Một lúc lâu sau, Hàn Lạc Mai được đưa ra ngoài.
Phong Ngân giao cho Tư Vô Phong một đơn thuốc, "Cứ theo như đơn thuốc mà làm, điều trị như thế nào cũng viết rất rất rõ ràng, bà có thể khỏi hẳn."
Tư Vô phong im lặng cảm khái, chỉ cần nhìn thê tử rưng rưng muốn chảy nước mắt, ông đương nhiên hiểu trong lòng bà rất đau khổ; tâm tình của ông có thể khá hơn sao? Nhưng mà, con trai ruột đứng ở đằng kia, bọn họ lại giống như cách một ngọn núi. Giống như lời nói của Phong Ngân, có một số việc không cách nào lựa chọn; ít nhất, y nói y không hận bọn họ, y thừa nhận mình là con trai của bọn họ. Có những lời này của y, bọn họ còn có thể cầu cái gì xa vời? Vẫn là bọn họ thiếu nợ y!
Ông thật sâu thở dài, "Cáo từ." Ông không khỏi nhìn lại Phong Ngân một cái.
Ngồi lên kiệu, Hàn Lạc Mai cũng không nhịn được nữa rúc đầu vào trong ngực trượng phu, khóc kể lể: "Phong, năm đó chúng ta không nên bỏ rơi y."
"Đó cũng là vì an toàn của y!" Tư Vô Phong chán nản.
"Nhưng. . . . . . Dù thế nào đi nữa, người làm cha mẹ sao có thể vứt bỏ con của mình đây? Phong, chúng ta sai rồi."
Bọn họ sai rồi, nhưng ông trời cuối cùng cũng để bọn họ gặp lại nhi tử một lần, hơn nữa cởi bỏ khúc mắc trong lòng, chỉ là đổi lấy cũng là một mảnh ảm đạm. Tư Vô Phong ngẩng đầu, im lặng hỏi ông trời.
Ban đêm, Phong Ngân không hề buồn ngủ, phía chân trời có mấy ngôi sao thưa thớt, ánh trăng chiếu xuống lạnh như nước.
Phong Ngân lay động dây đàn, tấu lên một khúc tương tư sầu, tương tư như sầu, lòng tràn đầy rối rắm. Mất hứng, chàng thu tiếng đàn, ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng cô đơn.
"Đang suy nghĩ gì vậy?"
Chợt vang lên giọng nói uyển chuyển làm chàng cả kinh. Dưới ánh trăng, áo trắng như tuyết nhẹ nhàng bay trong gió, nàng tựa như đạp lên ánh trăng, khoan thai mà đến.
Phong Ngân hô hấp tắc nghẽn nhìn nàng.
"Chàng vẫn là không để ý tới ta?" khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia cười khổ, một đôi mắt sáng như sao, thẳng tắp đưa mắt nhìn chàng.
"Nàng không nên tới." Phong Ngân nâng ánh mắt, nhỏ giọng nói.
"Phải không , nhưng ta muốn gặp chàng." Nàng không nhìn thái độ lạnh nhạt của Phong Ngân, tiến tới gần chàng, "Ta muốn gặp chàng! Mặc dù chàng không nguyện ý nói chuyện với ta, mặc dù chàng không chịu nói chuyện quá khứ cho ta biết, nhưng mà, ta vẫn muốn gặp chàng, chính là rất muốn. . . . . . Gặp chàng."
Phong Ngân mặt tái nhợt che dấu sự ảm đạm, chuyện đó cho tới bây giờ nàng nói như thế thì có ý nghĩa gì chứ?
"Ta đối chàng như vậy, chàng hận ta sao?" Nàng đến gần Phong Ngân, nhìn chàng chằm chằm.
Hương thơm của hoa lan trên người nàng lượn lờ trong mũi Phong Ngân, sạch sẽ như vậy, trong veo như vậy.
Phong Ngân không dấu vết lui về phía sau, nàng lại nghiêng người về phía trước, cứ như vậy tự nhiên ôm lấy chàng.
Cảm thấy thân thể Phong Ngân nhất thời cứng đờ, nàng còn chưa muốn buông tay, tiếp tục ôm.
"Đừng sợ, là ta ôm chàng, ta sẽ không tổn thương chàng nữa." Nàng dịu dàng nói.
Ngữ điệu nàng dịu dàng như vậy làm cho Phong Ngân đờ đẫn, nàng vẫn như đóa hoa hồng có gai, đem chàng đâm đến thương tích đầy người. Nhưng mà, hiện tại đóa hoa hồng này lại nở rộ, tản ra hương thơm hấp dẫn chàng, nàng rốt cuộc còn bắt chàng phải chịu đựng bao nhiêu?
Phong Ngân đẩy nàng ra, "Nàng sẽ phải lập gia đình."
Nàng ngẩn ra, khẽ mỉm cười, "Không cần chàng tới nhắc nhở ta, ta tự nhiên biết." Nàng đột nhiên hỏi Phong Ngân: "Nếu ta lập gia đình, chàng sẽ vì ta mà vui mừng sao?"
Trong lòng Phong Ngân cảm giác đau đớn chết lặng đan xen, "Nàng muốn ta chúc phúc sao?"
"Ta không muốn lời chúc phúc của chàng, chỉ cần chàng yêu ta." Mắt sáng mang theo ngọn lửa rừng rực, nhìn chàng say sưa.
Nàng nhón chân lên, đem đôi môi anh đào mềm mại dán lên bờ môi Phong Ngân, sâu kín thì thầm: "Ta biết rõ, chàng đã từng rất thích ta. Hiện tại ta sợ chàng không còn yêu ta nữa, chàng vẫn thích ta sao?"
Bờ môi của chàng lạnh lẽo, một chút nhiệt độ cũng không có, giống như lòng chàng đã chết, Phong Ngân bỗng dưng đẩy ra nàng.
Nàng lui về phía sau một bước, nụ cười có chút thê lương, ánh mắt vẫn sáng ngời, "Chàng yêu ta, nhưng vì cái gì không quan tâm ta? Ban đầu không quan tâm ta, bây giờ vẫn không quan tâm ta. Chàng bảo ta thế nào tin tưởng chàng yêu ta?"
Lời nói làm cho người ta đau lòng! Phong Ngân còn tưởng rằng mình đã chết lặng, nhưng là, chàng sai lầm rồi! Nàng vẫn có thể dễ dàng lưu lại một vết thương trong lòng chàng.
Phong Ngân âm u cười một tiếng, cũng không phản bác.
Nàng nhìn Phong Ngân chằm chằm, vẻ mặt của chàng làm nàng đau lòng, nàng hận nhất chàng luôn im lặng như vậy, làm nàng bị yêu hận lẫn lộn hành hạ.
Tay áo giương nhẹ, khăn lụa màu trắng chợt quấn chặt lấy cổ Phong Ngân.
Tay ngọc nắm hai đầu khăn lụa, "Có lúc, ta thật sự nghĩ muốn ghìm chặt chàng, tại sao chàng không thể đối với ta nói nhiều một chữ? Tại sao cái gì cũng không nói, lại có thể làm cho ta khổ sở?"
"Nhưng là. . . . . ." Nàng sâu kín thở dài, "Ta không bỏ được. . . . . ."
Nàng ngửa mặt lên, hung hăng hôn chàng, nụ hôn này nóng rực, như lửa thiêu đốt: Phong Ngân thở khẽ nghĩ muốn kháng cự, nàng lại nắm chặt chàng, trên môi chàng nặng nề khẽ cắn.
"Ta muốn chàng vĩnh viễn nhớ ta!"
Nàng biến mất trong màn đêm, mà khăn lụa quấn quanh cổ chàng, từ từ rơi xuống đất, chàng nhặt lên. . . . . .
Tư Kiếm Thành, nơi thiêng liêng mà võ lâm hướng về.
Không chỉ vì có thành chủ Tư Vô Phong là đương kim võ lâm minh chủ, mà còn vì hắn luôn làm việc nghĩa, là đại hiệp mà người trong võ lâm kính trọng.
Hôm nay, chính là ngày con trai độc nhất của Tư Kiếm Thành Tư Ngạo Trần, cùng Phi Tuyết cung chủ Như Tuyết Ngưng tổ chức đại điển đính hôn.
Phóng mắt nhìn đi, cả Tư Kiếm Thành cờ màu tung bay, bát đại môn phái cùng mọi người trên giang hồ tụ họp, cũng chỉ có người được Tư gia kính trọng mới được mời đến.
Người trẻ tuổi vươn cổ nhìn quanh, làm như vậy là để thấy phong thái "Băng tuyết mỹ nhân".
Phi Tuyết cung chủ xinh đẹp, trong thiên hạ có một không hai.
Khi Như Tuyết Ngưng ra ngoài đãi khách, cảnh vật hoành tráng bị mờ nhạt bởi một bóng dáng xinh đẹp. Nàng vận một bộ áo trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, làm cho không ít người than thở, trong thiên hạ lại có một nữ nhân xinh đẹp như vậy.
Vào giờ phút này, trên khuôn mặt tuấn lãng trác tuyệt của Tư Ngạo Trần mới có vẻ tươi cười.
Cho dù lạnh lùng như hắn, cũng vẫn có tính ham hư vinh của nam nhân; nhìn thấy thê tử sắp xuất giá của mình phong hoa tuyệt đại, bất kỳ nam nhân nào cũng không tránh được hư vinh một phen.
Không khí bên trong hỉ đường vui vẻ, bên ngoài một đám mặc áo đen, mang mặt quỷ răng nanh đi tới, có vẻ vô cùng quỷ dị rồi.
Tư Ngạo Trần nhăn mày.
Một bên Tư Vô Phong mặc dù trên mặt không có gì thay đổi, nhưng trong lòng cũng có chút động, suy đoán lai lịch đám người kia.
"Các hạ là ai?" Tư Ngạo Trần là người đầu tiên thiếu kiên nhẫn, hắn không cho phép có người phá hư ngày vui của hắn.
Đường Vũ cười như không cười liếc mắt nhìn Tư Ngạo Trần, lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm Như Tuyết Ngưng, cất cao giọng nói: "Quỷ Vực hữu sứ Đường Vũ, phụng lệnh vực chủ, đưa lễ vật đến cho Phi Tuyết cung chủ."
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi.
Người tới hẳn là đệ tử Quỷ Vực, hơn nữa còn là một trong tam sát mà mọi người mới nghe đã sợ mất mật —— Đường Vũ! Quỷ Vực từ trước đến giờ không tham gia vào thị phi chốn võ lâm, tại sao lại phái người đưa lễ vật , hành động lần này là ý gì?
Tư Vô Phong đứng lên, cười nhạt một tiếng ôm quyền nói: "Thay ta cám ơn vực chủ, ở ngày đính hôn cố ý đưa tới lễ vật."
Đường Vũ cười lạnh một tiếng,
"Thành chủ có lẽ không nghe rõ, lễ vật này là đặc biệt đưa tới cho Phi Tuyết cung chủ ."
"Nếu như ngươi muốn tới quấy rối, đừng trách ta không khách khí!" Tư Ngạo Trần bước một bước dài ngăn ở trước mặt Như Tuyết Ngưng, căm tức nhìn Đường Vũ.
Mắt Đường Vũ cũng không nhìn hắn, "Như Tuyết Ngưng, ta chỉ là nhận ủy thác của người ta, đem một vật giao lại cho nàng, tướng công tương lai của nàng thật không hiểu lễ tiết!" Hắn châm chọc nói.
Tư Ngạo Trần đang muốn phát tác, lại bị Như Tuyết Ngưng lạnh lùng khiển trách một tiếng: "Ngươi tránh ra!"
Tư Ngạo Trần ngẩn ngơ, liền nhìn thấy Như Tuyết Ngưng lướt qua hắn, đứng ở trước mặt Đường Vũ.
"Thứ gì?" Nàng lạnh nhạt hỏi.
Đường Vũ song chưởng đánh ra, mấy tên mặt quỷ liền dâng lên một cái khay màu đen, trong khay có một cái khăn lụa trắng như tuyết, trắng đến chói mắt, không có một tia tạp chất.
Như Tuyết Ngưng liếc thấy chiếc khăn này, thân thể run lên, nắm đấm siết chặt.
Khăn lụa trắng như tuyết thêu một bụi hồng mai, màu đỏ thẫm, đỏ đến chói mắt, đỏ như máu! Bàn tay nắm khăn lụa có chút run rẩy.
"Chàng nói gì?" Nàng giọng khàn khàn hỏi.
Đường Vũ nhìn nàng, trầm giọng nói: "Ngân muốn nàng hạnh phúc."
Xoạt một tiếng, là thanh âm xé vải, tấm khăn lụa trong tay Như Tuyết Ngưng biến thành mảnh vụn, khuôn mặt kiều diễm kích động đến đỏ lên, hai mắt cuồng loạn nhìn chằm chằm Đường Vũ, cắn răng nói: "Hắn phí tâm lo lắng rồi, ta sẽ hạnh phúc."
Đường Vũ giận dữ, lạnh lùng nói: "Ngươi là người máu lạnh vô tình, nữ nhân vô lương tâm, ngươi không xứng với Ngân!" Hắn phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại Như Tuyết Ngưng đứng đó như pho tượng, một chút cũng không nhúc nhích. . . . . .
Mọi người bàn luận xôn xao, Tư Ngạo Trần thấy rõ ràng vẻ mặt lạnh lùng của Như Tuyết Ngưng vì tức giận mà đỏ ửng; cũng không lâu, vẻ mặt của nàng thay đổi liên tục, cuối cùng bình tĩnh lại.
Nàng ngẩng đầu, nhíu mày cười một tiếng, "Tiếp tục!"
Tiếng nhạc lại vang lên, lại thấy Tư Ngạo Trần đi đến chính giữa, phất tay quát lên: "Ngừng!"
"Thế nào?" Trong mắt Như Tuyết Ngưng có vẻ tức giận.
"Các vị, đại điển đính hôn hủy bỏ!" Tư Ngạo Trần không để ý tới nàng, tự ý tuyên cáo với mọi người.
Trên đài Tư Vô Phong cùng Hàn Lạc Mai nhìn nhau, nhìn về phía nhi tử trong mắt đầy tán thưởng.
"Ngươi là đang làm gì?" Như Tuyết Ngưng cả giận nói.
Tư Ngạo Trần đưa mắt nhìn nàng, trong mắt bi thương, "Nàng không yêu ta, cũng không phải thật tâm muốn gả cho ta."
Nghe vậy, nàng nở nụ cười, "Tư Ngạo Trần, ta vẫn cứ xem thường ngươi! Không sai, ta không thích ngươi, ta tuyệt đối không yêu ngươi!"
"Vậy tại sao nàng muốn gả cho ta?" Vẻ mặt hắn đau thương nhìn nàng.
"Gả cho ngươi?" Như Tuyết Ngưng cười lạnh một tiếng, "Ta lúc nào nói muốn gả ngươi? Đính hôn cũng không đại biểu ta phải gả cho ngươi! Ta có nam nhân mình thích, làm sao có thể gả cho ngươi?"
Phong Ngân giao cho Tư Vô Phong một đơn thuốc, "Cứ theo như đơn thuốc mà làm, điều trị như thế nào cũng viết rất rất rõ ràng, bà có thể khỏi hẳn."
Tư Vô phong im lặng cảm khái, chỉ cần nhìn thê tử rưng rưng muốn chảy nước mắt, ông đương nhiên hiểu trong lòng bà rất đau khổ; tâm tình của ông có thể khá hơn sao? Nhưng mà, con trai ruột đứng ở đằng kia, bọn họ lại giống như cách một ngọn núi. Giống như lời nói của Phong Ngân, có một số việc không cách nào lựa chọn; ít nhất, y nói y không hận bọn họ, y thừa nhận mình là con trai của bọn họ. Có những lời này của y, bọn họ còn có thể cầu cái gì xa vời? Vẫn là bọn họ thiếu nợ y!
Ông thật sâu thở dài, "Cáo từ." Ông không khỏi nhìn lại Phong Ngân một cái.
Ngồi lên kiệu, Hàn Lạc Mai cũng không nhịn được nữa rúc đầu vào trong ngực trượng phu, khóc kể lể: "Phong, năm đó chúng ta không nên bỏ rơi y."
"Đó cũng là vì an toàn của y!" Tư Vô Phong chán nản.
"Nhưng. . . . . . Dù thế nào đi nữa, người làm cha mẹ sao có thể vứt bỏ con của mình đây? Phong, chúng ta sai rồi."
Bọn họ sai rồi, nhưng ông trời cuối cùng cũng để bọn họ gặp lại nhi tử một lần, hơn nữa cởi bỏ khúc mắc trong lòng, chỉ là đổi lấy cũng là một mảnh ảm đạm. Tư Vô Phong ngẩng đầu, im lặng hỏi ông trời.
Ban đêm, Phong Ngân không hề buồn ngủ, phía chân trời có mấy ngôi sao thưa thớt, ánh trăng chiếu xuống lạnh như nước.
Phong Ngân lay động dây đàn, tấu lên một khúc tương tư sầu, tương tư như sầu, lòng tràn đầy rối rắm. Mất hứng, chàng thu tiếng đàn, ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng cô đơn.
"Đang suy nghĩ gì vậy?"
Chợt vang lên giọng nói uyển chuyển làm chàng cả kinh. Dưới ánh trăng, áo trắng như tuyết nhẹ nhàng bay trong gió, nàng tựa như đạp lên ánh trăng, khoan thai mà đến.
Phong Ngân hô hấp tắc nghẽn nhìn nàng.
"Chàng vẫn là không để ý tới ta?" khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia cười khổ, một đôi mắt sáng như sao, thẳng tắp đưa mắt nhìn chàng.
"Nàng không nên tới." Phong Ngân nâng ánh mắt, nhỏ giọng nói.
"Phải không , nhưng ta muốn gặp chàng." Nàng không nhìn thái độ lạnh nhạt của Phong Ngân, tiến tới gần chàng, "Ta muốn gặp chàng! Mặc dù chàng không nguyện ý nói chuyện với ta, mặc dù chàng không chịu nói chuyện quá khứ cho ta biết, nhưng mà, ta vẫn muốn gặp chàng, chính là rất muốn. . . . . . Gặp chàng."
Phong Ngân mặt tái nhợt che dấu sự ảm đạm, chuyện đó cho tới bây giờ nàng nói như thế thì có ý nghĩa gì chứ?
"Ta đối chàng như vậy, chàng hận ta sao?" Nàng đến gần Phong Ngân, nhìn chàng chằm chằm.
Hương thơm của hoa lan trên người nàng lượn lờ trong mũi Phong Ngân, sạch sẽ như vậy, trong veo như vậy.
Phong Ngân không dấu vết lui về phía sau, nàng lại nghiêng người về phía trước, cứ như vậy tự nhiên ôm lấy chàng.
Cảm thấy thân thể Phong Ngân nhất thời cứng đờ, nàng còn chưa muốn buông tay, tiếp tục ôm.
"Đừng sợ, là ta ôm chàng, ta sẽ không tổn thương chàng nữa." Nàng dịu dàng nói.
Ngữ điệu nàng dịu dàng như vậy làm cho Phong Ngân đờ đẫn, nàng vẫn như đóa hoa hồng có gai, đem chàng đâm đến thương tích đầy người. Nhưng mà, hiện tại đóa hoa hồng này lại nở rộ, tản ra hương thơm hấp dẫn chàng, nàng rốt cuộc còn bắt chàng phải chịu đựng bao nhiêu?
Phong Ngân đẩy nàng ra, "Nàng sẽ phải lập gia đình."
Nàng ngẩn ra, khẽ mỉm cười, "Không cần chàng tới nhắc nhở ta, ta tự nhiên biết." Nàng đột nhiên hỏi Phong Ngân: "Nếu ta lập gia đình, chàng sẽ vì ta mà vui mừng sao?"
Trong lòng Phong Ngân cảm giác đau đớn chết lặng đan xen, "Nàng muốn ta chúc phúc sao?"
"Ta không muốn lời chúc phúc của chàng, chỉ cần chàng yêu ta." Mắt sáng mang theo ngọn lửa rừng rực, nhìn chàng say sưa.
Nàng nhón chân lên, đem đôi môi anh đào mềm mại dán lên bờ môi Phong Ngân, sâu kín thì thầm: "Ta biết rõ, chàng đã từng rất thích ta. Hiện tại ta sợ chàng không còn yêu ta nữa, chàng vẫn thích ta sao?"
Bờ môi của chàng lạnh lẽo, một chút nhiệt độ cũng không có, giống như lòng chàng đã chết, Phong Ngân bỗng dưng đẩy ra nàng.
Nàng lui về phía sau một bước, nụ cười có chút thê lương, ánh mắt vẫn sáng ngời, "Chàng yêu ta, nhưng vì cái gì không quan tâm ta? Ban đầu không quan tâm ta, bây giờ vẫn không quan tâm ta. Chàng bảo ta thế nào tin tưởng chàng yêu ta?"
Lời nói làm cho người ta đau lòng! Phong Ngân còn tưởng rằng mình đã chết lặng, nhưng là, chàng sai lầm rồi! Nàng vẫn có thể dễ dàng lưu lại một vết thương trong lòng chàng.
Phong Ngân âm u cười một tiếng, cũng không phản bác.
Nàng nhìn Phong Ngân chằm chằm, vẻ mặt của chàng làm nàng đau lòng, nàng hận nhất chàng luôn im lặng như vậy, làm nàng bị yêu hận lẫn lộn hành hạ.
Tay áo giương nhẹ, khăn lụa màu trắng chợt quấn chặt lấy cổ Phong Ngân.
Tay ngọc nắm hai đầu khăn lụa, "Có lúc, ta thật sự nghĩ muốn ghìm chặt chàng, tại sao chàng không thể đối với ta nói nhiều một chữ? Tại sao cái gì cũng không nói, lại có thể làm cho ta khổ sở?"
"Nhưng là. . . . . ." Nàng sâu kín thở dài, "Ta không bỏ được. . . . . ."
Nàng ngửa mặt lên, hung hăng hôn chàng, nụ hôn này nóng rực, như lửa thiêu đốt: Phong Ngân thở khẽ nghĩ muốn kháng cự, nàng lại nắm chặt chàng, trên môi chàng nặng nề khẽ cắn.
"Ta muốn chàng vĩnh viễn nhớ ta!"
Nàng biến mất trong màn đêm, mà khăn lụa quấn quanh cổ chàng, từ từ rơi xuống đất, chàng nhặt lên. . . . . .
Tư Kiếm Thành, nơi thiêng liêng mà võ lâm hướng về.
Không chỉ vì có thành chủ Tư Vô Phong là đương kim võ lâm minh chủ, mà còn vì hắn luôn làm việc nghĩa, là đại hiệp mà người trong võ lâm kính trọng.
Hôm nay, chính là ngày con trai độc nhất của Tư Kiếm Thành Tư Ngạo Trần, cùng Phi Tuyết cung chủ Như Tuyết Ngưng tổ chức đại điển đính hôn.
Phóng mắt nhìn đi, cả Tư Kiếm Thành cờ màu tung bay, bát đại môn phái cùng mọi người trên giang hồ tụ họp, cũng chỉ có người được Tư gia kính trọng mới được mời đến.
Người trẻ tuổi vươn cổ nhìn quanh, làm như vậy là để thấy phong thái "Băng tuyết mỹ nhân".
Phi Tuyết cung chủ xinh đẹp, trong thiên hạ có một không hai.
Khi Như Tuyết Ngưng ra ngoài đãi khách, cảnh vật hoành tráng bị mờ nhạt bởi một bóng dáng xinh đẹp. Nàng vận một bộ áo trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, làm cho không ít người than thở, trong thiên hạ lại có một nữ nhân xinh đẹp như vậy.
Vào giờ phút này, trên khuôn mặt tuấn lãng trác tuyệt của Tư Ngạo Trần mới có vẻ tươi cười.
Cho dù lạnh lùng như hắn, cũng vẫn có tính ham hư vinh của nam nhân; nhìn thấy thê tử sắp xuất giá của mình phong hoa tuyệt đại, bất kỳ nam nhân nào cũng không tránh được hư vinh một phen.
Không khí bên trong hỉ đường vui vẻ, bên ngoài một đám mặc áo đen, mang mặt quỷ răng nanh đi tới, có vẻ vô cùng quỷ dị rồi.
Tư Ngạo Trần nhăn mày.
Một bên Tư Vô Phong mặc dù trên mặt không có gì thay đổi, nhưng trong lòng cũng có chút động, suy đoán lai lịch đám người kia.
"Các hạ là ai?" Tư Ngạo Trần là người đầu tiên thiếu kiên nhẫn, hắn không cho phép có người phá hư ngày vui của hắn.
Đường Vũ cười như không cười liếc mắt nhìn Tư Ngạo Trần, lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm Như Tuyết Ngưng, cất cao giọng nói: "Quỷ Vực hữu sứ Đường Vũ, phụng lệnh vực chủ, đưa lễ vật đến cho Phi Tuyết cung chủ."
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi.
Người tới hẳn là đệ tử Quỷ Vực, hơn nữa còn là một trong tam sát mà mọi người mới nghe đã sợ mất mật —— Đường Vũ! Quỷ Vực từ trước đến giờ không tham gia vào thị phi chốn võ lâm, tại sao lại phái người đưa lễ vật , hành động lần này là ý gì?
Tư Vô Phong đứng lên, cười nhạt một tiếng ôm quyền nói: "Thay ta cám ơn vực chủ, ở ngày đính hôn cố ý đưa tới lễ vật."
Đường Vũ cười lạnh một tiếng,
"Thành chủ có lẽ không nghe rõ, lễ vật này là đặc biệt đưa tới cho Phi Tuyết cung chủ ."
"Nếu như ngươi muốn tới quấy rối, đừng trách ta không khách khí!" Tư Ngạo Trần bước một bước dài ngăn ở trước mặt Như Tuyết Ngưng, căm tức nhìn Đường Vũ.
Mắt Đường Vũ cũng không nhìn hắn, "Như Tuyết Ngưng, ta chỉ là nhận ủy thác của người ta, đem một vật giao lại cho nàng, tướng công tương lai của nàng thật không hiểu lễ tiết!" Hắn châm chọc nói.
Tư Ngạo Trần đang muốn phát tác, lại bị Như Tuyết Ngưng lạnh lùng khiển trách một tiếng: "Ngươi tránh ra!"
Tư Ngạo Trần ngẩn ngơ, liền nhìn thấy Như Tuyết Ngưng lướt qua hắn, đứng ở trước mặt Đường Vũ.
"Thứ gì?" Nàng lạnh nhạt hỏi.
Đường Vũ song chưởng đánh ra, mấy tên mặt quỷ liền dâng lên một cái khay màu đen, trong khay có một cái khăn lụa trắng như tuyết, trắng đến chói mắt, không có một tia tạp chất.
Như Tuyết Ngưng liếc thấy chiếc khăn này, thân thể run lên, nắm đấm siết chặt.
Khăn lụa trắng như tuyết thêu một bụi hồng mai, màu đỏ thẫm, đỏ đến chói mắt, đỏ như máu! Bàn tay nắm khăn lụa có chút run rẩy.
"Chàng nói gì?" Nàng giọng khàn khàn hỏi.
Đường Vũ nhìn nàng, trầm giọng nói: "Ngân muốn nàng hạnh phúc."
Xoạt một tiếng, là thanh âm xé vải, tấm khăn lụa trong tay Như Tuyết Ngưng biến thành mảnh vụn, khuôn mặt kiều diễm kích động đến đỏ lên, hai mắt cuồng loạn nhìn chằm chằm Đường Vũ, cắn răng nói: "Hắn phí tâm lo lắng rồi, ta sẽ hạnh phúc."
Đường Vũ giận dữ, lạnh lùng nói: "Ngươi là người máu lạnh vô tình, nữ nhân vô lương tâm, ngươi không xứng với Ngân!" Hắn phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại Như Tuyết Ngưng đứng đó như pho tượng, một chút cũng không nhúc nhích. . . . . .
Mọi người bàn luận xôn xao, Tư Ngạo Trần thấy rõ ràng vẻ mặt lạnh lùng của Như Tuyết Ngưng vì tức giận mà đỏ ửng; cũng không lâu, vẻ mặt của nàng thay đổi liên tục, cuối cùng bình tĩnh lại.
Nàng ngẩng đầu, nhíu mày cười một tiếng, "Tiếp tục!"
Tiếng nhạc lại vang lên, lại thấy Tư Ngạo Trần đi đến chính giữa, phất tay quát lên: "Ngừng!"
"Thế nào?" Trong mắt Như Tuyết Ngưng có vẻ tức giận.
"Các vị, đại điển đính hôn hủy bỏ!" Tư Ngạo Trần không để ý tới nàng, tự ý tuyên cáo với mọi người.
Trên đài Tư Vô Phong cùng Hàn Lạc Mai nhìn nhau, nhìn về phía nhi tử trong mắt đầy tán thưởng.
"Ngươi là đang làm gì?" Như Tuyết Ngưng cả giận nói.
Tư Ngạo Trần đưa mắt nhìn nàng, trong mắt bi thương, "Nàng không yêu ta, cũng không phải thật tâm muốn gả cho ta."
Nghe vậy, nàng nở nụ cười, "Tư Ngạo Trần, ta vẫn cứ xem thường ngươi! Không sai, ta không thích ngươi, ta tuyệt đối không yêu ngươi!"
"Vậy tại sao nàng muốn gả cho ta?" Vẻ mặt hắn đau thương nhìn nàng.
"Gả cho ngươi?" Như Tuyết Ngưng cười lạnh một tiếng, "Ta lúc nào nói muốn gả ngươi? Đính hôn cũng không đại biểu ta phải gả cho ngươi! Ta có nam nhân mình thích, làm sao có thể gả cho ngươi?"
Danh sách chương