Đã chứng thật được suy đoán của mình, Lucas trên mặt không có nụ cười khi xưa, chỉ có sương lạnh giá rét một đôi mắt đỏ nhạt.
Trong lòng cậu lúc này, một ít mặt hắc ám đang gào thét điên cuồng.
Ngươi đã đoán ra được trước kết quả, nhưng chỉ là ngươi không thể tin được lại là kẻ đó mà thôi.
Từ đầu đã là sai lầm, nhưng ngươi lại không ra tay. Ngươi xứng đáng được gọi là con rối sư sao? Đến cả con rối do mình tạo ra, cũng phản bội ngươi. Thật đáng xấu hổ, con rối sư bị chính con rối mình phản bội lại.
Ha ha ha ha ~!!!
Ngươi...sao không...hủy diệt hết thảy bọn chúng? Ngươi rõ ràng...có thể hủy diệt chúng...nhưng ngươi lại không làm điều đó.
Ngươi quá mềm yếu rồi, Lucas ạ.
Mở miệng cười khẽ ra, nụ cười bất đắc dĩ. Lucas biết, tâm ma của mình lại ra đến nữa, chỉ cần cho ‘nó’ cơ hội. Là ‘nó’ sẽ luôn tấn công phòng thủ tâm của cậu.
Nhưng hiện tại, Lucas chỉ lại cười nhạt.
Tâm ma của ta a, ngươi quá yếu.
Là con rối sư, ta là người trao linh hồn cho con rối, là người tạo ra huyết nhục cho chúng...nhưng...
Sống thế nào? Tính cách ra sao của những con rối ta tạo ra. Đều không thuộc quyền do ta định đoạt.
Sống thanh thản, sống để bảo vệ hay sống vì chém giết.
Ta đều sẽ chấp nhận cả, nếu con rối đi trên con đường hắc ám, thì ta sẽ lôi nó trở lại con đường đúng đắn.
Nếu con rối, linh hồn đã vặn vẹo không còn ý thức của nó nữa...thì chính tay ta sẽ...một lần nữa nấu lại nó...để nó không làm tổn thương một ai nữa cả.
Ta không quan tâm đến hậu quả, đôi tay ta làm ra sự sáng tạo...mỗi một con rối trên tay ta…
Là một phần linh hồn trong ta...mong chúng hạnh phúc.
Mà lại, tâm ma của ta.
Ngươi không hiểu con rối của ta bằng ta được, ta tin tưởng con rối của mình sẽ không làm mấy chuyện bẩn thỉu đó.
Trở về đi, ngươi không thắng được ta đâu.
Làm ra một con rối, không đơn giản là tay nghề hảo, hay vật liệu trân quí khó kiếm hay không.
Nó dựa trên linh cảm, Lucas ta làm ra con rối, nhưng đồng thời cũng làm ra một sự sống mới.
Nó tiêu tốn của ta, tình cảm tâm huyết và trái tim của một thợ làm con rối.
Ta tạo ra họ, bằng cả trái tim của mình. Họ không phải đồ vật hay món hàng thủ công mỹ nghệ tinh xảo. Ta thổi vào từng con rối, là một tâm hồn đẹp...cũng là lời chúc phúc của ta, cho một sinh mạng mới ra đời.
Là người tạo ra họ, ta có trách nhiệm bảo bọc họ, dạy dỗ bọn họ.
Tính cách, lối sống, trách nhiệm hay tình cảm. Đều là bọn họ tự mình hình thành nó, nuôi nấng nó.
Đó là con đường mà những con rối ta đã chọn lựa.
Ta chỉ việc tạo ra, rèn luyện họ, quan sát bọn họ và...nếu cần thiết...ta sẽ uốn nắn bọn họ.
Không để bọn họ sa ngã vào đêm tối bất tận.
Nếu con đường bọn họ chọn, sẽ hủy diệt bản thân họ.
Ta cũng sẽ chấp nhận nó.
Bởi vì, ta yêu bọn họ.
Và ta...tôn trọng sự lựa chọn của họ.
Tâm ma trong lòng Lucas, không cam lòng thét lên chói tai...tiếng thét dần dần yếu bớt.
Như một vai hề, nhảy nhót hăng say nhưng lại không có ý thức gì.
Một chút bọt nước cũng không có, chân chính là một vai hề nhảy nhót...tội nghiệp.
Ánh rạng đông sáng ngời, hắt lên sườn mặt của Lucas.
Ánh mặt trời xinh đẹp, phản chiếu trong mắt Lucas là màu vàng cam của sự ấm áp.
Cậu đứng lên, không nói lời từ biệt với bất kì ai trong tòa thành của Naraku.
Trên bàn là những món ăn nóng hổi mà cậu đã làm từ sớm, Lucas cười ấm áp quay lưng ra đi.
Cùng lúc đó, Lucas cũng không thấy được, trên trán cậu lúc này.
Một ngôi sao ngũ giác, đã hình thành hai cánh sáng lên màu vàng nhạt xinh đẹp.
Nó là ngôi sao trí tuệ của Solomon, mà Lucas đã có từ trước đó. Nhưng đến giờ mới thấy nó lại xuất hiện, có thể ngay từ đầu là trí tuệ của Solomon, nhưng nếu Lucas tự mình hoàn chỉnh nó. Thì có thể...nó sẽ là trí tuệ của chỉ riêng mình cậu, một kẻ tạo ra...sự khác biệt với các bậc hiền nhân khác.
Thổi hồn ra một vị thần thật sự...từ một con rối nhỏ.
Cánh đầu tiên, thể hiện dòng chảy của thế giới, là cậu lĩnh ngộ được khi ở thế giới Hikaru.
Cánh thứ hai, là lòng nhân từ. Ái đến thâm trầm sinh mệnh mà cậu sáng tạo, lòng bao dung với vạn vật của tự nhiên.
Còn ba cánh còn lại, chỉ vừa hình thành đường viền bên ngoài. Chúng nó còn chưa thật sự hoàn chỉnh, phần còn lại cần Lucas tự mình tìm hiểu và tạo ra chúng, sao cho hoàn chỉnh cả năm cánh trên...thì cậu sẽ có thể...thay đổi, sáng tạo hoặc lựa chọn...một con đường khác để hoàn thiện bản thân cậu hơn.
Nhưng những điều này...cậu vẫn hoàn toàn không biết được.
Dù sao, tương lai là những ẩn số vô hạn định.
Ai cũng không thể ngờ được nó sẽ dẫn lối đến đâu.
Bởi vì tương lai...là do bản thân mình vẽ ra nó.
- ----
Vùng đất Ishikawa, tỉnh Kaga.
Một vị thống lĩnh vùng đất này, ông gọi là Daigo Kagemitsu. Tay ông đau lòng nâng lên một cây lúa nước đã mới hình thành bông lúa xanh, nhưng đã không có dấu hiệu của sự sống.
Vùng đất này đã không mưa suốt ba tuần rồi, nước trong ao hồ và giếng nước. Chỉ có thể cầm cự được hơn ba ngày nữa, vụ mùa không có...người dân nơi đây...đang dần chết đi.
Vàng vọt và xanh xao, con người nơi đây đang đối mặt với nạn đói triền miên và không có vụ mùa thu hoạch. Dịch bệnh đã cướp đi gần một phần năm sinh mạng con người ở vùng đất này.
Thống lĩnh vùng Ishikawa, Daigo Kagemitsu với khuôn mặt bất lực, nhìn từng ngôi mộ mới xây trên vùng đất của ông...một cách đau đớn thấu tâm.
Ông đã ba ngày không ngủ, suy nghĩ cách thay đổi vực dậy vùng đất này.
Nó là tài sản mà ông và các đời Daigo của vùng đất này bảo vệ. Nó tuyệt đối không thể biến mất trong đời này của ông!!
Từng trong hộp đựng gia phả của dòng tộc Daigo ông, còn có một cuộn giấy khác nữa.
Nó kể về truyền thuyết của 48 con quỉ được lập tượng trong miếu thờ, phía sau ngọn núi thuộc vùng đất mà ông cai trị.
Mỗi một con quỉ, đều có một sức mạnh cải thiện sinh hoạt cho vùng đất này.
Có con quỉ mang lại mùa màng, con mang lại nguồn nước, cũng có con mang lại nhân lực cho vùng đất này.
Chúng được mệnh danh là Tứ Bạt quỉ, đã từng rất lâu khi ông còn nhỏ. Trong một lần chơi trốn tìm, ông đã ngủ quên mất trong chiếc lu đựng tập tranh giấy của cha mình.
Ông đã nghe được, cha mẹ mình đang cãi nhau. Về một người anh trước đó của ông, đã chết khi vừa mới sinh ra.
Ông có nghe lũ người hầu lén bàn tán về ông, trước đó còn có một người anh trai trước cả khi ông được sinh ra. Thành chủ vùng Ishikawa trước đó (là cha ông), đã đi vào ngôi miếu thờ phụng 48 con quỉ. Rồi khi ông quay lại, vùng đất tưởng chừng đã chết này, lại một lần nữa hồi sinh.
Nhưng đồng thời người dân nơi đây, đã tự động bỏ qua những điều đáng ngờ trong đó. Mà hạnh phúc hưởng thụ, sinh hoạt giàu mạnh của vùng đất này...lại một lần nữa.
“ Nếu đã vậy...chỉ cần có thể cứu sống lại được vùng đất này...ta nguyện đánh đổi hết...tất cả những gì mà ta đang có.”
Đã quyết tâm hồi sinh cho vùng đất cằn cỗi này. Daigo Kagemitsu trong đêm hôm đó, đã tự mình đến ngôi đền thờ 48 con quỉ nọ.
Ông bỏ ngoài tai, lời căn ngăn của vị trụ trì già. Thậm chí, tàn sát trên dưới tiểu sư phụ, cộng thêm vị trụ trì già hết thảy là bảy mạng trong đêm tối tăm đó.
Tứ Bạt quỉ tượng thần, lạnh lùng nhìn tất cả. Daigo Kagemitsu khuôn mặt chết lặng, ngắm nhìn 48 bức tượng trong đền.
“ Tứ Bạt quỉ, các ngươi nghe giọng ta nói chứ? Ta là Daigo Kagemitsu, thống lĩnh cai trị vùng đất Ishikawa, đời thứ mười ba dòng tộc Daigo. Ta biết sức mạnh của Tứ Bạt quỉ các ngươi, đủ để vực dậy cho vùng đất này. Ta!! Daigo Kagemitsu, nguyện đánh đổi tất cả...tất cả những gì mà ta đang có. Để thay đổi vùng đất này, thậm chí là sinh mạng của ta. Các ngươi đến lấy đi!!”
Ha ha ha ha ~
Vừa dứt lời nói của mình, Daigo Kagemitsu chỉ nghe được nhiều tiếng cười, đến từ khắp nơi xung quanh ông vang lên. Đồng thời, đèn trong phòng lại bỗng dưng ‘vụt’ tắt.
Ầm!!
Tiếng sấm khủng bố, đánh vào mái ngôi đền.
Á a a a!!!
Đồng thời, trán của Daigo Kagemitsu cũng bị sét đánh trúng. Hình thành kí hiệu chữ ‘X’ trên trán ông.
Giao dịch hoàn thành ~
Lời nói quái dị không rõ nam hay nữ, truyền vào tai Daigo Kagemitsu.
Không biết ông làm sao trở về, Daigo Kagemitsu chỉ biết...ông vừa đi một chuyến từ quỉ môn quan về lại nhân thế.
Chuyện đêm đó, bị ông phong tỏa không cho ai bàn tán bất cứ lời nào về nó.
Và cũng từ đêm hôm đó, vùng đất của ông...như thay da đổi thịt.
Sự sống bừng bừng, nạn đói và dịch bệnh như biến mất...chỉ trong một đêm.
Điều đó thật thần kì, ai cũng bàn tán về ‘thần’ đã làm thay đổi cho vùng đất Ishikawa.
Một năm sau đó.
“ A a a a”
“ Phu nhân, cố lên. Gần được rồi...thêm một chút nữa…”
Oa oa oa ~
Tiếng khóc non nớt vang lên, báo hiệu một sự sống mới vừa được xuất thế.
Đùng!!!
Một tiếng sấm lớn vang lên, trên trán chữ ‘X’ cũ năm xưa...lại trở nên đau nhức. Bức tượng Quan m trong phòng, bị mất đi đầu của mình.
Làm Daigo Kagemitsu có dự cảm rằng...điềm xấu đã đến.
Ông không quên đi giao kèo năm trước của mình với Tứ Bạt quỉ...chẳng lẽ là…?
Không chờ đợi quá lâu, từng tiếng la hét phát ra từ phòng sanh vang lên.
Á a a a a ~
Không!!!
Có yêu quái!!!!
“ Sau khi xong chuyện, giết hết tất cả những hạ nhân trong phòng cho ta.”
Daigo Kagemitsu, mắt lạnh nói với thủ lĩnh vệ quân trong phủ của ông...giết tất cả những ai chứng kiến việc trong phòng phu nhân ông...tất cả đều phải biến mất.
Chỉ có người chết...mới có thể giữ được bí mật.
Vị thủ lĩnh vệ quân, mặt trắng nhợt im lặng gật đầu.
Vào trong phòng, Daigo Kagemitsu bỏ ngoài tai lời cầu xin, lẫn tiếng khóc tê tâm liệt phế của vị phu nhân mà ông yêu thương nhất.
Ông ra lệnh, cho vị vú già đi xử lí đứa bé...À không, nó rõ ràng không tay không chân, lại không có mắt lẫn mũi...thậm chí là da bên ngoài…cũng không có.
Thì sao có thể gọi nó là con người được??
Vị vú già ôm trong tay, cục thịt dị dạng. Tiếng khóc không có, vì nó không có lưỡi...chỉ có hai hàng huyết lệ...âm ỉ chảy dài.
Thương cảm, vị vú già không nỡ xuống tay tàn nhẫn.
Bà bỏ cục thịt dị dạng vào nôi, thả trôi trong sông...tùy theo số mệnh đứa trẻ tội nghiệp.
Ôm trong tay cục thịt dị dạng, không tiếng khóc...chỉ có hai hàng huyết lệ, vẫn luôn chảy ra từ hốc mắt đứa trẻ dị dạng.
“ Ta sẽ liên hệ Lucas và Pluto bàn bạc về vấn đề của ngươi. Đứa trẻ xấu số...ngươi muốn sống chứ?”
Itachi mặt đẹp góc cạnh, vô bi vô hỉ. Một chuỗi nhân quả trước mắt anh, tất cả chỉ là quá khứ.
Muốn sống...vậy nghe theo số phận của ngươi đi.
Trong lòng cậu lúc này, một ít mặt hắc ám đang gào thét điên cuồng.
Ngươi đã đoán ra được trước kết quả, nhưng chỉ là ngươi không thể tin được lại là kẻ đó mà thôi.
Từ đầu đã là sai lầm, nhưng ngươi lại không ra tay. Ngươi xứng đáng được gọi là con rối sư sao? Đến cả con rối do mình tạo ra, cũng phản bội ngươi. Thật đáng xấu hổ, con rối sư bị chính con rối mình phản bội lại.
Ha ha ha ha ~!!!
Ngươi...sao không...hủy diệt hết thảy bọn chúng? Ngươi rõ ràng...có thể hủy diệt chúng...nhưng ngươi lại không làm điều đó.
Ngươi quá mềm yếu rồi, Lucas ạ.
Mở miệng cười khẽ ra, nụ cười bất đắc dĩ. Lucas biết, tâm ma của mình lại ra đến nữa, chỉ cần cho ‘nó’ cơ hội. Là ‘nó’ sẽ luôn tấn công phòng thủ tâm của cậu.
Nhưng hiện tại, Lucas chỉ lại cười nhạt.
Tâm ma của ta a, ngươi quá yếu.
Là con rối sư, ta là người trao linh hồn cho con rối, là người tạo ra huyết nhục cho chúng...nhưng...
Sống thế nào? Tính cách ra sao của những con rối ta tạo ra. Đều không thuộc quyền do ta định đoạt.
Sống thanh thản, sống để bảo vệ hay sống vì chém giết.
Ta đều sẽ chấp nhận cả, nếu con rối đi trên con đường hắc ám, thì ta sẽ lôi nó trở lại con đường đúng đắn.
Nếu con rối, linh hồn đã vặn vẹo không còn ý thức của nó nữa...thì chính tay ta sẽ...một lần nữa nấu lại nó...để nó không làm tổn thương một ai nữa cả.
Ta không quan tâm đến hậu quả, đôi tay ta làm ra sự sáng tạo...mỗi một con rối trên tay ta…
Là một phần linh hồn trong ta...mong chúng hạnh phúc.
Mà lại, tâm ma của ta.
Ngươi không hiểu con rối của ta bằng ta được, ta tin tưởng con rối của mình sẽ không làm mấy chuyện bẩn thỉu đó.
Trở về đi, ngươi không thắng được ta đâu.
Làm ra một con rối, không đơn giản là tay nghề hảo, hay vật liệu trân quí khó kiếm hay không.
Nó dựa trên linh cảm, Lucas ta làm ra con rối, nhưng đồng thời cũng làm ra một sự sống mới.
Nó tiêu tốn của ta, tình cảm tâm huyết và trái tim của một thợ làm con rối.
Ta tạo ra họ, bằng cả trái tim của mình. Họ không phải đồ vật hay món hàng thủ công mỹ nghệ tinh xảo. Ta thổi vào từng con rối, là một tâm hồn đẹp...cũng là lời chúc phúc của ta, cho một sinh mạng mới ra đời.
Là người tạo ra họ, ta có trách nhiệm bảo bọc họ, dạy dỗ bọn họ.
Tính cách, lối sống, trách nhiệm hay tình cảm. Đều là bọn họ tự mình hình thành nó, nuôi nấng nó.
Đó là con đường mà những con rối ta đã chọn lựa.
Ta chỉ việc tạo ra, rèn luyện họ, quan sát bọn họ và...nếu cần thiết...ta sẽ uốn nắn bọn họ.
Không để bọn họ sa ngã vào đêm tối bất tận.
Nếu con đường bọn họ chọn, sẽ hủy diệt bản thân họ.
Ta cũng sẽ chấp nhận nó.
Bởi vì, ta yêu bọn họ.
Và ta...tôn trọng sự lựa chọn của họ.
Tâm ma trong lòng Lucas, không cam lòng thét lên chói tai...tiếng thét dần dần yếu bớt.
Như một vai hề, nhảy nhót hăng say nhưng lại không có ý thức gì.
Một chút bọt nước cũng không có, chân chính là một vai hề nhảy nhót...tội nghiệp.
Ánh rạng đông sáng ngời, hắt lên sườn mặt của Lucas.
Ánh mặt trời xinh đẹp, phản chiếu trong mắt Lucas là màu vàng cam của sự ấm áp.
Cậu đứng lên, không nói lời từ biệt với bất kì ai trong tòa thành của Naraku.
Trên bàn là những món ăn nóng hổi mà cậu đã làm từ sớm, Lucas cười ấm áp quay lưng ra đi.
Cùng lúc đó, Lucas cũng không thấy được, trên trán cậu lúc này.
Một ngôi sao ngũ giác, đã hình thành hai cánh sáng lên màu vàng nhạt xinh đẹp.
Nó là ngôi sao trí tuệ của Solomon, mà Lucas đã có từ trước đó. Nhưng đến giờ mới thấy nó lại xuất hiện, có thể ngay từ đầu là trí tuệ của Solomon, nhưng nếu Lucas tự mình hoàn chỉnh nó. Thì có thể...nó sẽ là trí tuệ của chỉ riêng mình cậu, một kẻ tạo ra...sự khác biệt với các bậc hiền nhân khác.
Thổi hồn ra một vị thần thật sự...từ một con rối nhỏ.
Cánh đầu tiên, thể hiện dòng chảy của thế giới, là cậu lĩnh ngộ được khi ở thế giới Hikaru.
Cánh thứ hai, là lòng nhân từ. Ái đến thâm trầm sinh mệnh mà cậu sáng tạo, lòng bao dung với vạn vật của tự nhiên.
Còn ba cánh còn lại, chỉ vừa hình thành đường viền bên ngoài. Chúng nó còn chưa thật sự hoàn chỉnh, phần còn lại cần Lucas tự mình tìm hiểu và tạo ra chúng, sao cho hoàn chỉnh cả năm cánh trên...thì cậu sẽ có thể...thay đổi, sáng tạo hoặc lựa chọn...một con đường khác để hoàn thiện bản thân cậu hơn.
Nhưng những điều này...cậu vẫn hoàn toàn không biết được.
Dù sao, tương lai là những ẩn số vô hạn định.
Ai cũng không thể ngờ được nó sẽ dẫn lối đến đâu.
Bởi vì tương lai...là do bản thân mình vẽ ra nó.
- ----
Vùng đất Ishikawa, tỉnh Kaga.
Một vị thống lĩnh vùng đất này, ông gọi là Daigo Kagemitsu. Tay ông đau lòng nâng lên một cây lúa nước đã mới hình thành bông lúa xanh, nhưng đã không có dấu hiệu của sự sống.
Vùng đất này đã không mưa suốt ba tuần rồi, nước trong ao hồ và giếng nước. Chỉ có thể cầm cự được hơn ba ngày nữa, vụ mùa không có...người dân nơi đây...đang dần chết đi.
Vàng vọt và xanh xao, con người nơi đây đang đối mặt với nạn đói triền miên và không có vụ mùa thu hoạch. Dịch bệnh đã cướp đi gần một phần năm sinh mạng con người ở vùng đất này.
Thống lĩnh vùng Ishikawa, Daigo Kagemitsu với khuôn mặt bất lực, nhìn từng ngôi mộ mới xây trên vùng đất của ông...một cách đau đớn thấu tâm.
Ông đã ba ngày không ngủ, suy nghĩ cách thay đổi vực dậy vùng đất này.
Nó là tài sản mà ông và các đời Daigo của vùng đất này bảo vệ. Nó tuyệt đối không thể biến mất trong đời này của ông!!
Từng trong hộp đựng gia phả của dòng tộc Daigo ông, còn có một cuộn giấy khác nữa.
Nó kể về truyền thuyết của 48 con quỉ được lập tượng trong miếu thờ, phía sau ngọn núi thuộc vùng đất mà ông cai trị.
Mỗi một con quỉ, đều có một sức mạnh cải thiện sinh hoạt cho vùng đất này.
Có con quỉ mang lại mùa màng, con mang lại nguồn nước, cũng có con mang lại nhân lực cho vùng đất này.
Chúng được mệnh danh là Tứ Bạt quỉ, đã từng rất lâu khi ông còn nhỏ. Trong một lần chơi trốn tìm, ông đã ngủ quên mất trong chiếc lu đựng tập tranh giấy của cha mình.
Ông đã nghe được, cha mẹ mình đang cãi nhau. Về một người anh trước đó của ông, đã chết khi vừa mới sinh ra.
Ông có nghe lũ người hầu lén bàn tán về ông, trước đó còn có một người anh trai trước cả khi ông được sinh ra. Thành chủ vùng Ishikawa trước đó (là cha ông), đã đi vào ngôi miếu thờ phụng 48 con quỉ. Rồi khi ông quay lại, vùng đất tưởng chừng đã chết này, lại một lần nữa hồi sinh.
Nhưng đồng thời người dân nơi đây, đã tự động bỏ qua những điều đáng ngờ trong đó. Mà hạnh phúc hưởng thụ, sinh hoạt giàu mạnh của vùng đất này...lại một lần nữa.
“ Nếu đã vậy...chỉ cần có thể cứu sống lại được vùng đất này...ta nguyện đánh đổi hết...tất cả những gì mà ta đang có.”
Đã quyết tâm hồi sinh cho vùng đất cằn cỗi này. Daigo Kagemitsu trong đêm hôm đó, đã tự mình đến ngôi đền thờ 48 con quỉ nọ.
Ông bỏ ngoài tai, lời căn ngăn của vị trụ trì già. Thậm chí, tàn sát trên dưới tiểu sư phụ, cộng thêm vị trụ trì già hết thảy là bảy mạng trong đêm tối tăm đó.
Tứ Bạt quỉ tượng thần, lạnh lùng nhìn tất cả. Daigo Kagemitsu khuôn mặt chết lặng, ngắm nhìn 48 bức tượng trong đền.
“ Tứ Bạt quỉ, các ngươi nghe giọng ta nói chứ? Ta là Daigo Kagemitsu, thống lĩnh cai trị vùng đất Ishikawa, đời thứ mười ba dòng tộc Daigo. Ta biết sức mạnh của Tứ Bạt quỉ các ngươi, đủ để vực dậy cho vùng đất này. Ta!! Daigo Kagemitsu, nguyện đánh đổi tất cả...tất cả những gì mà ta đang có. Để thay đổi vùng đất này, thậm chí là sinh mạng của ta. Các ngươi đến lấy đi!!”
Ha ha ha ha ~
Vừa dứt lời nói của mình, Daigo Kagemitsu chỉ nghe được nhiều tiếng cười, đến từ khắp nơi xung quanh ông vang lên. Đồng thời, đèn trong phòng lại bỗng dưng ‘vụt’ tắt.
Ầm!!
Tiếng sấm khủng bố, đánh vào mái ngôi đền.
Á a a a!!!
Đồng thời, trán của Daigo Kagemitsu cũng bị sét đánh trúng. Hình thành kí hiệu chữ ‘X’ trên trán ông.
Giao dịch hoàn thành ~
Lời nói quái dị không rõ nam hay nữ, truyền vào tai Daigo Kagemitsu.
Không biết ông làm sao trở về, Daigo Kagemitsu chỉ biết...ông vừa đi một chuyến từ quỉ môn quan về lại nhân thế.
Chuyện đêm đó, bị ông phong tỏa không cho ai bàn tán bất cứ lời nào về nó.
Và cũng từ đêm hôm đó, vùng đất của ông...như thay da đổi thịt.
Sự sống bừng bừng, nạn đói và dịch bệnh như biến mất...chỉ trong một đêm.
Điều đó thật thần kì, ai cũng bàn tán về ‘thần’ đã làm thay đổi cho vùng đất Ishikawa.
Một năm sau đó.
“ A a a a”
“ Phu nhân, cố lên. Gần được rồi...thêm một chút nữa…”
Oa oa oa ~
Tiếng khóc non nớt vang lên, báo hiệu một sự sống mới vừa được xuất thế.
Đùng!!!
Một tiếng sấm lớn vang lên, trên trán chữ ‘X’ cũ năm xưa...lại trở nên đau nhức. Bức tượng Quan m trong phòng, bị mất đi đầu của mình.
Làm Daigo Kagemitsu có dự cảm rằng...điềm xấu đã đến.
Ông không quên đi giao kèo năm trước của mình với Tứ Bạt quỉ...chẳng lẽ là…?
Không chờ đợi quá lâu, từng tiếng la hét phát ra từ phòng sanh vang lên.
Á a a a a ~
Không!!!
Có yêu quái!!!!
“ Sau khi xong chuyện, giết hết tất cả những hạ nhân trong phòng cho ta.”
Daigo Kagemitsu, mắt lạnh nói với thủ lĩnh vệ quân trong phủ của ông...giết tất cả những ai chứng kiến việc trong phòng phu nhân ông...tất cả đều phải biến mất.
Chỉ có người chết...mới có thể giữ được bí mật.
Vị thủ lĩnh vệ quân, mặt trắng nhợt im lặng gật đầu.
Vào trong phòng, Daigo Kagemitsu bỏ ngoài tai lời cầu xin, lẫn tiếng khóc tê tâm liệt phế của vị phu nhân mà ông yêu thương nhất.
Ông ra lệnh, cho vị vú già đi xử lí đứa bé...À không, nó rõ ràng không tay không chân, lại không có mắt lẫn mũi...thậm chí là da bên ngoài…cũng không có.
Thì sao có thể gọi nó là con người được??
Vị vú già ôm trong tay, cục thịt dị dạng. Tiếng khóc không có, vì nó không có lưỡi...chỉ có hai hàng huyết lệ...âm ỉ chảy dài.
Thương cảm, vị vú già không nỡ xuống tay tàn nhẫn.
Bà bỏ cục thịt dị dạng vào nôi, thả trôi trong sông...tùy theo số mệnh đứa trẻ tội nghiệp.
Ôm trong tay cục thịt dị dạng, không tiếng khóc...chỉ có hai hàng huyết lệ, vẫn luôn chảy ra từ hốc mắt đứa trẻ dị dạng.
“ Ta sẽ liên hệ Lucas và Pluto bàn bạc về vấn đề của ngươi. Đứa trẻ xấu số...ngươi muốn sống chứ?”
Itachi mặt đẹp góc cạnh, vô bi vô hỉ. Một chuỗi nhân quả trước mắt anh, tất cả chỉ là quá khứ.
Muốn sống...vậy nghe theo số phận của ngươi đi.
Danh sách chương