Lúc Lâm Kiều trở về, trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng kia của Giang Trạm.
“Mãi nhớ nhung một người nhưng chỉ cần năm tháng trôi qua cũng có thể mài mòn. Em phải sống cho hiện tại, Lâm Kiều. Chúng ta có hợp nhau hay không, trước giờ đều do em quyết định.”
Lâm Kiều nhịn không được mà nhớ lại những tháng năm ở bên cạnh Tiếu Duệ.
Cô thật sự có thể nhớ rõ từng chi tiết khi hai người họ ở bên nhau sao? Đã qua nhiều năm như vậy, sâu đậm trong lòng dường như cũng đã phai nhạt đi rồi. Trong trí nhớ của cô chỉ còn khung cảnh hai con người lạnh lùng xoay lưng rời đi, giống như nó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
Điều này khiến cô không cách nào bình tĩnh nổi….
Lâm Kiều không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, sáng hôm sau cô bị tiếng cười nói trong phòng khách đánh thức. 
Cô chau mày, cầm yeutruyen.net điện thoại lên nhìn thời gian.
Vậy mà đã hơn 8 giờ rồi. 
Không biết bên ngoài có chuyện gì mà cứ thỉnh thoảng cô lại nghe thấy tiếng mẹ Lâm cười vang lên trong phòng khách. Lâm Kiều mang dép lê, mở cửa đi bước xem.
“Mới sáng sớm đã có chuyện gì khiến mẹ vui vẻ…..”
Lời còn chưa nói xong, Lâm Kiều đã đứng hình rồi. Cô nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện ba mình, trợn mắt hỏi: “Sao anh lại ở đây?!”
Lâm Kiều nhìn vẻ mặt đầy ý cười, bình thản ung dung của Giang Trạm yeutruyen.net mà nhất thời không biết phản ứng thế nào.
“Tiểu Giang đã tới hơn nửa tiếng rồi, lúc đó con vẫn còn ngủ, mẹ muốn đi kêu nhưng cậu ấy không đồng ý. Mau mau, đi sửa soạn lại đi.”
Lâm Kiều xoay người đóng cửa phòng lại. Cô đứng dựa lên cửa, không hiểu tình huống trước mắt là như thế nào.
Người này làm sao biết được nhà cô ở đâu???
Cô nhanh chóng thay váy ngủ, đi rửa mặt rồi sửa sang một chút, sau đó bước ra ngoài.
Cô ngồi dùng ánh mắt ra hiệu cho Giang Trạm, bảo anh mau mau rời đi nhưng anh hoàn toàn ngó lơ ánh mắt của cô.
“Hôm qua con trai thím Trương gọi điện cho mẹ, bảo con đã có người yêu rồi, còn đến buổi xem mắt nữa. Hôm nay Tiểu Giang cũng đã tới rồi, con có đối tượng cũng không báo với ba mẹ một tiếng, hỏi con con còn nói không có.”
Mẹ Lâm liếc nhìn con gái mình, không nhịn được trách móc móc một phen. Ngày hôm qua Trương Thiệu gọi điện cho bà làm ầm làm ĩ, khiến bà đau đầu suốt một buổi. Vốn dĩ chuẩn bị chờ con gái về sẽ hỏi chuyện, kết quả lúc cô trở về tâm trạng không tốt nên bà đành thôi không hỏi nữa.


Sáng nay khi vừa chuẩn bị bữa sáng xong thì chuông cửa vang lên. Bà đến mở cửa ra xem thì nhìn thấy một anh chàng trai cao ráo đẹp trai đang đứng bên ngoài. Nhìn thấy cửa mở liền nghe thấy anh nói: “Cháu chào dì, cháu là bạn trai của Lâm Kiều, tên Giang Trạm ạ.”
Lâm Kiều nghiến răng nghiến lợi nhìn Giang Trạm.
Anh chỉ cười cười rồi tiếp lời: “Thật ra cháu và Kiều Kiều vừa mới xác định quan hệ gần đây thôi, là cháu theo đuổi em ấy.”
Anh nói chuyện trôi chảy, thật sự giống như là cô với anh đã quen nhau rồi…
“Tiểu Giang hôm nay ở lại ăn trưa nhé, thưởng thức tài nấu nướng của dì xem có được không nha.” Mẹ Lâm nói xong thì đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài mua đồ ăn.
“Không cần đâu mẹ, anh ấy bận lắm, lát nữa còn phải đi làm nữa.”
Lâm Kiều trừng mắt nhìn Giang Trạm, muốn anh cùng phối hợp với cô.
“Đúng vậy dì ạ, không cần phiền vậy đâu. Để lần sau đi, lần sau cháu mua thức ăn đến, không để dì phải đi mua nữa.”
Giang Trạm vội vàng đứng lên, đi đến bên cạnh Lâm Kiều.
Anh đành nói lời tạm biệt: “Hôm nay đến đây thôi, cháu đi trước đây, hôm khác cháu lại đến thăm cả nhà.”
“À, được được. Kiều Kiều, tiễn cậu ấy đi con! Con bé này sao còn ngây người đứng đó!”
Lâm Kiều bị mẹ Lâm bắt tiễn Giang Trạm xuống lầu, lần này anh không đậu xe ở ngoài tiểu khu nữa mà đậu ở ngay dưới khu nhà của cô.
“Anh muốn làm gì?” Lâm Kiều nhìn anh đang tiến tới gần nên lùi về sau một bước.
Giang Trạm nhướng mày, dứt khoát đưa tay kéo cô vào trong lòng mình.
“Nè! Bỏ ra! Ai kêu anh đến nhà tôi đấy?!” Lâm Kiều muốn đẩy anh ra nhưng người này giống như kẹo mạch nha vậy, đẩy thế nào cũng không ra.
“Không phải dì muốn tìm đối tượng cho em sao, chẳng lẽ anh không được?”
“Không được.”
Giang Trạm nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh không được thì ai được? Anh thấy dì rất thích anh đấy.”
Lâm Kiều chau mày nhìn xung quanh, nhìn thấy không có ai ở xung quanh mới thả lỏng xuống, thẳng thừng đáp: “Vậy anh đi mà lấy mẹ tôi, đừng có ở đây quấn lấy tôi nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện