Editor: Xiu Xiu
Trên ảnh chụp là một người đàn ông, đưa lưng về phía màn hình, nhưng đang ở trong phòng kiểu mở, nấu cơm.
Chỉ là bóng dáng, nhưng cô liếc mắt một cái, nhìn nhận ra đó là Tần Dĩ Nam.
Người gửi tin nhắn này cho cô là Đường Noãn.
Tống Thanh Xuân còn chưa khôi phục tinh thần khỏi tin nhắn kia, điện thoại lại leng keng vang lên một tiếng, là tin nhắn của Đường Noãn [Tống Thanh Xuân, cô đợi Tần Dĩ Nam chắc là lâu rồi? Thế nhưng có vẻ anh ấy không qua được.]
Tin nhắn này Tống Thanh Xuân còn chưa đọc xong, Đường Noãn lại gửi tới một tin nhắn khác [Chỉ tiếc, anh ấy đang ở nhà tôi, đang làm cơm chiều cho tôi]
[Cho nên, sinh nhật của cô, chỉ sợ anh ấy không đón cùng cô được rồi]
Tống Thanh Xuân nắm chặt điện thoại theo bản năng, vốn bởi vì hôm nay là sinh nhật, Tần Dĩ Nam sẽ đón cùng cô mà tỏ ra vui sướng, tất cả đều biến thành khổ sở không nói nên lời.
Hôm nay, sinh nhật cô, Tần Dĩ Nam đã hứa sẽ đón cùng cô, nhưng anh lại lỡ hẹn rồi.
Anh ở trong nhà một người phụ nữ khác nấu cơm cho cô ta, hoàn toàn quên mất cô đang ở trong khách sạn, đợi anh trọn vẹn một buổi trưa.
Di động trong lòng bàn tay lại rung lên, Tống Thanh Xuân nhìn những còn chữ, bên tai còn giống như vang lên giọng nói trào phúng của Đường Noãn: [a... tôi gửi cho cô mấy tin nhắn này, không có ý gì, chỉ sợ anh ấy không nói cho cô, sau đó cô lại ngốc nghếch hồ đồ đợi anh ấy, đúng rồi, Tống Thanh Xuân, không phải cô vẫn đợi từ giữa trưa đến giờ chứ?]
Đầu ngón tay của Tống Thanh Xuân bắt đầu run rẩy, cảm xúc của cô có chút kích động đặt điện thoại lên bàn.
Cô biết Đường Noãn gửi tin nhắn cho mình, là để diễu võ dương oai, nếu cô khổ sở, sẽ bị mắc mưu của cô ta.
Nhưng là, cô ta thành công rồi.
Cô biết sự uy hiếp của cô ta, mà còn có thể uy hiếp cô dễ dàng, hung hăng đánh bại cô,
Cô và Đường Noãn là bạn học cùng lớp thời trung học, lúc học lớp 11, cô và Đường Noãn chơi với nhau, tuy không thể nói là tốt, nhưng cũng coi như không tồi, tối thiểu thì nếu có hẹn trong trường cũng sẽ gọi nhau, lúc đi ăn quà vặt, cũng rủ người còn lại đi, sau khi vào cấp ba đến lúc đó, cô và Đường Noãn vẫn là bạn tốt.
Thời gian đó, cũng là thời gian cô ở chung hòa bình với Tô Chi Niệm.
Một lần, chủ nhật cô và Đường Noãn đi ra ngoài dạo phố, đều là Tô Chi Niệm lái xe rồi cầm túi xách theo sau.
Đường Noãn tốt với cô, cô cũng tốt lại, ngay cả hồi Tô Chi Niệm đánh nhau bảo vệ cô, cũng là vì Đường Noãn.
Đó là ở trong một quán bar, Đường Noãn bị mấy tên côn đồ ngăn lại, muốn cô chơi đùa với bọn chúng.
Đường Noãn lúc ấy, khác xa hiện giờ, suốt ngày đều là dáng vẻ hiền dịu nhu mì, không giống Tống Thanh Xuân lúc đó, ngạo mạn hung hãn, lại cao ngạo tự kỷ.
Ngay lúc đó cô nhìn Đường Noãn, bị vài người vây quanh đùa giỡn, cả người run rẩy rơi nước mắt, không suy nghĩ nhiều liền xông lên trước, chắn ở trước mặt cô ấy.
Mấy tên côn đồ kia nói, hai cô nhất định phải để lại một cô.
Cô và Đường Noãn lúc ấy chỉ là nữ sinh nhỏ mới mười tám tuổi, tò mò quán bar nên mới đến, ai ngờ lần đầu tiên đã gặp phiền phức lớn như vậy.
Thật ra ngay lúc đó, cô và Đường Noãn đều biết, ai ở lại, người kia cũng thoát.
Cô cũng sợ... nhưng cô lúc ấy, tuổi trẻ cuồng vọng, vô cùng trượng nghĩa, cảm thấy muốn giúp bạn bè mà không tiếc cả mạng sống, cho nên cô ngầm cắn răng một cái, nói để cô ở lại.
Trên ảnh chụp là một người đàn ông, đưa lưng về phía màn hình, nhưng đang ở trong phòng kiểu mở, nấu cơm.
Chỉ là bóng dáng, nhưng cô liếc mắt một cái, nhìn nhận ra đó là Tần Dĩ Nam.
Người gửi tin nhắn này cho cô là Đường Noãn.
Tống Thanh Xuân còn chưa khôi phục tinh thần khỏi tin nhắn kia, điện thoại lại leng keng vang lên một tiếng, là tin nhắn của Đường Noãn [Tống Thanh Xuân, cô đợi Tần Dĩ Nam chắc là lâu rồi? Thế nhưng có vẻ anh ấy không qua được.]
Tin nhắn này Tống Thanh Xuân còn chưa đọc xong, Đường Noãn lại gửi tới một tin nhắn khác [Chỉ tiếc, anh ấy đang ở nhà tôi, đang làm cơm chiều cho tôi]
[Cho nên, sinh nhật của cô, chỉ sợ anh ấy không đón cùng cô được rồi]
Tống Thanh Xuân nắm chặt điện thoại theo bản năng, vốn bởi vì hôm nay là sinh nhật, Tần Dĩ Nam sẽ đón cùng cô mà tỏ ra vui sướng, tất cả đều biến thành khổ sở không nói nên lời.
Hôm nay, sinh nhật cô, Tần Dĩ Nam đã hứa sẽ đón cùng cô, nhưng anh lại lỡ hẹn rồi.
Anh ở trong nhà một người phụ nữ khác nấu cơm cho cô ta, hoàn toàn quên mất cô đang ở trong khách sạn, đợi anh trọn vẹn một buổi trưa.
Di động trong lòng bàn tay lại rung lên, Tống Thanh Xuân nhìn những còn chữ, bên tai còn giống như vang lên giọng nói trào phúng của Đường Noãn: [a... tôi gửi cho cô mấy tin nhắn này, không có ý gì, chỉ sợ anh ấy không nói cho cô, sau đó cô lại ngốc nghếch hồ đồ đợi anh ấy, đúng rồi, Tống Thanh Xuân, không phải cô vẫn đợi từ giữa trưa đến giờ chứ?]
Đầu ngón tay của Tống Thanh Xuân bắt đầu run rẩy, cảm xúc của cô có chút kích động đặt điện thoại lên bàn.
Cô biết Đường Noãn gửi tin nhắn cho mình, là để diễu võ dương oai, nếu cô khổ sở, sẽ bị mắc mưu của cô ta.
Nhưng là, cô ta thành công rồi.
Cô biết sự uy hiếp của cô ta, mà còn có thể uy hiếp cô dễ dàng, hung hăng đánh bại cô,
Cô và Đường Noãn là bạn học cùng lớp thời trung học, lúc học lớp 11, cô và Đường Noãn chơi với nhau, tuy không thể nói là tốt, nhưng cũng coi như không tồi, tối thiểu thì nếu có hẹn trong trường cũng sẽ gọi nhau, lúc đi ăn quà vặt, cũng rủ người còn lại đi, sau khi vào cấp ba đến lúc đó, cô và Đường Noãn vẫn là bạn tốt.
Thời gian đó, cũng là thời gian cô ở chung hòa bình với Tô Chi Niệm.
Một lần, chủ nhật cô và Đường Noãn đi ra ngoài dạo phố, đều là Tô Chi Niệm lái xe rồi cầm túi xách theo sau.
Đường Noãn tốt với cô, cô cũng tốt lại, ngay cả hồi Tô Chi Niệm đánh nhau bảo vệ cô, cũng là vì Đường Noãn.
Đó là ở trong một quán bar, Đường Noãn bị mấy tên côn đồ ngăn lại, muốn cô chơi đùa với bọn chúng.
Đường Noãn lúc ấy, khác xa hiện giờ, suốt ngày đều là dáng vẻ hiền dịu nhu mì, không giống Tống Thanh Xuân lúc đó, ngạo mạn hung hãn, lại cao ngạo tự kỷ.
Ngay lúc đó cô nhìn Đường Noãn, bị vài người vây quanh đùa giỡn, cả người run rẩy rơi nước mắt, không suy nghĩ nhiều liền xông lên trước, chắn ở trước mặt cô ấy.
Mấy tên côn đồ kia nói, hai cô nhất định phải để lại một cô.
Cô và Đường Noãn lúc ấy chỉ là nữ sinh nhỏ mới mười tám tuổi, tò mò quán bar nên mới đến, ai ngờ lần đầu tiên đã gặp phiền phức lớn như vậy.
Thật ra ngay lúc đó, cô và Đường Noãn đều biết, ai ở lại, người kia cũng thoát.
Cô cũng sợ... nhưng cô lúc ấy, tuổi trẻ cuồng vọng, vô cùng trượng nghĩa, cảm thấy muốn giúp bạn bè mà không tiếc cả mạng sống, cho nên cô ngầm cắn răng một cái, nói để cô ở lại.
Danh sách chương