Bài diễn văn “phù rể” của em.

Xin chào tất cả mọi người. Tên tôi là Rosie và, như quý vị có thể thấy đó, Alex đã quyết định (theo một cách phi truyền thống) yêu cầu tôi làm phù rể nữ cho cậu ấy hôm nay. Trừ việc tất cả chúng ta đều biết rằng ngày hôm nay danh hiệu đó không thuộc về tôi. Nó thuộc về Sally, vì rõ ràng cô ấy là người phụ nữ tuyệt vời nhất của cậu ấy.

Tôi có thể tự gọi mình là “bạn thân nhất”, nhưng tôi nghĩ tất cả chúng ta đều biết rằng ngày hôm nay danh hiệu đó cũng không còn thích hợp với tôi nữa. Danh hiệu đó cũng không thuộc về Sally.

Nhưng có vài điều không thuộc về Sally, đó là những ký ức của đời người về một Alex-trẻ-con, Alex-thiếu-niên và Alex-gần-như-một-người-đàn-ông mà tôi chắc rằng cậu ta thích quên đi hơn nhưng lại là điều tôi sẽ kể cho các vị nghe bây giờ đấy.

(Hy vọng họ sẽ cười.)

Tôi đã biết Alex từ khi cậu ta năm tuổi. Tôi đã đến trường ngày đầu tiên, mắt đầy nước, mũi đỏ lựng và đi muộn nửa tiếng. (Em gần như chắc chắn răng Alex sẽ hét lớn, “Thế thì có gì mới nào?”) Tôi được lệnh ngồi xuống phía cuối lớp cạnh một thằng nhóc hôi xì, mũi thò lò, tóc rối bù, một thằng nhóc có cái mặt có vẻ hờn dỗi nhất trên đời và là người đã từ chối không chịu nhìn tôi hay nói chuyện với tôi. Tôi đã ghét thằng nhóc đó.

Tôi biết thằng nhóc cũng ghét tôi, chuyện cậu ta đã đá chân tôi khi tôi copy bài tập ở trường của cậu ta chính là một dấu hiệu. Chúng tôi ngày nào cũng ngồi cạnh nhau suốt 12 năm học, rền rĩ về việc phải đi học, rền rĩ về các bạn trai và bạn gái, ước gì chúng tôi lớn hơn và khôn ngoan hơn và ra trường, mơ màng về cuộc đời không phải học tiếp đúp toán vào một sáng thứ Hai.

Bây giờ Alex đã có cuộc đời đó và tôi thật sự tự hào về cậu. Tôi thật vui vì cậu đã tìm ra người phụ nữ tuyệt vời nhất và người bạn thân nhất của mình trong một Sally bé nhỏ, hoàn hảo, thông minh và nhiễu sự.

Tôi mời mọi người nâng cốc chúc mừng bạn thân nhất của tôi, Alex, và người bạn thân nhất mới của cậu, người phụ nữ tuyệt vời nhất và cũng là vợ cậu, Sally, chúc họ may mắn và hạnh phúc trong tương lai.

Uống mừng Alex và Sally!

HAY GÌ ĐÓ ĐỂ TẠO HIỆU HỨNG ẤY. CHỊ NGHĨ THẾ NÀO, RUBY? Bạn có một tin nhắn từ: RUBY.

Ruby: Buồn nôn buồn nôn ọe ọe ọe. Tất cả họ sẽ thích bài diễn văn ấy đấy. Chúc may mắn, Rosie. Không nước mắt và KHÔNG uống say nghe chưa.

Rosie thân mến,

Gửi lời chào từ Seychelles! Rosie, cảm ơn rất nhiều vì tuần vừa qua. Tớ đã có một khoảng thời gian tuyệt vời. Tớ không bao giờ thật sự nghĩ tớ có thể thật sự thưởng thức ngày cưới của mình nhưng cậu đã làm nó rất vui. Đừng lo, tớ không nghĩ có ai để ý là cậu đã say suốt buổi lễ đâu (có lẽ rượu đã có hiệu quả với bài diễn văn – nhưng nó thật vui), nhưng tớ không nghĩ cha cố có ấn tượng lắm khi cậu nấc lên đúng vào lúc tớ sắp nói “Tôi đồng ý!” đâu.

Tớ không hoàn toàn nhớ được đêm hội trại độc thân, tớ chỉ nghe nói đó là một thành công vĩ đại. Bọn con trai cứ tiếp tục bàn tán về đêm đó suốt. Tớ nghĩ Sally hơi cáu khi cô ấy phải cưới một người đàn ông có mỗi một bên lông mày và tớ chẳng quan tâm ai nói gì đâu, tớ bít thừa chính cậu là tác giả! Tất cả những bức ảnh cưới đều chụp phía mặt bên trái của tớ, nhưng chẳng sao đâu vì Sally nói đó là bên mặt đẹp nhất của tớ. Không như cậu, người nói bên mặt đẹp nhất của tớ là phía sau đầu.

Đám cưới thật sự ổn thỏa nhỉ, đúng không? Tớ nghĩ tớ sẽ căng thẳng suốt cả ngày nhưng cậu đã làm tớ cười nhiều đến mức tớ nghĩ điều ấy góp phần xua tan những căng thẳng. Dù chúng ta không thật sự cười tươi khi chụp ảnh đám cưới, tớ vẫn nghi ngờ là chúng ta sẽ tìm ra được một tấm ảnh nghiêm chỉnh nào đó mà mặt tớ và mặt cậu lại không méo đi vì cười. Gia đình Sally nghĩ cậu thật tuyệt. Họ không thật sự mặn mà lắm với lý tưởng tớ sẽ có một phù rể là nữ, nói thật là thế, nhưng bố của Sally nghĩ cậu thật tuyệt vời. Có đúng là cậu đã chuốc một ly tequila cho ông ấy ngã lăn ra không?

Bố mẹ tớ thật vui khi gặp cậu và Katie. Tớ vui vì thấy Katie đeo cái hình trái tim lồng ảnh mà tớ tặng con bé nhân dịp sinh nhật mới đây của nó. Thật là buồn cười; mẹ nói Katie trông y hệt cậu hồi bảy tuổi. Tớ nghĩ bà vẫn giữ hy vọng rằng đó là cậu và rằng tớ lại trở lại cái tuổi ấy. Hôm ấy bà nhiều nước mắt ghê! Nhưng họ không thể nào ngừng nói về việc cậu xinh thế nào trong cái váy ấy! Cứ như cậu là cô dâu vậy!

Nhưng cậu trông xinh thật, Rosie. Tớ không nghĩ tớ đã từng thấy cậu mặc váy trước đây (à mà không kể từ khi cậu bằng tuổi Katie bây giờ). Ừ, tớ cho là lẽ ra tớ đã nhìn thấy cậu mặc váy nếu tớ có thể đến dự buổi dạ hội thành niên hồi bao nhiêu năm trước ấy. Trời ơi, lắng nghe tớ này. Tớ nói cứ như một ông già ngồi hồi tưởng lại những năm tháng đã qua ấy nhỉ!

Ai cũng đồng ý rằng bài diễn văn của phù rể thật là xuất sắc. Tớ nghĩ tất cả bạn bè tớ đều phải lòng cậu. Và không, cậu không có được số điện thoại của họ đâu nhé. Nhân tiện thì Rosie ơi, hôm đó cậu đã là phù rể nữ của tớ và vẫn là bạn thân của tớ. Luôn luôn là vậy. Nói thế để cậu bít thôi.

Cuộc sống hôn nhân cho đến nay thì ổn. Bọn tớ mới cưới nhau được có 10 ngày vì thế bọn tớ mới chỉ có, để xem nào… mười vụ cãi cọ thôi. Ha ha. Tớ chắc có ai đó bảo tớ rằng chuyện cãi cọ là rất tốt trong một mối quan hệ… Tớ chẳng lo đâu. Nơi bọn tớ đi nghỉ tuần trăng mật rất tuyệt, tớ vui với điều này vì tuần trăng mật làm bọn tớ thủng cả túi. Bọn tớ ở trong cái căn nhà gỗ xây kiểu lều trên những cột trụ phía trên mặt nước này. Đẹp lắm. Mặt nước màu xanh ngọc bích có thể nhìn thấu đến tận đáy, thấy rõ cả những con cá nhiều màu bên dưới. Đó là thiên đường; cậu sẽ thích cho mà xem. Còn đây là khách sạn mà chắc cậu thích làm ở đó, Rosie. Hãy tưởng tượng văn phòng cậu là bãi biển xem…

Tớ sẽ chỉ thích nằm ườn lười biếng trên bãi biển và uống cocktail suốt cả ngày thôi, nói thật là thế, nhưng Sally lúc nào cũng phải làm gì đó vì thế mỗi lúc tớ lại bị kéo xuống biển hay thấy mình đang bay trên trời, treo mình trên một loại dây kỳ quặc nào đó. Tớ chẳng ngạc nhiên nếu cô ấy quyết định là bọn tớ sẽ ăn trưa dưới nước trong khi đang lặn với bình khí đâu.

Dù sao thì tớ cũng đã mua quà cho cậu và Katie, vì thế tớ hy vọng chúng đến được nhà cậu một cách an toàn và trong khi vận chuyển chúng không bị vỡ. Ở đây mấy món quà ấy được coi là lá bùa may mắn và tớ bít lúc nào cậu cũng thích nhặt vỏ ốc trên bãi biển khi bọn mình còn là trẻ con, vì thế bây giờ cậu có thể đeo những chiếc vỏ ốc đẹp nhất quanh cổ rồi đấy.

Ôi, tớ nên đi thôi. Rõ ràng chẳng ai nghĩ có người gửi bưu thiếp khi họ đang trong kỳ trăng mật, chưa kể đến chuyện viết tiểu thuyết với những bức thư (theo lời Sally diễn tả - vì thế tớ phải đi thôi). Tớ nghĩ cô ấy muốn tớ làm gì đó điên rồ như kiểu bị cá heo kéo lê xung quanh khi lướt sóng ấy.

Xin Chúa hãy giúp tớ, tớ đã đưa mình vào tình cảnh gì thế này?!

Thân mến,

Alex

TB: Tớ nhớ cậu!

Bạn có một tin nhắn từ: RUBY.

Ruby: Chị có chộp được cái lúc em đến chỗ làm khi nhìn ra cửa sổ - em đeo cái quái gì quanh cổ thế? Có phải vỏ ốc không?

Rosie: Nó đem lại may mắn đấy.

Ruby: Ừ hừm. Đã có may mắn nào chưa?

Rosie: Em đã không bị lỡ chuyến xe buýt sáng nay.

Ruby: Ừ hừm.

Rosie: Ôi, em đi tè đây.

Rosie đăng xuất.

Từ Rosie

Gửi Ruby

Tiêu đề Chị sẽ chẳng bao giờ tin được điều này đâu

Em đang fax cho chị một bức thư Sally gửi Katie. Hãy cho em biết chị nghĩ gì nhé.

Katie thân mến,

Cảm ơn cháu vì đã làm cô bé trao hoa cho cô ở lễ cưới của cô tuần trước. Ai cũng nói trông cháu xinh lắm, cứ như một cô công chúa nhỏ thật ấy.

Cô và chú Alex đang nghỉ ở một nơi gọi là Seychelles, nơi mà mẹ cháu vẫn muốn sống đấy. Hãy kể cho mẹ cháu nghe là nơi này rất đáng yêu, rất nóng và nắng, và cháu có thể cho mẹ xem ảnh cô và chú Alex đang nằm trên bãi biển để mẹ cháu có thể thấy ở đây như thế nào. Cô chú vui lắm và đang say đắm trong tình yêu.

Cô gửi kèm đây một tấm ảnh cháu, cô và chú Alex vào ngày cưới của cô để cháu có thể lồng khung và treo trong nhà cháu nhé. Hy vọng cháu thích nó.

Hãy sớm gọi điện cho cô chú nhé.

Yêu cháu,

Cô Sally

Bạn có một tin nhắn từ: RUBY.

Ruby: Có vẻ như con mẹ ấy đang tè quanh người đàn ông của cô ta để đánh dấu lãnh thổ hay sao ấy.

Rosie: Bằng cách gửi một bức thư đến một cô bé bảy tuổi á??!!

Ruby: Ừ, rõ ràng cô ta biết thư sẽ rơi vào tay em. Đúng là thật độc ác. Đừng để Sally làm em lo lắng. Cô ta chỉ cố gắng để em biết ai là người đàn bà đang hiện diện trong đời Alex bây giờ thôi. Mà sao cô ta lại làm như thế? Em có làm gì khiến cô ta thấy bị đe dọa không?

Rosie: Không thể nào! Cứ như thể là!

Ruby: Rosie?

Rosie: OK, OK rồi, có lẽ cô ta cảm thấy hơi bị đe dọa vì thực tế là Alex và em đã có một khoảng thời gian vui vẻ ở lễ cưới của cô ta hơn là chính cô ta.

Ruby: Đó đó!

Rosie: Ừ, nhưng đấy luôn là kiểu của bọn em mà, Ruby. Không phải là tán tỉnh đâu, không phải là gì cả. Chỉ là hạnh phúc thôi. Dù sao thì suốt cả ngày hôm ấy cô ta không hé ra được lấy một nụ cười. Cô ta cứ liên tục thò cái mặt vào và bĩu môi với tất cả mọi người.

Ruby: OK, chị tin em, nhưng hàng triệu người khác thì không tin đâu. Dù sao thì cũng đừng có xuất hiện trước cô ta, cứ lờ đi thôi.

Rosie: Ô, đừng lo, em sẽ không hồi đáp đâu. Em chỉ tiếc rằng người đàn bà ngu ngốc ấy đã không có được sự nhạy cảm thông thường để đặt con gái em ra ngoài sự bất ổn của cô ta.

Ruby: Katie sẽ ổn thôi. Nó là một cô bé thông minh. Cũng như mẹ nó vậy.

Cô Sally thân mến,

Cảm ơn bức thư của cô. Cháu rất vui là cô thích cái váy của cháu, nhưng nếu cháu là cô thì cháu sẽ mặc một cái váy xinh đẹp như cái của mẹ cháu trong ngày cưới của cô. Ai cũng nói rằng cái váy ấy rất hợp với bộ lễ phục của chú Alex lắm. Trông chú ấy và mẹ cháu thật tuyệt khi đứng với nhau, cô không nghĩ thế à? Cháu đã cho mẹ cháu và Toby (bạn thân nhất của cháu) xem ảnh cô và chú Alex trên bãi biển và Toby nói rằng cậu ấy hy vọng những vết cháy nắng của cô không đau quá. Trông có vẻ đau lắm ấy.

Như thế cô nhé. Cháu phải đi bây giờ vì bạn trai mới của mẹ cháu sắp đến nhà rồi. Cô nói với chú Alex là cháu, mẹ và Toby gửi lời chào nhé.

Thân mến từ Katie xxxx
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện