Khi Zachary lệnh cho xe ngựa phi nước kiệu vào thành phố, anh cố gắng đặt suy nghĩ vào việc chuẩn bị cho cuộc họp sắp tới. Đây là ngày anh đã chờ đợi từ rất lâu rồi. Anh sẽ ký một thỏa thuận, với hai người đồng sở hữu một nhà máy sản xuất xà bông đồ sộ, để mở rộng nhà máy cũng như xây dựng những căn hộ mới cho rất nhiều công nhân làm việc ở đó. Những người hợp tác với Zachary, cả hai đều thuộc giới quý tộc, đã phản đối việc chi trả thêm phí tổn, và chỉ ra rằng việc sản xuất ở nhà máy đã đem lại một mức lợi nhuận nhất định mà không cần thêm bất cứ sự mở rộng nào nữa. Họ cho rằng việc Zachary khăng khăng đòi phải có thêm nhiều cải thiện mới là một sự lãng phí tiền của. Sau tất cả, họ nhấn mạnh, công nhân nhà máy đã quen với điều kiện sinh hoạt và làm việc dơ dáy bẩn thỉu, vì vậy họ chẳng việc gì lại đi mong đợi được nhận thêm những thứ khác.
Phải dùng một lượng lớn ngoan cố và chèn ép Zachary mới có thể khiến những kẻ hợp tác hiểu được tầm nhìn của anh, rằng những người công nhân sẽ còn tăng năng suất hơn nữa nếu cuộc sống thường nhật không bị đày đọa trong cảnh cơ cực. Anh hiểu chính xác lý do tại sao cuối cùng những đối tác của mình cũng ngừng chống lại những yêu cầu của anh. Họ nghĩ rằng bản thân mình quá thanh tao và quá quý ông để dây dưa vào những vấn đề dơ dáy liên quan tới bầu không khí làm việc ở nhà máy. Họ thích được thảy tất cả những thứ đó cho anh, điều đó cũng tốt thôi. Còn hơn là tốt. Anh sẽ điều hành việc kinh doanh theo ý thích của mình, và xem xét việc chúng đem lại lợi nhuận trong tương lai. Thực tế, anh chắn chắn sẽ khiến những khoản lợi nhuận thường niên của họ được tăng gấp đôi, và nhà máy của bọn họ cuối cùng sẽ trở thành một kiểu mẫu cho các nhà máy khác ở Luân Đôn. “Chỉ cần ký vào và ngậm miệng anh lại,” một trong những kẻ hợp tác của anh đã khuyên gã còn lại trước mặt của Zachary. “Cho tới giờ chúng ta đã làm những việc đủ tốt với Bronson rồi phải không? Anh ta đã nhận khoản đầu tư mới của tôi và khiến nó trở thành nguồn thu nhập lớn nhất cho gia đình tôi mà tôi từng được biết. Tại sao lại phải lảng tránh thành công này chứ?”
Buổi họp sắp tới, và những kế hoạch của anh cho nhà máy, là tất cả những gì Zachary nên để tâm suy nghĩ. Nhưng dù sao đi nữa, tâm trí anh cứ bị lấp đầy với hình ảnh của phu nhân Holly: bầu không khí nghiêm nghị ngọt ngào của nàng đã xúi giục anh khuấy động và trêu chọc nàng, và cái miệng buồn bã, bí ẩn đó đôi khi lại cong lên trong một nụ cười lấp lánh không ngờ.
Zachary thấy nàng hấp dẫn mình thật mạnh mẽ, dù anh không hiểu được chính xác lý do là vì sao. Trước đây anh đã gặp gỡ những người phụ nữ xinh đẹp, những kiểu phụ nữ tốt bụng và đầy đức hạnh mà anh thán phục. Nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy một chút thèm khát cám dỗ nào dù là nhỏ nhất với bất cứ ai trong họ. Lòng tốt chẳng bao giờ kích thích anh. Ngây thơ theo bất cứ kiểu nào cũng không gây được hứng thú dù là ít nhất. Anh thích dành thời gian với những người đàn bà dày dạn kinh nghiệm tình trường, những người có ánh mắt lúng liếng và tâm hồn thích phiêu lưu, những người có đôi bàn tay cắt tỉa cẩn thận vẫn thường lang thang dưới chiếc bàn ở những tiệc tối. Anh đặc biệt thích những người đàn bà có thể thốt ra những câu chửi rủa, những người có thể xuất hiện như một quý phu nhân ở bên ngoài nhưng dứt khoát lại là những kẻ trụy lạc bên trong buồng ngủ. (mèng, sở thích của anh này… >
Phải dùng một lượng lớn ngoan cố và chèn ép Zachary mới có thể khiến những kẻ hợp tác hiểu được tầm nhìn của anh, rằng những người công nhân sẽ còn tăng năng suất hơn nữa nếu cuộc sống thường nhật không bị đày đọa trong cảnh cơ cực. Anh hiểu chính xác lý do tại sao cuối cùng những đối tác của mình cũng ngừng chống lại những yêu cầu của anh. Họ nghĩ rằng bản thân mình quá thanh tao và quá quý ông để dây dưa vào những vấn đề dơ dáy liên quan tới bầu không khí làm việc ở nhà máy. Họ thích được thảy tất cả những thứ đó cho anh, điều đó cũng tốt thôi. Còn hơn là tốt. Anh sẽ điều hành việc kinh doanh theo ý thích của mình, và xem xét việc chúng đem lại lợi nhuận trong tương lai. Thực tế, anh chắn chắn sẽ khiến những khoản lợi nhuận thường niên của họ được tăng gấp đôi, và nhà máy của bọn họ cuối cùng sẽ trở thành một kiểu mẫu cho các nhà máy khác ở Luân Đôn. “Chỉ cần ký vào và ngậm miệng anh lại,” một trong những kẻ hợp tác của anh đã khuyên gã còn lại trước mặt của Zachary. “Cho tới giờ chúng ta đã làm những việc đủ tốt với Bronson rồi phải không? Anh ta đã nhận khoản đầu tư mới của tôi và khiến nó trở thành nguồn thu nhập lớn nhất cho gia đình tôi mà tôi từng được biết. Tại sao lại phải lảng tránh thành công này chứ?”
Buổi họp sắp tới, và những kế hoạch của anh cho nhà máy, là tất cả những gì Zachary nên để tâm suy nghĩ. Nhưng dù sao đi nữa, tâm trí anh cứ bị lấp đầy với hình ảnh của phu nhân Holly: bầu không khí nghiêm nghị ngọt ngào của nàng đã xúi giục anh khuấy động và trêu chọc nàng, và cái miệng buồn bã, bí ẩn đó đôi khi lại cong lên trong một nụ cười lấp lánh không ngờ.
Zachary thấy nàng hấp dẫn mình thật mạnh mẽ, dù anh không hiểu được chính xác lý do là vì sao. Trước đây anh đã gặp gỡ những người phụ nữ xinh đẹp, những kiểu phụ nữ tốt bụng và đầy đức hạnh mà anh thán phục. Nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy một chút thèm khát cám dỗ nào dù là nhỏ nhất với bất cứ ai trong họ. Lòng tốt chẳng bao giờ kích thích anh. Ngây thơ theo bất cứ kiểu nào cũng không gây được hứng thú dù là ít nhất. Anh thích dành thời gian với những người đàn bà dày dạn kinh nghiệm tình trường, những người có ánh mắt lúng liếng và tâm hồn thích phiêu lưu, những người có đôi bàn tay cắt tỉa cẩn thận vẫn thường lang thang dưới chiếc bàn ở những tiệc tối. Anh đặc biệt thích những người đàn bà có thể thốt ra những câu chửi rủa, những người có thể xuất hiện như một quý phu nhân ở bên ngoài nhưng dứt khoát lại là những kẻ trụy lạc bên trong buồng ngủ. (mèng, sở thích của anh này… >
Danh sách chương