Mướp vừa cho vào nồi, điện thoại Lý Đài đã reo lên, cô liếc nhìn qua, đó là tin nhắn của thư ký Vương, chắc lại đến để đưa đồ.

May là đang xào mướp, cô tăng lửa nấu nhanh hơn, 2-3 phút sau là đổ ra đĩa. Lúc ra cửa Lý Đài mới thấy mình đã quên cho trứng gà vào, mướp xào trứng đành phải thành mướp xào chay.

Vẫn là một ngã tư ở bên ngoài, từ xa cô đã thấy xe Chử Huy đậu ở bên đường, thư ký Vương đứng bên cạnh xe.

Lý Đài rảo nhanh bước đến, "Thư ký Vương, chào anh."

"Cô Lý, đây là đồ cục trưởng Chử nhờ tôi mang đến."

"Cảm ơn anh, lại làm phiền anh rồi."

Lý Đài đi được nửa đường mới nhớ ra nồi canh đang hầm trên bếp đã quên tắt lửa, dù chỉ ra ngoài vài phút trong lòng cô vẫn không yên. Lúc này không kịp xem thư ký Vương đã đưa cái gì, cô vội vàng nhận lấy, định quay về ngay.

"Cô Lý." Thư ký Vương gọi cô lại.

"Hả?" Lý Đài vội vàng đáp lời, lại không nghe thấy câu tiếp theo, ngẩng đầu lên nhìn thư ký Vương mới phát hiện anh ta đang ra hiệu cho cô.

Trong lòng cô mừng thầm, Lý Đài quay lại nhìn kỹ, quả nhiên trong xe vẫn còn một người ngồi.

"Sao anh lại đến đây?"

Chử Huy cầm lấy đồ trên tay Lý Đài rồi mới nói: "Vừa hay anh phải ra ngoài có việc."

Lý Đài ngượng ngùng cười, "Em còn tưởng chỉ có thư ký Trương, suýt nữa đã không nhìn thấy anh."

"Em đang nấu ăn à?"

"Sao anh..." Thuận theo ánh mắt của Chử Huy, Lý Đài nhìn thấy mình vẫn đang đeo tạp dề, "Ha ha, ừ, em đang nấu ăn, anh ăn chưa?"

"Chưa."

"Anh định đi ăn ngoài à?"

"Lát nữa tìm chỗ nào ăn qua loa thôi."

Chử Huy nguyên một bộ vest đầy đủ, mày kiếm mắt sao, ngay cả khi ngồi trong xe cũng toát lên khí thế uy nghiêm.

Nắng vừa hay lẩn vào trong mây, ánh sáng mờ ảo xuyên qua kính xe rọi lên mặt anh cũng dịu đi vài phần.

Do dự giây lát, Lý Đài thăm dò thử hỏi: "Anh có muốn đến nhà em ăn không?"

Lông mày anh run lên một cái, Chử Huy gần như không suy nghĩ đã nói: "Thôi không cần đâu."

Lý Đài đã nghĩ anh sẽ từ chối, nhưng không ngờ anh lại từ chối thẳng thừng đến vậy. Suy nghĩ một hồi, cô tìm ra nguyên nhân rồi vội vàng giải thích: "Trương Hạo Linh đi ra ngoài rồi, anh sẽ không..."

Nghe đến cái tên này, lông mày Chử Huy lập tức nhíu lại, tuy không ngắt lời Lý Đài nhưng anh trực tiếp quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhân lúc "bạn trai" ra ngoài mà mời Chử Huy đến nhà mình...

Lý Đài ý thức được sự vô ý của mình, giọng nói dần nhỏ đi.

Đúng lúc đó, mặt trời xuyên qua tầng mây, trong nháy mắt ánh nắng như đèn rọi chiếu lên gương mặt của Chử Huy, sự từ chối và khó chịu khắc trên gương mặt góc cạnh như được phóng đại lên hàng trăm hàng ngàn lần.

Chử Huy không phải người dễ biểu lộ cảm xúc, chính vì vậy, sự thay đổi trên gương mặt anh trong vài phút ngắn ngủi này khiến Lý Đài bối rối không biết phải làm sao, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là kẻ làm hỏng tâm trạng của anh.

Điện thoại bỗng reo lên, Chử Huy liếc nhìn một chút, ngậm điếu thuốc vào miệng nhưng không hút, anh nói với Lý Đài: "Em về đi, anh còn có việc, tối tan làm anh sẽ nhắn tin cho em."

Về đến nhà Lý Đài vẫn thấy hối hận vì mình nói chuyện không suy nghĩ, Chử Huy có thể tránh Trương Hạo Linh, nhưng với Lý Đài, Trương Hạo Linh là người tuyệt đối không thể tránh.

Một câu chuyện dễ gây hiểu lầm, nhất định phải tìm thời cơ thích hợp tuyệt đối để kể, nếu không, chỉ có tác dụng ngược.

___

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện