Đến mùa đông thì đồng nghĩa với việc cần phải tiêu xài nhiều tiền hơn để mua thức ăn và quần áo chống lạnh, tốn nhiều tiền hơn để sưởi ấm, có lẽ đối với người bình thường mà nói đó chỉ là sự thay đổi của mùa, nhưng với tình huống kinh tế không giàu có như anh ta mà nói lại là gánh nặng trầm trọng. Trước kia chỉ có một mình, nhắm mắt cắn răng liền trôi qua, chỉ là hiện tại trong nhà lại có thêm một đứa nhỏ, tuy rằng đứa nhỏ nói bản thân không sợ lạnh, nhưng dù sao anh ta vẫn không nỡ để đứa nhỏ qua mùa đông mà không có lò sưởi ở trong nhà được.

Khẽ cắn răng gom đủ tiền mua lò sưởi, trong nhà liền đồng thời trở nên ấm áp hơn rất nhiều, Ngô Hiểu Hàng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi bắt đầu vào mùa đông, đứa nhỏ vốn hoạt bát lại trở nên yên tĩnh không ít, ngoại trừ ăn uống thì gần như đều không muốn cử động, Ngô Hiểu Hàng thay đổi cách để cho cậu ta ăn ngon hơn, nhưng mà e rằng ngay cả sở thích bình thường cuối cùng cậu ta cũng không còn thiết tha gì, hoàn toàn đã trở nên vô dục vô cầu (*) rồi.

(*)Vô dục vô cầu 无欲无求: chỉ một người không có tham vọng, không đòi hỏi gì nhiều.

Đứa nhỏ này đã ở nhà anh ta gần nửa năm, Ngô Hiểu Hàng cũng đã sớm quen với sự tồn tại của cậu ta, trong thời gian đó tuy rằng có lúc sẽ nghĩ tới có nên báo cảnh sát để tìm lại gia đình cho đứa nhỏ hay không, nhưng sau đó lại phát hiện tình hình trong nhà của đứa nhỏ dường như không được tốt cho lắm, cho nên Ngô Hiểu Hàng liền cắt đứt luôn suy nghĩ đó đi. Huống hồ anh ta xem tin tức tìm người mỗi ngày, cũng không hề phát hiện có ai đang tìm kiếm đứa nhỏ này, đây cũng đã bằng chứng cho thấy đứa nhỏ đã hoàn toàn bị bỏ rơi, người nhà của cậu ta cũng không thương cậu ta, thậm chí sau khi phát hiện cậu ta mất tích, cũng không có ý định muốn đi tìm.

Ngô Hiểu Hàng cảm thấy đau buồn, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra, xóa bỏ cảm giác tội lỗi ở trong lòng.

Vào mùa thu, đứa nhỏ lại bị thương một lần nữa, lần đó cậu ta bị thương rất nghiêm trọng, về đến nhà là liền hôn mê. Ngô Hiểu Hàng nhìn thấy tình huống như vậy liền khiếp sợ, lập tức cõng cậu ta chạy đến bệnh viện, nhưng đi được nửa đường thì Ngô Như Hỏa lại tỉnh dậy, hơn nữa còn chết sống không chịu đi bệnh viện.

“Em không sao, không cần đi bệnh viện.” Ngô Như Hỏa kiên trì nói, “Ngủ mấy ngày là ổn thôi.”

“Ai đánh em? Rốt cuộc là ai đánh em” Ngô Hiểu Hàng nghiến răng nghiến lợi, tức đến mức không thể lập tức giúp Ngô Như Hỏa đi trả thù, “Chỉ là một đứa trẻ mà cũng dám ra tay tàn nhẫn như vậy—— thật không phải là con người mà.” Anh ta nhịn không được mắng tho tục, mới vừa mắng ra khỏi miệng lại vội vàng im lặng, dù sao thì trên lưng mình cũng đang cõng đứa nhỏ, để thằng nhỏ học mấy lời tho tục thế này cũng không phải là chuyện tốt gì cho cam.

Động tác của Ngô Như Hỏa tự nhiên cọ cọ ở trên má Ngô Hiểu Hàng, mang theo chút mùi vị làm nũng, cậu ta nói: “Đúng rồi, anh ta quả thực không phải thứ gì tốt cả, chúng ta trở về đi, em thật sự không muốn đi bệnh viện đâu, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, qua mấy ngày là ổn rồi.”

“Không được, sao có thể là bị thương ngoài da chứ.” Ngô Hiểu Hàng vẫn là không muốn.

Nhưng dù có thế nào Ngô Như Hỏa cũng không chịu đi bệnh viện, Ngô Hiểu Hàng khuyên bảo không có hiệu quả, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ cõng đứa nhỏ đi về nhà. Sau khi về nhà, anh ta hỏi Ngô Như Hỏa tại sao không muốn đi bệnh viện, Sau khi Ngô Như Hỏa trầm mặc một lát thì nói một câu khiến Ngô Hiểu Hàng đau lòng vô cùng.

Cậu ta nói: “Bệnh viện rất đắt, nhà tụi mình lại không có tiền.”

Ngô Hiểu Hàng nghe xong liền dùng sức ôm lấy cậu ta, trong lòng khó chịu cực kỳ, nghĩ sau này sẽ không bao giờ để đứa nhỏ chịu tủi thân như vậy nữa, cũng không thể để mấy người khác tổn thương cậu ta nữa.

Đứa nhỏ không tỏ ý kiến gì đối với lời hứa hẹn của Ngô Hiểu Hàng, cậu ta dựa vào trên vai Ngô Hiểu Hàng, ánh mắt lại không yếu ớt đáng thương như vừa rồi nữa, mà nó đã biến thành hồ nước bình tĩnh không gợn sóng.

Tuy rằng vào mùa thu bị thương nặng, nhưng cũng may sau khi mùa đông bắt đầu, cậu ta đã trở nên yên tĩnh không ít, cũng không thích ra cửa. Ngô Hiểu Hàng lo lắng, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra, Ngô Như Hỏa không ra khỏi cửa, có nghĩa là những người khác cũng không có cơ hội làm tổn thương cậu ta nữa.

Hôm nay Ngô Hiểu Hàng được nhận lương, anh ta cố ý đến tiệm bánh mì mua bánh kem mà Ngô Như Hỏa thích nhất, sau đó vô cùng vui vẻ mang trở về nhà. Chỉ là còn chưa tiến vào cửa nhà, anh ta đã nghe được tiếng cãi nhau kịch liệt ở bên trong, dường như là Ngô Như Hỏa đang cãi nhau với người nào đó. Trong lòng anh ta hoảng sợ, phản ứng đầu tiên chính là người nhà của Ngô Như Hỏa đã tìm được tới cửa rồi, chỉ là sau khi cẩn thận nghe lén ở cách vách tường, Ngô Hiểu Hàng lại phát hiện trong phòng chỉ truyền ra tiếng của một mình Ngô Như Hỏa mà thôi.

“Tao sẽ không làm như vậy, mày câm miệng đi!!” Ngô Như Hỏa tức muốn hộc máu, “Anh ta không giống như vậy —— ít nhất đối với tao là không giống như vậy.”

Người đầu bên kia không biết nói gì đó, Ngô Như Hỏa càng tức giận, thậm chí đạp đổ đồ vật bên cạnh: “Tao sẽ để cho anh ta biết, chỉ là hiện tại còn chưa đến lúc, chờ qua thêm chút thời gian nữa đi.”

Ngô Hiểu Hàng đang suy nghĩ cho anh ta biết cái gì thì âm thanh trong phòng liền thấp xuống, tiếp theo đó là tiếng mở cửa, Ngô Như Hỏa đứng ở cửa đã phát hiện anh ta trở về rồi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Ngô Hiểu Hàng lại hoảng sợ ở trong lòng, anh ta nhìn thấy được trong đôi mắt của Ngô Như Hỏa một loại ánh mắt mà bản thân chưa từng gặp qua bao giờ, biểu cảm kia lạnh băng lại tàn khốc, nó nhìn dáng vẻ của anh ta chăm chú giống như đang nhìn một con kiến tùy tay là có thể nghiền chết bất cứ lúc nào. Ngô Hiểu Hàng chấn động ở trong lòng, phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước, khi anh ta nhìn lại, Ngô Như Hỏa cũng đã khôi phục dáng vẻ dịu dàng như ngày xưa, cười tủm tỉm nhìn anh ta, nói anh, anh đã về rồi à.

“Anh…… anh về rồi.” Nhìn Ngô Như Hỏa trước mắt, cảm giác không ổn vừa rồi rất nhanh đã bị Ngô Hiểu Hàng vứt ra sau đầu, anh ta nói, “Anh có mang bánh kem em thích nhất về này, còn không ăn sẽ bị đông cứng lại đấy, mau tới nếm thử đi.”

Ngô Như Hỏa nở nụ cười.

Hai người vào nhà, vui sướng mà cắt bánh kem ra miếng nhỏ, Ngô Như Hỏa chợt nói một câu, cậu ta nói: “Anh, nếu anh phát hiện em lừa anh, anh có trách em hay không?”

Ngô Hiểu Hàng cúi đầu cắt bánh kem, nghe vậy nói: “Em gạt anh cái gì? Có phải người nhà em kêu em trở về hay không?”

Ngô Như Hỏa lắc đầu, ý bảo cũng không phải.

Ngô Hiểu Hàng nói: “Mỗi người đều có bí mật của mình, nếu không phải cố ý muốn hại người, thỉnh thoảng lừa gạt cũng là chuyện được cho phép.” Anh ta giơ tay sờ sờ đầu Ngô Như Hỏa, nói, “Hay là hiện tại em muốn nói với anh sao?”

Ngô Như Hỏa cắn cái muỗng tự hỏi một lát, lại từ chối đề nghị của Ngô Hiểu Hàng, cậu ta nói: “Không, bây giờ em chưa muốn nói với anh, còn chưa đến lúc……”

Ngô Hiểu Hàng bật cười: “Nói cái gì mà chưa đến lúc chứ, rốt cuộc là chuyện gì?”

Ngô Như Hỏa nói: “Là một chuyện rất quan trọng, cơ mà hiện tại em còn chưa muốn nói ra.” Cậu ta quan sát đến vẻ mặt của Ngô Hiểu Hàng, lại nghĩ tới vừa rồi Ngô Hiểu Hàng không tự chủ được lui về phía sau một bước kia ở cửa kia.

Ngô Hiểu Hàng cũng không để Ngô Như Hỏa nói chuyện cũ nữa, hiện tại Ngô Như Hỏa mới mười mấy tuổi, đứa nhỏ mới có mười mấy tuổi thì có thể có bí mật gì lớn chứ, Ngô Hiểu Hàng suy đoán bí mật này đại khái là có liên quan đến gia đình của cậu ta, cho nên cũng không vội, tỏ vẻ anh ta có thể chờ đến lúc Ngô Như Hỏa muốn nói ra.

Ngô Như Hỏa vừa lòng nở nụ cười, nói một câu anh à, anh tốt thật đấy.

Ngô Hiểu Hàng vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, ý bảo cậu ta mau ăn bánh kem đi, dưới ánh đèn màu cam hai người đều hiện lên một màu sắc ấm áp, mùa đông này, hình như cũng không quá khó khăn so với trong tưởng tượng của Ngô Hiểu Hàng.

……

Đồ ăn buổi tối hôm nay là món thịt dê hầm chín, rất hợp với nấu cùng cải trắng dự trữ ở trong hầm, còn có một đĩa nước chấm do tự mình làm thì khỏi phải nói là hết sức k1ch thích vị ngon đến thế nào. Trên thực tế lúc Lục Thanh Tửu ăn thịt dê, cậu rất thích ăn cùng mầm đậu Hà Lan, chỉ tiếc năm nay tuyết tới quá sớm, nhà bọn họ lại không có hạt, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ như vậy. Nhưng ai biết lúc ăn đến một nửa Bạch Nguyệt Hồ đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, vẻ mặt của Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đều mờ mịt, còn đang nghĩ thầm có phải thành phố lại xảy ra chuyện gì hay không, một lúc sau Bạch Nguyệt Hồ cầm một nắm mầm đậu Hà Lan giòn mềm mềm quay về, sợi tóc trên vai hắn vẫn còn tuyết trắng đọng, nhưng cũng không để ý, chỉ phủi phủi vài cái rồi nói: “Hai người ăn trước đi, tôi đi rửa lại.”

Lục Thanh Tửu nhịn không được lộ ra nụ cười, gật gật đầu, cậu cũng không có nói bản thân muốn ăn rau tươi, không ngờ Bạch Nguyệt Hồ liếc mắt một cái thì đã nhìn ra ngay rồi.

Sau khi rửa sạch mầm đậu Hà Lan xong thì liền bỏ vào nồi nước lẩu đang sôi, chần sơ qua một chút là có thể vớt ra ăn ngay, mầm đậu Hà Lan mang theo hương thơm đậm đà như vậy, cho dù phần lá hay là phần cọng đều vô cùng tươi mới, rất là ngon miệng. Lục Thanh Tửu nói: “Anh hái được ở đâu thế?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Mua ở siêu thị.”

Lục Thanh Tửu nói: “Ngon thật đấy.”

Bạch Nguyệt Hồ vừa lòng gật gật đầu. Tuy rằng Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm không thể đi ra ngoài, nhưng hắn thì có thể, nghĩ như vậy, bọn họ ngược lại cũng không quá ngăn cách với người bên ngoài.

Ăn được mầm đậu Hà Lan, tâm trạng Lục Thanh Tửu đã tốt hơn rất nhiều, cuối cùng còn uống vào mấy chén canh, cơ thể cũng ấm áp lên. Cơm nước xong, Doãn Tầm chủ động đi rửa chén, Bạch Nguyệt Hồ và Lục Thanh Tửu ngồi ở mép giường tiếp tục đan len. Không thể không nói, chuyện đan len này thật sự có thể khiến người ta bị nghiện, chỉ cần bắt đầu đan một mũi xuống thôi là hoàn toàn không thể nào dừng lại được. Kế hoạch của Lục Thanh Tửu là đan cho Bạch Nguyệt Hồ một cái đồ bịt tai, cơ mà cậu chỉ mới hoàn thành được một phần ba, còn rất lâu mới xong được, về phần món đồ mà Bạch Nguyệt Hồ đang đan…… Lục Thanh Tửu lại nhìn không hiểu được miếng nào.

Sau khi bắt đầu mùa đông, tuyết cứ rơi như không có ý muốn ngừng lại, bộ dạng liên miên không ngừng này quả thực cứ như là bầu trời bị thọc thành một cái lỗ thủng to, chỉ cần một đêm, tuyết đọng bên ngoài liền cao đến bắp đùi của con người, xém tý nữa ngay cả cửa cũng không mở ra được.

Vì tránh cho nhà ở bị phá hỏng, việc đầu tiên phải làm mỗi sáng của bọn họ chính là quét tuyết. Cơ mà chuyện quét tuyết này gần như không liên quan gì đến Lục Thanh Tửu cả, tuy rằng cậu muốn làm nhưng lại bị Bạch Nguyệt Hồ kiên quyết từ chối, nói thể chất Lục Thanh Tửu vốn thiên về lạnh, còn phải dựa vào canh gừng của Chúc Dung làm ấm cơ thể, tiếp xúc nhiều với tuyết cũng không phải chuyện gì tốt hết, Lục Thanh Tửu cãi không lại, vì thế chỉ có thể từ bỏ, đứng ở trong nhà mà nhìn Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm quét.

Ở trong nhà ngột ngạc mấy ngày, rốt cuộc cũng gặp một ngày nắng, Lục Thanh Tửu vội vàng đi ra ngoài phơi ánh nắng một lát. Sau trận tuyết lớn, bên ngoài trắng xoá một mảnh, ánh mặt trời dừng ở trên nền tuyết chói mắt, Doãn Tầm khịt cái mũi hỏi Lục Thanh Tửu buổi tối chúng ta ăn gì đây.

Lục Thanh Tửu nói: “Xem cậu cùng Nguyệt Hồ muốn ăn cái gì trước đi, sao cậu lại chảy ra nước mũi vậy.”

Doãn Tầm nói: “Hình như tôi hơi cảm……”

Lục Thanh Tửu: “Sơn Thần cũng có thể bị cảm sao?”Sơn Thần Doãn Tầm này có phải yếu ớt quá rồi không?

Doãn Tầm nói: “Virus cảm cúm rất là đáng sợ, ai sẽ không bị cảm thôi, Long tộc cũng sẽ bị cảm đấy!”

Lục Thanh Tửu: “……” Cậu không biết nên nói gì luôn.

Tuy rằng trời nắng, nhưng Lục Thanh Tửu vẫn không dám đi xa, chỉ ở trong sân xoay vài vòng hoạt động gân cốt một chút. Lúc này trong sân trống không, trước khi tuyết rơi đàn gà với con thỏ đều đã được Lục Thanh Tửu chuyển cả vào trong nhà rồi. Ngưu Ngưu không có vào trong nhà, Bạch Nguyệt Hồ nói khả năng chống lạnh của nó rất tốt, chỉ cần có cỏ khô không ngừng là được, khi đặt ở bên ngoài vào mùa đông lạnh lẽo, chất thịt sẽ càng tốt hơn nữa, Ngưu Ngưu nghe Bạch Nguyệt Hồ nói mà chỉ biết yên lặng rùng mình một cái.

Còn đàn ong mật Khâm Nguyên ở sân sau, Lục Thanh Tửu cũng đều bỏ bọn nó vào phòng chứa đặc biệt, còn đặt đường mà ong mật có thể ăn để cho bọn nó qua mùa đông nữa, tóm lại hiện tại toàn bộ trong nhà đều đã sẵn sàng để chuẩn bị nghênh đón vào đông.

Vào tháng mười hai, hồ ly ba Tô Diễm theo thường lệ tới đón nhóc hồ ly Tô Tức rời đi, trải qua tình huống năm trước, năm nay Tô Tức bảo quản được bộ lông mềm mượt của chính mình tốt đẹp, không còn lo lắng bị người ta nhận nhầm nó thành chó quý tộc nữa. Tô Diễm nhìn thấy cảnh này rất chi là cảm động, anh ta lôi kéo tay Lục Thanh Tửu hung hăng lắc lắc vài cái tỏ vẻ cảm ơn, cuối cùng mới vội vàng rời đi dưới ánh mắt không thiện cảm của Bạch Nguyệt Hồ. Khi anh ta thấy được áo len trong tay Bạch Nguyệt Hồ và Lục Thanh Tửu, rõ ràng đã nghĩ đến chuyện gì đó bất ổn lắm, phía sau lưng không khỏi chợt lạnh, cứ vậy mà bắt lấy con trai mình vội vàng bỏ của chạy lấy người.

Lục Thanh Tửu mờ mịt nói Tô Diễm bị sao vậy, dáng vẻ sao lại hoang mang rối loạn y như bị người ta đuổi đến sát mông thế.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Em nhìn màu sắc len sợi trên tay em đi, không thấy giống bộ lông của hồ ly sao.”

Lục Thanh Tửu: “……”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Xem như là cậu ta chạy nhanh đó.”

Lục Thanh Tửu dở khóc dở cười, lúc ban đầu len sợi là cậu mua về từ trong thị trấn, nhưng dưới dưới sự nỗ lực cả ngày lẫn đêm của bọn họ thì thoắt cái đã không đủ dùng, đương nhiên, sao Bạch Nguyệt Hồ lại cho phép sự nghiệp tặng quà cho cậu bị cản trở chứ, vì thế rất nhanh liền mang len sợi có chất lượng vô cùng tốt về, khi đó Lục Thanh Tửu cũng không nghĩ nhiều, cho rằng đây là Bạch Nguyệt Hồ đi đến đâu đó nhổ lông dê mà thôi, hiện tại thấy biểu cảm Tô Diễm giống như đang gặp quỷ, cậu có ngốc cũng đoán được Bạch Nguyệt Hồ mang len sợi từ đâu về……

Không thể không nói đàn Cửu Vĩ Hồ này gặp Bạch Nguyệt Hồ đúng là thảm hết chỗ nói, chẳng những cái đuôi không còn, mà lông trên người cũng bị rút đi không ít.

Sau khi Tô Tức đi rồi, trong nhà an tĩnh không ít, cuối năm nay đến rất sớm, Tết Nguyên Đán sẽ đến vào giữa tháng giêng. Lục Thanh Tửu vốn dĩ cho rằng bọn họ sẽ bình yên chờ đến thời gian ăn tết, nhưng ai biết khi đến tháng mười hai, thành phố lại xảy ra một chuyện lớn ——quỹ đạo hoạt động của Chúc Long vốn dĩ đã trở nên thấp đi, cuối cùng lại xảy ra một cuộc bạo động.

Ngày đó vẫn tuyết vẫn rơi, Lục Thanh Tửu mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Bạch Nguyệt Hồ mặc quần áo ở bên cạnh, cậu hỏi: “Anh đi đâu vậy……”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tôi đi đến thành phố một chuyến.” Hắn quay đầu lại, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trên trán của Lục Thanh Tửu, “Em ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi, không được phép ra ngoài sân, bên ngoài lạnh lắm.”

Lục Thanh Tửu nói vâng.

Bạch Nguyệt Hồ đứng dậy liền đi, bóng dáng hơi có chút vội vàng, xem ra tình hình bên kia không tốt cho lắm, Lục Thanh Tửu nằm ở trên giường trong chốc lát thì cũng bò dậy, trong phòng cắm dùng máy sưởi bằng điện, ngược lại cũng không tính quá lạnh. Lúc này đã 10 giờ sáng, Doãn Tầm cũng nên tới đây, Lục Thanh Tửu ngồi ở mép giường, chú ý tới chân trời nổi lên một rặng mây đỏ kỳ quái. Rặng mây đỏ này cậu rất quen thuộc, rõ ràng chính là tượng trưng cho ngọn lửa lớn, xem ra lại là chuyện Chúc Long làm ra, chỉ là không biết gã đã bị cái gì k1ch thích nữa.

Lục Thanh Tửu ngồi ở bên cửa sổ, nghe được cánh cửa truyền đến tiếng đập cửa, phản ứng đầu tiên của cậu chắc là Doãn Tầm tới, nhưng sau tiếng đập cửa, lại không có người đi vào, trong lòng Lục Thanh Tửu liền biết người ngoài cửa nhất định không phải là Doãn Tầm.

Mỗi lần Bạch Nguyệt Hồ rời đi đều sẽ xảy ra chuyện, trong lòng Lục Thanh Tửu cũng có cảm giác, cho nên khi nghe được tiếng đập cửa vang lên lần nữa, cậu vẫn còn chưa nhúc nhích.

Tiếng đập cửa lại vang lên trong chốc lát thì dừng lại, Lục Thanh Tửu hơi có chút khó hiểu, vì vậy cậu xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài, lại không ngờ nhìn thấy được một hình bóng quen thuộc đứng ở trong gió tuyết ngoài cửa, đang lẳng lặng nhìn chăm chú cánh cửa đen trước mặt.

Không ngờ ông ngoại mình lại đột nhiên đến đây, Lục Thanh Tửu bất ngờ kinh ngạc nhưng cũng có chút lo lắng, cậu vội vàng mở cửa, nói: “Ông ngoại, sao ông lại đến đây?”

Biểu cảm của Ngao Nhuận hơi có chút mệt mỏi, ông ta vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Lục Thanh Tửu, viết ở trong lòng bàn tay Lục Thanh Tửu: Thanh Tửu, ông có một số việc muốn nói với cháu.

Lục Thanh Tửu nói: “Chuyện gì ạ?”

Ngao Nhuận viết: Về chuyện của Bạch Nguyệt Hồ.

Lục Thanh Tửu kéo cửa trong sân ra, quả nhiên thấy được Ngao Nhuận đứng ở ngoài cửa, chỉ là dáng vẻ Ngao Nhuận lại dọa Lục Thanh Tửu sợ, chỉ thấy toàn thân ông đều là vết thương, trên má còn mang theo dấu vết bị cháy xém, quả thực như là từ hiện trường hoả hoạn chạy ra ngoài.

“Ông ngoại, ông không sao chứ!” Lục Thanh Tửu trong lòng cả kinh.

Không sao…… Ngao Nhuận lắc đầu tỏ vẻ bản thân không sao: Vừa rồi mới đánh một trận với con súc sinh kia.

Lục Thanh Tửu nghe được từ xưng hô súc sinh này, lập tức nhớ tới cái gì đó: “Ông đánh nhau với Chúc Long sao?”

Ngao Nhuận hơi hơi gật đầu.

Lục Thanh Tửu nói: “Ông vào nhà trước đi, cháu giúp ông xử lý vết thương một chút.” Trông mấy miệng vết thương kia rất dữ tợn, chẳng những da thịt bị thiêu cháy đến đen, thậm chí còn thấy được thịt màu đỏ ở bên trong lộ ra ngoài, khiến cho người ta nhìn thấy cũng không khỏi run như cầy sấy. Lục Thanh Tửu nhìn dáng vẻ này của ông ngoại, nghĩ đến nếu bà ngoại nhìn thấy nhất định sẽ rất đau lòng.

Ngao Nhuận nâng bước đi vào sân, nhưng ông không vào nhà, mà là tìm cái ghế rồi tùy tiện ngồi xuống ở trên nền tuyết.

Lục Thanh Tửu vội vàng tiến vào trong nhà cầm cồn và băng gạc, tính xử lý cho Ngao Nhuận một chút.

Cồn dính lên miệng vết thương, vốn dĩ hẳn là rất đau, nhưng mặt Ngao Nhuận lại không đổi sắc, mà Lục Thanh Tửu càng rửa sạch càng cảm thấy đau buồn trong lòng, cậu thấp giọng nói: “Như vậy không được, hay là đến bệnh viện khâu lại một chút đi……”

Ngao Nhuận lại từ chối, nói chính mình không nghiêm trọng như vậy.

