Quyển 1: Gặp gỡ

Lời tựa

***

Cơ thể tôi như đang lơ lửng, lắc lư trong những đám mây. Bỗng một cơn gió thổi tới làm tôi lao nhanh xuống dưới, bên tai là tiếng gió rít gào, tim như muốn bứt ra khỏi lồng ngực, cổ họng thít chặt làm tôi không thể thở được, phải chăng tôi sắp chết? Cảm giác nghẹt thở thực sự rất khó chịu, đầu tôi đau như sắp nứt ra. Tôi đau đến không muốn sống nữa, nhưng đúng vào giây phút này có thứ gì đó mềm mại ấm áp chạm vào bàn tay lạnh lẽo của tôi. Tôi dùng hết sức nắm chặt lấy nó -hy vọng sống duy nhất,không hề lơi lỏng.

Cơ thể căng cứng, run rẩy của tôi hình như không rơi nữa. Lại bắt đầu phiêu dạt trong không trung, tất cả đều đã lặng xuống.

“Lương tiên sinh, anh ngồi mãi như vậy có được không? đã quá lâu rồi, hay để tôi giúp anh gọi cô ấy tỉnh nhé?”. Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.

“Không sao, cảm ơn cô, tôi ổn” giọng nam trung du dương phả vào tai tôi, làm tôi cảm thấy rất yên lòng.

Tôi mở mắt ra, bị tình cảnh trước mắt làm cho giật mình. Tôi thế mà lại…lại đang nắm chặt lấy tay người đàn ông ngồi phía bên trái tôi, ôm vào lòng. Khiến anh ta phải ngồi vặn người lại. Đứng bên cạnh anh ta là một cô gái rất xinh đẹp, mặc đồng phục của tiếp viên hàng không. Tôi nhìn xung quanh, sao mình lại ở trong khoang máy bay chứ.

Tay của anh ta vẫn đang bị tôi nắm, như cầm phải củ khoai nóng ngay lập tức tôi buông lỏng tay, mặt dần nóng lên. Quay mặt nhìn người ở bên cạnh, tôi ngẩn ngơ luôn.

Anh ta rất đẹp trai, sống mũi cao thẳng, làn da trắng mịn. Gương mặt hao hao Keanu Reeves, ẩn sau gọng kính đen vuông là một đôi mắt to. Khóe miệng anh ta đang khẽ nhếch lên.

Tôi nhìn vào nơi khóe miệng cong lên đó, biết là mình bị hớ, vội vàng dè dặt nói: “Xin lỗi anh, tôi ngủ quên mất, không rõ sao lại như thế này nữa”.

“Không sao rồi, cô hình như mơ thấy ác mộng thì phải.” Anh ta cười dịu dàng nói.

Tôi đang mơ sao? tôi cười gượng với anh ta rồi trùm chăn lông kín đầu, tiếp tục ngủ.

“Anh Lương, cô Lâm xin hỏi bữa tối hai người muốn dùng gì ?” cô tiếp viên đứng bên cạnh hỏi.

“Tôi không dùng bữa tối, cảm ơn cô.” Anh ta lịch sự nói.

“Tôi cũng không muốn ăn.” Tôi nói tiếp.

“Vậy cô uống chút sữa rồi hãy ngủ tiếp nhé.” Cô ấy khuyên nhủ.

Tôi nhìn cô ấy, lần này phát hiện ra lông mi của cô ấy rất dài, màu mắt không quá sẫm, là màu nâu nhàn nhạt. Cô ấy thấy tôi ngây ra nhìn lại cười lên “Sữa được không?”

“Được thôi” tôi buột miệng, đây rõ ràng là câu trả lời chưa qua suy nghĩ.

Cô tiếp viên đi rồi, tôi lại dựa vào ghế. Đúng lúc đang chuẩn bị nhắm mắt, thì nhìn thấy anh ta dùng hai tay vịn vào tay vịn, nâng người rời khỏi ghế. Sau khoảng 20 đến 30 giây, lại ngồi xuống thả lỏng, rồi dùng tay xoa bóp hai chân. Tôi nhìn xuống theo bàn tay thon dài, đang để trên đùi của anh ta. Chân anh ta cũng dài đấy chứ, ừm…xem ra anh chàng này cũng khá cao. Nhưng bắp chân lại hơi gầy. Tôi thầm nghĩ, người còn trẻ như vậy mà không chịu khó tập luyện gì cả. Chắc anh ta là một người không thích vận động cho lắm.

Nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, tôi buồn ngủ lắm rồi. Có vẻ như thuốc tôi uống trước khi lên máy bay đã có tác dụng.

“Thưa cô, sữa của cô đây”

“Cô cứ để ở đây đi, cô ấy hình như lại ngủ rồi.” Âm thanh dễ nghe nhẹ nhàng vang lên.

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, cũng là lúc máy bay sắp hạ cánh. Chỉnh lại chỗ ngồi, tôi lười biếng duỗi eo một cái, thật là thoải mái. Nghiêng đầu sang bên nhìn thấy anh ta đang nhìn mình, tôi ngượng ngùng cười với anh ta nói “Có phải tôi ngủ hơi nhiều không?”

“Uh, cô ngủ rất giỏi.”Anh ta nói nhỏ. Chỗ ngồi cũng đã sắp xếp xong, anh ta dùng tay nhấc chân lên rồi lại buông xuống, tiếp theo cũng làm như vậy với chân còn lại.

Nhìn theo từng động tác của anh ta, cảm thấy rất kỳ lạ. Sợ anh ta phát hiện, tôi vội quay đầu ra nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Miễn cho có người lại bảo tôi nhìn trộm.

Máy bay cuối cùng cũng đáp xuống sân bay quốc tế Hồng Kông. Sau khi máy bay đã dừng hẳn, anh ta vẫn không nhúc nhích. Tôi ngồi dậy cầm lấy balo của mình, bước ngang qua bên người anh ta ra ngoài. Trước khi xuống máy bay còn nói với người đó một câu :“Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi suốt quãng đường.”

“Không có gì.”Anh ta nhìn sâu vào mắt tôi nói. Tim tôi lỡ mất hai nhịp, phải chăng tôi đã từng nhìn thấy ánh mắt này ở đâu đó rồi? Không thể nào, tôi chưa từng gặp anh ta trước đây mà. Tôi lắc nhẹ đầu “Tạm biệt anh.” “Uhm” anh ta cũng chẳng đáp lại một câu hẹn gặp lại.

Khi tôi bước đến cửa, tôi đã nhìn thấy tình cảnh mà tôi không hề nghĩ đến. Cô tiếp viên đẩy một chiếc xe lăn nhỏ gọn màu đen đến trước mặt anh. Anh xua xua tay, tỏ ý từ chối sự giúp đỡ của cô ấy. Tự điều chỉnh lại góc độ của xe lăn, rồi nhẹ nhàng di chuyển cơ thể sang đó, sau đấy dùng tay nhấc chân lên để vào chỗ gác.

Mọi việc đã đâu vào đấy, anh ta ngẩng đầu lên thì bắt gặp ngay ánh mắt của tôi. Tôi mỉm cười với anh liền quay đầu bước xuống. Lòng tôi bất chợt gợn lên một cảm xúc lạ lẫm khó nói nên lời, một cảm xúc trước nay chưa từng trải nghiệm. Giờ tôi đã biết lí do chân anh ấy sao lại gầy như vậy rồi, không phải do ít rèn luyện mà do anh không cách nào vận động được.

Chương1

Tâm trạng rối bời này, đã thay thế hết niềm vui được về nhà của tôi. Trong suốt quá trình làm thủ tục rời sân bay, hình ảnh anh chuyển người từ ghế ngồi sang xe lăn, cứ ám ảnh trong đầu tôi. Trước nay tôi chưa từng tiếp xúc với người tàn tật ở khoảng cách gần như vậy. Tôi ngồi rất gần anh, vậy mà không hề phát hiện ra. Nhưng khi anh yên ổn ngồi trên xe lăn nhìn tôi lần nữa, ánh mắt đó lại làm tim tôi nhói lên đau đớn. Tôi không rõ mình bị làm sao nữa.

Khoác balo, tôi bước đến khu vực nhận hành lý,chờ lấy đồ. Lúc này tôi mới phát hiện ra, mình bước cũng thật nhanh, là người đầu tiên trong chuyến bay đến đây. Tôi đứng dựa vào xe kéo hành lý, nhìn băng chuyền vẫn chưa chuyển động, ngẩn người ra.

“Cô bước nhanh thật đấy, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Một giọng nam êm ái truyền đến từ phía sau tôi.

