Thân thể Lục Trình Dương cứng đờ, đặt lọ thuốc lên bàn rồi đứng dậy đi về phía Tô Tầm.
Vết sẹo nghiêm trọng nhất trên người là do năm năm trước lưu lại, anh là một người đàn ông nên anh không để ý việc trên người có những vết sẹo kia, mặc quần áo vào rồi thì cũng không nhìn thấy. Tuy nhiên, Tô Tầm là người sau này sẽ thân cận nhất với anh, cũng sẽ làm chuyện thân mật nên sớm hay muộn gì cũng sẽ thấy những vết sẹo này.
Anh chỉ sợ là cô nhìn thấy sẽ cảm thấy khó chịu, cũng sẽ hù dọa đến Tô Tiểu Tông; còn chuyện anh đã từng nghiện ma túy kia thì anh không muốn nhắc tới trước mặt cô, thứ thuốc độc này có thể khiến cho người ta rơi vào địa ngục, hết lần này tới lần khác có người cố tình không để cho anh từ bỏ như ý nguyện. Trong vài năm đó, anh cảm thấy bản thân mình như một con rối, khi cơn nghiện kéo đến làm anh còn khó chịu hơn so với bất cứ vết thương nào trên da thịt.
“Là … thật sao?” Tô Tầm ngửa đầu nhìn anh, cuối cùng cũng thốt ra câu hỏi mà trong suốt thời gian này cô vẫn luôn canh cánh trong lòng. Việc ly hôn lúc trước là bất đắc dĩ, như vậy những vết thương trên người anh thì do đâu mà có? Còn việc hít ma túy cũng là do bị ép buộc sao? “Đúng, là thật.” Lục Trình Dương nhỏ giọng nói, đưa tay lau nước mắt đang lặng lẽ chảy trên mặt cô, giọng nói khàn khàn, “Đừng khóc.”
Tô Tầm mở to hai mắt, từng cái từng cái lông mi thật rõ ràng, nước mắt lại trào ra, cô khàn giọng hỏi: “Vậy … anh đã bỏ?”
Lục Trình Dương bất chấp thuốc nước màu nâu còn chưa khô vừa mới bôi trên người, vươn tay ôm Tô Tầm vào lòng thật chặt, cằm để ở đỉnh đầu cô, nhỏ giọng nói: “Em yên tâm, anh đã bỏ rồi nếu không sao anh dám trở về chứ? Hơn nửa năm mới cai nghiện được, khi đã hoàn toàn tiêu trừ hết chất độc trong người thì anh liền trở về tìm em.” Thời gian nghiện quá dài nên quá trình cai nghiện hết sức thống khổ và mất thời gian.
Trên người Lục Trình Dương toàn là mùi thuốc, lồng ngực kiên cố rộng lớn, kề sát anh mới chân thật cảm giác được anh cường tráng hơn so với mấy năm trước. Mặt Tô Tầm dán vào lồng ngực của Lục Trình Dương, trong lòng sinh ra cảm xúc không nói rõ được thành lời, cô cảm thấy rất khó chịu; mặc dù không muốn thừa nhận nhưng bây giờ cô thấy đau lòng cho anh …
Vào lúc cô không biết, ở nơi cô không thấy được thì anh đã bị dày vò thành ra như vậy. Mấy năm dài dằng dặc, cô đang cố gắng quên đi những ký ức về anh thì anh lại liều mạng chạy đến bên cô, chẳng lẽ anh không lo rằng nếu như anh đến chậm một bước nữa thì cô …
Nếu như chậm một chút thì hoặc cô đã nói chuyện yêu đương với người khác hoặc là đã lập gia đình, vậy thì quả thực không còn đường lui cho hai người rồi.
Nếu như đến bước đường đó, có một ngày cô biết rõ mọi chuyện thì anh bảo cô lúc đó phải làm thế nào? Làm cho cô mang theo hối hận mà sống cả đời cùng với người khác sao? Hay là … cô không dám tưởng tượng, nghĩ đến chỉ càng làm cho cô khó chịu hơn thôi.
Cuối cùng Tô Tầm chịu không nổi nữa khóc òa lên, hai tay để ở trước ngực anh khóc như một đứa nhỏ, cái loại tình cảm vừa yêu vừa hận đan xen làm cho cô cảm thấy khó chịu muốn nắm bắt một cái gì đó nhưng anh đang ở trần nên cô không níu được cái gì cả; cuối cùng khó chịu đánh một cái lên người anh, giống như là muốn phát tiết lại đánh thêm vài cái nữa, thút tha thút thít nói: “Anh … anh quá đáng ghét … rất quá đáng, nếu như … nếu như …”
Lục Trình Dương thấy Tô Tầm khóc thì ngược lại cảm thấy thả lỏng, anh cười vỗ nhẹ sau lưng cô, nhỏ giọng dỗ: “Đều là anh không đúng, đều là do anh …”
Tô Tiểu Tông đã tắm xong từ lâu nhưng cũng không thấy có người gọi mình, cuối cùng đành phải tự mình chạy ra, mới vừa đi ra liền nghe thấy hình như mẹ đang khóc … nên vội vàng chạy tới. Sau đó bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, mẹ đang khóc còn mắng bố nữa; còn bố thì lại không mặc áo, còn cười nói xin lỗi, hình như … Cu cậu nghiêng đầu suy nghĩ một chút liền nghĩ ra được. Bố đang giở trò lưu manh!
