Từ đó về sau, Hòa Lam và Bạch Tiềm cũng không gặp lại Tạ Minh Kha nữa.

Mùa đông ở Hakone chóng qua. Hoa anh đào trên núi đã buông mình héo tàn nhường chỗ cho những mầm xanh nhú ra. Bức tranh màu hồng nhạt đã thay một màu xanh mơn mỡn thêm sức sống cho đất trời. Người người khẽ dạo bước trên con đường đá mòn trong rừng sẽ có cảm giác như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Hòa Lam cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Mấy ngày nay, tinh thần cô không thoải mái nên Bạch Tiềm lôi kéo ôm cô đi tản bộ.

“Tiềm! Hay là chúng ta về đi. Chị không muốn ở bên này nữa. Hòa Lam nói với cậu.

Vé máy bay đã mua rồi. Chỉ chiều nay thôi chúng ta trở về có được không? Em đã cho Mục Lăng và Chu Thất sắp xếp hành lý rồi. Bạch Tiềm cười nhẹ, đứng đối diện vén mớ tóc mai của cô.

Đừng suy nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện đã qua rồi.

Có phải thật vậy không?” Chẳng biết tại sao, cô luôn cảm thấy lòng mình nặng trĩu tựa hồ như có điều gì chưa thông suốt, chưa thõa đáng.

Chỉ là chị chưa thích ứng được thôi. Thanh Diệp đã chờ chị nhiều năm như vậy là vì muốn nói hết chân tướng với chị để kết thúc mọi ân oán. Cô ấy cũng mong chị vui vẻ hạnh phúc nên đừng chấp nhất chuyện cũ nữa có được không? Ba mẹ chị cũng thế, họ luôn mong muốn những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với chị. Sao chị không nhìn ra? Bạch Tiềm khẽ thở dài.

Cậu và Thanh Diệp đã thống nhất không nói hết chân tướng cho cô bởi vì cô không đủ năng lực báo thù và cậu cũng không muốn thấy cô chìm đắm trong hận thù thống khổ nữa.

Sau khi về nước, em sẽ dắt chị ra miền Bắc, sau đó chúng ta sẽ cử hành hôn lễ thật hoành tráng cho tất cả những người có mặt mũi ở miền Bắc biết chị là vợ của em. Em sẽ ghi tên con cái của chúng mình vào gia phả để chúng thừa hưởng tài sản của dòng họ và sự giáo dục tốt nhất. Cậu nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi cô, lại quyến luyến bờ môi thơm mát không rời.

Hòa Lam nhủi vào ngực cậu cố kiềm nén nỗi xúc động dâng trào. Cô thật lòng không quan tâm đến tiền tài danh lợi, chỉ cần có thể ở bên cạnh Bạch Tiềm thì cô đã cảm thấy vui và mãn nguyện.

“Còn về kho báu chi định xử lý thế nào?” Bạch Tiềm hỏi.

Hòa Lam chậm rãi đáp: “Đó không phải là thứ thuộc về chị nên cứ để nguyên như vậy đi! Có khi tham lam thu gom của cải châu báu lại không phải là phúc mà là họa.

Bóng hai người lung linh kéo dài trên nền đá trong thóang chốc đã nhập lại làm một rồi dần dần biến mất ở cuối con đường.

Chờ cho hai người khuất bóng, một thanh niên bận đồ kimono trắng mới dợm chân bước ra từ sau thân cây anh đào cổ thụ. Vài cánh hoa rơi lác đác khẽ chạm bờ vai cậu ta rồi nhẹ nhàng lượn mình theo cơn gió rơi đầy trên nền đất.

Giờ chiều bọn họ khởi hành lên đường, khi đến sân bay trời đã sẫm tối. Vất vả lắm mọi người mới yên vị được trên máy bay với hai vị "tiểu loi choi", lại ngồi thêm mấy giờ hành trình rốt cuộc cũng về đến vùng Đông Bắc.

Nơi đây là vốn trung tâm mua bán trao đổi hàng hóa quốc tế, nhà cao tầng san sát nhau, cầu vượt tầng tầng lớp lớp, xe cộ chen chút nối đuôi nhau, người đi đường như cũng hòa mình vào không khí tất bật nhịp sống hối hả mà nhanh chân bước vội.

Chỉ mấy tiếng trước còn ở nơi núi rừng yên tĩnh giờ lại đến nơi náo nhiệt ồn ả nên Hòa Lam cảm thấy không quen.

Nơi chúng ta cần đến không phải là chỗ này. Bạch Tiềm vòng tay ôm Hòa Lam cười cười. Hòa Lam không hiểu ý cười của cậu nên trố mắt nhìn. Bạch Tiềm lại càng cười to hơn, cậu vuốt mũi coi nói: “Nói chị ngốc mà chị không tin.

Hòa Lam không phục cho đến khi tới nơi cô mới hiểu ra.

Biệt thự chính của nhà họ Bạch làm sao có thể nằm ở nơi ồn ào được chứ? Đó là một tòa nhà lớn nằm riêng biệt trên núi Thái Bình.

Dọc đường lên núi người ngồi trong xe có thể nhìn thấy một tòa nhà trắng như ẩn như hiện ở sườn núi, trông từ xa giống như một lâu đài của người giàu có. Mặc dù nó không khoát lên mình màu xanh vàng rực rỡ như những biệt thự Hy Lạp nhưng cũng khiến cho người khác không kiềm lòng được mà đi tìm hiểu ngọn ngành.

Trước khi đi vào, Hòa Lam không tưởng tượng được tòa nhà này lại lớn đến vậy.

Băng qua đoạn đường đá bi quanh co rồi vượt qua rất nhiều lớp cửa cổng tròn nhưng vẫn chưa tới nơi khiến cô có cảm giác như không có điểm cuối đường. Mỗi lần đi qua một cánh cổng, cảnh sắc hoa cỏ bên trong đều thay đổi một lượt. Tuy nhiên về tổng thể thì mỗi nhành cây, viên sỏi nơi này đều được chọn lựa và bố trí một cách tinh tế.

Vòng qua một bãi cỏ lớn, trước mắt mọi người hiện ra một cái hồ nhỏ, bên bờ neo mấy chiếc thuyền con sơn hồng. Trên đấy mấy đứa nhóc trai có gái có tha hồ đùa giỡn, chỉ tội cho mấy người bảo mẫu lo đỡ đông đỡ tây mà mồ hôi chảy ròng ròng.

Hòa Lam không khỏi bật cười.

Đó là mấy đứa cháu trong dòng tộc. Bạch Tiềm đỡ tay Hòa Lam, chậm rãi dìu cô qua chiếc cầu trên tay vịn có khắc hoa mộc lan rồi đi đến nhà thủy tạ giữa hồ nghỉ mệt một lát.

Hòa Lam ẵm Nhất Hàm từ trong tay Mục Lăng. Cô thấy bé con đã ngủ mê rồi nhưng khóe môi không ngừng chép chép khiến nước miếng chảy ra một hàng.

Con bé này giống anh nó như đút hà, tính tình cũng giống nữa, nghich ngợm quá chừng. Sau này phải làm sao? Chỉ sợ chúng lớn một chút nữa chắc phá banh nhà luôn quá! Bạch Tiềm thở dài than thở, Hay là gửi bên ngoài vài năm...” Lờicậu còn chưa nói xong thì đã bị Hòa Lam vặn lỗ tai mắng: “Trên đời làm gì có người cha nào như thế chứ? Con cái còn nhỏ xíu mà muốn đem gửi bên ngoài rồi?

Bạch Tiềm ôm chặt cô phân bua: “Em chỉ nói đùa thôi mà?

Bạch Tiềm phải giải thích dỗ ngọt cả buổi Hòa Lam mới chịu bỏ qua cho cậu. Bây giờ Bạch Tiềm là người kế nghiệp tiếp quản của dòng họ Bạch nên một mình cậu sống ở hậu viện rộng lớn.

Sau khi bước lên mấy bậc tam cấp đá hoa cương lạ mắt, mở cánh cửa gỗ khắc hoa mạ vàng Hòa Lam mới tận mắt thấy được chỗ ở của họ. Một đình viện cổ kính như vậy trước giờ cô chỉ thấy qua sách mà thôi. Mái ngói đỏ bốn góc nhà vễnh lên một cách ngạo nghễ. Trong viện, sân trước thông với sân sau qua một hành lang dài đầy ánh sáng. Một bên trồng mấy bồn hoa hồng, mẫu đơn, phú quý đang nở rộ đầy sức sống; một bên là ao cá với những bụi hoa súng xanh chập chờn lung linh bóng nước trông rất đẹp với nét yên bình giản dị của nó.

Sau khoảng sân sau còn một cái viện nhỏ nữa. Nó được ngăn cách với viện lớn phía trước bằng một chiếc cổng vòm, bên trên treo rũ xuống mấy tấm màn trắng, màn ngũ sắc trông đơn sơ thanh tĩnh đến lạ thường. Ngoài ra lối vào được dẫn theo luồng khí ấm như mê như hoặc để cây cảnh bên trong viện bốn mùa luôn xanh tươi.

Bên trong phòng ốc đều được lát bằng đá thạch anh khảm ngọc trắng ấm nên khi đi chân trần cũng sẽ không thấy lạnh.

Đêm đã khuya, người làm buông màn sau tấm bình phong rồi nhẹ nhàng đóng cửa lui ra ngoài. Bên trong phòng đèn đuốc đã tắt hết chỉ còn lại hai chiếc đèn lồng đỏ trên kệ, ánh đèn đêm như càng mập mờ và ma mị.

Trong góc tường bấy giờ chỉ để một chiếc giường cao chân chạn trổ tinh xảo, bên trên là một lớp chăn grap màu đỏ. Bạch Tiềm nhanh tay cởi quần áo phóng lên giường đè lên người Hòa Lam, dúi đầu vào bộ ngực căng đầy của cô. Cô đẩy đầu cậu ra, chỉ vào hai chiếc nôi trong phòng khẽ nói: “Con còn chưa ngủ đó!

Hai cặp mắt to tò mò nhìn xuyên qua khe hở trên nôi... không nháy mắt!!!

Bọn chúng còn nhỏ như vậy thì biết cái gì? Bạch Tiềm lơ đễnh vén áo cô lên kéo qua khỏi ngực, cậu còn vòng tay ra sau mở khuy cài áo lót rồi ngậm một bên, se se một bên nụ hoa hồng hồng. Nhịp thở của Hòa Lam bỗng trở nên dồn dập, hai chân cô cũng quíu lại.

Bầu ngực cô nóng nóng lại có phần ẩm ướt do cậu dùng chiếc lưỡi nhám không ngừng liếm láp bú mút trêu đùa. Hòa Lam cố gắng chịu đựng cảm giác bứt rứt nhột nhạt chơi vơi nên không khỏi bấu lấy drap giường khiến nó nhăn nhúm xốc xếch vặn vẹo.

Thả lỏng một chút đi bảo bối! Chúng ta đang tận hưởng sung sướng sao cục cưng khiến em có cảm giác như cưng đang chịu hình phạt vậy? Bạch Tiềm cười cười liếm mút nụ hoa thật mạnh hút đầy một hơi sữa ngon lành. Bầu vú căng cứng khó chịu của Hòa Lam đã mềm lại không ít khiến cô cảm thấy dễ chịu không nói hết thành lời, cô chỉ đỏ mặt rên rỉ mấy tiếng nhưng khiến "người ta" "căng cứng" thèm muốn đến điên người.

Cô gái lẳng lơ! Bạch Tiềm cười mắng yêu, cậu đưa tay cởi nốt chiếc quần lót trên người mình rồi tùy tiện quăng xuống giường. Xong cậu cởi luôn quần Hòa Lam, bắt đầu từ thất lưng đến dây kéo. Cậu tuột dài xuống bên dưới, chiếc quần bị kéo đến đâu thì lan da lán mịn trắng trẻo của cô lộ ra đến đấy. Nhưng chỉ kéo quần vừa qua khỏi đùi lòng cậu bỗng thấy gấp gáp đến cực độ. Cậu không chờ được nữa lập tức gác hờ hai chân cô lên vai rồi trực tiếp thúc khối thịt căng cứng to lớn bên dưới đi vào... Cô dù có chuẩn bị nhưng vẫn bất ngờ trước sự tấn công gấp gáp nên hai cánh hoa bị nong ra, chúng chỉ có thể ép sát vào thân "gậy".

Đầu "gậy" vừa đi lọt vào bên trong nước nhờn liền tràn ra nóng ấm bao bọc lấy "cậu em", lúc này lỗ chân lông toàn thân cậu cũng thấy thoải mái giãn nở ra.

Hòa Lam căng thẳng co chân lại nhưng vô tình lại kẹp chặt lấy của cậu hơn. Cậu lại dời hai chân thon dài của cô qua một bên vai dùng một tay ôm cố định ngang đùi cô sau đó mạnh mẽ thúc vào bên dưới. Từng tất da thịt nhạy cảm cứ thế bị cậu nong ra, ép chặt cọ xát khiến cô tê người, ánh mắt dần trở nên ngây dại, miệng cô không tự chủ mà rên rỉ những âm thanh "u a" dâm dật như... thúc giục cậu nhanh hơn như... năn nỉ cậu hãy tiếp tục duy trì...

Ôm chân cô ghì xiết giữa không trung khá mỏi, Bạch Tiềm đổi tư thế gục đầu trên hốc vai, đè sức nặng lên người cô nhưng bên dưới vẫn thăm dò nông sâu đều đặn. Một lúc sau cậu lại rút ra gần hết... tập trung vào bên trên nâng tay ôm đỡ đầu cô, ghì sát vào thân người mình, nhân lúc cô lơ đãng cậu đâm vào bên dưới đến lút cán... rồi gia tăng tốc độ cong lưng vùi hoa dập liễu.

Sau khi đã xuất ra một lần, cậu lật người lại để Hòa Lam ngồi lên người mình. Bạch Tiềm nắm ghì hai bên mông cô chậm rãi đưa lên rồi kéo dập xuống. Cậu nằm bên dưới kê đầu cao lên để nhìn nơi giao nhau bên dưới một cách dâm dật đến ngạo nghễ, ngắm nhìn "nụ hoa" yêu của cô nuốt trọn lấy cái hùng dũng cứng rắn của mình. Cậu sảng khoái muốn thăng hoa, không ngừng thở dốc, mồ hôi cũng theo nhịp động mà túa ra chạy từ ngực chảy dài xuống bụng và phần căng đầy bên dưới.

Hòa Lam mệt mỏi rũ rượi nằm úp lên người cậu, hai tay cô đè tỳ lên vai cậu. Bạch Tiềm thấy cô đuối sức nên quyết định chạy nước rút, dùng sức tay phối hợp với cô dập xuống liên hồi. Cậu không kiềm hãm đợt sướng khoái này nữa mà ôm cô thật chặt, hừ hừ mấy tiếng rồi bắn từng đợt từng đợt vào nơi sâu nhất trong cô. Cô và cậu nằm bất động thở dốc mặc cho chất lỏng trắng đục cứ theo độ thu nhỏ của "chiếc gậy thịt" trào ra ngoài, làm nhầy nhụa một khoảng giường...

Buổi sáng lúc thức dậy, cả người Hòa Lam đều đau nhức. Sau khi rửa mặt xong cô liền bị Bạch Tiềm kéo đến chính viện: “Mấy người cao tuổi trong tộc muốn gặp chị. Một lát nữa chị không cần phải nói gì cả! Tất cả để em lo là được!

Chính viện là một phòng họp gia tộc rộng lớn. Đến đây Hòa Lam mới thấy không khí nghiêm trang của một cuộc họp đại gia tộc. Đây cũng là lần đầu tiên cô gặp Diệp Hoa Nồng mẹ kế trên danh nghĩa của Bạch Tiềm. Nhìn vẻ bề ngoài, bà ta ra dáng một phụ nhân quyền quý, trang điểm tinh xảo, trang phục quý phái, trên ngực bà ta còn dùng cài áo bằng ngọc viền vàng. Nhưng khi ánh mắt bà ta quét lên người Hòa Lam thì cô liền có dự cảm không được thoải mái.

Trưởng tộc cùng mấy vị cao tuổi đã yên vị trên chiếc bàn dài, Bạch Tiềm vỗ vỗ vai Hòa Lam rồi tiến lên ngồi vào vị trí của mình.

Cậu vừa ngồi xuống, Diệp Hoa Nồng liền nói: “Nghe nói cậu sắp kết hôn à?

Bạch Tiềm cười cười, những vị sáng suốt đều nhìn ra nét giễu cợt trong nụ cười của cậu. Cậu đặt tay lên bàn chậm rãi nói: “Bà nắm tin tức nhanh thật!

Diệp Hoa Nồng cũng cười: “Tôi là mẹ cậu, đương nhiên tôi phải quan tâm đến cậu rồi.

Bạch Tiềm nghe được câu này liền quay phắt sang nhìn bà ta, ánh mắt chứa đầy tia chế nhạo: “À! Mẹ tôi mất sớm nên bà mới được ngồi ở chỗ này đấy!

Nghe thấy lời này, sắc mặt Diệp Hoa Nồng nhất thời trở nên khó coi cứ như bị oan ức, ngực bà ta phập phồng vì nóng giận nhưng không giải tỏa được, bà ta nén giận cố nhẫn nhịn ngồi xuống ghế của mình.

Không khí trong sảnh như ngưng đọng lại. Không ai dám hó hé cũng không ai dám nhúc nhích.

Một lúc sau Bạch Tiềm gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn, chậm rãi tuyên bố: “Hôn lễ của tôi và Hòa Lam sẽ diễn ra vào tháng sau. Đến lúc đó tôi mong mọi người có tiếng tăm ở đất Bắc này có mặt đầy đủ và đúng giờ. Tôi không hy vọng có bất kỳ ai diện cớ ốm đau mà kêu con cháu đi thế để chúc phúc. Hay nói cách khác, dù có sắp chết cũng phải lếch xác đến!

Mấy vị trưởng lão nghe thấy thế bỗng rục rịch chộn rộn muốn phát biểu gì đấy nhưng cuối cùng dằn xuống, sắc mặt trở nên đỏ bừng.

Cậu luôn luôn bá đạo nhưng ăn nói như vậy cũng không ai dám phản bác, cũng không ai dám nói tới nói lui gì. Lúc trước có người dám lớn tiếng phản bác cậu thì ngay lập tức đầu lìa khỏi cổ. Hay như một vị trưởng lão dị nghị ý kiến của cậu thì cậu cũng ra tay sau lưng khiến người sớm đã nằm dưới ba tất đất rồi.

Sắc mặt Diệp Hoa Nồng tái xanh nhưng bà ta vốn là người đàn bà quen vật lộn trong giang hồ nên nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Bà ta lấy giọng điệu của bậc trưởng bối nói: “Cậu có người yêu thì tôi rất vui nhưng quyết định của cậu hình như không nghĩ cho gia tộc này thì phải? Nếu có yêu mến cô ta thì có thể bao nuôi cô ta ở bên ngoài chứ lấy về một người không thân không thế thì thật khó coi. Cậu còn thông cáo với cả đất Bắc không phải làm cho người ta chê cười à? Họ Bạch chúng ta là đại gia nhất nhì ở đất này thì đừng nói là vợ chính hay vợ thứ đều không thiếu các cô gái thiên kim con nhà quyền quý. Nếu cậu lấy vợ tầm thường như thế sẽ giấu được ai? Nếu chuyện này để cho thiên hạ biết chắc người nhà họ Bạch chúng ta chẳng dám lú mặt ra đường nữa rồi.

Có mấy trưởng lão trung thành với bà ta bày tỏ ý tán thành.

Bạch Tiềm cười như có như không nhìn Diệp Hoa Nồng. Vẻ mặt của cậu khiến cho người đàn bà dày dạn này cảm thấy bất an.

Bạch Tiềm lười biếng chống cằm, ngân nga nói: “Vậy ban đầu bà là thiên kim xuất thân từ gia đình quyền quý nào chứ? Bà cùng lắm chỉ là một nữ diễn viên quèn nhưng cũng leo được tới vị trí ngày hôm nay đấy thôi. Bà được thì sao người phụ nữ của tôi lại không được?

Bạch Tiềm!” Diệp Hoa Nồng vỗ bàn. Lời cậu thật sự đã chạm tới chỗ đau của bà ta nên sắc mặt bà ta trở nên khó coi vô cùng.

Tức giận làm gì? Tôi nói không đúng sự thật sao? Bạch Tiềm khẽ mỉm cười, đặt một tay lên bàn nói tiếp: “Người phụ nữ của tôi chưa có thể diện thì tôi sẽ cho cô ấy thể diện, thậm chí có thể cho cô ta tất cả mọi thứ thuộc về tôi. Chẳng lẽ ý của bà là không coi vị trí chủ trì gia tộc của tôi ra gì sao?

Sắc mặt Diệp Hoa Nồng từ đỏ chuyển sang tím, từ tím chuyển sang xanh. Cuối cùng bà ta phẩy tay áo bỏ đi không nói một lời.

Bạch Tiềm nhìn theo bóng lưng bà ta cười lạnh. Cậu đứng dậy đi chậm rãi quanh bàn họp nói với những người còn đang ngồi: “Mọi người còn ở đây có ý kiến gì thì nói ra luôn chứ sau này mà nói ra nói vào linh tinh thì đừng trách tôi trở mặt!

Bốn bề yên tĩnh vô cùng, có chăng chỉ là tiếng hít thở yếu ớt. Mọi người ngồi đấy đều biết thân biết phận không ai dám thở mạnh.

Rất tốt! Xin cảm ơn mọi người đã đồng tình với tôi. Hôn lễ cứ thế cử hành đúng ngày. Riêng mấy công việc tương ứng thì phiền các vị phụ giúp một tay. Xét theo năng lực của các vị thì chắc sẽ không có sơ suất gì chứ?

Mấy vị trưởng lão liền vâng dạ lia lịa.

Lúc trở về, tâm trạng Hòa Lam không tốt lắm, Bạch Tiềm thấy thế bèn đùa với cô: “Lời bà ta nói chị đừng để bụng. Bà ta vốn ghét em lắm, chỉ muốn em chết quách cho bà ta nhờ!

Nói bậy bạ gì đó?” Hòa Lam che miệng cậu lại, không cho cậu nói chuyện xui rủi.

Bạch Tiềm kéo tay cô khẽ hôn lên đấy. Ánh mắt cậu thật nồng nàn trìu mến nhưng lại muốn thiêu rụi cô trong cơn lửa tình khiến cô ngại ngùng e ấp. Trên hàng lang còn nhiều người đi qua đi lại khiến cô càng xấu hổ hơn, không biết làm sao cô muốn giật tay ra bỏ chạy nhưng cậu nắm tay cô càng chặt hơn, quyết không buông ra.

Hơi thở của cậu phả vào da thịt cô khiến cô nhột nhạt không yên nhưng cùng cậu đứng dưới nắng hai bóng người như hòa nhập vào nhau làm Hòa Lam cảm thấy lòng mình ấm áp vô cùng.

Hòa Lam biết Bạch Tiềm muốn để cho mọi người xung quanh thấy được cậu yêu thích cô nhiều ra sao. Cô xấu hổ nhưng cũng để mặc cho cậu nắm tay cô đi về phòng nghỉ.

Lúc xế chiều, họ đi nhập sổ hộ khẩu cho Nhất Ngạn và Nhất Hàm. Mang theo một ít đồ đi ra vùng ven ngoại ô tìm một căn biệt thự.

Biệt thự rất lớn, có ba tầng, chung quanh còn vây bằng hàng rào sắt, trước sân được trồng các loại hoa cỏ, nhìn từ bên ngoài trông như một vườn hoa nhỏ. Nơi này không khí trong lành, xung quanh đều là những khu biệt thự liền kề, sau lưng là dãy núi nguyên sơ còn trước mặt một khoảng xa xa mới đến đường lộ nên không gian yên tĩnh vô cùng.

Ban ngày Bạch Tiềm thường ra ngoài để xử lý công việc, khi ấy cậu sẽ để Mục Lăng ở lại bên cạnh cô.

Hòa Lam chỉ việc chăm sóc em bé đã luôn tay bận rộn nên không có thời gian làm việc nhà. Cỏ dại và côn trùng ngoài sân đều phải nhờ đến Mục Lăng ra tay. Cô ta cũng không có thái độ gì dường như cô đã sớm hình thành thói quen như thế.

Chủ nhật Bạch Tiềm khó khi có được chút thời gian rãnh rỗi, cậu liền dắt cô đi dạo phố.

Lái xe ô tô khoảng mười lăm phút, cậu dừng xe cạnh một khu quảng trường có hồ phun nước. Trông ra nơi đây giống như vùng nông thôn vừa được khai phá để nâng cấp lên thành thị nên khung cảnh bên ngoài vẫn còn hoang sơ ngoài trừ vài tòa nhà và trung tâm thương mại mới mọc lên.

Bạch Tiềm đậu xe vào bãi xong liền dắt cô vào trung tâm thương mại.

Lầu một chuyên bán vàng ngọc cùng hàng mỹ phẩm, lầu hai bán quần áo trẻ em, lầu ba bán thời trang cao cấp nam nữ, bên trên nữa là thời trang và dụng cụ thể thao.

Hai người họ lại chọn đi tầng hầm mua nguyên liệu nấu ăn nhằm "cải thiện" bữa tối.

Bạch Tiềm đẩy xe, Hòa Lam đứng ở giá hàng phân vân chọn lựa. Khung cảnh này khiến Bạch Tiềm nhớ lại hình ảnh cô đi chợ những ngày tháng còn ở Vân Thành, cô chọn cái này rồi suy nghĩ hay là chọn cái kia, cầm hai túi bột ngọt trong tay mà cô cứ đắn đo thật lâu.

Bạch Tiềm không gấp, một tay cậu giữ xe đẩy giỏ hàng yên tĩnh đứng dựa tường chờ cô. Hình ảnh cậu trai trẻ đẹp trai phong độ xuất chúng không chỉ thu hút ánh nhìn của các cô gái mà còn của những phụ nữ tuổi trung niên.

Hai cô bé học sinh trung học tết tóc hai bím mặc áo đồng phục hải quân cũng hùa nhau kéo đến bên cậu.

Tụi em có thể mời anh đi uống một ly cà phê không? Một cô bé có đôi mắt đen to lay láy chỉ vào hướng ra. Cách chỗ cô bé chỉ không xa có một quán cà phê có thể ngồi nhâm nhi tán gẫu.

Một cô bé khác núp ở phía sau cô bạn mình len lén nhìn cậu, trông có vẻ rất nhút nhát xấu hổ.

Đáp lại hai ánh mắt chờ mong, Bạch Tiềm chỉ cười cười, cậu quay đầu nhìn Hòa Lam. Cô phát hiện có ba đôi mắt đang chĩa về phía mình thì bối rối vớ đại gói đồ đọc chi tiết nhưng cô không để ý rằng cô đã... cầm ngược.

Bạch Tiềm quay người lại cười lắc đầu từ chối.

Hai cô bé thất vọng bỏ đi.

Bị một đám người nhìn, Hòa Lam khó chịu cứ tùy ý lấy đại một ít đồ bỏ vào xe đẩy rồi kéo cậu đi: “Đừng có thả thính nữa!

Có chồng đẹp trai thế này không phải chị nên tự hào sao? Bạch Tiềm cúi người nói nhỏ vào tai cô.

Còn chưa kết hôn mà!” Ở chỗ đông người, Hòa Lam không dám lớn tiếng, chỉ có thể trừng mắt nhìn cậu.

Bạch Tiềm đoán lòng cô đang ngại điều gì nên lớn tiếng nói: “Con cũng đã có, chị còn ngại gì chứ? Chẳng lẽ cần kiểm tra DNA chị mới chịu thừa nhận em sao!

Lần đầu tiên Hòa Lam bị kích động muốn nói tục mắng cậu.

Cô kiểm đi kiểm lại đồ trong xe đẩy, mười ngón tay cô kéo qua kéo lại xem có thiếu món gì không.

Bạch Tiềm nói: “Có thiếu gì thì mai mốt chúng ta đi mua tiếp.

Em đâu có rãnh đâu mà nói hay vậy?

Bạch Tiềm nói: “Chỉ cần chị nói một tiếng thì lúc nào em cũng rãnh để đi với chị.

Nổi cả da gà!” Hòa Lam giành xe đẩy từ tay cậu đi một nước trong khi hai tai đã bỏ ửng lên. Vừa đi cô vừa tự mắng mình thật là mất mặt quá đi!

Đã già như vậy nhưng không bao giờ nói lại cậu, chỉ để cho cậu trêu chọc và ăn sạch sành sanh!!!

=== ========

Tác giả có lời muốn nói: Ở chương trước ta có nói muốn kết thúc truyện tại đây nhưng có bạn đọc lại bình luận bảo rằng cưới cũng chưa cưới mà bảo bối cũng chưa lớn nữa... Cái người này quả là muốn khai thác triệt để HHH đây mà...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện