Tưởng Ngạo Thạch tự cho là đã giấu giếm được Tưởng Thi Ngữ, đang vô cùng vui sướng đi đến thành Thượng Đức, bởi vì thành Thượng Đức là con đường nhất định phải đi qua khi đến thành Vân Yên, cũng là thành thị cách thành Vân Yên gần nhất.

Nếu tin tức nhận được từ chỗ Tưởng Thi Ngữ không giả mà nói, như vậy kế tiếp đám Khưu Tiểu Ngư sẽ nhanh chóng tới thành Thượng Đức.

Nghĩ tới rất nhanh sẽ gặp mặt cháu gái ruột của mình, tâm trạng của Tưởng Ngạo Thạch hơi kích động, nghĩ phải chuẩn bị quà gặp mặt thật tốt gì.

Sau đó lại nghĩ tới Khưu Tiểu Ngư chịu khổ ở bên ngoài từ nhỏ, lại lo lắng Khưu Tiểu Ngư không muốn nhận hắn ta.

Dù sao chính là suy nghĩ miên man đủ kiểu, lo được lo mất, yêu đương cũng không rối rắm như hắn ta.

…“Sao quốc sư lại ở đây?” Tiêu Mộc Trạch vô cùng kinh ngạc sẽ gặp được Diệp Lăng Vân ở trên đường.

“Tới cánh rừng này tìm một loại thuốc.


” Diệp Lăng Vân mặc áo bào trắng, dáng người cao thẳng, gương mặt lạnh lùng.

Cho dù mặc màu trắng đi lại trong rừng, trên người lại không thấy một chút dơ bẩn.

“Thuốc gì mà cần quốc sư tự mình tới đây tìm?” Trong mắt Tiêu Mộc Trạch hiện lên hoài nghi.

Chuyện này quá trùng hợp, Khưu Tiểu Ngư ở cánh rừng này, Diệp Lăng Vân lại tới nơi này tìm thuốc.

Tiêu Mộc Trạch nghĩ tới có khả năng Khưu Tiểu Ngư và Diệp Lăng Vân đến từ cùng một nơi, trong lòng hơi sợ hãi Diệp Lăng Vân biết tới sự tồn tại của Khưu Tiểu Ngư.

Cụ thể là vì sao sinh ra loại cảm giác này, Tiêu Mộc Trạch cũng không biết.

“Nghe nói núi Cư An có một con sông, bờ sông sinh trưởng một loại hoa màu tím, tên là Tử Châu Tử, đây là thuốc chính luyện chế Giải Ưu Đan.

” Diệp Lăng Vân chậm rãi nói.

“Thì ra là thế, vậy quốc sư chậm rãi tìm đi, bổn vương còn có việc nên rời đi trước.

”Sau khi Tiêu Mộc Trạch nói xong vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo rời đi, dáng người cao thẳng, khí chất xuất chúng, lúc này mới như là tư thái của Chiến Thần một quốc gia.

Nếu Khưu Tiểu Ngư nhìn thấy Tiêu Mộc Trạch như vậy, nhất định nghĩ là song sinh của hắn, đâu giống nam nhân cẩn thận trước mặt nàng.

Diệp Lăng Vân nhìn bóng dáng Tiêu Mộc Trạch rời đi, trong mắt lộ ra tán thưởng.


Nếu Vân Quốc này không có Tiêu Mộc Trạch, đã không có khả năng an ổn như vậy, không hổ là Chiến Thần, mấy lần biến nguy thành an, chẳng lẽ thật sự là số trời?…Bên Khưu Tiểu Ngư mọi người ăn thịt sói xong, cảm thấy cả người tràn ngập sức lực.

Không cần thôn trưởng thúc giục, bọn họ đã tự giác lên đường.

Trong đội ngũ ngoại trừ mấy người tin tưởng lời Khưu Tiểu Ngư nói không nghi ngờ gì, mỗi người đều ăn thịt sói.

Trương Thanh Sơn và Trương Tiểu Linh nghe lời Khưu Tiểu Ngư nói nhất, hơn nữa dọc theo đường đi không phải Khưu Tiểu Ngư chủ động tìm bọn họ nấu cơm, bọn họ sẽ không hỏi nhiều một câu.

Bọn họ biết Khưu Tiểu Ngư nhất định có lương thực, tuy không biết là làm kiểu gì, nhưng hai bọn họ đều không để lộ bí mật của Khưu Tiểu Ngư.

Còn có một người khác chính là Tôn Hương Lan, nương của Khưu Mai Hoa.

Tuy Tôn Hương Lan đanh đá, nhưng mà ân oán phân minh, có ân tất báo.

Từ lúc Khưu Tiểu Ngư chữa khỏi bệnh cho nàng ta xong, chỉ cần Khưu Mai Hoa nhằm vào Khưu Tiểu Ngư, nàng ta nhất định sẽ áp chế Khưu Mai Hoa, ngay cả nam nhân của nàng ta cũng không dám hé răng, hơn nữa cho tới nay luôn không có cảm giác tồn tại gì.

Cho nên biết được Khưu Tiểu Ngư nói thịt sói không thể ăn, sẽ mắc bệnh dịch, mặc kệ trong lòng có tin hay không, đều ủng hộ Khưu Tiểu Ngư trước tiên, cho dù rất muốn ăn thịt nhưng mà chịu đựng không ăn.


Đáng tiếc Tôn Hương Lan có thể không ăn nhưng không ngăn được Khưu Mai Hoa và nhi tử trượng phu mình muốn ăn.

Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ ăn thịt sói.

Sau khi ăn xong cũng không phát hiện ra có gì khác thường, Tôn Hương Lan lại thở phào nhẹ nhõm.

Kết quả bọn họ ăn xong thịt sói bắt đầu lên đường, còn chưa tới một canh giờ cả đám đau bụng không chịu được, sau đó bắt đầu sốt cao nôn mửa.

Thôn trưởng hoàn toàn luống cuống, vội vàng chạy tới tìm Khưu Tiểu Ngư.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện