Cổ Cách Vương, con của thiên thần, người đứng đầu của vương triều Cổ Cách, mặc dù chỉ nhìn từ xa, cũng có thể cảm nhận được sâu sắc khí chất vương giả cùng sự uy nghiêm, lãnh khốc dữ dội của hắn. Chỉ cần tới gần thêm một chút, loại sợ hãi này sẽ làm cho người ta cảm thấy từng tế bào trong cơ thể đều muốn hét lên, chỉ muốn cúi đầu nằm run rẩy dưới đất. A Lan Ni Mã rút cục đã ăn bao nhiêu gan báo, cư nhiên muốn báo thù với kẻ vương giả đứng đầu bao trùm chúng sinh khủng bố như vậy? ! "Ngươi. . . . . . Thực sự có thể sẽ chết." La Chu yên lặng giây lát, nhẹ nhàng chỉ rõ.

"Ta không sợ." A Lan Ni Mã đưa mắt, cười trả lời, "Ta sẽ không bỏ qua cơ hội báo thù vất vả lắm mới có được này, ta sẽ dốc toàn lực cắm dao vào trái tim của Cổ Cách Vương, làm cho linh hồn cha ta chết thảm được an lòng nơi chín suối." (Bạn A Lan này nghĩ mình là siêu nhân sao đòi giết anh ấy @.@) Dưới ánh sáng mờ nhạt khuôn mặt nàng phát ra ánh sáng tựa như ngọc bích, cả người như có vầng hào quang tỏa ra bốn phía, lại giống như một dóa hướng dương vàng óng ánh, ấm áp, xinh đẹp vô cùng.

La Chu cười thầm trong lòng, cũng không biết có nên nói lời kính nể với cô gái không biết sợ chết là gì này không, hay là nên phỉ nhổ nàng vì đã coi thường mạng sống. Mím môi một hồi, ánh mắt nàng nhìn xuyên qua khe hở tấm mành, dừng lại ở một vạch mà bạc phía bên ngoài, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo, nhỏ giọng nói: "Vậy ngươi còn cần chúng ta làm gì?"

"La Chu a tỷ thật sự là một nữ nhân thông minh." Ánh mắt A Lan Ni mã lộ vẻ tán thưởng, ngón tay cuộn lấy sợi tóc, nghiêng đầu cười khanh khách nhìn các nàng, "Ta hi vọng Mai Đóa có thể hỗ trợ ta tiếp cận Cổ Cách Vương, La Chu a tỷ cùng Trác Mã có thể ngăn chạn hai đầu báo tuyết cùng ngao khuyển của Cổ Cách Vương trong khi ta đang ám sát hắn.

Ý nghĩ báo thù đã được sinh ra ngay ngày đầu tiên khi bước vào trong cung trở thành cung nô hầu hạ trong đông cung. Nghe các cung nô khác nói Cổ Cách Vương cực kỳ yêu thích báo tuyết cùng ngao khuyển, cho phép chúng nó nằm ngủ ở trong phòng mình. Nếu thật sự là như vậy, nàng nếu có thể qua mặt các thị vệ, cũng rất có thể sẽ thất bại dưới móng vuốt của mấy đầu súc sinh hung mãnh này, điều này thật sự làm cho nàng lo âu rất nhiều. Nhưng sáng nay ở phòng bếp nhìn thấy mấy đầu súc sinh này đối xử với La Chu cùng Cách Tang Trác Mã vô cùng thân thiết, trong lòng nàng liền dâng lên một chút hi vọng.

Nô phòng trải qua một hồi yên lặng. Qua một lúc lâu, Khúc Trân Mai Đóa càm tay A Lan Ni Mã, trịnh trọng mà kiên định hứa hẹn: "Mạng của ta là do A Lan tỷ cứu, A Lan tỷ cần ta làm gì, ta liền làm cái đó, ta nguyện ý vì A Lan tỷ mà hi sinh tính mạng này."

"Mai đóa, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi." A Lan Ni Mã nức nở nói, nước mắt bắt đầu trào ra nơi khóe mắt.

"La Chu a tỷ. . . . . ." Cách Tang Trác Mã chuyển hướng qua La Chu, ngập ngừng gọi, trong mắt lộ ra vài phần khẩn cầu.

Ánh mắt La Chu không gợn sóng liếc qua Cách Tang Trác Mã, nhìn thẳng A Lan Ni Mã, hờ hững nói, "A Lan Ni Mã, ta cùng Trác Mã không có khả năng hứa hẹn gì với ngươi. Chúng chỉ là ngao nô địa vị thấp hèn, không phải chủ nhân thuần dưỡng của ngao khuyển cùng báo tuyết, tùy lúc cũng có thể chết dưới móng vuốt không nhân tính của mấy con súc sinh này, ngươi tốt nhất không nên ôm hi vọng quá lớn." Nàng nắm tay Trác Mã, nhanh chóng đứng lên, "Trác mã, chúng ta cần phải đi."

"La Chu a tỷ!"

Ba nữ dị khẩu đồng thanh (nói cùng một lúc) gọi, một người giữ lại cánh tay nàng, hai người khác kéo áo khoác nàng, ba đôi mắt xinh đẹp tràn đầy đau khổ cầu xin.

"La Chu A Tỷ, ta. . . . . . Ba huynh của ta. . . . . . Tất cả đều sống chết không rõ. . . . . ." Cách Tang Trác Mã giọng nói ấm ách chứa vài phần nức nở, khó khăn nói, "Ta. . . . . . Ta muốn trợ giúp cho A Lan Ni Mã."

La Chu ngẩn ra, tầm mắt đảo qua Cách Tang Trác Mã đang chực khóc, dừng lại ở đôi mắt kiên định mà liều lĩnh của A Lan Ni Mã. Nhìn hơn mười giây, bất đắc dĩ khuất phục mà thở dài: "Ta và các ngươi không giống nhau, ta sợ chết, cũng không muốn báo thù. Ta chỉ có thể nói. . . . . . Tận lực."

"Cám ơn La Chu A Tỷ."

A Lan Ni Mã không nén được nước mắt đang trào ra, Khúc Trân Mai Đóa cũng hướng chỗ nàng nói cám ơn, vì A Lan Nĩ Mã mà cảm thấy vui mừng.

"Không cần cảm tạ." La Chu lắc đầu, "Ta tuy rằng nói ta sẽ tận lực, nhưng có thể giúp nhiều hay ít, hay có thể giúp gì hay không, ta tuyệt không dám cam đoan." Nàng nâng tay vén lên tấm rèm, xoay người rời khỏi nô phòng.

Cách Tang Trác Mã nhìn A Lan Ni Mã hai mắt run rẩy đẫm lệ, dậm chân một cái, bỏ lại một câu: "A Lan Ni Mã, ta sẽ cố hết sức hỗ trợ." Nói xong, liền vội vàng vén rèm đuổi theo La Chu.

Lặng yên theo đuôi được mấy chục bước, Cách Tang Trác Mã đột nhiên đi thật nhanh, túm lấy cánh tay La Chu, khóc nói: "La Chu a tỷ, thực xin lỗi, ta. . . . . . Ta vừa rồi đã làm ngươi khó xử." Nàng biết tính tình La Chu a tỷ lạnh lẽo ích kỷ, hiểu được quan hệ của nàng với A Lan Ni Mã không liên quan gì đến La Chu a tỷ. Chính là. . . . . . Chính là cừu hận của A Lan Ni Mã làm cho nàng nghĩ tới ba huynh nhà mình, nàng. . . . . . Nàng không có cách nào làm phai nhạt nó đi giống La Chu a tỷ.

Bước chân La Chu hơi chậm lại, ngược lại kéo tay nàng tiếp tục đi, nghiêng đầu cười với nàng: "Không, Trác Mã, đừng khổ sở, ngươi cũng không làm ta khó xử gì. Tục ngữ nói giúp đỡ là gốc rễ của sự hạnh phúc, nhưng dưới điều kiện nó không nguy hiểm đến tính mạng, kỳ thật ta cũng rất nguyện ý trợ giúp A Lan Ni Mã."

"Thật sự?" Đôi mắt khổ sở u ám hơi hơi sáng lên.

"Gạt người là con chó nhỏ." La Chu búng cái mũi nàng, nháy nháy mắt.

"La Chu a tỷ, ngươi là nữ nhân thiện lương nhất." Cách Tang Trác Mã cuối cùng trút bỏ được gánh nặng, nhẹ nhàng hoan hô một tiếng, gắt gao tựa vào người nàng, trên mặt thoảng qua một nét khó hiểu.

"Quá khen." La Chu xờ lên đầu Ngân Nghê, không nói gì mà chỉ im lặng mỉm cười.

Nàng vẫn nhớ rõ câu nói mà mãnh thú Thích Già Thát Tu đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần "Ngàn vạn lần không nên có ý nghĩ leo lên giường của Vương". Hiện giờ kết hợp với tin tức trong đông cung mà A Lan Ni Mã tiết lộ, đã có thể kết luận Cổ Cách Vương chẳng những là kẻ cầm thú hung tàn thị sát, lại có sở thích hành hạ nữ nhân thật biến thái.

A Lan Ni Mã, nàng đã khuyển rồi, nhưng nữ nhân này vẫn bướng bỉnh lựa chọn dùng thân thể cùng tính mạng để báo thù. Nàng ta không sợ chết, nhưng mà nàng sợ. Khảo sát di tích hiện đại được biết, đông cung có một đường bí mật nối thẳng ra ngoại thành. Cái nàng cần chính là tĩnh tâm chờ đợi cho đến lúc phát hiện ra cửa con đường bí mật trong đông cung, rồi tìm thời cơ dẫn Cách Tang Trác Mã chạy trốn.

Đáp ứng tận lực, không phải là do bị ba nữ nhân kia khẩn cầu làm mủi lòng, cũng không phải lương tâm của nàng trỗi dậy, mà chỉ là nàng đột nhiên nghĩ đến, ám sát thất bại, người chết cũng không phải nàng, chỉ cần cẩn thận một chút, tánh mạng của nàng sẽ không bị liên lụy. Mà nếu ám sát thành công, đến lúc đó Vương cung rung chuyển, lòng người lo sợ bất an, cơ hội chạy trốn của nàng sẽ rất lớn.

Nếu A Lan Ni Mã dũng cảm không sợ chết, như vậy nàng cũng không ngại đáp ứng, nếu có thể giúp nàng tiếp cận cầm thú Vương. Như vậy mới có thể tạo cơ hội cho mình chạy trốn, lại cũng an ủi được tâm địa thiện lương của Cách Tang Trác Mã, nhất cử lưỡng tiện, cớ sao lại không làm? Nhưng cuối cùng giúp được đến đâu, liền tùy tình huống rồi quyết định. Người lúc nào cũng tính toán lợi dụng người khác như nàng mà lại là người có tâm tính lương thiện sao? La Chu nắm tay Cách Tang Trác Mã chậm rãi đi trong con đường hẹp, không cười nổi một nụ cười tự giễu.

Cuộc đời này, người mà nàng cần phải bảo vệ chỉ có một, đó là Cách Tang Trác Mã. Người khác, bất kể là già trẻ, nếu ảnh hưởng đến tánh mạng nàng, cho dù bị lăng trì ngay trước mặt nàng, nàng cũng sẽ không giúp đỡ dù chỉ một đầu ngón tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện