Trương Hạo Linh thức khuya dậy sớm bận rộn cả tuần, sau khi nộp video, đối phương cũng khá hài lòng, hào phóng chuyển cho anh mấy trăm tệ, làm anh vui quá, suốt ngày đều quay vòng đến mất mặt.

Lý Đài và Đinh Hoa Sở đang tán gẫu cắn hạt dưa, liếc thấy Trương Hạo Linh mở cửa xuống lầu, lười nhìn anh một cái.

Quả nhiên, lão khổng tước khoe mẽ phe phẩy cái đuôi đến gần vốc một nắm hạt dưa, vừa ăn vừa chê: "Sao không ăn cái vị thịt cua ấy, cái này đâu có thơm."

Lý Đài lạnh lùng đáp: "Không có tiền, ăn không nổi."

"Cái này có gì mà ăn không nổi, anh có tiền mà, sau này còn sẽ có nhiều tiền hơn nữa. Ăn đi, bây giờ ăn luôn."

Anh kiếm được mấy trăm tệ mà lòng tự tin tăng lên có thể tính bằng mấy trăm vạn, thực sự không thể hiểu được.

Lý Đài không muốn tiếp chuyện, Đinh Hoa Sở ngồi bên cạnh lại thay đổi ánh mắt, "Anh Hạo Linh giỏi quá!"

"Ôi dào, giỏi gì đâu, chỉ là tay làm hàm nhai mà thôi."

"Anh dựng video cho ai vậy? Em đi tìm xem, có blogger nào em biết không?"

"Chắc là không, anh thấy lượng fan của họ cũng không nhiều lắm. Bây giờ quay video cũng không có rào cản gì cả, ai cũng có thể quay, nếu em muốn quay, em cũng quay được."

"Em... em làm sao được, em không đẹp, em cũng..." Giọng Đinh Hoa Sở càng lúc càng nhỏ, mặt cũng càng lúc càng đỏ.

"Đẹp với chả không đẹp, bây giờ quay video chỉ là một cách ghi lại cuộc sống thôi, không giống trước kia chỉ có minh tinh mới..." Mắt Trương Hạo Linh sáng lên, "Đúng rồi Sở Sở, em cũng quay đi, quay xong anh dựng miễn phí cho em."

"Hả? Em quay ư? Em... quay cái gì?"

"Ừm... quay ghi lại cuộc sống đi, em xem vlog rồi đúng không? Sáng mặc gì, trưa ăn gì, các kiểu như vậy. Mấy cái blogger đó chuyện vặt vãnh gì cũng quay, cũng chẳng biết có gì hay ho."

"Thôi đi, em trước giờ chưa quay bao giờ, cuộc sống hàng ngày cũng khá nhàm chán, em không quay được đâu."

"Sợ gì chứ, đâu phải đi tranh giải Oscar, em quay bừa, anh dựng bừa, chúng ta cùng nhau tiến bộ." Trương Hạo Linh vỗ vai Đinh Hoa Sở, "Nói rồi nhé, sau này em cứ gửi tư liệu cho anh mỗi ngày, anh dựng xong rồi gửi lại cho em, nào nào, kết bạn Wechat đi."

Đinh Hoa Sở đột nhiên bị giao nhiệm vụ vẫn chưa kịp phản ứng, nhìn Lý Đài ánh mắt cầu cứu.

Lý Đài giả vờ như không thấy, tiếp tục cắn hạt dưa, hoàn toàn không xen vào.

Kết bạn Wechat xong, Trương Hạo Linh lại chuyển sự chú ý sang Lý Đài.

"Này, Tiểu Đài, em cũng..."

"Không quay."

"Cái này đâu..."

"Không biết."

"Sở Sở cũng..."

"Không học."

"Chậc, em thật cứng đầu."

Hai ngày sau, tuy Trương Hạo Linh năn nỉ ỉ ôi mãi cũng không thuyết phục được Lý Đài đồng ý quay video, nhưng cũng lui bước cầu tình bằng cách để cô làm người mẫu, chụp cho cô không ít ảnh, chuẩn bị song song dựng video và chỉnh sửa ảnh.

Đinh Hoa Sở cũng là đứa trẻ ngoan ngoãn, thực sự bắt đầu quay video, sáng dậy là ghi chép lại như sổ nhật ký, rồi mỗi ngày gửi cho Trương Hạo Linh, còn thường xuyên đến quầy tạp hóa để Trương Hạo Linh hướng dẫn kỹ thuật quay tại chỗ.

Lý Đài đang định nấu cơm, thò đầu ra thấy Đinh Hoa Sở vẫn ngồi bên cạnh Trương Hạo Linh, bèn nói: "Sở Sở, trưa nay ăn cơm ở đây luôn nhé."

Hai người đều không có phản ứng lại, vẫn đang tiếp tục nói chuyện.

"Sở Sở, Sở Sở."

"Dạ, a, a? Sao vậy chị?"

"Chị bảo để em ăn trưa ở đây."

"Không cần đâu, nhà em có cơm hôm qua để lại rồi."

"Để dành ăn tối đi, hai người còn chưa nói chuyện xong mà, vừa hay lát nữa cơm cũng chín rồi."

Trương Hạo Linh vội nói: "Nhớ trộn với dưa leo trứng muối nhé, sáng nay anh mua dưa leo rồi, để ở trong tủ lạnh đó."

"Biết rồi." Lý Đài đáp lời xong quay người vào bếp.

Dưa leo còn chưa cắt xong, Đinh Hoa Sở vào rồi nói: "Chị ơi, để em giúp chị."

"Nói chuyện xong nhanh vậy à?"

"Có người mua đồ, anh Hạo Linh đi xuống rồi. Em giúp chị bóc vỏ trứng nhé."

"Ừ, trứng muối ở trong cái hộp nhỏ đó."

Có nhiều người ăn cơm, Lý Đài lại nghĩ thêm một món, mở tủ lạnh ra cô không nhịn được mà nhíu mày hỏi: "Sở Sở, ăn canh gà hầm, với gà om... cà ri nhé, thịt gà cà ri, được không?"

"Được ạ, em không kén ăn."

"Anh Hạo Linh của em thực sự có thù với gà, trong tủ lạnh này ngoài thịt gà ra không có tí thịt tươi nào khác." Lý Đài bắt đầu lẩm bẩm: "Sao mình lại quên mất chuyện này, không thể để anh ấy đi mua đồ ăn được, bao nhiêu năm rồi sao ăn không chán nhỉ?"

Nghe Lý Đài càu nhàu, Đinh Hoa Sở không nhịn được cười, "Anh Hạo Linh đặc biệt thích ăn thịt gà à?"

"Không phải đặc biệt thích, phải nói là trong thế giới của anh ấy, thức ăn chỉ có hai loại, một loại gọi là rau, loại kia gọi là thịt gà. Em không biết đâu, hồi đại học có một thời gian bọn chị đi làm không kịp ăn cơm ở căng tin trường, thời gian tan ca của chị lại muộn hơn anh ấy một chút, bữa tối đều do anh ấy nấu, anh ấy bắt chị ăn thịt gà liên tục 3 tháng, ăn đến mức chị sắp mọc cánh rồi."

"Ha ha ha ha~" Không biết câu nói này chạm đến dây thần kinh nào của Đinh Hoa Sở, cô bé cười ngả cả ra đằng sau, mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại, "Chị ơi, chị và anh Hạo Linh quen nhau từ rất sớm rồi à?"

"Ừ, bọn chị lớn lên cùng nhau từ nhỏ."

Đinh Hoa Sở bóc xong trứng vịt Bắc Thảo rồi rửa sạch để vào bát nhỏ, lại rửa dưa leo, đang định cắt thì bị Lý Đài ngăn lại: "Việc dùng dao để chị làm cho, em rửa thịt gà này đi."

Lúc trao đổi nguyên liệu nấu ăn, Đinh Hoa Sở nghiêm túc hỏi Lý Đài: "Vậy hai người sắp kết hôn à?"

Lý Đài sững người, suy nghĩ một chút mới nhớ ra trong mắt hàng xóm, Trương Hạo Linh chính là bạn trai cô đã mỏi mòn ngóng trông cuối cùng cũng đợi được trở về.

"Không vội, vài năm nữa hãy tính."

"Chị đợi anh Hạo Linh bao nhiêu năm rồi, sao vẫn chưa kết hôn?"

Nhìn vẻ mặt tò mò của Đinh Hoa Sở, Lý Đài cười, "Em biết bây giờ em giống cái gì không?"

"Cái gì?"

"Giống mấy bà cô bà dì hỏi han dịp Tết." Lý Đài bắt đầu hỏi dồn dập, "Có người yêu chưa? Bao giờ kết hôn? Bao giờ sinh con? Bao giờ sinh đứa thứ hai..."

"Chị!" Đinh Hoa Sở mặt đỏ bừng, giậm chân tức giận.

"Ha ha, không trêu em nữa. Thịt gà để vào chậu nhỏ rửa qua nước là được."

Đinh Hoa Sở rửa xong thịt gà, lại đến bên cạnh Lý Đài ấp úng hỏi: "Chị ơi, chị nghĩ ấy, nếu ấn tượng đầu của một người với người kia không tốt lắm, sau này còn có thể cứu vãn... không phải, ý em là, là thông qua tiếp xúc để người đó thích... có thiện cảm... ừm... không ghét người này được không?"

"Yêu đương rồi à?"

"Không phải."

"Có người mình thích rồi à?"

Đinh Hoa Sở ngượng ngùng, "Không phải, chị nói đi mà."

Đổ dầu nóng vào ớt xay và tỏi băm, thêm giấm, dầu hào, đường trắng trộn đều, rồi rưới lên dưa leo trứng muối đã cắt, Lý Đài mới nói với Đinh Hoa Sở đang mắt tròn mắt dẹt: "Chắc là được, dù sao sau này nếu có thể gặp nhau nhiều hơn, người kia sẽ thấy người này khác với ấn tượng ban đầu mà."

___

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện