“Chuyện này ta biết.

A Liệt tính tình không tồi, đáng để kết giao, không ngờ tức phụ đệ ấy cũng là người đẹp người đẹp nết.” Thôi Phúc tẩu tử ngẫm lại tiểu tức phụ đã từng gặp một lần ở đằng xa, không nhịn được mà thổn thức trong lòng.Tôn Thế Xuân: “Còn không phải có câu: Không phải người một nhà không đi qua một cửa sao! Được rồi, dọn dẹp một chút rồi ăn cơm đi.”Tiêu Liệt mò mẫm về phía nhà mình, nhưng không biết hắn vừa mới rời đi, một bóng người ục ịch đã bước đến trước cửa nhà bọn họ…**Đại bá nhà họ Tiêu, Tiêu Cường lao động cả một ngày, trên đường về ngửi thấy mùi bánh nhân thịt từ quê nhà bay ra, nhân lúc còn sớm từ ngoài đồng vội vàng trở về.Hắn nghe nói, tiểu tử Tiêu Liệt kia săn được con lợn rừng đang phân chia thịt.Chờ Tiêu Cường về đến nhà, nhà hắn Đại Bảo cùng Tiểu Điềm đã ngồi trên bàn ăn.Tiêu Điềm chọc thịt vụn trong chén rau nói “Nương, sao lại có ít thịt như thế này?”Thôi Hạnh Hoa: “Một cân thịt đều ở chỗ này.


Con lợn rừng kia thì có thể có bao nhiêu thịt, nói khoác lên tận mây xanh, đừng kén chọn ăn đi.”“Nương, con nghe Tiểu Hồng nói nhà nàng ấy hôm nay có ba cân thịt đó, sao nương không mua nhiều hơn một chút, chỉ có một ít này đủ cho ai ăn?” Tiêu Điềm vừa ghét bỏ vừa không quên chọn thịt vụn nhét vào trong miệng.Tâm trạng của Tiêu Đại Bảo không vui, nghe thấy nương hắn nói chỉ mua một cân thịt, không nhịn được mà chất vấn: “Không phải nói mua nhiều thịt một chút để ngày hôm sau chúng ta mang đi Vương gia sao?” Dạo gần đây nương của hắn nhờ bà mối cho hắn xem mặt, chọn cô nương nhà họ Vương ở ngay thôn bên cạnh.

Gia cảnh nhà họ Vương cũng tạm được, cô nương kia cũng từng gặp rồi.

Tiêu Đại Bảo lén qua đó đứng ở phía xa liếc nhìn một cái, trong lòng đã rung động.Thôi Hạnh Hoa trấn an con trai bảo bối của bà: “Đại Bảo nghe nương nói, bát tự vẫn còn chưa viết! Chúng ta đi tới cửa xem mắt chọn người, cũng không thể yếu khí thế, để tránh cho nàng ta vào cửa mà một tay che trời? Đừng có mang theo gì hết, khi nào quyết định rồi thì tính tiếp.” Con dâu còn chưa quyết định thì đưa thịt làm gì? Năm đó lúc bà gả cho Tiêu Cường, chẳng phải Tiêu Cường cũng thành thân trước rồi mới tặng một ít thịt hay sao.Nghe nương hắn nói như vậy, tiêu Đại Bảo lập tức cũng cảm thấy có lý, vẫn chưa phải là người trong nhà, đưa lễ gì chứ.Tiêu Cường đặt xong cái cuốc rồi đi tới ngồi xuống.

Thôi Hạnh Hoa thấy hắn trở về liền ngồi ăn, không nói một lời liền trách móc:“Nhìn xem cháu trai lớn của ông kìa, quá không hiểu chuyện, không biết đối nhân xử thế.


Chuẩn bị thịt heo cũng không biết đưa tới đây cho đại bá ông, còn tính toán chi li nhất định phải bỏ tiền ra mua!”Trong nhà phải tiết kiệm tiền cho con trai cưới vợ, làm gì có thứ gì không cần tiền chứ?Hôm nay Thôi Hạnh Hoa lên núi vốn tính toán dựa vào là đại bá mẫu của Tiêu Liệt mà muốn lấy một ít thịt về.

Nhưng không ngờ tiểu tử Tiêu Liệt kia không hé răng, chỉ loáng cái đã đi rồi, để lại Thôi Phúc ở kia la lên hét xuống.Trước kia Bà và Thôi Phúc khi nàng ta còn chưa xuất giá đã không đối phó được, chưa kịp mở miệng nói vài câu đã bị nàng ta đốp cho một câu “Có thích mua hay không”, tức chết đi được.


Thấy thịt ngon đều bị người ta chọn hết rồi, Thôi Hạnh Hoa khẽ cắn môi, mua một cân.Tiêu Cường cũng cảm thấy tiểu tử Tiêu Liệt kia không hiểu chuyện, không có phép tắc, không biết đưa thịt cho đại bá là ông, nhưng ông ta vẫn không mở miệng, yên lặng ăn cơm.

Trong nhà từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, ông đều mặc kệ, để mặc kệ Thôi Hạnh Hoa làm gì thì làm, dù sao nhà của chính mình không thiệt thòi là được.Tiêu Điềm đảo mắt nói, “Nương, trong nhà kẻ vô ơn kia chắc chắn sẽ để lại ít thịt ngon cho mà xem? Đại bá mẫu là nương tới cửa, chẳng lẽ hắn không nhanh chóng dâng lên cho nương sao!”Thôi Hạnh Hoa nhớ lại những chuyện trước đó, mỗi khi bà tới cửa tuy tiểu tử Tiêu Liệt kia mặt nặng mày nhẹ không vui, bộ dáng như muốn ăn thịt người, nhưng bà nói gì hay lấy đồ gì của nhà hắn thì hắn đều hiếu kính cho đại bá, cũng không ngăn cản.Nghĩ đến chỗ lợi này, cả người Thôi Hạnh Hoa đều hưng phấn: “Các con ăn đi, ta sẽ đi tới cửa hỏi một chút, sao có thể không hiểu chuyện như vậy!”Lấy cái giỏ trống ra, Thôi Hạnh Hoa hưng phấn ra cửa, khi đi tới gần nhà Tiêu Liệt, vừa vặn nhìn thấy Tiêu Liệt bưng một thứ gì đó rời.“Tiểu tử Tiêu Liệt kia đi rồi, trong nhà chẳng phải chỉ còn lại một con ma ốm và tiểu tiện nhân hay sao, hà hà! Vừa lúc!” Thôi Hạnh Hoa mừng thầm, nhanh chóng đi lên gõ mạnh cửa..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện