Có một số chuyện, cố gắng cách mấy cũng không thể nào quên được. Vậy mới nói, con người ta ấy mà, giỏi nhất là tự lừa mình dối người.
Ngoài trời đang đổ mưa. Trong phòng bật điều hòa lại giống như lạnh hơn gấp trăm lần. Đã lâu như vậy rồi, Mạc Yên còn tưởng rằng mình đã quên, ít nhất, cũng đã quên đi phần nào. Thật không ngờ, vết thương cũ một khi được rạch ra, cảm giác đau đớn vẫn vẹn nguyên như lúc đầu, khiến cho người ta vừa chán ghét vừa lo sợ, bực bội đến nghẹt thở.
Lời vừa dứt, Mạc Yên liền thấy trước mắt mình tối đen, cô nhanh chóng rơi vào một vòm ngực rộng rãi ấm áp, mùi đàn hương nam tính ngập tràn nơi chóp mũi
"Đừng nói nữa"
"Đừng nói nữa"
Hai giọng nam cùng lúc vang lên, một câu nói nhưng là của hai người khác nhau. Mạc Yên không ngẩng đầu, cô biết rõ ai đang ôm mình, cái kiểu bá đạo như thế này, thật chẳng khó để đoán được. Mạc Yên không đẩy ra, thậm chí còn chôn mặt trong ngực anh, hít sâu một hơi, nở nụ cười:"Từ khi nào anh cũng biết nghe trộm thế"
Đường Duệ càng thuận thế không buông cô ra, có vẻ không vui mở miệng:"Đừng cười, xấu lắm"
Anh thừa biết, nụ cười của cô lúc này gượng gạo biết mấy. Từ hồi mới quen biết, cô đã luôn như vậy, luôn dùng nụ cười như một cách để che đậy khoảnh khắc yếu đuối của bản thân. Hai người đối qua đáp lại, mặc cho A Bảo đứng yên một chỗ, ngây người. Bên tai vẫn còn văng vẳng từng lời của Mạc Yên, từng lời thoảng qua tai, ngấm vào tận trong lòng. Anh vừa mới nghe cái gì thế này, A Bảo bắt đầu cảm thấy hoảng loạn. Anh không biết, không hề biết. Khoảng thời gian đó Mạc Yên và anh đã quen biết, nhưng cái gì anh cũng không biết, đau khổ của cô, tuyệt vọng của cô, cái gì cũng không.
Ngẩng mặt nhìn Mạc Yên được Đường Duệ ôm trong lòng, Đường Duệ hơi cúi đầu, nhìn từ xa giống ai đó y tạc. Ngày xưa cũng đã có bao lần như vậy, Đường Viễn ôm cô, còn anh chỉ có thể đứng nhìn từ xa, giả bộ chọc ghẹo. Rõ ràng trong lòng đắng chát, ngoài mặt vẫn phải nở nụ cười. Thời gian thay đổi, cô thay đổi, người bên cô cũng thay đổi, chỉ có vị trí của anh là không. A Bảo bỗng cảm thấy bực bội, Đường Viễn còn có thể, còn Đường Duệ, anh ta lấy tư cách gì để ôm cô thân thiết.
Mạc Yên bất ngờ bị A Bảo dùng sức kéo về sau, Đường Duệ nhíu mày, muốn tiến lên một bước đã bị A Bảo chắn ngay trước mặt
"Tránh ra"
Đường Duệ lạnh giọng, ánh mắt trầm xuống. A Bảo nhếch khóe môi, không vì thế mà dịch chuyển nửa phân, còn nhanh tay kéo Mạc Yên ra sau lưng mình:"Đường Duệ, anh không phải có người yêu rồi sao. Sao có thể tùy tiện muốn ôm ai thì ôm". Ý tứ chính là muốn anh tránh xa Mạc Yên ra một chút, A Bảo híp mắt, ngừng một lúc còn bổ sung thêm:" Giống chỉ là giống. Có những thứ mãi mãi không thể thay thế được"
A Bảo muốn ám chỉ điều gì, tất cả mọi người đều rõ ràng. Đường Duệ tái mặt, Mạc Yên cũng tái mặt, mặc dù biết rằng thế này là không đúng, nhưng A Bảo cảm thấy rất hả hê. Anh không muốn Mạc Yên ở bên cạnh Đường Duệ, anh không phải kẻ ngu. Sự thay đổi trong mối quan hệ của hai người họ đã quá mức rõ ràng, một Đường Viễn là quá đủ rồi, lần này, anh không muốn bỏ phí trước khi quá muộn.
Đường Duệ đâu phải người dễ bắt nạt, anh chỉ mất bình tĩnh có vài giây, sau đó nhìn A Bảo, hừ lạnh:"Còn hơn có người muốn làm kẻ thay thế cũng không được"
Lần này đến A Bảo thay đổi sắc mặt, mím chặt môi, tức khí vươn tay đẩy vai Đường Duệ:"Anh nói cái gì"
"Nghe không hiểu?"
Đường Duệ bị A Bảo đẩy bả vai, sắc mặt trầm xuống, trên người tỏa ra khí lạnh, tiến lên một bước hỏi ngược lại. Mạc Yên nhận ra bầu không khí căng thẳng giữa hai người, vội vàng đứng chắn vào giữa, cao giọng:"Hai người bị làm sao vậy!". Hết chuyện rồi hay sao rồi mà cứ thích đi công kích nhau. Mạc Yên quét mắt qua cả hai một lượt, Đường Duệ cùng A Bảo đều mang bộ mặt khó chịu, nhưng lúc này đã đứng im một chỗ, không gây gổ với nhau nữa.
"A Bảo"
Mạc Yên thở dài một hơi, chờ cho A Bảo chuyển ánh nhìn sang mình mới chậm rãi mở miệng:"A Bảo, chuyện đã qua rồi, không phải tự nhiên tôi muốn nhắc lại. Châu Kình là do tôi giết, rất có thể Lục Tự muốn tìm tôi tính sổ. Tôi không muốn cậu liên lụy vào chuyện này". Cô nắm lấy cổ tay anh giống như thói quen ngày trước, thấp giọng khuyên nhủ:"A Bảo, đừng mạo hiểm nữa, rời đi có được không?"
Hai người nhìn nhau, cặp mắt to trong vắt của Mạc Yên ánh lên quan tâm và hi vọng. A Bảo không muốn làm cô buồn, suy nghĩ thật lâu mới gật nhẹ đầu, đáp một tiếng:"Được"
Mạc Yên không ngờ A Bảo sẽ đồng ý, cực kì cao hứng:"Thật sao?"
Nhìn nụ cười trên môi cô, A Bảo cũng cười, lặp lại:"Ừ"
"Với một điều kiện..."
Mạc Yên cau mày, cô biết ngay mà, sao anh có thể đồng ý nhanh như thế được. A Bảo nhìn Mạc Yên, lại nhìn chằm chằm Đường Duệ, trong đầu Mạc Yên chợt nảy ra một ý nghĩ.
Quả nhiên
"Rời xa anh ta. Tiểu Yên. Chỉ cần chị tránh xa anh ta, tôi cái gì cũng nghe chị"
"A Bảo"
Mạc Yên kêu lớn một tiếng, không ngờ A Bảo lại đưa ra điều kiện như vậy. A Bảo từ trước đến giờ đều là người suy nghĩ chín chắn, sao bỗng dưng lại đưa ra yêu cầu vô lý như vậy chứ. Mạc Yên chưa kịp phản ứng, Đường Duệ đã kéo cô về phía mình, nói chắc nịch:"Không được"
A Bảo cũng không chịu thua kém:"Tôi không hỏi anh"
"Cậu.."
Không khí căng thẳng lại bị khơi lên lần nữa, xung quanh tràn ngập mùi thuốc súng. Trước khi hai người kịp cho nhau một trận, Mạc Yên thật sự không chịu nổi nữa, cau mày quát khẽ:"Im miệng!"
Cả hai người quay sang nhìn cô, lại nhìn nhau, cùng lúc hừ lạnh, biểu cảm y như trẻ con giận dỗi. A Bảo còn muốn nói gì nữa nhưng bị Mạc Yên lườm một cái liền ngậm miệng, không dám hé răng. Mạc Yên một khi tức giận lên cũng thật đáng sợ.
"A Bảo". Im lặng một lúc lâu, Mạc Yên cẩn thận sắp xếp những suy nghĩ trong đầu, sau đó mới mở miệng:"Tôi không biết cậu lo lắng điều gì nhưng hiện tại, tôi không thể rời đi". Cô đã hứa với Đường Duệ sẽ ở bên cạnh anh một năm, đổi lấy anh cho cô biết thông tin về Đường Viễn. Một năm chưa hết, cô không thể rời đi.
Câu trả lời này khiến một người vui, một kẻ buồn. Đường Duệ chẳng hề kiềm chế nụ cười nơi khóe môi, còn A Bảo dường như không thể ngờ, trong lòng nóng như lửa đốt, hỏi dồn dập
"Tại sao?"
"Tiểu Yên. Chị đang nói cái gì vậy?"
"Sao lại không thể đi?"
Mạc Yên không trả lời nguyên do, không dấu vết đảo mắt qua Đường Duệ, nói từng từ:"Tôi và Đường Duệ không có quan hệ gì cả. Còn chuyện nguyên nhân, một ngày nào đó sẽ nói với cậu"
Nụ cười trên môi Đường Duệ vụt tắt, bàn tay đặt hai bên hông vô thức nắm chặt lại. A Bảo dường như không tin, dù rằng nghe cô nói như vậy vẫn cảm thấy cao hứng, hỏi ngược lại:"Thật?"
Mạc Yên gật mạnh đầu:"Thật"
Một cái gật đầu này, khiến cho ai đó nổi điên.
A Bảo rời đi, Mạc Yên dõi theo bóng lưng cậu, mắt nhìn chăm chú về một phía nhưng không biết thần trí đã bay về đâu. "Có một số thứ, mãi mãi không thể thay thế được". Câu nói này của A Bảo cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu, xua đi không được. Mạc Yên trầm tư, cô cũng đã từng nghĩ như vậy, thế nhưng thời gian trôi qua, ai mà biết được. Điều đáng sợ nhất là đến một ngày nào đó mình chợt phát hiện ra, những người quan trọng với mình, những người mình từng coi như sinh mệnh cứ thế biến mất trong hồi ức. Không phải đột nhiên biến mất, mà là bị thời gian làm phai nhòa từng chút, từng chút một. Cảm giác khi đó, chắc hẳn thật sự rất đáng sợ. Ngày hôm nay cô còn có thể nhớ đến anh, nụ cười của anh, ánh mắt của anh, từng thứ từng thứ đều ghi tạc trong tâm khảm. Dù thế, nào có ai biết chắc được ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa, tất cả đều phai nhạt, trở thành một chấm nhỏ trong trí nhớ, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Cánh cửa đóng sập ngay trước mắt, Mạc Yên giật mình hồi hồn. Đường Duệ là người vừa đóng cửa, hơn nữa còn đóng rất mạnh. Mạc Yên vừa định nói gì đó đã thấy Đường Duệ đứng tựa người vào đường, một tay vươn ra trước mặt.
"Tay". Giọng anh trầm khàn, nghe không ra cảm xúc.
Mạc Yên nghi hoặc, tay của Đường Duệ vẫn vươn ra trước, Mạc Yên do dự một lúc mới đưa tay ra. Đi được nửa đường đã cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, cả người bị một lực kéo lớn, mạnh đến mức lưng cô đập vào tường có hơi đau. Vị trí thay đổi, Mạc Yên bây giờ tựa lưng vào tường, còn Đường Duệ đứng trước mặt cô, hai tay chống lên tường, giam Mạc Yên vào một khoảng không riêng. Mạc Yên cảm thấy hơi bức bối, lưng bị đập đau, bực bội ngẩng phắt đầu
"Làm cái gì..."
"Chúng ta không có quan hệ?"
Hả?
Chờ đã, giọng nói này hình như hơi kì lạ thì phải. Hai hàng mi dài của Mạc Yên khẽ chớp, chớp, lại chớp. Hai mắt Đường Duệ khẽ híp lại, híp, lại híp lại, bắn ra từng tia sáng nguy hiểm. Mạc Yên cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn thành thực:"Không phải sao?", cô không hề phát hiện trên đầu ai kia đã mù mịt mây đen.
"Chúng ta không có quan hệ?"
Lặp lại một lần nữa, giọng nói ai đó đã nâng cao. Qua biểu cảm của anh, Mạc Yên đoán rằng Đường Duệ đang tức giận, trong lòng lại không hiểu sao anh tức giận. Câu đó cô cũng không phải là nói bừa, một phần là để trấn an A Bảo, một phần cũng là do Mạc Yên không biết phải định nghĩa mối quan hệ hiện tại của họ như thế nào.
Mạc Yên cắn môi dưới, cất giọng bình thản:"Vậy anh nói xem, mối quan hệ của chúng ta là như thế nào"
"..."
"Không trả lời được đúng không? Vậy cho nên tôi mới..."
Đường Duệ ngắt lời Mạc Yên, không phải bằng lời nói mà bằng một nụ hôn vội vàng rơi trên khóe môi. Anh rời đi rất nhanh, giống như chuồn chuồn lướt nước, nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến Mạc Yên ngạc nhiên đến không biết nói gì. Cô đặt tay lên khóe môi, khuôn mặt ngây ngốc:"Sao lại..."
Vẻ mặt này của cô rất đáng yêu, Đương Duệ thở dài, ánh mắt lạnh nhạt thay bằng sự dịu dàng bất đắc dĩ:"Yên. Tôi phải làm gì với em đây"
Mạc Yên không kịp nói, không kịp hỏi, nói đúng hơn là chẳng kịp nghĩ thêm điều gì, đầu óc trống rỗng. Đường Duệ hạ thấp đầu, một tay đỡ lấy gáy của cô, đôi môi một lần nữa tìm đến. Chỉ là, lần này không giống như lần trước. Hai cánh môi dán chặt vào nhau, anh rất dịu dàng, rất từ tốn. Hơi thở ấm áp ngay trước mặt, Mạc Yên đứng yên một chỗ như bị điểm huyệt, mặc cho cảm giác tinh tế từ đôi môi truyền đến.
Mạc Yên giật mình đẩy anh ra, mắt mở to nhìn anh chăm chú. Đường Duệ cũng không ép cô, tay anh đặt lên một bên má, dường như mỉm cười
"Bây giờ em còn nói chúng ta không có quan hệ nữa không?"
Ngoài trời đang đổ mưa. Trong phòng bật điều hòa lại giống như lạnh hơn gấp trăm lần. Đã lâu như vậy rồi, Mạc Yên còn tưởng rằng mình đã quên, ít nhất, cũng đã quên đi phần nào. Thật không ngờ, vết thương cũ một khi được rạch ra, cảm giác đau đớn vẫn vẹn nguyên như lúc đầu, khiến cho người ta vừa chán ghét vừa lo sợ, bực bội đến nghẹt thở.
Lời vừa dứt, Mạc Yên liền thấy trước mắt mình tối đen, cô nhanh chóng rơi vào một vòm ngực rộng rãi ấm áp, mùi đàn hương nam tính ngập tràn nơi chóp mũi
"Đừng nói nữa"
"Đừng nói nữa"
Hai giọng nam cùng lúc vang lên, một câu nói nhưng là của hai người khác nhau. Mạc Yên không ngẩng đầu, cô biết rõ ai đang ôm mình, cái kiểu bá đạo như thế này, thật chẳng khó để đoán được. Mạc Yên không đẩy ra, thậm chí còn chôn mặt trong ngực anh, hít sâu một hơi, nở nụ cười:"Từ khi nào anh cũng biết nghe trộm thế"
Đường Duệ càng thuận thế không buông cô ra, có vẻ không vui mở miệng:"Đừng cười, xấu lắm"
Anh thừa biết, nụ cười của cô lúc này gượng gạo biết mấy. Từ hồi mới quen biết, cô đã luôn như vậy, luôn dùng nụ cười như một cách để che đậy khoảnh khắc yếu đuối của bản thân. Hai người đối qua đáp lại, mặc cho A Bảo đứng yên một chỗ, ngây người. Bên tai vẫn còn văng vẳng từng lời của Mạc Yên, từng lời thoảng qua tai, ngấm vào tận trong lòng. Anh vừa mới nghe cái gì thế này, A Bảo bắt đầu cảm thấy hoảng loạn. Anh không biết, không hề biết. Khoảng thời gian đó Mạc Yên và anh đã quen biết, nhưng cái gì anh cũng không biết, đau khổ của cô, tuyệt vọng của cô, cái gì cũng không.
Ngẩng mặt nhìn Mạc Yên được Đường Duệ ôm trong lòng, Đường Duệ hơi cúi đầu, nhìn từ xa giống ai đó y tạc. Ngày xưa cũng đã có bao lần như vậy, Đường Viễn ôm cô, còn anh chỉ có thể đứng nhìn từ xa, giả bộ chọc ghẹo. Rõ ràng trong lòng đắng chát, ngoài mặt vẫn phải nở nụ cười. Thời gian thay đổi, cô thay đổi, người bên cô cũng thay đổi, chỉ có vị trí của anh là không. A Bảo bỗng cảm thấy bực bội, Đường Viễn còn có thể, còn Đường Duệ, anh ta lấy tư cách gì để ôm cô thân thiết.
Mạc Yên bất ngờ bị A Bảo dùng sức kéo về sau, Đường Duệ nhíu mày, muốn tiến lên một bước đã bị A Bảo chắn ngay trước mặt
"Tránh ra"
Đường Duệ lạnh giọng, ánh mắt trầm xuống. A Bảo nhếch khóe môi, không vì thế mà dịch chuyển nửa phân, còn nhanh tay kéo Mạc Yên ra sau lưng mình:"Đường Duệ, anh không phải có người yêu rồi sao. Sao có thể tùy tiện muốn ôm ai thì ôm". Ý tứ chính là muốn anh tránh xa Mạc Yên ra một chút, A Bảo híp mắt, ngừng một lúc còn bổ sung thêm:" Giống chỉ là giống. Có những thứ mãi mãi không thể thay thế được"
A Bảo muốn ám chỉ điều gì, tất cả mọi người đều rõ ràng. Đường Duệ tái mặt, Mạc Yên cũng tái mặt, mặc dù biết rằng thế này là không đúng, nhưng A Bảo cảm thấy rất hả hê. Anh không muốn Mạc Yên ở bên cạnh Đường Duệ, anh không phải kẻ ngu. Sự thay đổi trong mối quan hệ của hai người họ đã quá mức rõ ràng, một Đường Viễn là quá đủ rồi, lần này, anh không muốn bỏ phí trước khi quá muộn.
Đường Duệ đâu phải người dễ bắt nạt, anh chỉ mất bình tĩnh có vài giây, sau đó nhìn A Bảo, hừ lạnh:"Còn hơn có người muốn làm kẻ thay thế cũng không được"
Lần này đến A Bảo thay đổi sắc mặt, mím chặt môi, tức khí vươn tay đẩy vai Đường Duệ:"Anh nói cái gì"
"Nghe không hiểu?"
Đường Duệ bị A Bảo đẩy bả vai, sắc mặt trầm xuống, trên người tỏa ra khí lạnh, tiến lên một bước hỏi ngược lại. Mạc Yên nhận ra bầu không khí căng thẳng giữa hai người, vội vàng đứng chắn vào giữa, cao giọng:"Hai người bị làm sao vậy!". Hết chuyện rồi hay sao rồi mà cứ thích đi công kích nhau. Mạc Yên quét mắt qua cả hai một lượt, Đường Duệ cùng A Bảo đều mang bộ mặt khó chịu, nhưng lúc này đã đứng im một chỗ, không gây gổ với nhau nữa.
"A Bảo"
Mạc Yên thở dài một hơi, chờ cho A Bảo chuyển ánh nhìn sang mình mới chậm rãi mở miệng:"A Bảo, chuyện đã qua rồi, không phải tự nhiên tôi muốn nhắc lại. Châu Kình là do tôi giết, rất có thể Lục Tự muốn tìm tôi tính sổ. Tôi không muốn cậu liên lụy vào chuyện này". Cô nắm lấy cổ tay anh giống như thói quen ngày trước, thấp giọng khuyên nhủ:"A Bảo, đừng mạo hiểm nữa, rời đi có được không?"
Hai người nhìn nhau, cặp mắt to trong vắt của Mạc Yên ánh lên quan tâm và hi vọng. A Bảo không muốn làm cô buồn, suy nghĩ thật lâu mới gật nhẹ đầu, đáp một tiếng:"Được"
Mạc Yên không ngờ A Bảo sẽ đồng ý, cực kì cao hứng:"Thật sao?"
Nhìn nụ cười trên môi cô, A Bảo cũng cười, lặp lại:"Ừ"
"Với một điều kiện..."
Mạc Yên cau mày, cô biết ngay mà, sao anh có thể đồng ý nhanh như thế được. A Bảo nhìn Mạc Yên, lại nhìn chằm chằm Đường Duệ, trong đầu Mạc Yên chợt nảy ra một ý nghĩ.
Quả nhiên
"Rời xa anh ta. Tiểu Yên. Chỉ cần chị tránh xa anh ta, tôi cái gì cũng nghe chị"
"A Bảo"
Mạc Yên kêu lớn một tiếng, không ngờ A Bảo lại đưa ra điều kiện như vậy. A Bảo từ trước đến giờ đều là người suy nghĩ chín chắn, sao bỗng dưng lại đưa ra yêu cầu vô lý như vậy chứ. Mạc Yên chưa kịp phản ứng, Đường Duệ đã kéo cô về phía mình, nói chắc nịch:"Không được"
A Bảo cũng không chịu thua kém:"Tôi không hỏi anh"
"Cậu.."
Không khí căng thẳng lại bị khơi lên lần nữa, xung quanh tràn ngập mùi thuốc súng. Trước khi hai người kịp cho nhau một trận, Mạc Yên thật sự không chịu nổi nữa, cau mày quát khẽ:"Im miệng!"
Cả hai người quay sang nhìn cô, lại nhìn nhau, cùng lúc hừ lạnh, biểu cảm y như trẻ con giận dỗi. A Bảo còn muốn nói gì nữa nhưng bị Mạc Yên lườm một cái liền ngậm miệng, không dám hé răng. Mạc Yên một khi tức giận lên cũng thật đáng sợ.
"A Bảo". Im lặng một lúc lâu, Mạc Yên cẩn thận sắp xếp những suy nghĩ trong đầu, sau đó mới mở miệng:"Tôi không biết cậu lo lắng điều gì nhưng hiện tại, tôi không thể rời đi". Cô đã hứa với Đường Duệ sẽ ở bên cạnh anh một năm, đổi lấy anh cho cô biết thông tin về Đường Viễn. Một năm chưa hết, cô không thể rời đi.
Câu trả lời này khiến một người vui, một kẻ buồn. Đường Duệ chẳng hề kiềm chế nụ cười nơi khóe môi, còn A Bảo dường như không thể ngờ, trong lòng nóng như lửa đốt, hỏi dồn dập
"Tại sao?"
"Tiểu Yên. Chị đang nói cái gì vậy?"
"Sao lại không thể đi?"
Mạc Yên không trả lời nguyên do, không dấu vết đảo mắt qua Đường Duệ, nói từng từ:"Tôi và Đường Duệ không có quan hệ gì cả. Còn chuyện nguyên nhân, một ngày nào đó sẽ nói với cậu"
Nụ cười trên môi Đường Duệ vụt tắt, bàn tay đặt hai bên hông vô thức nắm chặt lại. A Bảo dường như không tin, dù rằng nghe cô nói như vậy vẫn cảm thấy cao hứng, hỏi ngược lại:"Thật?"
Mạc Yên gật mạnh đầu:"Thật"
Một cái gật đầu này, khiến cho ai đó nổi điên.
A Bảo rời đi, Mạc Yên dõi theo bóng lưng cậu, mắt nhìn chăm chú về một phía nhưng không biết thần trí đã bay về đâu. "Có một số thứ, mãi mãi không thể thay thế được". Câu nói này của A Bảo cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu, xua đi không được. Mạc Yên trầm tư, cô cũng đã từng nghĩ như vậy, thế nhưng thời gian trôi qua, ai mà biết được. Điều đáng sợ nhất là đến một ngày nào đó mình chợt phát hiện ra, những người quan trọng với mình, những người mình từng coi như sinh mệnh cứ thế biến mất trong hồi ức. Không phải đột nhiên biến mất, mà là bị thời gian làm phai nhòa từng chút, từng chút một. Cảm giác khi đó, chắc hẳn thật sự rất đáng sợ. Ngày hôm nay cô còn có thể nhớ đến anh, nụ cười của anh, ánh mắt của anh, từng thứ từng thứ đều ghi tạc trong tâm khảm. Dù thế, nào có ai biết chắc được ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa, tất cả đều phai nhạt, trở thành một chấm nhỏ trong trí nhớ, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Cánh cửa đóng sập ngay trước mắt, Mạc Yên giật mình hồi hồn. Đường Duệ là người vừa đóng cửa, hơn nữa còn đóng rất mạnh. Mạc Yên vừa định nói gì đó đã thấy Đường Duệ đứng tựa người vào đường, một tay vươn ra trước mặt.
"Tay". Giọng anh trầm khàn, nghe không ra cảm xúc.
Mạc Yên nghi hoặc, tay của Đường Duệ vẫn vươn ra trước, Mạc Yên do dự một lúc mới đưa tay ra. Đi được nửa đường đã cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, cả người bị một lực kéo lớn, mạnh đến mức lưng cô đập vào tường có hơi đau. Vị trí thay đổi, Mạc Yên bây giờ tựa lưng vào tường, còn Đường Duệ đứng trước mặt cô, hai tay chống lên tường, giam Mạc Yên vào một khoảng không riêng. Mạc Yên cảm thấy hơi bức bối, lưng bị đập đau, bực bội ngẩng phắt đầu
"Làm cái gì..."
"Chúng ta không có quan hệ?"
Hả?
Chờ đã, giọng nói này hình như hơi kì lạ thì phải. Hai hàng mi dài của Mạc Yên khẽ chớp, chớp, lại chớp. Hai mắt Đường Duệ khẽ híp lại, híp, lại híp lại, bắn ra từng tia sáng nguy hiểm. Mạc Yên cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn thành thực:"Không phải sao?", cô không hề phát hiện trên đầu ai kia đã mù mịt mây đen.
"Chúng ta không có quan hệ?"
Lặp lại một lần nữa, giọng nói ai đó đã nâng cao. Qua biểu cảm của anh, Mạc Yên đoán rằng Đường Duệ đang tức giận, trong lòng lại không hiểu sao anh tức giận. Câu đó cô cũng không phải là nói bừa, một phần là để trấn an A Bảo, một phần cũng là do Mạc Yên không biết phải định nghĩa mối quan hệ hiện tại của họ như thế nào.
Mạc Yên cắn môi dưới, cất giọng bình thản:"Vậy anh nói xem, mối quan hệ của chúng ta là như thế nào"
"..."
"Không trả lời được đúng không? Vậy cho nên tôi mới..."
Đường Duệ ngắt lời Mạc Yên, không phải bằng lời nói mà bằng một nụ hôn vội vàng rơi trên khóe môi. Anh rời đi rất nhanh, giống như chuồn chuồn lướt nước, nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến Mạc Yên ngạc nhiên đến không biết nói gì. Cô đặt tay lên khóe môi, khuôn mặt ngây ngốc:"Sao lại..."
Vẻ mặt này của cô rất đáng yêu, Đương Duệ thở dài, ánh mắt lạnh nhạt thay bằng sự dịu dàng bất đắc dĩ:"Yên. Tôi phải làm gì với em đây"
Mạc Yên không kịp nói, không kịp hỏi, nói đúng hơn là chẳng kịp nghĩ thêm điều gì, đầu óc trống rỗng. Đường Duệ hạ thấp đầu, một tay đỡ lấy gáy của cô, đôi môi một lần nữa tìm đến. Chỉ là, lần này không giống như lần trước. Hai cánh môi dán chặt vào nhau, anh rất dịu dàng, rất từ tốn. Hơi thở ấm áp ngay trước mặt, Mạc Yên đứng yên một chỗ như bị điểm huyệt, mặc cho cảm giác tinh tế từ đôi môi truyền đến.
Mạc Yên giật mình đẩy anh ra, mắt mở to nhìn anh chăm chú. Đường Duệ cũng không ép cô, tay anh đặt lên một bên má, dường như mỉm cười
"Bây giờ em còn nói chúng ta không có quan hệ nữa không?"
Danh sách chương