Tô Tiểu Tông lập tức xông tới, cực kỳ tức giận: “Bố! Tại sao bố lại bắt nạt mẹ?”
Tô Tầm cứng đờ, vội vàng tránh ra khỏi lòng Lục Trình Dương, vội vàng đưa tay lau mặt, cô có chút thẹn khi khóc trước mặt con trai …
Lục Trình Dương có chút đau đầu, tại sao con trai anh lúc nào cũng xuất hiện vào đúng lúc then chốt như thế này chứ, thật là đúng với cái danh hiệu bóng đèn mà, cu cậu có còn muốn làm hoa đồng nữa không đây?
Lục Trình Dương muốn lấy áo sơ mi đang ném trên giường để mặc vào nhưng không kịp, Tô Tiểu Tông như viên đạn nhỏ chạy đến bám vào đùi anh: “Bố lưu manh! Bố bắt nạt …” Tô Tiểu Tông bị dọa mà ngừng lại bởi vì cu cậu thấy trên bụng bố có một vết sẹo vừa dài lại vừa xấu, bé có chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào bụng của bố mình, cu cậu rất nhỏ bé khi đứng bên cạnh bố, thân thể nhỏ bé lui lại phía sau, phải ngửa đầu hết cỡ mới thấy được mặt bố, nhỏ giọng gọi một tiếng, “Bố ơi!”
Lục Trình Dương cầm lấy khăn tắm bọc con trai lại rồi bế lên giường, Tô Tiểu Tông bò ra từ trong cái khăn tắm lớn, đứng ở trên giường nhìn cơ thể của bố, có rất nhiều vết thương. Bé cảm thấy rất sợ, hàng mày nhỏ nhíu chặt lại, dè dặt vươn tay muốn chạm vào những vết sẹo nhìn rất đáng sợ kia: “Bố đau …”
“Bố không đau.” Lục Trình Dương thở dài, mặc áo ngủ vào cho bé, “Bố không bắt nạt mẹ, mẹ nhìn thấy vết thương trên người bố, cảm thấy đau lòng nên mới khóc.”
Tô Tiểu Tông giống như tượng gỗ để mặc bố mặc quần áo cho mình, sau đó lại quan sát những vết thương trên người bố, khi bàn tay bé nhỏ mềm mại sờ lên những vết sẹo kia thì có chút muốn khóc, cũng bị cảm động lây: “Bố đau …” Lại lập lại một lần nữa, cuối cùng vẫn nhịn không được khóc lên, thút tha thút thít hỏi: “Bố ơi, người xấu … đánh bố sao?”
Cu cậu còn nhớ rõ bố đã nói qua về người xấu, người xấu không những bắt bé đi mà còn đánh bé nữa, có phải … người xấu cũng đánh bố?
Lục Trình Dương cầm tay con trai, tay của bé hết sức mềm mại lại rất ấm áp, anh thấy tiếc khi không được chứng kiến con trai từ khi còn là trẻ sơ sinh cho đến giai đoạn bốn tuổi nhưng anh lại cảm thấy may mắn vì lúc trước anh rời xa Tô Tầm thì bây giờ mới có được Tô Tầm và Tô Tiểu Tông.
“Không phải, là do bố không cẩn thận, bây giờ đã hết đau rồi.” Lục Trình Dương mặc áo vào, ôm lấy con trai nhìn về phía Tô Tầm, một lớn một nhỏ đều khóc đến con mắt ướt nhẹp, lông mi người nào người nấy thật dài đều trở nên rõ ràng từng cái từng cái, con ngươi đen như ngọc lưu ly sáng trong. Lục Trình Dương cúi đầu hôn trán Tô Tiểu Tông một cái, cúi người muốn hôn Tô Tầm thì cô đã kinh hoảng lui về phía sau một bước, bỏ lại một câu ‘tôi đi tắm’ rồi chạy trối chết.
“Thật vậy sao?” Tô Tiểu Tông từ từ ngừng khóc, cu cậu vẫn còn quan tâm đến vết thương trên người bố.
“Thật.” Lục Trình Dương vươn tay lau nước mắt cho con trai, lại dịu dàng hôn lên mắt của bé.
Tô Tiểu Tông có chút ngượng ngừng nhưng cu cậu cũng rướn người lên hôn cằm Lục Trình Dương một cái.
…
Tô Tiểu Tông nhất quyết đòi bôi thuốc cho Lục Trình Dương, cuối cùng đổ được nước thuốc ra thì drap giường cũng bị làm bẩn. Lục Trình Dương chỉ có thể đuổi Tô Tiểu Tông ra phòng khách, thay drap giường rồi lau sàn nhà.
“Bố ơi, phòng của con thật là hôi nha.” Tô Tiểu Tông nằm ở cửa nói, còn dùng sức hít vào nữa chứ.
Cũng không biết là do ai gây nên? Lục Trình Dương không rảnh nhìn con trai, “Chút nữa sẽ không còn mùi nữa.” Cửa sổ đã được mở ra, bọn họ ở trên tầng cao, tầm nhìn tương đối rộng, cũng sẽ bay mùi đi rất nhanh.
Tô Tiểu Tông nghiêm mặt suy tư rồi lạch bạch xoay người chạy đi: “Đêm nay con muốn ngủ cùng với mẹ.”
Lục Trình Dương: “…”
Vốn Lục Trình Dương cho là phải trường kỳ kháng chiến với Tô Lập Quân cho nên anh mới dọn hành lý đi. Trên người anh bây giờ toàn là mùi thuốc, áo sơ mi cũng bị dính thuốc rồi nên nhất định phải quay về nhà một chuyến rồi nhưng anh cũng không có ý định đi một mình.
“Tầm Tầm, tối nay về nhà với anh đi.” Lục Trình Dương ngồi xuống bên cạnh Tô Tầm, nghiêng đầu nhìn cô.
“…” Tô Tầm cảm thấy mình không hề bày ra vẻ mặt muốn về nhà cùng anh mà, tại sao anh có thể tự tin nói ra như vậy chứ?
Tô Tiểu Tông đang nằm sấp trên thảm chơi một mình ngẩng đầu lên: “Mẹ ơi, chúng ta đến nhà bố sao?” Nói xong thì chợt nhớ ra điều gì đó liền vội vàng che miệng lại bởi vì cu cậu đã biết mình nói sai rồi, nhà của bố cũng chính là nhà của bé và của mẹ mà.
“Không đi.” Tô Tầm trực tiếp từ chối; tuy rằng cô đã mềm lòng nhưng không có nghĩa lúc này cô có thể cùng anh về nhà được.
Lục Trình Dương chăm chú nhìn vào gò má cô trong chốc lát, đành phải đứng lên nói: “Anh về nhà một chuyến.”
“Vâng.” Vẻ mặt của Tô Tầm không hề thay đổi, châm chước mở miệng, “Tôi đã lấy lại chìa khóa nhà rồi, đêm nay anh hãy ở nhà mình nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Lục Trình Dương nhìn xâu chìa khóa trên bàn, quả nhiên là thiếu mất một cái, anh đưa tay xoa mái tóc xoăn của con trai: “Sáng mai anh qua đón hai mẹ con.”
Có đôi khi thời gian quả thật đáng sợ. Tô Tầm biết rõ mình còn thích Lục Trình Dương nhưng có lẽ từ lâu rồi, trong lòng cô đã tha thứ cho anh; tuy nhiên cô vẫn còn có chút ít không cam lòng. Cô không biết phải làm như thế nào để tiêu hóa hết thời gian năm năm này trong mấy ngày ngắn ngủi như vậy, sau đó không còn khúc mắc gì chung sống với anh như trước đây.
Cô có cảm giác mình trở nên không được tự nhiên nhưng lại không khống chế nổi chính mình.
Lục Trình Dương biết rõ Tô Tầm cần thời gian để chấp nhận; dù sao anh cũng đã chờ vài năm rồi, bây giờ cô cũng không bài xích anh nữa nên anh sẽ cho cô thời gian.
…
Giữa trưa hôm sau, Tô Tầm và đồng nghiệp xuống lầu ăn cơm thì chạm mặt một quý bà trung niên tao nhã đang đi tới rồi dừng lại ở trước mặt cô: “Cô là Tô Tầm phải không?”
Tô Tầm ngẩn người một chút, có chút nghi hoặc gật đầu: “Vâng, bác là?”
Quá bà trung niên cười một tiếng: “Có thể đi đến quán café đối diện ngồi một chút không?”
Tô Tầm nghiêm túc nhìn bà, bất luận đối phương ăn hay mặc đều lộ ra khí chất của người quyền quý; hơn nữa, rõ ràng là bà đặc biệt đến tìm cô nên cô liền đồng ý: “Được ạ.”
Trong quán café, sau khi hai người ngồi xuống thì phục vụ bưng đến hai ly nước lọc, đối phương mở miệng: “Bác là mẹ của Mục Viễn, cháu có thể gọi bác là dì cũng được.”
Tô Tầm khẽ nhíu mày nhưng vẫn nhỏ giọng gọi một tiếng: “Dì ạ, dì tìm cháu có việc gì sao?”
Mẹ Mục cười: “Cháu không cần khẩn trương, dì đến không phải là để trách cháu đâu, dì chỉ muốn hiểu rõ một số chuyện mà thôi.”
“Dì cứ nói đi …”
Mẹ Mục uống một ngụm nước rồi nhìn Tô Tầm: “Mục Viễn thích cháu, trước đó nó cũng đã đề cập với người trong nhà là muốn dẫn một cô gái về ra mắt nhưng cô gái kia đã trải qua một lần hôn nhân thất bại. Nó hy vọng người trong nhà có thể tiếp nhận cô gái đó, không được làm khó cô ấy bởi vì chuyện này nhưng mà bố nó và ông bà nội đều cực lực phản đối. Cháu cũng biết đấy, sự nghiệp nhà họ Mục rất lớn, tốt nhất là Mục Viễn nên lấy một người có gia thế môn đăng hộ đối nhưng Mục Viễn rất kiên trì, sau này chúng ta đồng ý cho nó dẫn cháu về nhà cho chúng ta gặp mặt … kết quả trên mạng lại xuất hiện những bài viết và hình ảnh kia thì chúng ta mới biết được là cháu còn có một đứa con trai bốn tuổi nữa.”
Lúc bà nói những lời này thì giọng điệu rất lạnh nhạt, giống như đang kể lại một câu chuyện không liên quan gì đến bà vậy, Tô Tầm chịu đựng không có cắt ngang lời nói của bà nhưng cô cảm thấy có chút hoang đường. Lúc trước Mục Viễn theo đuổi cô thì cô đã lo sợ sẽ có ngày xảy ra tình huống cẩu huyết giống như trong các bộ phim truyền hình.
Sau khi những chuyện kia được giải quyết thì Mục Viễn có gọi điện tới nói xin lỗi cô, anh cũng gửi tin nhắn đến nói muốn gặp cô nhưng cô đều từ chối. Những hình ảnh và bài viết kia đều là do Lục Trình Dương gây nên, không liên quan gì đến anh cả.
Tô Tầm cười, thản nhiên nhìn về phía mẹ Mục nói: “Trước kia cháu cũng cảm thấy cuộc hôn nhân của cháu là thất bại nhưng bây giờ cháu không còn nghĩ như vậy nữa. Cháu cũng không muốn qua lại với Mục Viễn nên dì không cần phải lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đâu ạ.”
Cô nghĩ Lục Trình Dương chỉ nhớ đến việc bảo vệ cô mà thôi, còn anh gánh tất cả mọi chuyện; chính vì thế sao cô có thể nói là anh thất bại được chứ?
Mẹ Mục chăm chú nhìn vào khuôn mặt điềm tĩnh của Tô Tầm, sau đó nói: “Cháu hiểu lầm ý của dì rồi, dì không có xem thường cháu hay là ghét bỏ cháu, thật ra mấy năm trước dì đã biết Mục Viễn thích cháu rồi; lần đó dì giúp nó dọn dẹp phòng thì tình cờ phát hiện ra ảnh của cháu. Nếu như sau này cháu và Lục Trình Dương giữ khoảng cách, hai người không gặp nhau nữa, quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ cũng giao cho đối phương thì chúng ta sẽ không phản đối cháu lui tới với Mục Viễn, thậm chí là kết hôn.”
Tô Tầm không thể tưởng tượng nổi nhìn bà, cô không hiểu rốt cuộc Mục Viễn đã làm cái gì mà có thể làm cho Mục gia thỏa hiệp đến mức này, “Dì à, cháu nghĩ dì hiểu lầm ý của cháu rồi, cháu không thích Mục Viễn càng không qua lại với anh ấy, cháu và Lục Trình Dương cũng sẽ không tách ra, chúng cháu sẽ kết hôn.”
Ra khỏi quán café, Tô Tầm nhìn về phía mặt trời đang chiếu rọi, tia nắng rọi vào mắt có chút đau, đột nhiên điện thoại đổ chuông, là Lục Trình Dương gọi đến.
Tô Tầm cười nhận điện thoại, Lục Trình Dương nói: “Tối nay anh phải họp nên không đón em và con được, em cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì hoặc thấy cái gì khả nghi thì phải gọi ngay cho anh. Không cần phải ăn cơm ở bên ngoài, để anh gọi cho anh trai em bảo anh ấy đến đón hai người.”
Tô Tầm đứng dưới ánh mặt trời cười ra tiếng, cô cười rất lâu, cô cảm giác được ở đầu bên kia điện thoại Lục Trình Dương đang ngẩn người, anh có chút không được tự nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô nói: “Lục Trình Dương, em phát hiện anh càng ngày càng dông dài nhưng mà em lại thích anh như vậy.”
Sau đó Tô Tầm liền cúp điện thoại.
Trong quá café, Mục Viễn ngồi ở ghế sau đứng lên, ngồi vào vị trí Tô Tầm vừa ngồi lúc nãy, sắc mặt vừa mệt mỏi lại vừa khó coi.
“Tiểu Viễn, con đã nghe thấy đấy, mẹ không có ép cô ấy cũng không nói gì khiến cô ấy khó chịu, cô ấy tự mình nói không muốn có quan hệ gì với con, con đừng có hy vọng nữa.” Mẹ Mục có chút đau lòng nhìn con trai, thật lòng bà cũng không thích Tô Tầm làm con dâu của bà nhưng là một người mẹ, bà chỉ mong con mình được vui vẻ. Thông qua Lâm Đan bà biết được Tô Tầm không thích Mục Viễn, cũng không muốn gả vào Mục gia cho nên bà và chồng mới đề ra chủ ý như vậy.
Lúc bà nói với Tô Tầm bà là mẹ của Mục Viễn thì vẻ mặt của Tô Tầm đã nói cho bà biết đích thực là cô không quan tâm đến Mục Viễn cũng như không quan tâm đến việc người Mục gia nhìn nhận cô thế nào.
Mục Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ, thân ảnh Tô Tầm càng lúc càng xa, khổ sở cười một tiếng: “Con biết.”
Lục Trình Dương bận rộn nguyên một buổi chiều, buổi tối lại phải họp thêm hai tiếng nữa, khi xong việc đã là mười giờ đêm. Từ xế chiều đến bây giờ trong đầu anh đều nghĩ đến câu nói của Tô Tầm, hận không thể chạy tới bên cạnh cô ngay lập tức.
Lục Trình Dương lái xe như bay đến nhà Tô Tầm, ấn chuông cửa.
Qua mắt mèo Tô Tầm đã nhìn thấy gò má anh tuấn của Lục Trình Dương, do dự một chút nhưng cũng vẫn mở cửa ra, đôi mắt của Lục Trình Dương sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô rồi nhỏ giọng hỏi: “Tô Tiểu Tông đã ngủ chưa?”
Vết sẹo nghiêm trọng nhất trên người là do năm năm trước lưu lại, anh là một người đàn ông nên anh không để ý việc trên người có những vết sẹo kia, mặc quần áo vào rồi thì cũng không nhìn thấy. Tuy nhiên, Tô Tầm là người sau này sẽ thân cận nhất với anh, cũng sẽ làm chuyện thân mật nên sớm hay muộn gì cũng sẽ thấy những vết sẹo này.
Anh chỉ sợ là cô nhìn thấy sẽ cảm thấy khó chịu, cũng sẽ hù dọa đến Tô Tiểu Tông; còn chuyện anh đã từng nghiện ma túy kia thì anh không muốn nhắc tới trước mặt cô, thứ thuốc độc này có thể khiến cho người ta rơi vào địa ngục, hết lần này tới lần khác có người cố tình không để cho anh từ bỏ như ý nguyện. Trong vài năm đó, anh cảm thấy bản thân mình như một con rối, khi cơn nghiện kéo đến làm anh còn khó chịu hơn so với bất cứ vết thương nào trên da thịt.
“Là … thật sao?” Tô Tầm ngửa đầu nhìn anh, cuối cùng cũng thốt ra câu hỏi mà trong suốt thời gian này cô vẫn luôn canh cánh trong lòng. Việc ly hôn lúc trước là bất đắc dĩ, như vậy những vết thương trên người anh thì do đâu mà có? Còn việc hít ma túy cũng là do bị ép buộc sao? “Đúng, là thật.” Lục Trình Dương nhỏ giọng nói, đưa tay lau nước mắt đang lặng lẽ chảy trên mặt cô, giọng nói khàn khàn, “Đừng khóc.”
Tô Tầm mở to hai mắt, từng cái từng cái lông mi thật rõ ràng, nước mắt lại trào ra, cô khàn giọng hỏi: “Vậy … anh đã bỏ?”
Lục Trình Dương bất chấp thuốc nước màu nâu còn chưa khô vừa mới bôi trên người, vươn tay ôm Tô Tầm vào lòng thật chặt, cằm để ở đỉnh đầu cô, nhỏ giọng nói: “Em yên tâm, anh đã bỏ rồi nếu không sao anh dám trở về chứ? Hơn nửa năm mới cai nghiện được, khi đã hoàn toàn tiêu trừ hết chất độc trong người thì anh liền trở về tìm em.” Thời gian nghiện quá dài nên quá trình cai nghiện hết sức thống khổ và mất thời gian.
Trên người Lục Trình Dương toàn là mùi thuốc, lồng ngực kiên cố rộng lớn, kề sát anh mới chân thật cảm giác được anh cường tráng hơn so với mấy năm trước. Mặt Tô Tầm dán vào lồng ngực của Lục Trình Dương, trong lòng sinh ra cảm xúc không nói rõ được thành lời, cô cảm thấy rất khó chịu; mặc dù không muốn thừa nhận nhưng bây giờ cô thấy đau lòng cho anh …
Vào lúc cô không biết, ở nơi cô không thấy được thì anh đã bị dày vò thành ra như vậy. Mấy năm dài dằng dặc, cô đang cố gắng quên đi những ký ức về anh thì anh lại liều mạng chạy đến bên cô, chẳng lẽ anh không lo rằng nếu như anh đến chậm một bước nữa thì cô …
Nếu như chậm một chút thì hoặc cô đã nói chuyện yêu đương với người khác hoặc là đã lập gia đình, vậy thì quả thực không còn đường lui cho hai người rồi.
Nếu như đến bước đường đó, có một ngày cô biết rõ mọi chuyện thì anh bảo cô lúc đó phải làm thế nào? Làm cho cô mang theo hối hận mà sống cả đời cùng với người khác sao? Hay là … cô không dám tưởng tượng, nghĩ đến chỉ càng làm cho cô khó chịu hơn thôi.
Cuối cùng Tô Tầm chịu không nổi nữa khóc òa lên, hai tay để ở trước ngực anh khóc như một đứa nhỏ, cái loại tình cảm vừa yêu vừa hận đan xen làm cho cô cảm thấy khó chịu muốn nắm bắt một cái gì đó nhưng anh đang ở trần nên cô không níu được cái gì cả; cuối cùng khó chịu đánh một cái lên người anh, giống như là muốn phát tiết lại đánh thêm vài cái nữa, thút tha thút thít nói: “Anh … anh quá đáng ghét … rất quá đáng, nếu như … nếu như …”
Lục Trình Dương thấy Tô Tầm khóc thì ngược lại cảm thấy thả lỏng, anh cười vỗ nhẹ sau lưng cô, nhỏ giọng dỗ: “Đều là anh không đúng, đều là do anh …”
Tô Tiểu Tông đã tắm xong từ lâu nhưng cũng không thấy có người gọi mình, cuối cùng đành phải tự mình chạy ra, mới vừa đi ra liền nghe thấy hình như mẹ đang khóc … nên vội vàng chạy tới. Sau đó bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, mẹ đang khóc còn mắng bố nữa; còn bố thì lại không mặc áo, còn cười nói xin lỗi, hình như … Cu cậu nghiêng đầu suy nghĩ một chút liền nghĩ ra được. Bố đang giở trò lưu manh!
Tô Tiểu Tông lập tức xông tới, cực kỳ tức giận: “Bố! Tại sao bố lại bắt nạt mẹ?”
Tô Tầm cứng đờ, vội vàng tránh ra khỏi lòng Lục Trình Dương, vội vàng đưa tay lau mặt, cô có chút thẹn khi khóc trước mặt con trai …
Lục Trình Dương có chút đau đầu, tại sao con trai anh lúc nào cũng xuất hiện vào đúng lúc then chốt như thế này chứ, thật là đúng với cái danh hiệu bóng đèn mà, cu cậu có còn muốn làm hoa đồng nữa không đây?
Lục Trình Dương muốn lấy áo sơ mi đang ném trên giường để mặc vào nhưng không kịp, Tô Tiểu Tông như viên đạn nhỏ chạy đến bám vào đùi anh: “Bố lưu manh! Bố bắt nạt …” Tô Tiểu Tông bị dọa mà ngừng lại bởi vì cu cậu thấy trên bụng bố có một vết sẹo vừa dài lại vừa xấu, bé có chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào bụng của bố mình, cu cậu rất nhỏ bé khi đứng bên cạnh bố, thân thể nhỏ bé lui lại phía sau, phải ngửa đầu hết cỡ mới thấy được mặt bố, nhỏ giọng gọi một tiếng, “Bố ơi!”
Lục Trình Dương cầm lấy khăn tắm bọc con trai lại rồi bế lên giường, Tô Tiểu Tông bò ra từ trong cái khăn tắm lớn, đứng ở trên giường nhìn cơ thể của bố, có rất nhiều vết thương. Bé cảm thấy rất sợ, hàng mày nhỏ nhíu chặt lại, dè dặt vươn tay muốn chạm vào những vết sẹo nhìn rất đáng sợ kia: “Bố đau …”
“Bố không đau.” Lục Trình Dương thở dài, mặc áo ngủ vào cho bé, “Bố không bắt nạt mẹ, mẹ nhìn thấy vết thương trên người bố, cảm thấy đau lòng nên mới khóc.”
Tô Tiểu Tông giống như tượng gỗ để mặc bố mặc quần áo cho mình, sau đó lại quan sát những vết thương trên người bố, khi bàn tay bé nhỏ mềm mại sờ lên những vết sẹo kia thì có chút muốn khóc, cũng bị cảm động lây: “Bố đau …” Lại lập lại một lần nữa, cuối cùng vẫn nhịn không được khóc lên, thút tha thút thít hỏi: “Bố ơi, người xấu … đánh bố sao?”
Cu cậu còn nhớ rõ bố đã nói qua về người xấu, người xấu không những bắt bé đi mà còn đánh bé nữa, có phải … người xấu cũng đánh bố?
Lục Trình Dương cầm tay con trai, tay của bé hết sức mềm mại lại rất ấm áp, anh thấy tiếc khi không được chứng kiến con trai từ khi còn là trẻ sơ sinh cho đến giai đoạn bốn tuổi nhưng anh lại cảm thấy may mắn vì lúc trước anh rời xa Tô Tầm thì bây giờ mới có được Tô Tầm và Tô Tiểu Tông.
“Không phải, là do bố không cẩn thận, bây giờ đã hết đau rồi.” Lục Trình Dương mặc áo vào, ôm lấy con trai nhìn về phía Tô Tầm, một lớn một nhỏ đều khóc đến con mắt ướt nhẹp, lông mi người nào người nấy thật dài đều trở nên rõ ràng từng cái từng cái, con ngươi đen như ngọc lưu ly sáng trong. Lục Trình Dương cúi đầu hôn trán Tô Tiểu Tông một cái, cúi người muốn hôn Tô Tầm thì cô đã kinh hoảng lui về phía sau một bước, bỏ lại một câu ‘tôi đi tắm’ rồi chạy trối chết.
“Thật vậy sao?” Tô Tiểu Tông từ từ ngừng khóc, cu cậu vẫn còn quan tâm đến vết thương trên người bố.
“Thật.” Lục Trình Dương vươn tay lau nước mắt cho con trai, lại dịu dàng hôn lên mắt của bé.
Tô Tiểu Tông có chút ngượng ngừng nhưng cu cậu cũng rướn người lên hôn cằm Lục Trình Dương một cái.
…
Tô Tiểu Tông nhất quyết đòi bôi thuốc cho Lục Trình Dương, cuối cùng đổ được nước thuốc ra thì drap giường cũng bị làm bẩn. Lục Trình Dương chỉ có thể đuổi Tô Tiểu Tông ra phòng khách, thay drap giường rồi lau sàn nhà.
“Bố ơi, phòng của con thật là hôi nha.” Tô Tiểu Tông nằm ở cửa nói, còn dùng sức hít vào nữa chứ.
Cũng không biết là do ai gây nên? Lục Trình Dương không rảnh nhìn con trai, “Chút nữa sẽ không còn mùi nữa.” Cửa sổ đã được mở ra, bọn họ ở trên tầng cao, tầm nhìn tương đối rộng, cũng sẽ bay mùi đi rất nhanh.
Tô Tiểu Tông nghiêm mặt suy tư rồi lạch bạch xoay người chạy đi: “Đêm nay con muốn ngủ cùng với mẹ.”
Lục Trình Dương: “…”
Vốn Lục Trình Dương cho là phải trường kỳ kháng chiến với Tô Lập Quân cho nên anh mới dọn hành lý đi. Trên người anh bây giờ toàn là mùi thuốc, áo sơ mi cũng bị dính thuốc rồi nên nhất định phải quay về nhà một chuyến rồi nhưng anh cũng không có ý định đi một mình.
“Tầm Tầm, tối nay về nhà với anh đi.” Lục Trình Dương ngồi xuống bên cạnh Tô Tầm, nghiêng đầu nhìn cô.
“…” Tô Tầm cảm thấy mình không hề bày ra vẻ mặt muốn về nhà cùng anh mà, tại sao anh có thể tự tin nói ra như vậy chứ?
Tô Tiểu Tông đang nằm sấp trên thảm chơi một mình ngẩng đầu lên: “Mẹ ơi, chúng ta đến nhà bố sao?” Nói xong thì chợt nhớ ra điều gì đó liền vội vàng che miệng lại bởi vì cu cậu đã biết mình nói sai rồi, nhà của bố cũng chính là nhà của bé và của mẹ mà.
“Không đi.” Tô Tầm trực tiếp từ chối; tuy rằng cô đã mềm lòng nhưng không có nghĩa lúc này cô có thể cùng anh về nhà được.
Lục Trình Dương chăm chú nhìn vào gò má cô trong chốc lát, đành phải đứng lên nói: “Anh về nhà một chuyến.”
“Vâng.” Vẻ mặt của Tô Tầm không hề thay đổi, châm chước mở miệng, “Tôi đã lấy lại chìa khóa nhà rồi, đêm nay anh hãy ở nhà mình nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Lục Trình Dương nhìn xâu chìa khóa trên bàn, quả nhiên là thiếu mất một cái, anh đưa tay xoa mái tóc xoăn của con trai: “Sáng mai anh qua đón hai mẹ con.”
Có đôi khi thời gian quả thật đáng sợ. Tô Tầm biết rõ mình còn thích Lục Trình Dương nhưng có lẽ từ lâu rồi, trong lòng cô đã tha thứ cho anh; tuy nhiên cô vẫn còn có chút ít không cam lòng. Cô không biết phải làm như thế nào để tiêu hóa hết thời gian năm năm này trong mấy ngày ngắn ngủi như vậy, sau đó không còn khúc mắc gì chung sống với anh như trước đây.
Cô có cảm giác mình trở nên không được tự nhiên nhưng lại không khống chế nổi chính mình.
Lục Trình Dương biết rõ Tô Tầm cần thời gian để chấp nhận; dù sao anh cũng đã chờ vài năm rồi, bây giờ cô cũng không bài xích anh nữa nên anh sẽ cho cô thời gian.
…
Giữa trưa hôm sau, Tô Tầm và đồng nghiệp xuống lầu ăn cơm thì chạm mặt một quý bà trung niên tao nhã đang đi tới rồi dừng lại ở trước mặt cô: “Cô là Tô Tầm phải không?”
Tô Tầm ngẩn người một chút, có chút nghi hoặc gật đầu: “Vâng, bác là?”
Quá bà trung niên cười một tiếng: “Có thể đi đến quán café đối diện ngồi một chút không?”
Tô Tầm nghiêm túc nhìn bà, bất luận đối phương ăn hay mặc đều lộ ra khí chất của người quyền quý; hơn nữa, rõ ràng là bà đặc biệt đến tìm cô nên cô liền đồng ý: “Được ạ.”
Trong quán café, sau khi hai người ngồi xuống thì phục vụ bưng đến hai ly nước lọc, đối phương mở miệng: “Bác là mẹ của Mục Viễn, cháu có thể gọi bác là dì cũng được.”
Tô Tầm khẽ nhíu mày nhưng vẫn nhỏ giọng gọi một tiếng: “Dì ạ, dì tìm cháu có việc gì sao?”
Mẹ Mục cười: “Cháu không cần khẩn trương, dì đến không phải là để trách cháu đâu, dì chỉ muốn hiểu rõ một số chuyện mà thôi.”
“Dì cứ nói đi …”
Mẹ Mục uống một ngụm nước rồi nhìn Tô Tầm: “Mục Viễn thích cháu, trước đó nó cũng đã đề cập với người trong nhà là muốn dẫn một cô gái về ra mắt nhưng cô gái kia đã trải qua một lần hôn nhân thất bại. Nó hy vọng người trong nhà có thể tiếp nhận cô gái đó, không được làm khó cô ấy bởi vì chuyện này nhưng mà bố nó và ông bà nội đều cực lực phản đối. Cháu cũng biết đấy, sự nghiệp nhà họ Mục rất lớn, tốt nhất là Mục Viễn nên lấy một người có gia thế môn đăng hộ đối nhưng Mục Viễn rất kiên trì, sau này chúng ta đồng ý cho nó dẫn cháu về nhà cho chúng ta gặp mặt … kết quả trên mạng lại xuất hiện những bài viết và hình ảnh kia thì chúng ta mới biết được là cháu còn có một đứa con trai bốn tuổi nữa.”
Lúc bà nói những lời này thì giọng điệu rất lạnh nhạt, giống như đang kể lại một câu chuyện không liên quan gì đến bà vậy, Tô Tầm chịu đựng không có cắt ngang lời nói của bà nhưng cô cảm thấy có chút hoang đường. Lúc trước Mục Viễn theo đuổi cô thì cô đã lo sợ sẽ có ngày xảy ra tình huống cẩu huyết giống như trong các bộ phim truyền hình.
Sau khi những chuyện kia được giải quyết thì Mục Viễn có gọi điện tới nói xin lỗi cô, anh cũng gửi tin nhắn đến nói muốn gặp cô nhưng cô đều từ chối. Những hình ảnh và bài viết kia đều là do Lục Trình Dương gây nên, không liên quan gì đến anh cả.
Tô Tầm cười, thản nhiên nhìn về phía mẹ Mục nói: “Trước kia cháu cũng cảm thấy cuộc hôn nhân của cháu là thất bại nhưng bây giờ cháu không còn nghĩ như vậy nữa. Cháu cũng không muốn qua lại với Mục Viễn nên dì không cần phải lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đâu ạ.”
Cô nghĩ Lục Trình Dương chỉ nhớ đến việc bảo vệ cô mà thôi, còn anh gánh tất cả mọi chuyện; chính vì thế sao cô có thể nói là anh thất bại được chứ?
Mẹ Mục chăm chú nhìn vào khuôn mặt điềm tĩnh của Tô Tầm, sau đó nói: “Cháu hiểu lầm ý của dì rồi, dì không có xem thường cháu hay là ghét bỏ cháu, thật ra mấy năm trước dì đã biết Mục Viễn thích cháu rồi; lần đó dì giúp nó dọn dẹp phòng thì tình cờ phát hiện ra ảnh của cháu. Nếu như sau này cháu và Lục Trình Dương giữ khoảng cách, hai người không gặp nhau nữa, quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ cũng giao cho đối phương thì chúng ta sẽ không phản đối cháu lui tới với Mục Viễn, thậm chí là kết hôn.”
Tô Tầm không thể tưởng tượng nổi nhìn bà, cô không hiểu rốt cuộc Mục Viễn đã làm cái gì mà có thể làm cho Mục gia thỏa hiệp đến mức này, “Dì à, cháu nghĩ dì hiểu lầm ý của cháu rồi, cháu không thích Mục Viễn càng không qua lại với anh ấy, cháu và Lục Trình Dương cũng sẽ không tách ra, chúng cháu sẽ kết hôn.”
Ra khỏi quán café, Tô Tầm nhìn về phía mặt trời đang chiếu rọi, tia nắng rọi vào mắt có chút đau, đột nhiên điện thoại đổ chuông, là Lục Trình Dương gọi đến.
Tô Tầm cười nhận điện thoại, Lục Trình Dương nói: “Tối nay anh phải họp nên không đón em và con được, em cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì hoặc thấy cái gì khả nghi thì phải gọi ngay cho anh. Không cần phải ăn cơm ở bên ngoài, để anh gọi cho anh trai em bảo anh ấy đến đón hai người.”
Tô Tầm đứng dưới ánh mặt trời cười ra tiếng, cô cười rất lâu, cô cảm giác được ở đầu bên kia điện thoại Lục Trình Dương đang ngẩn người, anh có chút không được tự nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô nói: “Lục Trình Dương, em phát hiện anh càng ngày càng dông dài nhưng mà em lại thích anh như vậy.”
Sau đó Tô Tầm liền cúp điện thoại.
Trong quá café, Mục Viễn ngồi ở ghế sau đứng lên, ngồi vào vị trí Tô Tầm vừa ngồi lúc nãy, sắc mặt vừa mệt mỏi lại vừa khó coi.
“Tiểu Viễn, con đã nghe thấy đấy, mẹ không có ép cô ấy cũng không nói gì khiến cô ấy khó chịu, cô ấy tự mình nói không muốn có quan hệ gì với con, con đừng có hy vọng nữa.” Mẹ Mục có chút đau lòng nhìn con trai, thật lòng bà cũng không thích Tô Tầm làm con dâu của bà nhưng là một người mẹ, bà chỉ mong con mình được vui vẻ. Thông qua Lâm Đan bà biết được Tô Tầm không thích Mục Viễn, cũng không muốn gả vào Mục gia cho nên bà và chồng mới đề ra chủ ý như vậy.
Lúc bà nói với Tô Tầm bà là mẹ của Mục Viễn thì vẻ mặt của Tô Tầm đã nói cho bà biết đích thực là cô không quan tâm đến Mục Viễn cũng như không quan tâm đến việc người Mục gia nhìn nhận cô thế nào.
Mục Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ, thân ảnh Tô Tầm càng lúc càng xa, khổ sở cười một tiếng: “Con biết.”
Lục Trình Dương bận rộn nguyên một buổi chiều, buổi tối lại phải họp thêm hai tiếng nữa, khi xong việc đã là mười giờ đêm. Từ xế chiều đến bây giờ trong đầu anh đều nghĩ đến câu nói của Tô Tầm, hận không thể chạy tới bên cạnh cô ngay lập tức.
Lục Trình Dương lái xe như bay đến nhà Tô Tầm, ấn chuông cửa.
Qua mắt mèo Tô Tầm đã nhìn thấy gò má anh tuấn của Lục Trình Dương, do dự một chút nhưng cũng vẫn mở cửa ra, đôi mắt của Lục Trình Dương sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô rồi nhỏ giọng hỏi: “Tô Tiểu Tông đã ngủ chưa?”
Danh sách chương