Lúc chị Trương đi còn an ủi Trương Hạo Linh và Lý Đài, làm họ cảm thấy khá ngại ngùng.
Nghỉ ngơi một lúc, Trương Hạo Linh hỏi: "Em có bạn trai rồi à?"
"Không có."
"Em có yêu đương thì cứ nói đi. Chúng ta cũng nên "chia tay" rồi, đâu thể để anh chịu cái sừng từ trên trời rơi xuống. Với lại, em không có bạn trai, anh còn phải có bạn gái chứ."
"Hứ, chúc anh hạnh phúc."
Triệu Nguyên Nguyên cuối cùng vẫn đăng ký lớp lập trình thiếu niên, mới học buổi đầu tiên giáo viên đã giao bài tập nâng cao sau giờ học, chị Trương lại bắt đầu đau đầu về chuyện mua máy tính.
"Bài tập sau giờ này cũng không phải là bắt buộc phải làm, giáo viên chỉ nói là luyện tập sau giờ học thì chắc chắn sẽ tiến bộ nhanh hơn. Cái máy tính ở nhà quá cũ, làm thì làm được, chỉ là chậm thôi. Chị đang nghĩ là đợi vài năm nữa khi Nguyên Nguyên lớn hơn, mua luôn một cái tốt hơn, em thấy có được không?"
"Được."
"Nhưng nếu như vậy, khóa học bây giờ chắc chắn nó sẽ học không bằng mấy đứa trẻ ngày nào cũng dùng máy tính làm bài tập, tiền của chị chẳng phải sẽ lãng phí sao?"
"Có thể."
"Nền tảng không vững thì sau này sẽ từ từ tụt lại phía sau mất."
"Cũng có lý."
Lý Đài cắn hạt dưa đến mức môi sắp phồng rộp, cũng không cản trở cô "bày mưu tính kế" cho chị Trương, tay để dưới quầy vẫn lén nhắn tin: [Anh nhanh lên đi chứ.]
Trương Hạo Linh: [Ngay đây ngay đây.]
Sau khi Trương Hạo Linh xuống lầu, nhiệm vụ tán gẫu liền rơi xuống đầu anh.
Lấy cớ sắp xếp hàng hóa, Lý Đài đi vào trong cùng của quầy tạp hóa trốn vào một góc yên tĩnh.
Internet cảm thấy dạo này cô hơi bồn chồn nên gợi ý cho cô một video tĩnh tâm, đại sư râu trắng dẫn dắt đám đệ tử ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần, tĩnh tâm tụ khí.
Lý Đài học theo một lúc, đột nhiên phát hiện, sao xung quanh yên tĩnh thế nhỉ? Ló đầu ra nhìn, cái tâm này tĩnh đến mức như rơi xuống hố băng vậy.
Chử Huy cầm một chai nước đứng ở cửa bên tủ lạnh, chị Trương và Trương Hạo Linh nhìn anh, còn anh nhìn Lý Đài đang ló đầu ra.
Thời điểm có lẽ không được đúng cho lắm, nhưng Lý Đài không có sự lựa chọn, "Sao, sao vậy?"
"Anh ta chính là người lái xe sang mua nước đúng không?"
"Anh ta không trả tiền."
Chị Trương và Trương Hạo Linh đều cùng nói.
Lý Đài chọn câu cô có thể trả lời: "Anh ấy đã trả tiền rồi."
Chử Huy vặn chai nước đưa lên miệng, hỏi cô: "Mua nước?"
Thần sắc Lý Đài cứng đờ, cả tay lẫn chân đều lết tới.
Chị Trương nhìn thấy rất rõ ràng, tiến lại gần Chử Huy nói: "Anh không phải là người mua nước đâu nhỉ? Tôi biết ngay mà, mượn cớ mua nước thân thiết với Tiểu Đài chỉ là mánh khóe của mấy người giàu các anh thôi, khu phố của chúng tôi sắp được giải tỏa phải không?"
Chử Huy nhìn Lý Đài rồi uống nước mà không nói gì.
"Này, này." Chị Trương còn vỗ tay anh, "Chia sẻ thông tin với nhau chút đi, tôi ở đây lâu hơn bọn Tiểu Đài, quen biết cũng nhiều hơn họ."
"Chị Trương, anh ấy không phải người mua nhà đâu." Lý Đài hạ giọng nói với chị Trương.
"Được rồi được rồi, không tin chị thì còn tin ai, chị không xen vào chuyện của các em." Chị Trương không dễ dàng từ bỏ, "Anh chỉ cần hé răng một chút thôi, nếu thực sự giải tỏa được, mấy năm sau chúng tôi sẽ đổi trường cấp hai tốt hơn cho Nguyên Nguyên. Vừa hay, Tiểu Đài em kiếm được chút tiền từ anh ấy, sau này khi kết hôn sinh con với Trương Hạo Linh cũng đỡ vất vả hơn, nuôi con ấy..."
"Cạch", Lý Đài nghe thấy một tiếng chai nhựa bị biến dạng rất nhỏ, không biết là cố ý hay vô tình.
Lý Đài không dám nhìn Chử Huy.
Chử Huy đột ngột hỏi Trương Hạo Linh: "Bọn anh sắp kết hôn rồi à?"
"Hả? A! À." Trương Hạo Linh phát ra mấy tiếng cảm thán vô nghĩa, ánh mắt cứ liếc về phía Lý Đài.
Chị Trương thực sự muốn đổi trường cho Triệu Nguyên Nguyên, thành tâm thành ý tiết lộ thông tin trước cho Chử Huy, "Hai đứa nó yêu nhau nhiều năm rồi, kết hôn chỉ là sớm muộn thôi."
Chử Huy vặn tiếp nắp chai nước, giơ tay về phía Trương Hạo Linh: "Tôi tên Chử Huy."
Trương Hạo Linh là người hiểu biết, lập tức bắt lấy tay anh, "Chào anh, tôi tên Trương Hạo Linh."
Bắt tay xong, Chử Huy rất tự nhiên mà quay người bỏ đi.
"Ý anh ta là sao?"
Đầu óc Lý Đài như đã hoá gỗ.
Chị Trương vẫn đang tiếc nuối, "Sao lại đi rồi, rốt cuộc là có giải tỏa không? Tiểu Đài em hỏi giúp chị đi, chúng ta còn chuẩn bị sớm."
*
Gần 11 giờ tối, Lý Đài lại nhận được tin nhắn của Chử Huy: [Ra đây.]
Cô vội vàng chạy xuống lầu, xe đậu ngay trước cửa quầy tạp hóa, còn Chử Huy đang cúi đầu châm thuốc.
Lý Đài chủ động nói: "Em và Trương Hạo Linh sẽ không kết hôn, trước đây em nói với hàng xóm xung quanh là em và anh ấy là bạn trai bạn gái nên họ đều hiểu lầm cả."
Hít một hơi thuốc thật sâu, khói thuốc lao vào trong cơ thể Chử Huy, chìm lắng, rồi lại được thở ra.
"Ừ, các em chỉ là người nhà, giờ anh cũng biết bí mật này rồi."
Lý Đài không còn lời nào để nói.
Đường phố vắng vẻ, không có người qua lại.
Chử Huy dựa vào xe từ từ hút thuốc, tư thế thoải mái, vẻ mặt thư thái, nhìn Lý Đài bằng ánh mắt chăm chú mà lơ đãng như đang thưởng thức cảnh cô mua dây buộc mình.
Lý Đài hoàn toàn bùng nổ, "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Chử Huy hút xong điếu thuốc cuối cùng, ném đầu lọc đi, đưa tay nắm lấy cổ Lý Đài, nhẹ nhàng nâng lên, cúi đầu dùng chóp mũi từ vành tai kéo dài đến má cô như đang ngửi mùi con mồi, rồi nhìn thẳng vào mắt cô nói: "Em thực sự rất thích nói dối."
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko