"La Chu a tỷ, van xin ngươi mau uống một chút đi, bằng không ngươi sẽ chết đó. . . . . .Ô ô. . . . . . Sẽ chết đó." Cách Tang Trác Mã vẫn ở bên cạnh chăm sóc La Chu, chỉ có thể nhìn nàng phun ra toàn bộ chén thuốc, nước mắt rốt cuộc không kìm nén được mà tuôn ra.
Sau khi La Chu a tỷ bị cung nô đưa về phòng, đã qua một ngày một đêm, nàng cũng đã sốt mà hôn mê một ngày hai đêm. Tuy rằng Vương mở lòng từ bi, phái thầy thuốc chuyên chúc trong Vương cung đến khám và chữa bệnh, cũng hạ lệnh nấu thuốc mang đến. Nhưng khi nước thuốc được rót vào miệng La Chu a tỷ, liền theo khóe miệng chảy toàn bộ ra ngoài, có làm gì cũng không vào được trong bụng nàng, làm cho bệnh tình không thể chuyển biến tốt nổi. Trán vẫn y như cũ, nóng đến bỏng tay, môi vì khô nóng đã nứt ra đến chảy máu, tạo thành một lớp vẩy khô thật dày. Mỗi khi nghe được La Chu a tỷ mơ hồ rên rỉ, tâm của nàng lại giống như bị dao cắt.
"Sống. . . . . . Sống sót." La Chu a tỷ vẫn rên rỉ như vậy, chỉ là ──
La Chu a tỷ, ngươi có biết ngươi hiện tại đang bị bệnh không! Bị bệnh đó! Nếu muốn sống sót nhất định phải uống thuốc nha! Uống thuốc a! Van xin ngươi nuốt nước thuốc xuống đi mà được không? Uống hết đi được không? Nước mắt nàng rơi xuống như mưa, cổ họng nghẹn ngào, thật sự muốn nắm lấy vai La Chu a tỷ mà gào to với nàng.
Tất cả là tại nàng, muốn trách cũng nên trách nàng, nếu nàng không ngất đi, La Chu a tỷ cũng sẽ không bị Vương bắt tới tẩm cung ngủ một mình. Nếu không phải ngủ một mình, tỷ ấy cũng sẽ không bị nhiễm lạnh ban đêm mà bị cảm.
Đều là lỗi của nàng! Đều là lỗi của nàng! Tất cả lỗi đều tại nàng!
Cách Tang Trác Mã cắn môi dưới tự trách, tay lại run rẩy rót một chén thuốc khác, nhẹ nhàng mở miệng La Chu ra, thật cẩn thận đưa thuốc rót vào miệng nàng.
Chỉ thấy đầu lưỡi La Chu hơi hơi mấp máy, nước thuốc chảy vòng trong miệng nàng một lúc, liền theo khóe miệng chảy ra ngoài, thấm ướt thảm nỉ bên dưới.
"Hu ── hu hu ──" Cách Tang Trác Mã cuối cùng không nhịn được nữa mà khóc rống lên, "La Chu a tỷ, hu hu, không cần! Không cần chết! Hu Hu ──"
"Ồn áo muốn chết." Một giọng nói mang theo vài phần hắc ám lỗ mãng đột nhiên vang lên cắt đứt tiếng khóc thảm thiết của Cách Tang Trác Mã, trong giọng nói có mang theo chút không kiên nhẫn, trong sự không kiên nhẫn lại có chút hài hước, "Chăm sóc người bệnh giống như ngươi, không chết cũng muốn chết."
Bên cạnh khung cửa hẹp của ngao phòng, có một người đàn ông cao lớn dũng mãnh dựa vào. Hắn mặc một thân áo khoác màu chàm, viền quần áo lụa bên trong được thêu chữ Vạn bằng sợi màu bạc và màu xanh, áo khoác bên ngoài thì dùng sợi tơ màu đen cùng màu bạc thêu thành hoa văn hình mau cùng sư hổ, vạt áo cùng ống tay áo được viền vào lông rái cá quý báu. Thắt lưng da buộc ngang hông được khảm các loại bảo thạch quý giá, đôi giày da màu đen ôm sát cao tới ống chân.
