Trương Hạo Linh hôm nay bận đến mức bữa tối cũng không có thời gian ăn, Lý Đài để dành cơm của anh, dọn xong bát đũa, đóng cửa quầy tạp hóa, đi dạo đến công viên vận động gần đó.

Trong công viên có không ít người tập thể dục hóng mát, Lý Đài chạy vài bước dọc theo đường chạy bộ, thực sự quá mệt, bèn đổi thành đi bộ, vừa đi vừa không nhịn được lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Vốn cô chỉ hơi áy náy một chút về chuyện mình đã quên phéng, cô nghĩ mình say rượu cũng chỉ như đa số mọi người thôi, nói không rõ, đi đứng không vững, còn có thể làm ra chuyện gì quá đáng chứ? Nhưng buổi chiều Chử Huy trả lời rõ ràng cho thấy nhận định của cô về bản thân là sai lầm.

Trên cơ sở này, cô lại ngứa tay lên mạng tìm mấy video hành vi mê muội của con người sau khi uống rượu, xem xong mới thấy không thể tưởng tượng nổi, thật là điên rồ, xấu hổ, không thể nhìn nổi.

Giờ Lý Đài đã hoàn toàn mất nhận thức về điểm mấu chốt hành vi của bản thân sau khi say rượu.

Cô đi dạo đến vòng thứ 2, điện thoại bỗng reo lên.

Là Chử Huy.

Lý Đài quay đầu chạy thẳng đến trạm xe buýt, xe sắp vào trạm rồi, cô lại chạy vào quầy tạp hóa phía sau trạm xe, vì Chử Huy lại gửi thêm một tin nhắn: "Mang hộp kim chỉ."

Khi Chử Huy mở cửa, Lý Đài không vào ngay, cô tự cho là mình đã kín đáo quan sát sắc mặt anh.

Chẳng khác gì bình thường cả.

Chử Huy quả thực cũng như bình thường, mở cửa xong lại vào phòng đọc sách.

Lý Đài tắm xong đi ra ngoài, thấy Chử Huy ngồi trên ghế sofa trong phòng khách hút thuốc mới nhớ ra chuyện mang đồ cho anh, cô lấy hộp kim chỉ ra đưa qua, "Hộp kim chỉ anh muốn đây."

"Không phải em muốn sao?"

"Hả?"

"Quên phéng rồi à?"

Lý Đài bắt đầu suy nghĩ trong chớp nhoáng: trong tình huống nào người say rượu sẽ dính dáng đến hộp kim chỉ?

Đây thậm chí là lĩnh vực ngay cả video trên mạng cũng chưa đề cập đến.

"Em... tối qua, không làm gì chứ?" Lý Đài dò hỏi.

Chử Huy nhìn cô cười mà như không cười, ném cái sơ mi bên tay lên đầu cô rồi nói: "Vá đi."

Lý Đài nhìn quần áo, đoán là cái sáng nay nhặt được ở cạnh giường, lại nhìn Chử Huy hỏi: "Vá quần áo ạ?"

"Hôm qua không phải em nói để em tự mang hộp kim chỉ đến vá sao? Vá đi."

Qua mấy lời này, Lý Đài khó mà suy đoán câu chuyện tối qua rốt cuộc là quanh co ly kỳ thế nào, nhưng ít nhất, "yêu cầu vá quần áo" này, cũng không tính là quá đáng... đúng không?

Chất liệu chiếc sơ mi trên tay rất cao cấp, theo lẽ thường với thân phận của Chử Huy, không đến mức phải mặc quần áo vá. Nhưng ai mà biết được? Có lẽ giờ giới quan chức đang thịnh hành kiểu giản dị khổ hạnh.

Một đường rách không lớn, Lý Đài vá rất nhanh, cắt đứt đầu chỉ, kéo phẳng kiểm tra một chút rồi đưa quần áo qua, "Em vá xong rồi, anh xem có được không."

Chử Huy không nhận, nhìn Lý Đài với đôi mắt đen láy mà sắc bén, giọng nói cũng nhẹ hơn bình thường mà vẫn ổn trọng, "Mặc vào."

Trước mặt Chử Huy, Lý Đài cởi hết quần áo rồi khoác sơ mi vào.

Chiếc sơ mi đã khâu vá mang theo dấu vết sinh hoạt của chủ nhân cũ phất phơ trên người cô.

"Lại đây."

Chử Huy kéo Lý Đài ngồi trên đùi anh, ấn sau gáy cô, cắn môi cô, tay từ cổ áo luồn vào dọc theo xương quai xanh một đường sờ đến trước ngực.

"Ôm chặt vào."

Trước khi kịp phản ứng, Chử Huy đã làm bộ muốn đứng dậy, Lý Đài vội vàng dùng cả tay lẫn chân bám lấy anh.

Vừa đi vừa hôn, đến khi ngồi lên chiếc giường trong phòng ngủ thì Chử Huy mới buông tay, Lý Đài vội vàng ngửa đầu hít thở lấy dưỡng khí.

"Giúp anh cởi quần áo."

Chử Huy chỉ mặc một cái áo choàng tắm, không có gì khó cởi, nhưng Lý Đài vẫn ngồi trên đùi anh, còn bị bóp lấy đùi. Áo choàng tắm kéo xuống một chút là vướng ở khuỷu tay anh, dây lưng lại bị chính Lý Đài ngồi đè.

Lý Đài ý thức được mình rơi vào tình thế khó xử, ngẩng đầu đối mặt với gương mặt ung dung của Chử Huy một lúc mới ngộ ra.

Cô quỳ thẳng người, ôm lấy đầu Chử Huy, dùng sức đẩy anh ngã xuống giường, Chử Huy thuận thế mút mạnh lên bầu ngực đầy đặn của cô.

"Gan cũng lớn lắm." Tuy nói vậy, Chử Huy cũng để mặc cô đè.

Nhìn người bên dưới, Lý Đài có hơi bối rối, chưa kịp nghĩ ra bước tiếp theo, cô đã bị Chử Huy nắm lấy vòng eo đẩy về phía trước, thuận theo lực đẩy bò được vài bước, giữa hai chân đột nhiên cảm thấy có chỗ kỳ lạ, chưa kịp kiểm tra thì mông lại bị bóp lấy.

Chử Huy dùng răng nhẹ nhàng kéo cánh hoa, đầu lưỡi dùng sức xông vào bên trong hoa môi, Lý Đài vặn vẹo eo trốn tránh dữ dội, anh lại liếm lên hạt đậu nhỏ, dùng đầu lưỡi đùa nghịch, rồi dùng môi ngậm lấy mút mát.

Chưa được mấy cái eo Lý Đài đã mềm nhũn, chỉ có thể nằm sấp trên giường rên rỉ.

Đến khi giữa hai chân cô ướt đẫm một mảng lớn, Chử Huy mới từ dưới thân Lý Đài ngồi dậy, vỗ vỗ mông cô nói: "Mang bao cho anh."

Hai người ngủ với nhau lâu vậy nhưng việc này Lý Đài thực sự là lần đầu làm, cô cẩn thận từng li từng tí mang bao cho anh, Lý Đài lần đầu quan sát ở khoảng cách gần như vậy dương v*t khi đeo bao, do dự một chút, cô hỏi: "Được không?"

Chử Huy gật đầu.

"Có phải hơi nhỏ không?"

Chử Huy nhìn cô, không nói gì.

Lý Đài cho rằng đây là cam chịu, buồn rầu nói: "Em lấy nhầm size rồi, còn size nào khác không?"

"Không phải."

"Vậy, tháo ra kéo giãn một chút rồi mang lại có tốt hơn không?"

Chử Huy dường như suy nghĩ một chút mới nói: "Tháo ra là không mang vào được nữa."

Lý Đài nhớ lại quá trình mang bao vừa rồi, thừa nhận có khả năng này.

"Vậy tháo ra kéo giãn một chút, đợi anh... mềm... rồi mang lại, rồi anh lại... lại cứng, được không?" Lý Đài nghiêm túc đề nghị, chỉ là những từ then chốt không nhịn được mà nói lấp lửng.

Chử Huy bắt đầu đau đầu, "Hôm qua em uống phải rượu giả à?"

"Hả?"

Chử Huy đẩy ngã Lý Đài, kéo hai chân cô ra, ấn dương v*t vào cửa hang ẩm ướt.

Nói đến thì hai người cũng lâu rồi không làm, cũng có thể là vì vừa mới nghiên cứu cận cảnh hung khí, Lý Đài cảm thấy tối nay thứ tiến vào cơ thể đặc biệt to, căng đến mức cô khó chịu đến lạ thường.

"Từ từ thôi từ... từ, đau, em... khó chịu."

Chử Huy dừng động tác, cúi người vuốt ve bầu ngực cô qua lớp áo sơ mi.

Để Lý Đài thích ứng một lúc, anh lại tiếp tục tiến vào, cho đến khi đưa vào tận gốc mới dừng lại.

Đôi chân kẹp trên eo Chử Huy duỗi thẳng, ngón chân co quắp cả lại.

Lối đi được lấp đầy, sâu và trọn vẹn, cảm giác các nội tạng cũng bị ép đến mãnh liệt, cô trong thoáng chốc không biết nên tận hưởng hay sợ hãi.

Chử Huy kéo rách cổ áo sơ mi trên người Lý Đài, lôi bầu vú ra, cúi người há một miệng to gặm cắn.

Trên bầu ngực màu mật ong nhạt nhanh chóng xuất hiện những dấu đỏ, anh ngậm lấy đầu nhũ hoa dùng sức mút mát, kéo cao lên, thưởng thức sóng vú đàn hồi dập dềnh.

Phía dưới bắt đầu từ từ nhấp, từ chậm đến nhanh, từ nông đến sâu, cho đến khi ra vào mạnh bạo trọn vẹn.

Lý Đài quấn chặt chân quanh eo anh, muốn giảm bớt lực va chạm giữa hai người, Chử Huy liền đè lấy mông cô tiến vào sâu hơn.

"Đừng, đừng, quá... sâu rồi."

Lý Đài chưa bao giờ có thể khống chế được Chử Huy, cô giơ tay ra muốn ôm, Chử Huy liền thẳng lưng ngồi dậy.

___

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện