Học kỳ mới của Tô Tiểu Tông khai giang chưa được bao lâu thì Lục Trình Dương đã chuyển toàn bộ đồ đạc của Tô Tầm và con trai về nhà của mình. Thời gian này Tô Tầm đều ở bên này nên cũng không phản đối việc ở cùng anh, để tùy anh sắp xếp còn chính bản thân mình thì vui vẻ thoải mái, cùng với Tô Tiểu Tông và Triệu Cần Cần đi dạo phố.
Kể từ sau khi Tô Tầm nghỉ việc ở Khải Sâm thì rất ít có cơ hội gặp mặt Triệu Cần Cần.
Từ xa Tô Tiểu Tông đã nhìn thấy Triệu Cần Cần nên lớn tiếng gọi: “Mợ!” Lần trước cậu đã dặn bé phải gọi như vậy, bé rất nghe lời cậu nha.
Triệu Cần Cần: “…” Nghĩ tới mợ cô là một phụ nữ hơn sáu mươi tuổi thì cô không thể nào thích ứng nổi với danh xưng này. Tên khốn Tô Thậm kia dám dạy bậy dạy bạ, cô còn chưa đồng ý gả cho anh đâu.
Tô Tầm cười, dắt tay Tô Tiểu Tông đi tới.
Sau khi đến gần, Tô Tiểu Tông lại lên tiếng: “Mợ!”
Mặt mũi mợ Triệu Cần Cần đầy khó xử, xoa cái trán ngồi xổm xuống, sờ đầu cu cậu nói: “Tiểu Tông, mẹ nuôi còn chưa phải là … mợ của con đâu.”
Tô Tiểu Tông mở to hai mắt, đưa tay vuốt mặt, khó xử nói: “Nhưng mà cậu nói dì là bạn gái của cậu, sau này sẽ gả cho cậu nên dì chính là mợ của con nha.”
Triệu Cần Cần: “…” Cô lại không thể nói là cô sẽ không gả cho Tô Thậm! Tô Tầm đứng bên cạnh cũng cười: “Gọi mợ thì cứ chấp nhận đi, chỉ là gọi sớm một chút thôi mà, mợ chỉ thua mẹ nuôi có một chữ thôi, chị cũng đừng so đo điều này mà làm gì.” Dù sao Tô Tầm cũng rất thích việc Triệu Cần Cần làm chị dâu của cô.
Vài phút sau, Triệu Cần Cần đầu hàng, cô nghĩ so đo với một đứa nhỏ làm gì cho mệt …
Từ mẹ nuôi đến mợ cũng bớt đi một chữ mà thôi. Sai, đâu chỉ là ít hơn một chữ đâu chứ mà là khác nhau một trời một vực!
Tô Tầm cầm một bộ quần áo đi vào phòng thử đồ, Triệu Cần Cần trông chừng Tô Tiểu Tông không dám rời nửa bước. Chuyện cu cậu lần trước bị bắt mất từ trong tay cô đã thật sự làm cô sợ. Mặc dù Lục Trình Dương đã nói là do anh nhưng cô vẫn có chút lo lắng, nếu như những người đó lại ra tay một lần nữa thì cô sẽ phát điên mất thôi.
Tô Tầm từ phòng thử đồ đi ra, ngắm mình ở trong gương rồi hỏi Triệu Cần Cần: “Chị thấy sao?”
Triệu Cần Cần còn chưa kịp mở miệng thì Tô Tiểu Tông đã chạy tới, vỗ hai bàn tay nhỏ bé: “Mẹ ơi, rất đẹp!”
Cu cậu cảm thấy mẹ mặc cái gì cũng đẹp, mẹ là người đẹp nhất!
Triệu Cần Cần từ phía sau nhéo lên khuôn mặt đầy thịt của cu cậu, cố ý trêu chọc: “Sao lúc nãy … mẹ nuôi mặc quần áo mới thì con không khen đẹp hả?” Vốn cô muốn xưng mợ nhưng quả thật lúc này không thể thốt ra lời được.
Bình thường Tô Tiểu Tông không biết khen ai khác ngoài mẹ mình.
Cu cậu đoán Triệu Cần Cần rất muốn được mình khen nên khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại, nghiêm túc khen một câu: “Mợ cũng đẹp.”
Triệu Cần Cần coi như hài lòng ngoại trừ tiếng ‘mợ’ kia. Vốn cô chỉ nhiều hơn Tô Tầm có một tuổi, bây giờ bị cậu nhóc gọi mợ như vậy làm cho cô có cảm giác chỉ trong phút chốc mà mình đã già thêm mấy tuổi …
Tô Tầm vẫn đang đợi cô cho ý kiến về bộ đồ mới nên trêu chọc: “Người đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp.”
Tô Tầm cười xoay người: “Em cũng thấy rất đẹp, chị cũng đi chọn hai bộ đi.”
Lúc Tô Tầm đang chuẩn bị quẹt thẻ trả tiền thì đột nhiên Tô Tiểu Tông móc ra một cái thẻ từ trong cái túi nhỏ của mình ra, đưa cho Tô Tầm giống như hiến vật quý: “Mẹ ơi, cho mẹ cái này, bố cho con, bảo con dùng cái này trả tiền cho mẹ.” Cánh tay nhỏ giơ cao, cái thẻ bị cu cậu bóp trong tay.
Tô Tầm cúi đầu nhìn con trai, nhân viên bán hàng vui vẻ cười ra tiếng, bị đầu xoăn nhỏ đáng yêu như vậy chọc cười thì cho dù muốn nhịn cũng không thể nhịn cười được, quả thật là rất muốn sờ vào mái tóc xoăn của cậu nhóc, người bạn nhỏ dễ thương như vậy, mẹ lại xinh đẹp thế kia, ắt hẳn là bố cũng rất đẹp trai …
Tô Tiểu Tông che mặt, bị nhân viên bán hàng cười như vậy nên có chút thẹn: “Mẹ ơi, mẹ không cần sao?”
Con trai dường như rất mong chờ cô sử dụng cái thẻ này nên Tô Tầm cười nhận lấy cái thẻ, cầm tay bé đi về quầy thu ngân: “Đương nhiên là muốn rồi nhưng mà mẹ không biết mật mã.”
Tô Tiểu Tông vẫy vẫy tay với cô, Tô Tầm ngồi xổm xuống bên cạnh con trai, hơi thở nóng hầm hập của đứa nhỏ đến gần, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Bố nói mật mã giống như trước kia, mẹ biết rõ mà.” Lúc cu cậu nói những lời này thì nói rất nhỏ, quả thật là cẩn thận mà.
Tô Tầm tưởng là con trai muốn nói mật mã nên mới ngồi xổm xuống phối hợp với cu cậu.
Hôn một cái lên khuôn mặt đầy thịt của con trai, Tô Tầm cười híp mắt nói: “Mẹ biết rồi.”
Trên mặt Tô Tầm không giấu được sự vui vẻ khi nhập dãy số quen thuộc vào máy quẹt thẻ, trong lòng cô cảm thấy rất ngọt ngào. Lúc trước khi cô bắt đầu quen Lục Trình Dương thì anh đã tốt nghiệp rồi, đã có việc làm nên đã có lương, lại còn có thẻ tín dụng nữa; bởi vì cô cảm thấy các con số rất phức tạp nên tất cả các thẻ của anh đều có cùng một mật mã nên cô nhớ rất kỹ.
Lúc còn chưa kết hôn thì Lục Trình Dương cũng làm cho cô một cái thẻ, bên trong luôn luôn có sẵn tiền cho cô; sau khi kết hôn thì anh liền trực tiếp giao thẻ lương của mình cho cô.
Lục Trình Dương ở nhà sắp xếp lại đồ đạc cho Tô Tầm và Tô Tiểu Tông, lúc nhận được tin nhắn báo có người dùng thẻ thì cười, gọi điện thoại cho cô.
Điện thoại đổ chuông trong chốc lát liền nghe thấy giọng nói hưng phấn của Tô Tiểu Tông: “Bố ơi, mẹ đã dùng cái thẻ mà con đưa cho mẹ rồi!”
Lục Trình Dương nhướn mày cười, treo từng bộ đồ của Tô Tầm vào tủ trong phòng ngủ chính, tâm trạng rất vui vẻ: “Ừ, bố biết rồi, nếu như lát nữa mẹ còn muốn mua đồ hay là đi ăn cơm thì con nhớ phải trả tiền cho mẹ đấy, biết chưa?”
“Vâng ạ!” Tô Tiểu Tông nhanh chóng đồng ý, cu cậu rất vui. Trước đây toàn là mẹ mua đồ cho bé, bây giờ cu cậu đã có thẻ bố cho rồi nên bé cũng có thể mua đồ cho mẹ. Cu cậu có cảm giác mình càng ngày càng thích bố, bàn tay nhỏ bé đầy thịt nắm chặt hàng rào chắn bằng thủy tinh của trung tâm thương mại, “Bố ơi, buổi tối bố đến đón con và mẹ nha!” Bé nhớ bố rồi.
“Được, lúc nào hai mẹ con chuẩn bị ra về thì con gọi điện cho bố.” Giọng nói của Lục Trình Dương tràn đầy vui sướng.
“Vâng ạ!” Tô Tiểu Tông dõng dạc trả lời.
“Mẹ ơi, bố muốn nói chuyện với mẹ.” Tô Tiểu Tông giơ điện thoại ra, ngẩng đầu nhìn Tô Tầm.
Tô Tầm cất thẻ vào trong túi nhỏ của con trai. Cái túi này là lần trước Lục Trình Dương đưa Tô Tiểu Tông đi ăn cơm bị cu cậu nhìn trúng; là kiểu túi lệch vai màu đen, là một nhãn hiệu thời trang trẻ em rất nổi tiếng, với mức lương của mình thì cô không thể nào trả nổi giá của chiếc túi này; ngoài ra bình thường cô sẽ không bao giờ mua mấy thứ đồ mắc tiền cho con trai.
Sau khi Lục Trình Dương trở lại, giống như anh muốn đền bù sự thiếu vắng tình thương của bố mấy năm trước nên anh rất thích mua đồ cho cô và Tô Tiểu Tông, tình cờ thấy một thứ đồ nào thích hợp thì anh liền mua về nhà. Không giống trước kia, anh không có hứng thú với việc mua sắm ngoài việc đưa cô đi dạo phố.
Tô Tầm cầm lấy điện thoại: “Buổi tối lúc chuẩn bị về thì em sẽ gọi cho anh.”
Tiếng cười của Lục Trình Dương trầm thấp: “Được, con trai thay anh giúp em, buổi tối về nhà đến lượt em giúp anh.”
Người này đang dùng lời nói để biện hộ sao? Nếu như Tô Tầm không nghe lầm thì anh cố ý nhấn mạnh chữ ‘giúp’ kia, cô giả vờ như nghe không hiểu: “Em cúp máy đây, còn nhiều thứ chưa mua nữa, có người thanh toán nên nhân cơ hội này em muốn mua nhiều một chút.”
Tô Tiểu Tông đang ôm túi nhỏ của mình, bây giờ cu cậu mới biết cái thẻ bố cho mình có thể mua được rất nhiều thứ, có rất nhiều tiền nha! Bé muốn báo vệ túi nhỏ thật cẩn thận, nghe thấy Tô Tầm nói còn mua rất nhiều đồ nữa thì hai mắt Tô Tiểu Tông sáng ngời, giơ túi xách nhỏ lên, kiêu ngạo nói: “Mẹ ơi, mua đi! Con có tiền!”
Triệu Cần Cần bị cậu nhóc chọc cười, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cu cậu: “Con có bao nhiêu tiền nào, tiểu phú ông?”
Tiểu phú ông kiêu ngạo ngửa cái cằm lên: “Có rất nhiều tiền!” Kỳ thật cu cậu không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền nhưng cái thẻ kia là do bố cho nên bé nghĩ trong đó hẳn có rất nhiều.
Triệu Cần Cần ôm bụng cười, muốn hỏi tiểu phú ông có thể mua đồ cho cô hay không thì tiểu phú ông liền thốt lên: “Mợ ơi, sau khi mợ và cậu kết hôn sinh tiểu bảo bối xong thì bảo cậu đưa thẻ cho tiểu bảo bối …”
“Sau đó để cho tiểu bảo bối trả tiền cho mẹ nuôi phải không?” Triệu Cần Cần vò tóc Tô Tiểu Tông, tiểu bảo bối sao … nếu như cô sinh con gái thì sao? Để cho con gái trả tiền không tốt, phải đáng yêu giống như Tô Tiểu Tông vậy, lúc móc thẻ ra kiêu ngạo nhường nào!
“Đúng ạ!” Tô Tiểu Tông gật đầu thật mạnh, thấy Tô Tầm đã cúp điện thoại thì vội vàng chạy tới: “Mẹ ơi, chúng ta mau đi mua đồ thôi!”
Con trai tiểu phú ông thích quẹt thẻ cho cô như vậy nên tâm tình của Tô Tầm rất vui, dắt bàn tay nhỏ bé của con trai xuống lầu, cô quyết định mua túi.
Buổi tối Lục Trình Dương tới đón người, Tô Tiểu Tông vui vẻ chạy tới ôm đùi của anh, vẻ mặt như muốn được khen ngợi: “Bố ơi, con mua cho mẹ rất nhiều đồ nha!” Nói xong thì túm lấy túi nhỏ của mình, bày tỏ là thẻ của mình nên tiền là do bé bỏ ra.
Một tay Lục Trình Dương bế con trai lên, khen ngợi: “Làm tốt lắm!”
Tô Tiểu Tông ôm túi nhỏ của mình thật chặt, có chút bận tâm hỏi: “Bố ơi, cái thẻ này phải trả lại cho bố sao?” Mợ nói bé là tiểu phú ông, phú ông nghĩa là có tiền, có tiền thì có thể mua đồ cho mẹ, bé muốn tiếp tục làm tiểu phú ông.
“Không cần trả lại.” Lục Trình Dương vừa nói xong thì ánh mắt Tô Tiểu Tông nhất thời sáng lên, “Nhưng mà bình thường phải để ở nhà, lúc ra ngoài cùng với bố mẹ thì mới có thể mang theo.”
“Vâng ạ!” Tiểu phú ông ôm túi gật đầu, không có ý kiến gì cả, bình thường bé cũng không dùng nha, bé chỉ muốn làm tiểu phú ông mua đồ cho mẹ mà thôi.
Cầm lấy túi mua hàng trong tay Tô Tầm, Lục Trình Dương nhìn lướt qua: “Mua cho anh sao?”
Tô Tầm mím môi, có chút hả hê cười nói: “Mua cho anh cái áo sơ mi, là do con trai chọn …”
Tiểu phú ông ôm cổ anh, vội vàng bổ sung: “Còn nữa, còn nữa, là do con quẹt thẻ đó.”
Đúng là đã coi mình là tiểu phú ông rồi sao? Lục Trình Dương liếc con trai một cái, tiểu phú ông vui vẻ cong miệng cười, cu cậu cảm thấy rất là vui.
Sau khi về đến nhà, Lục Trình Dương liền biết lúc nãy tại sao Tô Tầm lại cười, con trai tiểu phú ông của anh, chọn áo sơ mi cho anh … là một cái áo có màu hồng!
Ngẩng đầu nhìn một lớn một nhỏ đang ngồi trên sofa, một lớn thì làm như không nhìn thấy ánh mắt bất mãn của anh, thúc giục: “Mau mặc thử vào xem có vừa hay không!”
Tô Tiểu Tông cũng thúc giục theo: “Đúng vậy, bố mau mặc vào đi, con đã từng thấy chú Mục Viễn mặc qua màu này rồi, con thấy rất đẹp trai! Bố cũng không có cái áo nào có màu này cả!” Bố chỉ toàn mặc đồ màu trắng, màu xám hoặc là màu đen mà thôi.
“Em đã từng nhìn thấy anh mặc qua màu hồng sao?” Lục Trình Dương nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Tầm, anh không cảm thấy vui vẻ một chút nào cả … khi bị con trai so sánh với tình địch của mình.
Tô Tầm cũng không ngờ Tô Tiểu Tông lại đề cập đến Mục Viễn nên nhất thời có hơi lúng túng nhưng rất nhanh cô đã khôi phục lại nét mặt vui vẻ: “Chưa từng thấy cho nên em muốn nhìn một chút.”
Lục Trình Dương nhìn cái áo sơ mi màu hồng thì cảm thấy đau đầu, anh không nên đưa thẻ cho con trai; cuối cùng lại bị con trai chọc cho một phen.
Tô Tiểu Tông hoàn toàn không biết mình đã bị hố, chạy lạch bạch qua cầm lấy cái áo sơ mi rồi kéo tay bố: “Bố ơi, mau thử áo đi!”
Kể từ sau khi Tô Tầm nghỉ việc ở Khải Sâm thì rất ít có cơ hội gặp mặt Triệu Cần Cần.
Từ xa Tô Tiểu Tông đã nhìn thấy Triệu Cần Cần nên lớn tiếng gọi: “Mợ!” Lần trước cậu đã dặn bé phải gọi như vậy, bé rất nghe lời cậu nha.
Triệu Cần Cần: “…” Nghĩ tới mợ cô là một phụ nữ hơn sáu mươi tuổi thì cô không thể nào thích ứng nổi với danh xưng này. Tên khốn Tô Thậm kia dám dạy bậy dạy bạ, cô còn chưa đồng ý gả cho anh đâu.
Tô Tầm cười, dắt tay Tô Tiểu Tông đi tới.
Sau khi đến gần, Tô Tiểu Tông lại lên tiếng: “Mợ!”
Mặt mũi mợ Triệu Cần Cần đầy khó xử, xoa cái trán ngồi xổm xuống, sờ đầu cu cậu nói: “Tiểu Tông, mẹ nuôi còn chưa phải là … mợ của con đâu.”
Tô Tiểu Tông mở to hai mắt, đưa tay vuốt mặt, khó xử nói: “Nhưng mà cậu nói dì là bạn gái của cậu, sau này sẽ gả cho cậu nên dì chính là mợ của con nha.”
Triệu Cần Cần: “…” Cô lại không thể nói là cô sẽ không gả cho Tô Thậm! Tô Tầm đứng bên cạnh cũng cười: “Gọi mợ thì cứ chấp nhận đi, chỉ là gọi sớm một chút thôi mà, mợ chỉ thua mẹ nuôi có một chữ thôi, chị cũng đừng so đo điều này mà làm gì.” Dù sao Tô Tầm cũng rất thích việc Triệu Cần Cần làm chị dâu của cô.
Vài phút sau, Triệu Cần Cần đầu hàng, cô nghĩ so đo với một đứa nhỏ làm gì cho mệt …
Từ mẹ nuôi đến mợ cũng bớt đi một chữ mà thôi. Sai, đâu chỉ là ít hơn một chữ đâu chứ mà là khác nhau một trời một vực!
Tô Tầm cầm một bộ quần áo đi vào phòng thử đồ, Triệu Cần Cần trông chừng Tô Tiểu Tông không dám rời nửa bước. Chuyện cu cậu lần trước bị bắt mất từ trong tay cô đã thật sự làm cô sợ. Mặc dù Lục Trình Dương đã nói là do anh nhưng cô vẫn có chút lo lắng, nếu như những người đó lại ra tay một lần nữa thì cô sẽ phát điên mất thôi.
Tô Tầm từ phòng thử đồ đi ra, ngắm mình ở trong gương rồi hỏi Triệu Cần Cần: “Chị thấy sao?”
Triệu Cần Cần còn chưa kịp mở miệng thì Tô Tiểu Tông đã chạy tới, vỗ hai bàn tay nhỏ bé: “Mẹ ơi, rất đẹp!”
Cu cậu cảm thấy mẹ mặc cái gì cũng đẹp, mẹ là người đẹp nhất!
Triệu Cần Cần từ phía sau nhéo lên khuôn mặt đầy thịt của cu cậu, cố ý trêu chọc: “Sao lúc nãy … mẹ nuôi mặc quần áo mới thì con không khen đẹp hả?” Vốn cô muốn xưng mợ nhưng quả thật lúc này không thể thốt ra lời được.
Bình thường Tô Tiểu Tông không biết khen ai khác ngoài mẹ mình.
Cu cậu đoán Triệu Cần Cần rất muốn được mình khen nên khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại, nghiêm túc khen một câu: “Mợ cũng đẹp.”
Triệu Cần Cần coi như hài lòng ngoại trừ tiếng ‘mợ’ kia. Vốn cô chỉ nhiều hơn Tô Tầm có một tuổi, bây giờ bị cậu nhóc gọi mợ như vậy làm cho cô có cảm giác chỉ trong phút chốc mà mình đã già thêm mấy tuổi …
Tô Tầm vẫn đang đợi cô cho ý kiến về bộ đồ mới nên trêu chọc: “Người đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp.”
Tô Tầm cười xoay người: “Em cũng thấy rất đẹp, chị cũng đi chọn hai bộ đi.”
Lúc Tô Tầm đang chuẩn bị quẹt thẻ trả tiền thì đột nhiên Tô Tiểu Tông móc ra một cái thẻ từ trong cái túi nhỏ của mình ra, đưa cho Tô Tầm giống như hiến vật quý: “Mẹ ơi, cho mẹ cái này, bố cho con, bảo con dùng cái này trả tiền cho mẹ.” Cánh tay nhỏ giơ cao, cái thẻ bị cu cậu bóp trong tay.
Tô Tầm cúi đầu nhìn con trai, nhân viên bán hàng vui vẻ cười ra tiếng, bị đầu xoăn nhỏ đáng yêu như vậy chọc cười thì cho dù muốn nhịn cũng không thể nhịn cười được, quả thật là rất muốn sờ vào mái tóc xoăn của cậu nhóc, người bạn nhỏ dễ thương như vậy, mẹ lại xinh đẹp thế kia, ắt hẳn là bố cũng rất đẹp trai …
Tô Tiểu Tông che mặt, bị nhân viên bán hàng cười như vậy nên có chút thẹn: “Mẹ ơi, mẹ không cần sao?”
Con trai dường như rất mong chờ cô sử dụng cái thẻ này nên Tô Tầm cười nhận lấy cái thẻ, cầm tay bé đi về quầy thu ngân: “Đương nhiên là muốn rồi nhưng mà mẹ không biết mật mã.”
Tô Tiểu Tông vẫy vẫy tay với cô, Tô Tầm ngồi xổm xuống bên cạnh con trai, hơi thở nóng hầm hập của đứa nhỏ đến gần, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Bố nói mật mã giống như trước kia, mẹ biết rõ mà.” Lúc cu cậu nói những lời này thì nói rất nhỏ, quả thật là cẩn thận mà.
Tô Tầm tưởng là con trai muốn nói mật mã nên mới ngồi xổm xuống phối hợp với cu cậu.
Hôn một cái lên khuôn mặt đầy thịt của con trai, Tô Tầm cười híp mắt nói: “Mẹ biết rồi.”
Trên mặt Tô Tầm không giấu được sự vui vẻ khi nhập dãy số quen thuộc vào máy quẹt thẻ, trong lòng cô cảm thấy rất ngọt ngào. Lúc trước khi cô bắt đầu quen Lục Trình Dương thì anh đã tốt nghiệp rồi, đã có việc làm nên đã có lương, lại còn có thẻ tín dụng nữa; bởi vì cô cảm thấy các con số rất phức tạp nên tất cả các thẻ của anh đều có cùng một mật mã nên cô nhớ rất kỹ.
Lúc còn chưa kết hôn thì Lục Trình Dương cũng làm cho cô một cái thẻ, bên trong luôn luôn có sẵn tiền cho cô; sau khi kết hôn thì anh liền trực tiếp giao thẻ lương của mình cho cô.
Lục Trình Dương ở nhà sắp xếp lại đồ đạc cho Tô Tầm và Tô Tiểu Tông, lúc nhận được tin nhắn báo có người dùng thẻ thì cười, gọi điện thoại cho cô.
Điện thoại đổ chuông trong chốc lát liền nghe thấy giọng nói hưng phấn của Tô Tiểu Tông: “Bố ơi, mẹ đã dùng cái thẻ mà con đưa cho mẹ rồi!”
Lục Trình Dương nhướn mày cười, treo từng bộ đồ của Tô Tầm vào tủ trong phòng ngủ chính, tâm trạng rất vui vẻ: “Ừ, bố biết rồi, nếu như lát nữa mẹ còn muốn mua đồ hay là đi ăn cơm thì con nhớ phải trả tiền cho mẹ đấy, biết chưa?”
“Vâng ạ!” Tô Tiểu Tông nhanh chóng đồng ý, cu cậu rất vui. Trước đây toàn là mẹ mua đồ cho bé, bây giờ cu cậu đã có thẻ bố cho rồi nên bé cũng có thể mua đồ cho mẹ. Cu cậu có cảm giác mình càng ngày càng thích bố, bàn tay nhỏ bé đầy thịt nắm chặt hàng rào chắn bằng thủy tinh của trung tâm thương mại, “Bố ơi, buổi tối bố đến đón con và mẹ nha!” Bé nhớ bố rồi.
“Được, lúc nào hai mẹ con chuẩn bị ra về thì con gọi điện cho bố.” Giọng nói của Lục Trình Dương tràn đầy vui sướng.
“Vâng ạ!” Tô Tiểu Tông dõng dạc trả lời.
“Mẹ ơi, bố muốn nói chuyện với mẹ.” Tô Tiểu Tông giơ điện thoại ra, ngẩng đầu nhìn Tô Tầm.
Tô Tầm cất thẻ vào trong túi nhỏ của con trai. Cái túi này là lần trước Lục Trình Dương đưa Tô Tiểu Tông đi ăn cơm bị cu cậu nhìn trúng; là kiểu túi lệch vai màu đen, là một nhãn hiệu thời trang trẻ em rất nổi tiếng, với mức lương của mình thì cô không thể nào trả nổi giá của chiếc túi này; ngoài ra bình thường cô sẽ không bao giờ mua mấy thứ đồ mắc tiền cho con trai.
Sau khi Lục Trình Dương trở lại, giống như anh muốn đền bù sự thiếu vắng tình thương của bố mấy năm trước nên anh rất thích mua đồ cho cô và Tô Tiểu Tông, tình cờ thấy một thứ đồ nào thích hợp thì anh liền mua về nhà. Không giống trước kia, anh không có hứng thú với việc mua sắm ngoài việc đưa cô đi dạo phố.
Tô Tầm cầm lấy điện thoại: “Buổi tối lúc chuẩn bị về thì em sẽ gọi cho anh.”
Tiếng cười của Lục Trình Dương trầm thấp: “Được, con trai thay anh giúp em, buổi tối về nhà đến lượt em giúp anh.”
Người này đang dùng lời nói để biện hộ sao? Nếu như Tô Tầm không nghe lầm thì anh cố ý nhấn mạnh chữ ‘giúp’ kia, cô giả vờ như nghe không hiểu: “Em cúp máy đây, còn nhiều thứ chưa mua nữa, có người thanh toán nên nhân cơ hội này em muốn mua nhiều một chút.”
Tô Tiểu Tông đang ôm túi nhỏ của mình, bây giờ cu cậu mới biết cái thẻ bố cho mình có thể mua được rất nhiều thứ, có rất nhiều tiền nha! Bé muốn báo vệ túi nhỏ thật cẩn thận, nghe thấy Tô Tầm nói còn mua rất nhiều đồ nữa thì hai mắt Tô Tiểu Tông sáng ngời, giơ túi xách nhỏ lên, kiêu ngạo nói: “Mẹ ơi, mua đi! Con có tiền!”
Triệu Cần Cần bị cậu nhóc chọc cười, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cu cậu: “Con có bao nhiêu tiền nào, tiểu phú ông?”
Tiểu phú ông kiêu ngạo ngửa cái cằm lên: “Có rất nhiều tiền!” Kỳ thật cu cậu không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền nhưng cái thẻ kia là do bố cho nên bé nghĩ trong đó hẳn có rất nhiều.
Triệu Cần Cần ôm bụng cười, muốn hỏi tiểu phú ông có thể mua đồ cho cô hay không thì tiểu phú ông liền thốt lên: “Mợ ơi, sau khi mợ và cậu kết hôn sinh tiểu bảo bối xong thì bảo cậu đưa thẻ cho tiểu bảo bối …”
“Sau đó để cho tiểu bảo bối trả tiền cho mẹ nuôi phải không?” Triệu Cần Cần vò tóc Tô Tiểu Tông, tiểu bảo bối sao … nếu như cô sinh con gái thì sao? Để cho con gái trả tiền không tốt, phải đáng yêu giống như Tô Tiểu Tông vậy, lúc móc thẻ ra kiêu ngạo nhường nào!
“Đúng ạ!” Tô Tiểu Tông gật đầu thật mạnh, thấy Tô Tầm đã cúp điện thoại thì vội vàng chạy tới: “Mẹ ơi, chúng ta mau đi mua đồ thôi!”
Con trai tiểu phú ông thích quẹt thẻ cho cô như vậy nên tâm tình của Tô Tầm rất vui, dắt bàn tay nhỏ bé của con trai xuống lầu, cô quyết định mua túi.
Buổi tối Lục Trình Dương tới đón người, Tô Tiểu Tông vui vẻ chạy tới ôm đùi của anh, vẻ mặt như muốn được khen ngợi: “Bố ơi, con mua cho mẹ rất nhiều đồ nha!” Nói xong thì túm lấy túi nhỏ của mình, bày tỏ là thẻ của mình nên tiền là do bé bỏ ra.
Một tay Lục Trình Dương bế con trai lên, khen ngợi: “Làm tốt lắm!”
Tô Tiểu Tông ôm túi nhỏ của mình thật chặt, có chút bận tâm hỏi: “Bố ơi, cái thẻ này phải trả lại cho bố sao?” Mợ nói bé là tiểu phú ông, phú ông nghĩa là có tiền, có tiền thì có thể mua đồ cho mẹ, bé muốn tiếp tục làm tiểu phú ông.
“Không cần trả lại.” Lục Trình Dương vừa nói xong thì ánh mắt Tô Tiểu Tông nhất thời sáng lên, “Nhưng mà bình thường phải để ở nhà, lúc ra ngoài cùng với bố mẹ thì mới có thể mang theo.”
“Vâng ạ!” Tiểu phú ông ôm túi gật đầu, không có ý kiến gì cả, bình thường bé cũng không dùng nha, bé chỉ muốn làm tiểu phú ông mua đồ cho mẹ mà thôi.
Cầm lấy túi mua hàng trong tay Tô Tầm, Lục Trình Dương nhìn lướt qua: “Mua cho anh sao?”
Tô Tầm mím môi, có chút hả hê cười nói: “Mua cho anh cái áo sơ mi, là do con trai chọn …”
Tiểu phú ông ôm cổ anh, vội vàng bổ sung: “Còn nữa, còn nữa, là do con quẹt thẻ đó.”
Đúng là đã coi mình là tiểu phú ông rồi sao? Lục Trình Dương liếc con trai một cái, tiểu phú ông vui vẻ cong miệng cười, cu cậu cảm thấy rất là vui.
Sau khi về đến nhà, Lục Trình Dương liền biết lúc nãy tại sao Tô Tầm lại cười, con trai tiểu phú ông của anh, chọn áo sơ mi cho anh … là một cái áo có màu hồng!
Ngẩng đầu nhìn một lớn một nhỏ đang ngồi trên sofa, một lớn thì làm như không nhìn thấy ánh mắt bất mãn của anh, thúc giục: “Mau mặc thử vào xem có vừa hay không!”
Tô Tiểu Tông cũng thúc giục theo: “Đúng vậy, bố mau mặc vào đi, con đã từng thấy chú Mục Viễn mặc qua màu này rồi, con thấy rất đẹp trai! Bố cũng không có cái áo nào có màu này cả!” Bố chỉ toàn mặc đồ màu trắng, màu xám hoặc là màu đen mà thôi.
“Em đã từng nhìn thấy anh mặc qua màu hồng sao?” Lục Trình Dương nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Tầm, anh không cảm thấy vui vẻ một chút nào cả … khi bị con trai so sánh với tình địch của mình.
Tô Tầm cũng không ngờ Tô Tiểu Tông lại đề cập đến Mục Viễn nên nhất thời có hơi lúng túng nhưng rất nhanh cô đã khôi phục lại nét mặt vui vẻ: “Chưa từng thấy cho nên em muốn nhìn một chút.”
Lục Trình Dương nhìn cái áo sơ mi màu hồng thì cảm thấy đau đầu, anh không nên đưa thẻ cho con trai; cuối cùng lại bị con trai chọc cho một phen.
Tô Tiểu Tông hoàn toàn không biết mình đã bị hố, chạy lạch bạch qua cầm lấy cái áo sơ mi rồi kéo tay bố: “Bố ơi, mau thử áo đi!”
Danh sách chương