Người đàn ông này mang một đầu tóc đen rối dài tới vai, trên trán buộc một sợi dây được bện bằng gân trâu. Cánh tay phải chống xuống khung cửa, chân trái tao nhã gác qua bên chân phải. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ xuyên tới khuôn mặt tục tằng tàn nịnh đầy oai hùng của hắn, đôi mắt sâu hẹp dài tựa hồ nhuộm đầy sắc sớm mang theo ráng vàng của ánh mặt trời cùng hơi lạnh của gió tuyết, nó đã bớt đi sát khí tanh máu tàn ác ngày trước, hơi lạnh đã trở nên yếu ớt, thay vào đó là một chút hơi ấm. Đôi môi hé mở lộ ra một đường vòng cung sáng trắng, nổi bật trên làn da ngăm đen, nhưng nụ cười bên môi lại có chút lôi cuốn kích động người khác. Trong không gian tranh tối tranh sáng, toàn thân người đàn ông này đều lộ ra khí chất thần bí sạch sẽ lại cao quý.
Người đang ông này chẳng phải là. . . . . . Là đội trưởng đội hắc kỵ Vương gia Liệt Thích Già Thát Tu hay sao? !
Cách Tang Trác Mã không dám tin mà dụi dụi mắt, lau đi lớp sương mù trong mắt rồi nhìn lại. Không sai, người này hoàn toàn bất đồng với kẻ mà mình quen biết trước đây, người đàn ông này thật sự là Thích Già Thát Tu.
"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Nàng nghẹn họng trân trối nhìn Thích Già Thát Tu nửa ngày, trong đầu bỗng trống rỗng, mãi mới nói nổi một chữ, vẻ mặt tràn đầy mờ mịt thất thố.
"Ngày hôm qua ta nghe nói Heo bị bệnh, hôm nay đặt biệt tranh thủ lúc sáng sớm, bớt chút thời gian tới xem nàng. Dù nói thế nào, nàng cũng là nô lệ mà đích thân ta in xuống nô ấn." Thích Già Thát Tu cười, giải thích. Chân dài bước từng bước thong thả tiến vào ngao phòng.
Bốn con ngao khuyển hung hãn đang canh giữ trong ngao phòng chẳng những không có quay qua cắn hắn, mà ngược lại, cúi nửa thân trên, vẫy đuôi, tạo ra tư thế thần phục.
"Đừng. . . . . . Đừng lại gần đây!"
Nhìn người đàn ông càng ngày càng tới gần, Cách Tang Trác Mã vừa vội lại vừa sợ, dưới tình thế cấp bách nàng quay mạnh người, mở ra hai tay che trước người La Chu giống như gà mẹ đang che chở gà con, ngăn cản Thích Già Thát Tu tới gần.
Hình ảnh tên đàn ông cầm thú này chà đạp phụ nữ, khinh bạc La Chu a tỷ, còn tàn nhẫn đá nàng ra ngoài đang hiện lên vô cùng rõ. Đối lập với vẻ hung bạo man dại cùng hiếu sát tanh máu trước đây, người trước mắt này toàn thân đều tỏa ra sự sang trọng thánh khiết, nụ cười của hắn vô cùng ấm áp nhân từ lại có vẻ toát ra sự quỷ dị làm cho lòng người thêm hoảng sợ.
"Không lại gần, làm sao ta có thể xem xét bệnh tình của Heo?" Thích Già Thát Tu nhìn xuống nàng từ trên cao, đôi mắt hẹp dài đầy thâm thúy thản nhiên lộ ra một nụ cười trào phúng, "Ngao nô, toàn thân ngươi đều phát run, thức thời thì nên tránh ra đi. Ta hôm nay tâm tình rất tốt, không muốn giết nô lệ." Hắn hơi hơi cúi người, dễ dàng xách lên Cách Tang Trác Mã trước mặt, tiện tay vứt ra phía sau.
Cách Tang Trác Mã nhanh chóng trở mình lại từ dưới mặt đất, bất chấp đau đớn trên thân thể, bò lại phía Thích Già Thát Tu, vì sợ hãi cùng lo lắng mà quát to: "Không nên đụng La ──"
Lời nói đột nhiên bị ánh mắt hung thần của Thích Già Thát Tu cắt đứt. Nàng ngồi phịch xuống đất, kinh hãi co rúm lại nhìn Thích Già Thát Tu, thân hình run lên không ngừng lại được. Người đàn ông đáng sợ này chỉ một cái quay đầu đã trở nên đáng sợ như vậy, từ nhân từ biến thành tàn ác.
Thích Già Thát Tu vừa lòng với ánh mắt của Cách Tang Trác Mã, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, rồi mới quay đầu ngồi xuống xem xét La Chu. Ánh mắt dừng lại trên cái trán vì sao sốt cao mà trở nên đỏ bừng, một tia sáng khác lạ thoáng qua trong đáy mắt, khóe môi hắn nhếch lên một cái đồng tình, lại giống như có chút gì đó châm chọc, "Chậc chậc, thật sự là một ngao nô đáng thương, đều sốt thành như vậy, cư nhiên còn không có giường để nằm." Hắn tỏ ra ghét bỏ nhón lên miếng đệm nỉ đã tiếp nhận toàn bộ chỗ nước trớ ra của La Chu, lắc đầu thở dài rồi nói, "Thứ này quá thô ráp, làm cho cằm Heo cũng đỏ hết cả rồi." Tay lấy chiếc khăn lụa trắng mềm mại trong túi ra, ôn nhu lau nước thuốc màu nâu tràn ra bên khóe miệng La Chu, lơ đãng hỏi: "Heo hôn mê bao lâu rồi?"
Cách Tang Trác Mã sửng sốt, thân thể đột nhiên ngừng run rẩy. Giây lát sau, nàng thật cẩn thận di chuyển ra phía sau hắn, kinh hãi nhìn liếc hắn một cái. Thấy hắn nhìn La Chu a tỷ vẻ mặt có vẻ thản nhiên, kì thực lại rất chuyên chú, trong lòng không khỏi dâng lên một chút hy vọng. Có lẽ. . . . . . Có lẽ người đàn ông này thực sự có chút thích La Chu a tỷ? Ý nghĩ sẽ bị đối xử tàn nhẫn bỗng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, ý niệm sống lại được thay thế vào đó, nàng vội vàng nhẹ giọng đáp: "Tính cho đến lúc Liệt đại nhân đến đây, đã được một ngày hai đêm rồi."
Một ngày hai đêm?
Thích Già Thát Tu nhíu khẽ mi, bàn tay lớn đặt lên trán La Chu, lòng bàn tay nhất thời cảm thấy nóng vô cùng. Bàn tay men theo trán đi xuống dưới, chậm rãi mơn trớn hai má đỏ hồng, lòng ngón tay ấn lên đôi môi vì khô nóng mà nứt nẻ, mày không khỏi nhíu lại càng chặt. Pháp Vương hôm qua mới vừa dặn dò phải bảo vệ tánh mạng hai ngao nô, không nghĩ tới ban đêm mới từ Thác Lâm Tự trở về, lại nghe được tin ngao nô thú vị này bị bệnh.
Theo lời Pháp Vương nói, trong hai ngao nô này có một người là tế phẩm trân trân quý hiếm thấy nhất. Có nàng, hắn có thể tiến hành lễ Quán Đỉnh cuối cùng, có thể đạt được thành tựu mới trong tu luyện Mật Tông. Dựa trên trực giác, hắn lập tức loại trừ ngao nô bộ dạng xinh đẹp nhưng lại không phải là xử nữ kia. Chỉ là, hắn tính toán luẩn quẩn trong lòng mãi, nhưng đến cuối cùng cũng không đem những gì mình hoài nghi bẩm báo cho Pháp Vương.
Hắn cũng không phản bội Pháp Vương, lòng trung thành của hắn với Pháp Vương vẫn trước sau như một. Chỉ là Pháp Vương không hỏi hắn cặn kẽ, hắn cũng không chủ động bẩm báo mà thôi.
Đạt đến lễ Quán Đỉnh cuối cùng là một trong những tâm nguyện lớn nhất của người tu luyện Mật Tông. Khi mới biết được có thể tiến hành Quán Đỉnh, hắn thật sự vui mừng cùng kích động. Nhưng không hiểu vì sao khi biết được tế phẩm Quán Đỉnh là ngao nô thú vị kia, sự kích động nóng lòng trong hắn lại biến mất, thay vào đó lại là sự vui mừng khác thường với lúc trước.
Từ nhỏ đến lớn, Quán Đỉnh hơn mười lần, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nảy sinh hứng thú đối với tế phẩm Quán Đỉnh, mơ hồ cảm thấy được vận mệnh cuộc đời cùng tu hành Mật Tông của chính mình mà chiếm được loại tế phẩm này thật sự sung sướng viên mãn.
Hắn không vội, nếu y theo lời nói của Pháp Vương, không lâu sau tế phẩm trân quý hiếm thấy này sẽ được chủ động hiến cống. Cho nên hiện tại, hắn sẽ đem chú Heo này nuôi cho thật béo. Chẹp, mặc dù trước mặt Vương, nuôi con Heo này có chút khó khăn, cũng có chút phiền toái, nhưng cho tới bây giờ hắn luôn là người đàn ông không sợ khó khăn, lại ưa thích phiền toái.
Sau khi La Chu a tỷ bị cung nô đưa về phòng, đã qua một ngày một đêm, nàng cũng đã sốt mà hôn mê một ngày hai đêm. Tuy rằng Vương mở lòng từ bi, phái thầy thuốc chuyên chúc trong Vương cung đến khám và chữa bệnh, cũng hạ lệnh nấu thuốc mang đến. Nhưng khi nước thuốc được rót vào miệng La Chu a tỷ, liền theo khóe miệng chảy toàn bộ ra ngoài, có làm gì cũng không vào được trong bụng nàng, làm cho bệnh tình không thể chuyển biến tốt nổi. Trán vẫn y như cũ, nóng đến bỏng tay, môi vì khô nóng đã nứt ra đến chảy máu, tạo thành một lớp vẩy khô thật dày. Mỗi khi nghe được La Chu a tỷ mơ hồ rên rỉ, tâm của nàng lại giống như bị dao cắt.
"Sống. . . . . . Sống sót." La Chu a tỷ vẫn rên rỉ như vậy, chỉ là ──
La Chu a tỷ, ngươi có biết ngươi hiện tại đang bị bệnh không! Bị bệnh đó! Nếu muốn sống sót nhất định phải uống thuốc nha! Uống thuốc a! Van xin ngươi nuốt nước thuốc xuống đi mà được không? Uống hết đi được không? Nước mắt nàng rơi xuống như mưa, cổ họng nghẹn ngào, thật sự muốn nắm lấy vai La Chu a tỷ mà gào to với nàng.
Tất cả là tại nàng, muốn trách cũng nên trách nàng, nếu nàng không ngất đi, La Chu a tỷ cũng sẽ không bị Vương bắt tới tẩm cung ngủ một mình. Nếu không phải ngủ một mình, tỷ ấy cũng sẽ không bị nhiễm lạnh ban đêm mà bị cảm.
Đều là lỗi của nàng! Đều là lỗi của nàng! Tất cả lỗi đều tại nàng!
Cách Tang Trác Mã cắn môi dưới tự trách, tay lại run rẩy rót một chén thuốc khác, nhẹ nhàng mở miệng La Chu ra, thật cẩn thận đưa thuốc rót vào miệng nàng.
Chỉ thấy đầu lưỡi La Chu hơi hơi mấp máy, nước thuốc chảy vòng trong miệng nàng một lúc, liền theo khóe miệng chảy ra ngoài, thấm ướt thảm nỉ bên dưới.
"Hu ── hu hu ──" Cách Tang Trác Mã cuối cùng không nhịn được nữa mà khóc rống lên, "La Chu a tỷ, hu hu, không cần! Không cần chết! Hu Hu ──"
"Ồn áo muốn chết." Một giọng nói mang theo vài phần hắc ám lỗ mãng đột nhiên vang lên cắt đứt tiếng khóc thảm thiết của Cách Tang Trác Mã, trong giọng nói có mang theo chút không kiên nhẫn, trong sự không kiên nhẫn lại có chút hài hước, "Chăm sóc người bệnh giống như ngươi, không chết cũng muốn chết."
Bên cạnh khung cửa hẹp của ngao phòng, có một người đàn ông cao lớn dũng mãnh dựa vào. Hắn mặc một thân áo khoác màu chàm, viền quần áo lụa bên trong được thêu chữ Vạn bằng sợi màu bạc và màu xanh, áo khoác bên ngoài thì dùng sợi tơ màu đen cùng màu bạc thêu thành hoa văn hình mau cùng sư hổ, vạt áo cùng ống tay áo được viền vào lông rái cá quý báu. Thắt lưng da buộc ngang hông được khảm các loại bảo thạch quý giá, đôi giày da màu đen ôm sát cao tới ống chân.
Người đàn ông này mang một đầu tóc đen rối dài tới vai, trên trán buộc một sợi dây được bện bằng gân trâu. Cánh tay phải chống xuống khung cửa, chân trái tao nhã gác qua bên chân phải. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ xuyên tới khuôn mặt tục tằng tàn nịnh đầy oai hùng của hắn, đôi mắt sâu hẹp dài tựa hồ nhuộm đầy sắc sớm mang theo ráng vàng của ánh mặt trời cùng hơi lạnh của gió tuyết, nó đã bớt đi sát khí tanh máu tàn ác ngày trước, hơi lạnh đã trở nên yếu ớt, thay vào đó là một chút hơi ấm. Đôi môi hé mở lộ ra một đường vòng cung sáng trắng, nổi bật trên làn da ngăm đen, nhưng nụ cười bên môi lại có chút lôi cuốn kích động người khác. Trong không gian tranh tối tranh sáng, toàn thân người đàn ông này đều lộ ra khí chất thần bí sạch sẽ lại cao quý.
Người đang ông này chẳng phải là. . . . . . Là đội trưởng đội hắc kỵ Vương gia Liệt Thích Già Thát Tu hay sao? !
Cách Tang Trác Mã không dám tin mà dụi dụi mắt, lau đi lớp sương mù trong mắt rồi nhìn lại. Không sai, người này hoàn toàn bất đồng với kẻ mà mình quen biết trước đây, người đàn ông này thật sự là Thích Già Thát Tu.
"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Nàng nghẹn họng trân trối nhìn Thích Già Thát Tu nửa ngày, trong đầu bỗng trống rỗng, mãi mới nói nổi một chữ, vẻ mặt tràn đầy mờ mịt thất thố.
"Ngày hôm qua ta nghe nói Heo bị bệnh, hôm nay đặt biệt tranh thủ lúc sáng sớm, bớt chút thời gian tới xem nàng. Dù nói thế nào, nàng cũng là nô lệ mà đích thân ta in xuống nô ấn." Thích Già Thát Tu cười, giải thích. Chân dài bước từng bước thong thả tiến vào ngao phòng.
Bốn con ngao khuyển hung hãn đang canh giữ trong ngao phòng chẳng những không có quay qua cắn hắn, mà ngược lại, cúi nửa thân trên, vẫy đuôi, tạo ra tư thế thần phục.
"Đừng. . . . . . Đừng lại gần đây!"
Nhìn người đàn ông càng ngày càng tới gần, Cách Tang Trác Mã vừa vội lại vừa sợ, dưới tình thế cấp bách nàng quay mạnh người, mở ra hai tay che trước người La Chu giống như gà mẹ đang che chở gà con, ngăn cản Thích Già Thát Tu tới gần.
Hình ảnh tên đàn ông cầm thú này chà đạp phụ nữ, khinh bạc La Chu a tỷ, còn tàn nhẫn đá nàng ra ngoài đang hiện lên vô cùng rõ. Đối lập với vẻ hung bạo man dại cùng hiếu sát tanh máu trước đây, người trước mắt này toàn thân đều tỏa ra sự sang trọng thánh khiết, nụ cười của hắn vô cùng ấm áp nhân từ lại có vẻ toát ra sự quỷ dị làm cho lòng người thêm hoảng sợ.
"Không lại gần, làm sao ta có thể xem xét bệnh tình của Heo?" Thích Già Thát Tu nhìn xuống nàng từ trên cao, đôi mắt hẹp dài đầy thâm thúy thản nhiên lộ ra một nụ cười trào phúng, "Ngao nô, toàn thân ngươi đều phát run, thức thời thì nên tránh ra đi. Ta hôm nay tâm tình rất tốt, không muốn giết nô lệ." Hắn hơi hơi cúi người, dễ dàng xách lên Cách Tang Trác Mã trước mặt, tiện tay vứt ra phía sau.
Cách Tang Trác Mã nhanh chóng trở mình lại từ dưới mặt đất, bất chấp đau đớn trên thân thể, bò lại phía Thích Già Thát Tu, vì sợ hãi cùng lo lắng mà quát to: "Không nên đụng La ──"
Lời nói đột nhiên bị ánh mắt hung thần của Thích Già Thát Tu cắt đứt. Nàng ngồi phịch xuống đất, kinh hãi co rúm lại nhìn Thích Già Thát Tu, thân hình run lên không ngừng lại được. Người đàn ông đáng sợ này chỉ một cái quay đầu đã trở nên đáng sợ như vậy, từ nhân từ biến thành tàn ác.
Thích Già Thát Tu vừa lòng với ánh mắt của Cách Tang Trác Mã, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, rồi mới quay đầu ngồi xuống xem xét La Chu. Ánh mắt dừng lại trên cái trán vì sao sốt cao mà trở nên đỏ bừng, một tia sáng khác lạ thoáng qua trong đáy mắt, khóe môi hắn nhếch lên một cái đồng tình, lại giống như có chút gì đó châm chọc, "Chậc chậc, thật sự là một ngao nô đáng thương, đều sốt thành như vậy, cư nhiên còn không có giường để nằm." Hắn tỏ ra ghét bỏ nhón lên miếng đệm nỉ đã tiếp nhận toàn bộ chỗ nước trớ ra của La Chu, lắc đầu thở dài rồi nói, "Thứ này quá thô ráp, làm cho cằm Heo cũng đỏ hết cả rồi." Tay lấy chiếc khăn lụa trắng mềm mại trong túi ra, ôn nhu lau nước thuốc màu nâu tràn ra bên khóe miệng La Chu, lơ đãng hỏi: "Heo hôn mê bao lâu rồi?"
Cách Tang Trác Mã sửng sốt, thân thể đột nhiên ngừng run rẩy. Giây lát sau, nàng thật cẩn thận di chuyển ra phía sau hắn, kinh hãi nhìn liếc hắn một cái. Thấy hắn nhìn La Chu a tỷ vẻ mặt có vẻ thản nhiên, kì thực lại rất chuyên chú, trong lòng không khỏi dâng lên một chút hy vọng. Có lẽ. . . . . . Có lẽ người đàn ông này thực sự có chút thích La Chu a tỷ? Ý nghĩ sẽ bị đối xử tàn nhẫn bỗng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, ý niệm sống lại được thay thế vào đó, nàng vội vàng nhẹ giọng đáp: "Tính cho đến lúc Liệt đại nhân đến đây, đã được một ngày hai đêm rồi."
Một ngày hai đêm?
Thích Già Thát Tu nhíu khẽ mi, bàn tay lớn đặt lên trán La Chu, lòng bàn tay nhất thời cảm thấy nóng vô cùng. Bàn tay men theo trán đi xuống dưới, chậm rãi mơn trớn hai má đỏ hồng, lòng ngón tay ấn lên đôi môi vì khô nóng mà nứt nẻ, mày không khỏi nhíu lại càng chặt. Pháp Vương hôm qua mới vừa dặn dò phải bảo vệ tánh mạng hai ngao nô, không nghĩ tới ban đêm mới từ Thác Lâm Tự trở về, lại nghe được tin ngao nô thú vị này bị bệnh.
Theo lời Pháp Vương nói, trong hai ngao nô này có một người là tế phẩm trân trân quý hiếm thấy nhất. Có nàng, hắn có thể tiến hành lễ Quán Đỉnh cuối cùng, có thể đạt được thành tựu mới trong tu luyện Mật Tông. Dựa trên trực giác, hắn lập tức loại trừ ngao nô bộ dạng xinh đẹp nhưng lại không phải là xử nữ kia. Chỉ là, hắn tính toán luẩn quẩn trong lòng mãi, nhưng đến cuối cùng cũng không đem những gì mình hoài nghi bẩm báo cho Pháp Vương.
Hắn cũng không phản bội Pháp Vương, lòng trung thành của hắn với Pháp Vương vẫn trước sau như một. Chỉ là Pháp Vương không hỏi hắn cặn kẽ, hắn cũng không chủ động bẩm báo mà thôi.
Đạt đến lễ Quán Đỉnh cuối cùng là một trong những tâm nguyện lớn nhất của người tu luyện Mật Tông. Khi mới biết được có thể tiến hành Quán Đỉnh, hắn thật sự vui mừng cùng kích động. Nhưng không hiểu vì sao khi biết được tế phẩm Quán Đỉnh là ngao nô thú vị kia, sự kích động nóng lòng trong hắn lại biến mất, thay vào đó lại là sự vui mừng khác thường với lúc trước.
Từ nhỏ đến lớn, Quán Đỉnh hơn mười lần, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nảy sinh hứng thú đối với tế phẩm Quán Đỉnh, mơ hồ cảm thấy được vận mệnh cuộc đời cùng tu hành Mật Tông của chính mình mà chiếm được loại tế phẩm này thật sự sung sướng viên mãn.
Hắn không vội, nếu y theo lời nói của Pháp Vương, không lâu sau tế phẩm trân quý hiếm thấy này sẽ được chủ động hiến cống. Cho nên hiện tại, hắn sẽ đem chú Heo này nuôi cho thật béo. Chẹp, mặc dù trước mặt Vương, nuôi con Heo này có chút khó khăn, cũng có chút phiền toái, nhưng cho tới bây giờ hắn luôn là người đàn ông không sợ khó khăn, lại ưa thích phiền toái.
Danh sách chương