Nghe thấy giọng nói đó, tôi liền quay phắt người lại. Sao mình lại hấp tấp thế này chứ, xoay người nhanh quá rồi. Chân tôi va vào một góc của xe lăn, làm cho xe đi chệch sang hướng khác. Anh nhanh nhẹn giữ chặt vào bánh xe, ổn định lại và nhấn phanh. Trên gương mặt vẫn nở nụ cười.

“Xin lỗi anh, tại tôi bộp chộp quá”.

“Không sao cả, là do xe lăn của tôi cách cô quá gần,chân cô không sao chứ?” anh thân thiết hỏi.

Tôi lúng túng nhìn anh, lắc lắc đầu. “Đều tại tôi cả, hai lần gặp nhau, lần nào cũng làm cho hai chúng ta phải say sorry, thứ lỗi cho tôi nhé.” Anh tỏ ý xin lỗi.

Tôi đứng bên cạnh anh không biết nên nói gì cho phải. Đột nhiên nhớ ra, anh trong tình trạng như vậy làm sao có thể mang hành lý từ trên băng tải xuống được?

“Anh sẽ không phiền nếu tôi giúp anh chứ?” tôi cẩn thận hỏi. Đầu tiên thì anh hơi ngẩn ra, sau đó phát hiện tôi đang nhìn xe lăn của mình liền hiểu ra, nói : “Cảm ơn cô, công ty tôi có cử người đi theo, anh ấy sẽ giúp tôi lấy hành lý. Hành lý của cô có nhiều không, tôi nhờ anh ấy mang giúp cô”.

Tôi thừ người, sao người cần giúp đỡ lại chuyển thành tôi rồi?

“Chúng ta đã ngồi cạnh nhau suốt chuyến bay, nhưng vẫn chưa biết tên nhỉ, tôi là Lương Văn Thông, tên tiếng anh là Thomas, rất vui được gặp cô”. Không khí trầm mặc nhất thời, đã bị câu nói này của anh phá bỏ.

Tôi cười đáp “Tôi tên Lương Văn Ý, tên tiếng anh là Joyce, cũng rất vui được gặp anh.” Rồi giơ tay về phía anh.

“Hay quá, tên của chúng ta có cùng một chữ Văn. ”Anh vừa cười vừa đưa tay ra. Khi chúng tôi nắm tay, tôi có thể cảm nhận được độ ấm mềm của bàn tay anh. Sau đó, tôi và anh cùng bật cười, nụ cười tự nhiên nhất.

“Tôi sinh ra ở Hồng Kông, lớn lên ở Mỹ, bây giờ chuyển sang công ty tại Hồng Kông làm việc.” Anh tiếp tục giới thiệu về mình.

“Tôi cũng sinh ra ở Hồng Kông, vừa mới tốt nghiệp đại học ở Mỹ quay về đoàn tụ với gia đình, còn công việc thì vẫn chưa có, hiện đang thất nghiệp.” Tôi không thể cứ nghe người ta nói được, cũng giới thiệu vài câu. Có điều, tôi vẫn thấy bất ngờ về hành vi của bản thân. Tôi không phải người hướng ngoại. Trước đây rất ít khi, thậm chí là chưa bao giờ tôi nói chuyện với người lạ. Tôi hôm nay, không giống tôi của mọi ngày.

Anh hình như còn muốn nói thêm điều gì đó, đúng lúc này tôi nhìn thấy hành lý của mình đã được đưa đến, là một vali màu đỏ. “Xin lỗi anh, tôi đi lấy hành lý.” “ Joyce vali của cô khá lớn, hãy để Alan giúp cô.” “Không vấn đề gì, tôi có thể tự mang được”. Tôi vẫn kiên quyết muốn tự mình mang.

Tay của tôi bị anh kéo lại, “Không cần phải để ý nhiều vậy đâu, đàn ông giúp phụ nữ là điều nên làm mà. Nếu như tôi có thể dứng lên, tôi nhất định sẽ mang giúp cô.” Giọng nói anh hàm chứa chút cảm giác bất lực.

Tôi ngoan ngoãn đứng lại, anh nói vài câu với người còn khá trẻ ở bên cạnh, anh ta liền nhấc cái vali to của tôi lên xe đẩy hành lý mà tôi đang giữ. Câu duy nhất mà tôi có thể nói được là “Cảm ơn”…

Tôi cứ như vậy mà đẩy hành lý, anh điều khiển xe lăn đi bên cạnh tôi,Alan cũng đẩy xe hành lý đi ngay đằng sau tôi. Cuối cùng chúng tôi cũng bước ra cửa lớn. Tôi nhìn thấy mẹ đang vẫy tay về phía tôi rồi, tôi dừng lại một chút nói với người bên cạnh: “Anh Lương, mẹ tôi đến đón tôi rồi, chúng ta tạm biệt ở đây nhé,một lần nữa tôi muốn nói, rất vui khi được gặp anh, và cảm ơn sự quan tâm của anh trong suốt chặng đường.” Giọng tôi có chút không nỡ.

“Vậy chúng ta tạm biệt nhé, rất vui được gặp cô, hy vọng sau này sẽ còn gặp lại.”

Tôi cúi người xuống, trao cho anh một cái ôm lịch sự. Cảm nhận được cơ thể anh nhẹ run lên, anh cũng ôm lại tôi bàn tay vỗ trên lưng tôi nhè nhẹ. Cuộc gặp gỡ tình cờ giữa chúng tôi cứ như vậy mà kết thúc.

Tôi vui vẻ vẫy tay với mẹ rồi đẩy hành lý qua đó. “Bảo bối của mẹ, cuối cùng mẹ cũng chờ đến ngày con trở về rồi.” Mẹ ôm chặt lấy tôi xúc động nói.

Nhìn thấy mẹ cảm xúc tôi cũng dâng trào, nước mắt không kìm lại được chảy ra. Hai mẹ con tôi đã bốn năm không gặp nhau rồi. Chúng tôi ôm nhau một lúc lâu rồi mới bỏ tay ra. “Con gái à, chúng ta mau về nhà thôi, ba con chờ ở nhà chắc sốt ruột lắm rồi.”

Tài xế đón lấy hành lý của tôi, bước đi lấy xe, để cho tôi và mẹ đứng ở đây chờ. Mẹ lại bắt đầu ôm lấy tôi không buông.

Mẹ là một phụ nữ đẹp, hồi còn trẻ biết bao chàng trai đã bị mê hoặc trước vẻ đẹp của bà. Cuối cùng, bà lại phải lòng tính cách cởi mở dịu dàng của ba tôi.

Ba và mẹ tôi chênh nhau những tám tuổi. Họ cứ thế mà hưởng thụ thế giới lãng mạn của hai người, cho đến khi mẹ tôi 48 tuổi. Tôi là đứa con duy nhất. Thường nói tuổi già sinh quý tử, ba mẹ tôi cũng được coi như là tuổi già sinh con đi, đáng lẽ ra tôi phải là con trai mới đúng. Ba mẹ đều rất yêu thương cưng chiều tôi. Nếu không phải tôi khăng khăng đòi đi Mỹ, họ sẽ không nỡ để tôi rời xa cha mẹ.

Tôi bước ra xem xe đã đến hay chưa, lúc này đây tôi lại bắt gặp hình ảnh mà sáng nay tôi đã nhìn thấy hai lần. Hình dáng chiếc xe lăn và bóng hình người ngồi trên nó. Anh đang nói cười với một đôi nam nữ, anh ấy còn ôm lấy người phụ nữ đó nữa. Nhưng hai người đến đón anh trông rất thân mật, nhìn có vẻ giống một đôi vợ chồng hơn.

Xe của bọn họ đã đến, tôi thấy anh tự dùng sức lăn bánh xe đi đến bên cạnh cửa xe, điều chỉnh lại vị trí, chuyển hai chân không có chút sức lực nào vào xe trước, sau đó dùng sức nâng lên, cả người anh đã tiến vào trong xe.Tôi không nhìn thấy anh nữa. Người đàn ông đến đón anh đem xe lăn bỏ vào trong cốp, liền cùng người phụ nữ ngồi lên vị trí đầu xe, Alan lên một chiếc xe khác.

“Con gái,con nhìn gì vậy?” câu hỏi của mẹ làm gián đoạn quá trình nhìn trộm của tôi.

“Không có gì ạ”tôi nhỏ giọng nói. Mặt tôi nóng rần lên, hình như cả ngày hôm nay tôi đều nhìn trộm anh. Xấu hổ chết mất thôi. Khi xe anh chạy qua bên người, anh đã nhìn thấy hai mẹ con tôi, anh nhìn sâu vào tôi, tay giơ lên vẫy vẫy…Tôi cũng vẫy lại anh, nhưng không cười. Anh vẫn còn ngoái đầu lại nhìn tôi.

“Bạn của con à?” mẹ tò mò hỏi. “Không phải đâu mẹ, bọn con mới quen trên máy bay, anh ấy đã quan tâm đến con.” Tôi trả lời mẹ, trong đầu vẫn là ánh mắt anh nhìn tôi lúc nãy.

“Xe đến rồi mẹ, chúng ta đi thôi.” Tôi biết mẹ còn có điều muốn hỏi. Kéo mẹ lên xe tiếp tục làm nũng. Xe theo đường Cựu Sơn Đỉnh chạy đi.

Rốt cuộc cũng về đến nhà rồi, vừa nhảy xuống xe tôi liền chạy luôn vào nhà, gọi to: “Ba ơi,ba ở đâu? Con về rồi này.”

Ba bước nhanh ra từ phòng khách, tôi liền lao vào lòng ba. “Ba à, con nhớ ba lắm lắm.”

“Ba cũng rất nhớ con, con gái yêu của ba cuối cùng cũng chịu quay về rồi, ba mẹ nhớ con gần chết”. Tôi chui ra khỏi vòng ôm của ba, ngẩng lên nhìn ông, tóc ông đã bạc gần hết rồi.

“Hai người không cần phải nhớ con như vậy nữa, lần này quay về, con không muốn đi đâu nữa cả. Ba à, ba có khỏe không?”

“Khỏe lắm, con về lại càng khỏe hơn, việc công ty rất bận, cả ngày không được ở nhà, mẹ con chắc ghét ba lắm rồi.” Ba thì thầm rồi làm mặt quỷ với tôi.

“Phải rồi con gái, chuyến bay lần này như thế nào, con có mệt lắm không?” lúc này mẹ bước đến quan tâm hỏi. “ Bình thường ạ, trước khi lên máy bay con có uống một viên thuốc ngủ, liền ngủ luôn một mạch, cũng không cảm thấy khó chịu lắm”. Chắc hẳn mọi người đều rất tò mò, tại sao suốt bốn năm tôi chẳng về nhà thăm ba mẹ lấy một lần, mà khi ngồi máy bay còn phải uống thuốc ngủ. Nguyên nhân là vì, tôi mắc chứng sợ máy bay.

Là thế này, tám năm về trước, tôi 15 tuổi, tôi cùng cả nhà chú tôi sang mỹ du lịch. Khi bay ngang qua một thị trấn nhỏ, do máy bay gặp sự cố, cả chiếc máy bay rơi xuống hồ nước gần đó. Hơn 100 người, chỉ có 47 người may mắn sống sót, tôi và anh họ nằm trong số đó. Cả chú và thím tôi đều gặp nạn. Từ đó anh họ liền chuyển từ Mỹ về Hồng Kông, trở thành một thành viên của gia đình tôi.

Bắt đầu từ lúc đó, có một thời gian tinh thần tôi lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, không thể tự thoát khỏi.

Tôi ngủ cả ngày lẫn đêm. Chỉ dựa vào thuốc để ổn định tinh thần.

Nhưng, những hình ảnh rơi xuống từ trên không trung, cứ xuất hiện trong những giấc mơ của tôi.

Bốn năm trước, để chứng minh bản thân tôi đã thoát khỏi nỗi ám ảnh đó. Tôi kiên quyết sang Mỹ du học và yêu cầu trong thời gian tôi học đại học, ba mẹ đều không được sang thăm tôi. Tôi không muốn họ ngồi máy bay, rất sợ rằng sẽ mất đi họ.

Vui vẻ đoàn tụ cùng cha mẹ, ăn những món mà nằm mơ cũng thèm. Món cá hun khói và sườn xào chua ngọt mà mẹ tôi làm là ngon nhất. Ăn cơm xong, mẹ giục tôi lên lầu nghỉ ngơi. Tôi nhún nhảy bước lên tầng, bước vào căn phòng mà tôi xa cách 4 năm. Tất cả vẫn được giữ nguyên như hồi tôi mới đi, không hề thay đổi. Một thế giới màu hồng của riêng tôi.

Lau dọn sơ qua xong, tôi nằm ngay lên chiếc giường màu hồng cỡ lớn của mình, thật thoải mái. Xem tạp chí một lúc, cảm thấy cơn buồn ngủ đến rồi,tôi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ. Đèn đã tắt, trong phòng một màu tối đen. Đột nhiên, lúc là cảnh Lương Văn Thông chuyển người từ ghế sang xe lăn, khi là ánh mắt anh ngồi trên xe nhìn tôi, những cảnh tượng đó cứ xoay vần trong đầu tôi, khiến tôi mất ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện