Tô Tầm trở lại phòng, cầm lấy túi xách của mình rồi áy náy nói với đồng nghiệp và sếp lớn là Tần Sâm: “Mọi người ở lại từ từ thưởng thức, tôi còn có việc nên đi trước, xin lỗi.”

Có đồng nghiệp giữ cô lại nói: “Vội cái gì chứ, mới vừa tới đây thôi mà, còn chưa tới chín giờ nữa, ở lại chơi một chút nữa đi.”

“Đúng vậy, tất cả mọi người vẫn đang còn ở đây mà.” Hạ Uyển Ương cũng nói một chút phụ họa theo.

“Ai nha, mọi người không phải đều ở lại đây sao, thiếu một mình Tô Tầm cũng không sao mà.” Triệu Cần Cần cười hì hì đi tới giải vây cho Tô Tầm, dặn dò cô: “Đi đường cẩn thận.”

“Anh đưa em …”

Mọi người đồng loạt nhìn về Lục Trình Dương đã đứng dậy đi về phía Tô Tầm, vẻ mặt đều là tò mò.

Tô Tầm khẽ chau mày, giọng nói lạnh nhạt: “Không cần, tôi thực sự có chuyện phải đi trước, mọi người cứ tiếp tục.” Nói xong thì xoay người bước nhanh đi ra ngoài cửa.

“Mọi người tiếp tục đi.” Lục Trình Dương lưu loát nói ra một câu liền đuổi theo, để lại mọi người trong phòng hai mặt nhìn nhau.

“Chao ôi, mọi người nói xem có phải là giám đốc Lục đang theo đuổi Tô Tầm không?” Cửa vừa đóng lại thì đã có người cất giọng trêu chọc, nói xong mới nhớ ra sếp lớn đang còn ở đây nên lúng túng ho khan một tiếng.

Tần Sâm ho nhẹ vài tiếng: “Mọi người không cần phải câu nệ.”

Nói thì nói như thế nhưng tất cả mọi người đều mơ hồ hiểu được quan hệ giữa Tần Sâm và Lục Trình Dương không phải là quan hệ bình thường giữa ông chủ và nhân viên nên không ai dám ở trước mặt sếp lớn tám chuyện nữa.



Tô Tầm đi rất nhanh nhưng Lục Trình Dương là người cao chân dài, không mấy bước chân đã đuổi kịp cô, Tô Tầm dừng lại nghiêng đầu nhìn anh: “Đừng đi theo tôi!”

Lục Trình Dương rõ ràng cảm giác được cảm xúc của cô không giống như trước, giống như là con mèo ngoan ngoãn đột nhiên bị người ta chọc giận, toàn thân đề phòng xù lông nhìn anh, khuôn mặt trắng nõn bởi vì uống rượu mà đỏ bừng, ánh mắt đen láy cũng đỏ ửng, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Em uống rượu, một mình trở về không an toàn, anh đưa em về.”

“Tôi rất tốt, không cần anh quan tâm.” Bước chân Tô Tầm thoáng chốc tăng nhanh.

Bất luận cô đi nhanh như thế nào thì người đàn ông phía sau vẫn đuổi kịp, hai người cùng nhau đi vào thang máy, ngay cả liếc nhìn một cái Tô Tầm cũng không thèm, cửa thang máy vừa mở ra thì cô liền bước nhanh đi ra khỏi hội sở, thấy ở đầu đường có một chiếc taxi vừa mới dừng lại thì bước chân của cô lại đi nhanh hơn.

Lục Trình Dương không có cách nào khác, chỉ đành phải vươn tay giữ chặt cổ tay của cô, Tô Tầm đi vừa vội vừa nhanh, bị người kéo mạnh nên lảo đảo lùi về sau vài bước, chân giẫm lên giày của anh, người cũng đụng vào trong ngực anh.

Thân thể mềm mại quen thuộc dán vào lồng ngực của mình, Lục Trình Dương bỗng nhiên có chút không muốn thả cô ra, duỗi cánh tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, “Tầm Tầm …” Dưới chân bỗng nhiên đau xót, cánh tay anh buông lỏng thì trong ngực đã trống không.

Tô Tầm như con thỏ chạy về phía xe taxi, lông mày Lục Trình Dương nhăn lại thật sâu, anh đang muốn đuổi theo thì sau lưng đột nhiên có người giữ chặt lấy tay anh.

Anh không vui quay đầu lại, khi thấy người đến là ai thì lông mày anh càng nhíu chặt hơn, con ngươi đen như mực toát ra tầng tầng lãnh ý, hung hăng gỡ cái tay kia ra chạy về phía đầu đường.

Đáng tiếc là anh đã chậm một bước, anh vừa mới chạy đến gần chiếc taxi thì chiếc taxi “vút” một cái chạy đi, nháy mắt liền biến mất ở trong màn đêm, Lục Trình Dương chửi nhỏ một câu rồi bước nhanh về phía xe của mình, mở cửa ngồi vào xe rồi khởi động, rất nhanh đã lái xe ra ngoài.

Đột nhiên “két” một tiếng, chiếc xe ngừng lại, Lục Trình Dương thò đầu ra từ cửa sổ xe nổi giận đùng đùng mắng: “Cô điên à?”

Trình Nhiễm đứng cách đầu xe anh không đến mười cm, hai tay chống trước đầu xe thở phì phò: “Em không điên, em chỉ muốn ngăn anh lại mà thôi.” Thiếu chút nữa cô ta cho là anh sẽ đâm chết cô rồi.

Lục Trình Dương âm u nhìn cô ta, giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm: “Tránh ra.”

Trình Nhiễm đứng yên không động đậy, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo giận dỗi hất cái cằm lên: “Không tránh, dù sao anh cũng không dám đụng em mà.”

Tiếng động cơ chói tái bỗng nhiên vang lên, chiếc xe lui về sau vào mét, lốp xe ma sát với mặt đất tạo nên tiếng động chói tai, Trình Nhiễm vội vàng lui sang bên cạnh, trong chớp mắt xe Lục Trình Dương lao sát qua người cô đi mất, sau khi phản ứng kịp thì cô ta đứng tại chỗ dậm chân: “Khốn kiếp!”

Chiếc xe taxi kia đã sớm đi mất rồi, Lục Trình Dương cũng không biết Tô Tầm đi đâu, cầm lấy điện thoại gọi cho cô thì tiếng chuông đổ vài lần liền tắt mất, anh gọi lại thì vẫn như cũ, cuối cùng là bên kia khóa luôn điện thoại.

Lục Trình Dương bực bội vứt điện thoại xuống ghế phụ.



Tô Tầm bỏ điện thoại vào lại trong túi, dựa vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, đột nhiên dùng sức chớp chớp như muốn xua tan đi sự đau xót trong đôi mắt.

Thật ra cô không say, ngược lại còn hết sức tỉnh táo, lời nói của Trình Nhiễm như cái gai đâm vào trong lòng cô: “Tôi không biết tại sao cô cũng ở Khải Sâm nhưng Lục Trình Dương ở Khải Sâm chỉ là tạm thời, tôi không hy vọng giữa cô và anh ấy lại có khúc mắc gì nữa, anh ấy bây giờ là của tôi.”

Bọn họ một trước một sau xuất hiện ở thành phố B, xuất hiện ở trước mặt cô, rốt cuộc là họ muốn gì đây? Cho đến bây giờ Tô Tầm chưa bao giờ cảm thấy hận Lục Trình Dương như lúc này, vì người con gái khác mà ném cô qua một bên nhưng vài năm sau lại dây dưa với cô mà bên cạnh vẫn còn người con gái kia, đến cùng thì anh coi cô là gì đây?

Xe đi đến đầu đường thì dừng lại, Tô Tầm từ từ đi đến tiệm của Chu Hiểu Tình, Tô Tiểu Tông đang nằm sấp trên quầy làm bài tập ở nhà, vừa trông thấy cô thì vội vàng bò xuống, vui vẻ chạy đến ôm chân cô, cười hì hì nói: “Mẹ ơi, con đã làm bài tập xong rồi, mẹ có đói bụng không, dì Hiểu Tình mua cho con một miếng bánh ngọt, con đã để dành cho mẹ nửa miếng đó.”

Không đợi mẹ trả lời thì cậu nhóc đã chạy đi, từ trong cái tủ lạnh nhỏ phía sau quầy hàng lấy ra một cái hộp bánh ngọt nhỏ, từ màng bao trong suốt bên ngoài có thể nhìn ra bên trong còn lại nửa miếng bánh ngọt ngay ngắn chỉnh tề.

Tô Tiểu Tông đặt bánh ngọt ở trên quầy, quay về phía Tô Tầm gọi: “Mẹ mau tới ăn đi.”

Tô Tầm nhìn khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Tô Tiểu Tông thì oán khí tức giận lúc tối lập tức tiêu tan gần hết, cười cười đi đến bên cạnh cu cậu, cầm lấy muỗng đút cho mình một miếng rồi lại đút cho Tô Tiểu Tông một miếng.

Rất mau đã ăn xong bánh ngọt, Chu Hiểu Tình tiễn một vị khách cuối cùng rồi đi đến chỗ hai mẹ con, nhìn thấy gò má ửng hồng của Tô Tầm thì nhíu mày: “Sao về sớm như vậy, uống rượu sao?”

“Uống hai ly.” Tô Tầm nhàn nhạt trả lời, cúi đầu nhìn đồng hồ, mới chín giờ hai mươi phút, “Chuẩn bị đóng cửa sao?”

Chu Hiểu Tình vừa định trả lời thì lại có vài người khách đi vào nên cô vội vàng đi chào hỏi khách hàng.

Tô Tầm kiểm tra bài tập ở nhà của Tô Tiểu Tông, thấy bé không có làm sai thì bắt đầu thu thập đồ dùng cho vào cặp sách.

Tô Tầm ra dấu tay với Chu Hiểu Tình: “Mình về trước đây, ngày mai Tô Tiểu Tông còn phải đi nhà trẻ nữa.”

Chu Hiểu Tình phất phất tay với cô.

Sau khi lên xe taxi Tô Tầm mở khóa điện thoại, rất nhanh đã có người gọi đến, là Triệu Cần Cần.

“Cuối cùng em cũng chịu nhận điện thoại rồi, lúc nãy Lục Trình Dương gọi cho chị hỏi địa chỉ của em, thiếu chút nữa là chị chống không nổi nữa.”

“May mắn là chị đã chống đỡ được.” Tô Tầm nhàn nhạt nói, “Em vừa mới đi đón Tô Tiểu Tông, bây giờ đang trên đường về nhà.”

“Vậy thì được rồi, bọn họ đếu uống rất được, chị cũng không thể chống nổi nữa rồi, đợi một chút nữa cũng sẽ về.”

“Dạ, chị cẩn thận một chút.”

Hai người nói vài câu liền cúp điện thoại, Tô Tiểu Tông dựa sát vào, ngón tay mập mạp gãi gãii vào lòng bàn tay của cô: “Mẹ ơi, thứ hai là sinh nhật của Chu Minh Thần, lần trước sinh nhật con thì bạn ấy có tặng quà cho con nên con nghĩ sinh nhật của bạn ấy con cũng nên tặng quà.”

“Được … Vậy con muốn tặng cho bạn cái gì?” Tô Tầm cúi đầu nhìn bé.

“Con nghĩ tặng đồng hồ báo thức của nhà chúng ta cho bạn ấy, bởi vì bạn ấy lúc nào cũng đi học muộn, chắc là do nhà bạn ấy không có đồng hồ báo thức.” Tô Tiểu Tông nghiêm túc trả lời.

“…” Ách, đi muộn không phải là không có đồng hồ báo thức …

Tô Tầm suy nghĩ một chút: “Thứ bảy mẹ sẽ dẫn con đi mua cái mới tặng cho bạn.”

“Vâng ạ.” Tô Tiểu Tông vui vẻ cười, sau đó ôm cổ Tô Tầm trèo lên người cô hôn cô một cái.



Lục Trình Dương từ Triệu Cần Cần biết được là Tô Tầm đã về nhà thì ngẩng đầu nhìn cửa sổ của căn nhà kia vẫn tối như cũ, đây là địa chỉ lần trước cô đưa cho anh, là địa chỉ nhà của anh trai cô.

Cô không ở đây mà trong căn nhà kia cũng không có người, vậy thì đứa bé ở đâu đây?

Có phải cũng không ở nơi này mà ở cùng với cô hay không?

Tàn thuốc lá rơi xuống, Lục Trình Dương ngẩng đầu nhìn cái cửa sổ vẫn tối đen như cũ một lần nữa rồi lái xe về khách sạn.

Mở cửa phòng ra thì cảnh tượng trước mắt khiến anh không khỏi nhíu mày lại, đèn trong phòng sáng trưng, cửa phòng tắm khép hờ nên có thể nghe được tiếng nước chảy, không cần nghĩ cũng biết là ai đang ở bên trong.

Đúng lúc này cửa phòng tắm mở, Trình Nhiễm mặc áo choàng tắm đi ra, cổ áo choàng tắm rất thấp nên quang cảnh yêu kiều trước ngực như ẩn như hiện có thể thấy được, thấy sắc mặt âm u của anh cũng không sợ, cười hì hì tiến lên: “Anh đã về rồi à?”

Lục Trình Dương nhìn sang chỗ khác, ngay cả nhìn cô một cái cũng không thèm nhìn: “Cô vào đây bằng cách nào?”

“Em nói với tiếp tân em là vợ của anh, đưa ảnh chụp chung của chúng ta cho cô ấy xem nên cô ấy liền đưa thẻ dự phòng cho em.” Trình Nhiễm hời hợt nói, mấy năm nay cô ta đã quen với sự lạnh lùng của anh rồi.

Mặt Lục Trình Dương lạnh lùng trực tiếp đi lướt qua cô ta, đem toàn bộ đồ đạc của mình nhét vào trong valy, Trình Nhiễm thấy vậy thì vội vàng chạy qua ôm lấy cánh tay anh: “Anh làm gì vậy?”

“Cô đã thích nơi này như vậy thì cô cứ ở lại đây đi.” Lục Trình Dương đẩy cô ta ra, kéo khóa valy lại rồi rời khỏi.

Trình Nhiễm từ phía sau ôm lấy anh: “Anh không được đi, em vì anh mới tới đây mà.”

Lục Trình Dương dùng sức gỡ tay cô ta ra, mở cửa phòng bước nhanh rời đi, Trình Nhiễm muốn đuổi theo nhưng đi tới cửa mới nhớ ra mình còn chưa thay quần áo nên vội vã mặc quần áo chạy xuống lầu.

Lục Trình Dương đang làm thủ tục trả phòng, nữ tiếp tân lúng túng cúi đầu xin lỗi: “Thực xin lỗi Lục tiên sinh, tôi tưởng Trình tiểu thư là phu nhân của ngài … cho nên mới đưa thẻ phòng cho cô ấy.”

Mặt Lục Trình Dương đen lại cầm lấy thẻ căn cước, lạnh lùng nói: “Chuyện này giao cho quản lý của các cô xử lý.” Nói xong thì nhấc valy hành lý đi nhanh ra đại sảnh của khách sạn.

Trình Nhiễm vội vàng đuổi theo tới tận bãi đậu xe, mắt thấy Lục Trình Dương chuẩn bị lên xe thì vội vàng la lên: “Lục Trình Dương, đã mấy năm rồi mà anh còn muốn người phụ nữ kia sao? Cô ta có cái gì tốt chứ, không đẹp bằng em, gia thế thì lại càng không cần phải nói, có cái gì đáng để cho anh …”

“Cô được hay không không có liên quan gì đến tôi cả, cô ấy có được hay không thì chỉ cần mình tôi biết là được rồi.” Lục Trình Dương lạnh lùng cắt ngang lời cô ta, mở cửa xe rồi “ầm” một tiếng đóng lại, sức lực mạnh đến nỗi toàn bộ hầm giữ xe đều vang lên tiếng vọng.

Trình Nhiễm thở hổn hển nhìn Lục Trình Dương lái xe đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện