dạ phải"
"Thưởng cho ngươi." Hắn tùy ý ném con dao đi.
"Hạ thần tạ ơn Vương ban thưởng." Thích Già Thát Tu chuẩn xác bắt được con dao, vội vàng hành lễ tạ ơn.
"Ha ha, bắt đầu trò chơi kế tiếp đi." Tán Bố Trác Đốn xoa bóp mười ngón tay, phát ra một chuỗi răng rắc giòn tai. Nhàn nhã đứng lên khỏi tháp y, bước thong thả tới phía trước đài, tầm mắt quan sát các nữ nô dưới đài trở nên cổ quái lại dữ tợn.
Khi đang thầm cảm thấy may mắn không có binh sĩ nào canh giữ, nhưng khi ngọn đèn vừa đảo qua phía trước, cứ cách mười bước lại có một con ngao khuyển ăn thịt người đáng sợ gấp nhiều lần so với các binh sĩ. Môt đôi mắt ngao trong bóng đem bắn ra tia hung ác dọa người, trong chiếc cổ tráng kiện dày lông thỉnh thoảng phát ra tiếng gừ trầm mạnh đầy áp lực. Nhưng khi ngao khuyển dẫn đường đi qua, chi trước của chúng nó đều nửa hạ xuống đất, đầu to hơi cúi, giống như quỳ lễ thần phục với vương giả. Chờ các nàng đi qua, liền tự động đi theo phía sau.
Phía trước là một ngao khuyển hung tàn nhanh nhẹn dũng mãnh, sau cũng là một ngao khuyển hung tàn nhanh nhẹn dũng mãnh, một con đi ngang hàng cùng nàng và Cách Tang Trác Mã. Trốn, chỉ còn lại là hy vọng tốt đẹp xa vời. Chờ đại mình phía trước là loại cực hình gì, La Chu hoàn toàn đánh mất sức tưởng tượng của mình, hiện tại nàng sợ nhất, đề phòng từng giây từng phút chính là đám ngao khuyển phía sau có thể bị mùi máu tươi trên người nàng kích thích thú tính hay không, đột nhiên tấn công đem nàng cắn xé thành mảnh nhỏ, cuối cùng ăn đến không thừa mẩu vụn nào.
Lưỡi dao dài 9 li vẫn sắc bén như trước, nhưng đã bị nàng thu vào trong chuôi dao. Ở trước mặt mấy chục ngao khuyển hung tàn cường hãn, chiếc dao Thụy Sỹ từng hỗ trợ nàng được vô số việc, giúp nàng thoát hiểm vô số lần lại có vẻ trở nên nhỏ yếu vô dụng.
"La Chu a tỷ, phía trước dường như có ánh sáng!" Đương lúc căng thẳng, bên tai chợt vang lên tiếng hưng phấn của Cách Tang Trác Mã.
La Chu đưa mắt nhìn phía trước, quả nhiên, phía trước mơ hồ xuất hiện vài tia sáng, đó là. . . . . . ánh sáng tự nhiên! Chẳng lẽ ngao khuyển dẫn đường này muốn tự mình thả các nàng? Trong lòng không khỏi xuất hiện cảm xúc mừng phát điên. Dưới sự hí hửng, nàng thế nhưng lại kéo theo Cách Tang Trác Mã nghiêng người lướt qua ngao khuyển màu bạc dẫn đường, lảo đảo chạy như điên về phía ánh sáng.
Cửa hang! Là cửa hang! Là cửa hang hàng thật giá thật! Cửa hang đang đứng trước mặt, nàng cơ hồ mừng muốn khóc lên. Thật cẩn thận đẩy ra lùm cây rậm rạp che trước cửa hang, ló ra ngoài xem xét. Vậy mà, kinh hỉ, kích động cùng hưng phấn vừa rồi liền biến thành tuyệt vọng không bờ bến.
Phỏng đoán của nàng quả nhiên không nhầm, phía tây là sườn dốc cụt, dưới dốc cụt là một khe thật sâu, trong khe có một lối ra cực kỳ bí mật. Nhưng là, vì sao trong khe lại có một loạt binh sĩ võ trang nghiêm nghị đứng xếp hàng? Một bãi đá đối diện cửa hàng, trên đài đá không chỉ có mấy nam nữ hoặc đứng hoặc ngồi, còn có hai con báo tuyết đang nằm, dưới đài lại có một đám nữ nô dường như vô cùng quen thuộc. Ở giữa đài đá bóng bẩy còn có một người ăn mặc đẹp đẽ quý giá, một nam nhân toàn thân đều tràn ngập khí chất cầm thú, Cổ Cách Vương. Mà nam nhân đứng cạnh hắn lại là kẻ đã từng một lần lại một lần ngược nàng, là đội trưởng đội kỵ binh Vương gia, là người truyền tin của Pháp Vương, Liệt Thích Già Thát Tu.
Bốn chữ to "Ôm cây đợi thỏ" đánh mạnh vào đầu La Chu, giờ khắc này trong lồng ngực nàng giống như có ngàn vạn con ngựa chạy lao qua cây cỏ bùn đất, điên cuồng đến muốn gào lên, muốn gầm lên giận dữ. Mẹ nó, ngao khuyển ăn thịt người là thú binh được cầm thú Vương thuần dưỡng thì sao có thể tốt bụng vậy? Đúng là nàng tự mình nghĩ ra cái ý nghĩ kỳ lạ ngu ngốc. Chó chết, thì ra nàng quả nhiên đã trình diễn một hồi heo chạy trốn cho cầm thú giải trí! Không chừng A Lan Ni Mã cùng nàng sở dĩ nghe được tin trức lai giống cũng là do cầm thú Vương có ý bày mưu đặt kế tiết lộ, mục đích chính là muốn áp bách các nàng liều mạng chạy trốn để giải trí. Khó trách trong hang đá không có binh sĩ canh gác nghiêm mật, khó trách lại cung cấp cho các nàng ăn uống no đủ dưỡng chừng thể lực, khó trách trong hang đá không gặp phải một cái cơ quan chết người nào! Quay lại! Lão tử sẽ quay trở về tiếp tục ngồi trong hang đá, kiên quyết không làm hầu tử (con khỉ) phụng bồi cầm thú! Trong lòng nàng đầy căm phẫn chuẩn bị lùi thân thể về, thình lình mông bị vật gì đó mạnh mẽ đẩy một cái, cả người liền rớt từ trên miệng hang xuống.
Thân thể quay quay, trời quay, đất xoay, sau đầu đập mạnh xuống đất, trước mắt xoay tròn rồi chìm dần vào bóng tối, trong lúc dần chìm vào tối đen còn rải rác xuất hiện vài ngôi sao nhỏ tròn tròn màu vàng.
Phanh ──
Một vật thể không hề nhẹ lại họa vô đơn chí mà đè lên trên ngực nàng. Ngực như tắc lại, dạ dày trì trệ đau đớn, hô hấp ngưng lại, nàng ọe một tiếng, toàn bộ bánh mì thô ráp vừa mới nuốt vào dạ dày đều phun ra hết. Chỉ cảm thấy ảnh tối đen trước mắt càng ngày càng đậm, xoay tròn ngày càng nhanh hơn, các ngôi sao nhỏ xuất hiện càng nhiều.
Đầu choáng váng, đầu đau, vai đau, lưng đau, mông đâu, ngực đau, tay đau, chân đau. . . . . .(bị thương 10/10 lun XD) Tứ chi bách hài (tay chân xương cốt cơ thể) đều đau đến muốn rụng ra, hoàn toàn không thể tụ lại một chút khí lực nào. Cố gắng mở mắt, lại mờ mịt cái gì cũng không thấy rõ, thầm nghĩ cứ như vậy mà nằm luôn, nằm luôn.
"La Chu a tỷ! La Chu a tỷ!" Vật nặng trên ngực tuy đã chậm rãi dịch chuyển đi, nhưng có một tiếng khóc loạn không ngừng bay vào trong tai, thân thể đã suy yếu đến không chịu nổi lại còn bị lay một cách mãnh liệt tàn nhẫn, lay đến đầu nàng càng choáng, thân thể càng đau.
Mẹ nó, Trác Mã ngu ngốc, uổng cho chị đây tốt bụng làm đệm lưng cho ngươi, ngươi ít nhất cũng nên có lương tâm kiểm tra xem xương cốt ta có gãy chút nào không đi? Vừa động liền giống như chủ ngựa ngu xuẩn rít gào điên cuồng mà lay ta? Lại lay tiếp đi, ta thật sự sẽ chết vì chấn thương sọ não.
Giống như là hiểu tiếng nàng đang gào lên trong lòng, lay động kịch liệt bỗng nhiên biến mất, tiếng khóc thảm cũng thấp lại, một bàn tay to hữu lực chạy trên người nàng. Không tình dục, không tục tĩu, thực nghiêm túc mà xem xét mỗi một cái xương chịu tổn thương. Bàn tay to đụng đến hai cánh tay quấn băng của nàng, đột nhiên hung hăng nắm chặt.
"A ──"
Trong lúc kêu lên kinh thiên động địa, nàng cố gắng mở mạnh mắt, đồng tử rời rạc cuối cùng tập trung lại, xóa tan sương mù tối đen, thấy rõ thế giới đầy màu sắc.
Mây trắng giống như đai lưng vắt ngan bầu trời, tia sáng mặt trời sặc sỡ ánh vàng. Trong bóng râm hé ra khuôn mặt nam nhân tục tằng mà tàn nịnh, hơi mỉm cười với nàng.
"Xương cốt không gãy, chỉ là người càng thêm bẩn càng thêm xấu." Thích Già Thát Tu nhếch miệng lộ ra một vòng cung màu trắng như sứ, nâng lên một cánh tay của nàng lắc lắc trước mắt. Hắn mạnh mẽ nắm chặt, trên vải trắng dần nhuộm từng tầng đỏ sẫm, nhìn thấy mà ghê cả người.
La Chu thất thần liếc mắt nhìn hắn một cái, sống hay chết đã không còn do nàng làm chủ, nàng cũng thật sự không còn khí lực để phản kháng.
Thích Già Thát Tu nắm bàn tay dính đầy máu của nàng đưa tới mũi ngửi, trong ý cười tàn nhẫn có thêm một tia tán thưởng, "Giết chết một ngao khuyển, đổi lấy ưu ái của Ngân Nghê, cho dù hai tay đứt lìa cũng đáng." Hắn giơ lên chiếc dao nhặt trên mặt đất, nhíu mày, nói chắc chắn, "Là dùng nó."
Từ lúc ngã xuống từ trên cao, dao rơi khỏi tay, bóng đèn LED ở chuôi dao cũng bị va vào đá, hỏng mất. Loại đèn hiện đại này hỏng đi cũng tốt, miễn cho bị người ta xem là yêu quái.
"Đưa ta!" Phản ứng đầu tiên của La Chu là đúng lý hợp tình mà đòi lại công cụ dao đa năng đã giúp mình sinh tồn trong suốt ba năm qua, khi nhìn đến ánh mắt cân nhắc của nam nhân mới giác ngộ lời nói cùng hành động dũng cảm của mình có bao nhiêu ngu muội. Lập tức mất bò mới lo làm chuống mà hơi khép lại mắt, ngậm miệng nhanh chóng biến thành người gỗ.
"Chính ngươi hướng Vương mà đòi lại đi." Nhìn phản ứng nhạy bén của nữ nhân bẩn giảo hoạt này, tâm tình Thích Già Thát Tu quả thật rất tốt, lộ ra một hàng răng trắng, cười đến vô cùng vui vẻ. Cũng không kiêng dè gì vết bẩn trên người La Cu, từ giữ chặt cánh tay nàng phúc chốc đem nàng nâng lên khỏi mặt đất khiêng ở trên vai, "Theo ta." Hắn từ trên cao nhìn xuống Cách Tang Trác Mã tinh thần sợ hãi đang ngồi trên đất, lạnh lùng nói, tươi cười trên mặt giây lát ngưng lại thành thị sát nghiêm túc.
Tay đứt lìa, tay đứt lìa, tay đứt lìa! Cả người La Chu run rẩy treo ngược trên vai rộng lớn cứng như thép của nam nhân, bụng mềm mại bị vật cứng ấn vào, miệng hé ra lại phun ra dịch trong dạ dày, hầu như đều lưu lại trên áo khoác xa hoa của nam nhân.
Thích Già Thát Tu vỗ mạnh một cái trên mông nàng để trừng phạt, cũng không so đo gì thêm, sải bước đi trở về chỗ Vương, dưới đài, không chút nào thương tiếc đem nữ nhân bẩn trên vai ném xuống đất. May mắn Cách Tang Trác Mã đang lảo đảo đi theo phía sau tiếp được thân thể nàng, mới làm cho La Chu may mắn thoát được lần thứ hai rơi xuống đất.
"La Chu a tỷ, ngươi. . . . . . Ngươi có sao không?" Cách Tang Trác Mã cố gắng hết sức mà hỏi han. Cả người nằm sấp trên mặt đất, cắn răng mà chịu đựng va đập.
"Não. . . . . . Não chấn động, đầu choáng váng muốn nôn. . . . . . Cả người đều đau. . . . . . Không cử động được. . . . . ." La Chu ngã vào trên lưng nàng, híp mắt nhìn bầu trời xanh, thành thực mà kể ra hiện trạng thê thảm của thân thể.
Nửa câu đầu Cách Tang Trác Mã nghe không hiểu, nửa câu sau tuy rằng hiểu, nhưng cũng không có khí lực cử động hoặc xoay người xem xét giúp đỡ người bệnh trên lưng, đành bất đắc dĩ nói:"Ta. . . . . . Ta cũng không chuyển động được, La Chu a tỷ liền. . . . . . Liền nằm trên lưng ta. . . . . . Nghỉ ngơi đi."
Các nàng có được tính là một đôi nan tỷ nan muội không đây (chị em số khổ)? Trong lúc khổ sở La Chu lại suy nghĩ mua vui một chút, đột nhiên, phía trên đầu che phủ một cái bóng lớn, một cái đầu ngao cực đại màu bạc nhảy ra trước mắt, mắt tam giác màu lam thâm thúy hung tàn, độc ác, lạnh như băng.
Làm gì vậy? Muốn cắn nàng? Trái tim sắp ngừng đập lại bắt đầu điên cuồng đập mạnh, nàng tập trung tất cả khí lực còn lại hung ác mà trừng lại cặp mắt tam giác kia. Lão tử đã suy bại đến cái hoàn cảnh thê thảm này, cái gì gọi là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc - vua cũng thua thằng liều, đằng nào cũng không sống được, cớ gì trước khi chết lại còn sợ một con chó.
Đầu ngao màu bạc hơi lắc lắc, một cái lưỡi đỏ tươi vươn ra, liếm lên khuôn mặt dơ bẩn lạ kỳ của nàng, liếm từ cằm lên đến trán. Cho dù cách một tầng máu bẩn thật dày, cũng vẫn có thể cảm nhận được thật rõ đầu lưỡi thô ráp ấm áp kia.
La Chu cứng ngắc, không phải chưa từng bị thú cưng liếm qua, nhưng cho tới bay giờ cũng chưa từng bị ngao khuyển hung mãnh khủng bố đến có thể ăn thịt người lại không phải thú nuôi nhà mình liếm qua.
Sau khi liếm xong, đầu ngao lại dúc vào trên bộ ngực cao ngất của nàng, rồi cọ cọ trên vật mềm mại một lúc, có chút thích ý mà nheo mắt lại.
La Chu hóa đá, đây là . . . . . . Một con sắc ngao sao? !
Hành động của cả người lẫn ngao dưới đài đều được hai nam nhân thu vào trong mắt, thần sắc hai người đều lộ ra một tia kinh ngạc hiếm có.
"Thật đúng là Ngân Nghê chọn nàng hầu hạ?" Tán Bố Trác Đốn hơi hạ mi.
"Hẳn là như vậy." Thích Già Thát Tu nhắm lại mắt, khóe môi hơi nhếch lên. Vận khí của nữ nhân bẩn này cũng không tồi, Ngân Nghê là ngao khuyển nghìn con mới có một, rất được Vương sủng ái.
Tán Bố Trác Đốn ngắm nghía con dao ngắn mà Thích Già Thát Tu đưa lên, đem các loại dụng cụ trong chuôi dao lôi ra, ngón tay màu đồng mơn trớn vết máu khô lại trên thân dao, ánh mắt dần tối lại: "Liệt, nữ nô kia dùng con dao nhỏ này giết chết ngao khuyển?"
"Dạ phải"
"Thưởng cho ngươi." Hắn tùy ý ném con dao đi.
"Hạ thần tạ ơn Vương ban thưởng." Thích Già Thát Tu chuẩn xác bắt được con dao, vội vàng hành lễ tạ ơn.
"Ha ha, bắt đầu trò chơi kế tiếp đi." Tán Bố Trác Đốn xoa bóp mười ngón tay, phát ra một chuỗi răng rắc giòn tai. Nhàn nhã đứng lên khỏi tháp y, bước thong thả tới phía trước đài, tầm mắt quan sát các nữ nô dưới đài trở nên cổ quái lại dữ tợn.
Danh sách chương