“Sao lại không nghiêm trọng chứ.” Lục Thanh Tửu nói, “Đều nhìn thấy cả xương cả rồi này!” Cậu thật sự không đành lòng, động tác cố gắng hết sức nhẹ nhàng, nhưng đối với miệng vết thương nghiêm trọng này mà nói, đó chỉ như hạt muối bỏ biển mà thôi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao ông lại đánh nhau với Chúc Long, hai người không phải cùng một nhóm sao?”

Ông ngoại cũng không trả lời, chỉ là nhẹ nhàng thở dài, ông thong thả viết: Cháu không giống bà ngoại cháu gì cả.

Lục Thanh Tửu hả một tiếng.

Bà ngoại cháu không thích nói chuyện, tuy tính tình rất tốt, nhưng lại rất quật cường, nếu thấy dáng vẻ này của ông thì nhất định lại sẽ giận dỗi. Ông ngoại viết nói, bà ấy rất thông minh, cho nên cũng rất ít khuyên nhủ ông. Người thông minh rất ít nói lời dư thừa, bà ấy biết khuyên không được người yêu của mình nên cũng đơn giản không cần khuyên một câu nào.

Lục Thanh Tửu lẳng lặng nghe.

Cháu là một đứa bé ngoan. Ngao Nhuận chợt viết một câu như vậy, cháu không nên bị đưa vào những chuyện này.

Lục Thanh Tửu nói: “Nhưng mà cháu đã vào rồi.”

Ngao Nhuận viết: Không, cháu còn có cơ hội. Ông hơi hơi ngẩng đầu, đôi mắt đang nhắm nhìn về hướng Lục Thanh Tửu, sau đó có chút giống như bị mê hoặc: Tại sao cháu không rời khỏi thôn Thủy Phủ?

Lục Thanh Tửu dừng động tác lại, cậu hít sâu một hơi, giọng điệu nghiêm túc, nói: “Bởi vì nơi này có người yêu của cháu, còn có, cháu muốn bảo vệ tất cả của nơi này.”

Ngao Nhuận nói: Nhưng mà cháu chỉ là con người yếu ớt, cháu có thể bảo vệ ai?

Lục Thanh Tửu nói: “Con người mới là người bảo vệ, mà Long tộc chỉ là khách trọ mà thôi.”

Ngao Nhuận cứng họng, lại thở dài một tiếng, ông lộ ra một dáng vẻ không có cách nào thay đổi quyết định của Lục Thanh Tửu được nữa. Lục Thanh Tửu tiếp tục giúp ông ta xử lý miệng vết thương, cậu cảm giác hơi thở Ngao Nhuận có chút suy yếu, trong lòng hiện lên lo lắng nhàn nhạt.

Hai người đều yên lặng, xung quanh chỉ còn âm thanh của tuyết rơi, Lục Thanh Tửu hỏi Ngao Nhuận có muốn vào trong nhà cho ấm một chút hay không, Ngao Nhuận từ chối.

Ông phải đi. Ngao Nhuận viết, nhưng trước khi đi, còn có một số việc phải làm cho xong.

Lục Thanh Tửu hỏi: “Cái gì ạ?”

Ngao Nhuận nói: Cháu thật sự không rời khỏi thôn Thủy Phủ sao?

Lục Thanh Tửu vốn đang cong eo, sau khi nghe thấy Ngao Nhuận hỏi câu này thì liền đứng thẳng lên, cậu có chút khó hiểu tại sao Ngao Nhuận lại kiên quyết muốn bản thân mình rời khỏi nơi này như thế.

“Cháu sẽ không rời đi.” Lục Thanh Tửu giọng điệu chắc chắn, “Bất luận xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không rời đi.” Cậu không thể tưởng tượng ra được cảnh nếu bỏ lại hai người Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm ở chỗ này, hai người bọn họ ngay đến nấu cơm cũng không xong, nếu mình đi rồi, toàn bộ căn nhà này sẽ phải làm sao đây.

Ngao Nhuận nói: Nhưng mà cháu sẽ chết ở chỗ này.

Lục Thanh Tửu nghe vậy sửng sốt một lát.

Cháu sẽ chết ở chỗ này, giống như cha mẹ của cháu như vậy. Ngao Nhuận lại viết một câu như vậy.

Lục Thanh Tửu im lặng một lát rồi cậu cho Ngao Nhuận đáp án cuối cùng của chính mình: “Con người đều sẽ chết, mỗi người đều sẽ phải chết, tử vong vốn dĩ chính là quy tắc tự nhiên của con người, có thể ở bên nhau với người mình yêu thì cái chết cũng không còn đáng sợ như vậy.”

Ngao Nhuận nghe xong câu trả lời của Lục Thanh Tửu, giữa mày hiện lên u buồn khó có thể miêu tả, vẻ mặt của ông như đang khóc, lại như đang cười, phối hợp với vết thương dữ tợn ở trên khuôn mặt, trông đặc biệt quỷ dị.

Lục Thanh Tửu đang muốn hỏi làm sao vậy, chỉ nhìn thấy Ngao Nhuận đột nhiên đứng lên, cái tay đặt ở trên vai chính mình, ông viết: Xin lỗi, Thanh Tửu, ông cũng không muốn như vậy, nhưng nếu không làm như vậy, cháu nhất định sẽ chết……” Động tác ông mới vừa dừng lại, Lục Thanh Tửu đã cảm thấy một luồng khí lạnh băng theo tay của ông rót vào bên trong cơ thể của mình, cả người cậu nháy mắt như bị đông cứng y như một tảng băng, cứ vậy mà cứng đơ ở ngay tại chỗ. Có điều, tuy rằng cơ thể bị cứng đơ nhưng ý thức lại vẫn thanh tỉnh, Lục Thanh Tửu nghe thấy Ngao Nhuận thở dài nặng nề, ông viết nói: Sẽ bắt đầu ngay lập tức, không còn kịp nữa rồi.

Tiếp theo, cửa truyền đến một tiếng rống giận hung ác, Doãn Tầm vốn nên đến sớm lại vừa mới đến, cậu ta nhìn thấy một màn này thì liền điên cuồng nhào tới Ngao Nhuận: “Đồ khốn, ông mau buông Lục Thanh Tửu ra——”

Doãn Tầm đương nhiên hoàn toàn không phải đối thủ của Ngao Nhuận, còn chưa bổ nhào vào người thì đã bị Ngao Nhuận phất tay trực tiếp đánh văng đến trên vách tường.

Lục Thanh Tửu thấy thế mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, cậu không rõ vì sao Ngao Nhuận lại muốn làm như vậy, nhưng cũng biết Ngao Nhuận sẽ không giết chính mình, chỉ là Doãn Tầm thì không giống như vậy, đối với Ngao Nhuận mà nói, cậu ta chỉ là một Sơn Thần không quan trọng gì mà thôi.

Cũng may Ngao Nhuận cũng không có động tác dư thừa khác, sau khi ông làm Lục Thanh Tửu hoàn toàn bị đông cứng thì liền buông bả vai Lục Thanh Tửu ra, duỗi tay nhẹ nhàng đụng vào gương mặt của Lục Thanh Tửu một chút, ngón tay ông hơi hơi có chút run rẩy: Xin lỗi cháu.

Lục Thanh Tửu nói ra lời không được, chỉ có thể nhìn Ngao Nhuận.

Ông cũng không muốn như vậy. Ngao Nhuận viết một câu cuối cùng: Nhưng mà ông không còn cách nào…… Ông cúi đầu, tuy rằng nhìn không thấy vẻ mặt của ông, nhưng Lục Thanh Tửu lại cảm giác được lúc này nhất định là ông đang đau thương tới cực điểm.

Ngao Nhuận nói xong câu đó thì liền chậm rãi xoay người, rời đi cùng với gió tuyết. Lục Thanh Tửu đứng ở trong sân, giống một tượng băng không có sinh mệnh, Doãn Tầm bị đánh bay lảo đảo nhào tới, sau khi xác nhận Lục Thanh Tửu còn sống thì liền khóc lóc móc di động ra muốn gọi điện thoại cho Bạch Nguyệt Hồ, nhưng mà tín hiệu di động đã sớm không còn vạch nào, nước mắt cậu ta chảy ra từ hốc mắt, hóa thành giọt băng ở trên má, nghẹn ngào nói: “Tiểu Tửu ơi, không sao đâu, không sao đâu, cậu sẽ ổn thôi, chúng ta vào nhà, trong nhà…… rất ấm áp.”

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện