Vẻ mặt Tô Chi Niệm rất nhạt, giống như ngủ thiếp đi, Trình Thanh Thông do dự chốc lát, không nói gì, rồi cho xe chạy về phía nhà anh.

Người giấu ở trong trí nhớ không phải đang ở trong nhà của anh sao? Coi như hai người ầm ĩ không vui cái gì, luôn luôn phải gặp mặt, mới có thể giải quyết không phải sao? Đại BOSS tốn nhiều tiền như vậy, tỉ mỉ chuẩn bị Trấn điếm chi bảo, nếu như không đưa ra ngoài, thật sự là thật là đáng tiếc! Hơn nữa phụ nữ nhận được quà, cũng sẽ rất vui vẻ chứ? Đại BOSS thích cô ấy như vậy, thấy cô vui vẻ, anh cũng sẽ vui vẻ theo...

Trình Thanh Thông nhìn thẳng đường phía trước, nghĩ tới đây, khóe môi cũng theo cong lên.

Không có ai biết, đáy lòng của cô cất giấu một bí mật nhỏ.

Cái bí mật nhỏ đó, chính là về đại BOSS.

Cô thích anh, từ rất nhiều năm trước, lúc phỏng vấn, liền thích anh.

Cho nên cô mới cố gắng làm cho mình trở nên ưu tú, hiểu chuyện, vì để có thể ở lại bên cạnh anh.

Cô biết, người anh yêu không phải là cô, thật ra thì cô chưa từng nghĩ đến nhận được từ anh, cô chỉ muốn lẳng lặng đứng ở phía sau anh, nhìn anh vui vẻ, cô liền vui vẻ, nhìn anh khổ sở, lòng cô sẽ đau, nhìn anh hạnh phúc, cô liền thỏa mãn.

Trình Thanh Thông dừng xe ở cửa biệt thự, không có lái vào, cô xoay người gọi hai tiếng Tô tổng, Tô Chi Niệm mới chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt của anh có chút mơ hồ, sợ run một lát, mới ý thức đã đến, sau đó nhẹ Ừ một tiếng, liền đẩy cửa xe ra, xuống xe.

Tô Chi Niệm bước đi có chút siêu vẹo, Trình Thanh Thông đi theo xuống xe, muốn đỡ Tô Chi Niệm một cái, lại bị anh vươn tay, cự tuyệt: Cô về trước đi, sáng mai đến đón tôi.

Vâng, Tô tổng. Trình Thanh Thông rút tay trở về, đứng ở bên cạnh xe, vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Chi Niệm lảo đảo đi đến cửa nhà, ấn mật mã, vào cửa, mới lên xe, rời đi.

-

Tống Thanh Xuân mười một giờ rưỡi trở về biệt thự, cô nhìn thấy phòng tầng hai đã tối đen, biết Tô Chi Niệm còn chưa trở về.

Buổi tối ăn hơi nhiều, không có buồn ngủ, trong dạ dày vẫn no căng, ôm thái độ muốn tiêu hóa thức ăn, Tống Thanh Xuân chạy ở phòng tập thể thao lầu một trong nửa giờ.

Bên trong phòng rất ấm, đến khi chạy xong, cả người Tống Thanh Xuân đã bị ướt đẫm mồ hôi.

Cô lên tầng tắm nước nóng trước, sau đó lại đi xuống lầu cầm một chai nước trong tủ lạnh, mới vừa mở nắp chai ra, liền nghe thấy điện thoại di động ở trong phòng khách, vang lên tiếng chuông.

Tống Thanh Xuân theo bản năng nhìn đồng hồ treo trên vách tường một cái, đã một giờ sáng, ai gọi điện thoại tới? Cô vừa buồn bực uống nước, vừa đi đến phòng khách, cầm lên điện thoại di động, liếc mắt nhìn tên người gọi điện tới, sau đó liền nhận nghe: Anh Dĩ Nam?

Có lẽ Tần Dĩ Nam vừa ngủ dậy, đã tỉnh rượu, nói từng chữ rõ hơn rất nhiều: Anh vào phòng vệ sinh, nhớ đến một mình em trở về nhà, không yên lòng, nên gọi điện thoại đến.

-

Cho đến Tô Chi Niệm đứng ở cửa, anh mới chậm chạp phát hiện, mình trở về nhà.

Anh đứng ở cửa một lát, nhưng vẫn đi về phía trướcc một bước, thân thể lung lay một cái, cũng may anh kịp thời vịn vào vách tường, vừa mới chuẩn bị cúi người xuống cỡi giày, thì nghe thấy trong nhà truyền đến một tiếng: Anh Dĩ Nam?

Bởi vì say rượu, đầu óc của anh phản ứng có chút chậm, cả người sững sờ một lát, mới ý thức tới đó là tiếng của Tống Thanh Xuân.

Cô đã về nhà sao... Anh vừa nghĩ tới đây, thì nghe thấy trong lời của cô mang theo nụ cười còn nói: Em đã về đến nhà an toàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện